Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Sao cậu lại mất tập trung như thế, cái cây lá kim kia sắp bị cậu bứt sạch lá rồi đấy."

"Cái gì?" Harry sững sờ, cúi đầu xuống mới phát hiện cái cây trên tay mình đã bị rơi mất vài cái lá, "Xin lỗi."

Draco một mặt ghét bỏ lấy lại cái cây đó bỏ vào trong chậu, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Cậu đã thất thần từ sáng sớm rồi đó."

Harry ừ một tiếng, cũng bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ môn Thảo Dược học mà đã bị mình hành hạ từ nãy tới giờ. Draco nói không sai, hôm nay cậu không có tinh thần tốt đẹp gì, sáng sớm thì bị giấc mơ kỳ quái kia làm tỉnh giấc, sau đó lại lén lút khoác áo choàng tàng hình đi vào khu vực cấm của thư viện, muốn tìm cách lấy huyết dịch Raito yêu từ trong máu của mình.

Cách thì đã tìm được rồi, nhưng cái này thuộc về hàng ngũ độc dược, mà cậu thì luôn không quá am hiểu về môn này.

Hơn nữa.... Cứ coi như là cậu thật sự lấy được huyết dịch Raito yêu, thì giải thích thế nào về nguồn gốc của nó cũng là một vấn đề. Càng không cần phải nói huyết dịch này quan trọng bao nhiêu đối với phù thủy, tuy rằng muốn giúp đỡ, nhưng cậu cũng không dám lỗ mãng đưa máu của mình cho nhà White, lỡ vạn nhất bọn họ lưu lại một hai giọt truyền ra bên ngoài, thì vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.

Còn về huyết thống của cậu nữa, sớm muộn gì cũng phải có người biết, bằng không đến thời kỳ lột xác, cậu lấy độc dược cần thiết ở đâu đây, cả vấn đề xin nghỉ học nữa.

Đúng là có nhiều chuyện buồn phiền lắm.... Harry chân thành thở dài một hơi ở trong lòng, thuận tiện cho thêm chút đất vào trong chậu hoa.

+++++++

Khóa học buổi chiều kết thúc tương đối sớm, vừa ra Harry liền trở lại ký túc xá, đồng thời bỏ thêm phòng ngủ của mình một thần chú yên lặng.

Mở ra tờ giấy lén lút chép lại nội dung cách lấy huyết dịch từ khu cấm trong thư viện, Harry biến ra một con dao, rạch một đường trên cánh tay, rồi nhỏ máu vào trong một cái chén nhỏ.

Tuy rằng rất nhanh sẽ cầm được máu, nhưng cánh tay vẫn thấy rất đau. Harry nhe răng trợn mắt một lúc, nhìn chén máu mà mình khó khăn lắm mới lấy được, cảm thấy "trứng" cực kỳ đau, nếu cậu thất bại nhiều lần, chẳng phải sẽ chết vì mất máu sao.

Có điều cậu rất nhanh sẽ phát hiện, ngay cả cơ hội thất bại cậu cũng không có, bởi vì dụng cụ không đủ.

Sáng sớm nay do quá vội vàng nên cậu đã không kịp nhìn kỹ, giờ mới phát hiện, muốn lấy huyết dịch cần phải có thêm một số vật liệu và dụng cụ, quan trọng hơn là mấy cái đó hiện giờ cậu không có ở nơi này.

Trời ạ, có phải trước tiên mình cần một cái tủ lạnh hay không, Harry cảm thấy hơi sầu não, đồng thời bi thương nhớ ra Hogwarts vốn không có cung cấp điện để xài.

Buổi tối hôm đó, khi Draco trở lại ký túc xá thì phát hiện Potter con đang trực trong phòng khách, trên tay là một bát chứa chất lỏng màu đỏ tươi, là...máu bị đóng băng.

"Tôi cư nhiên chưa bao giờ phát hiện được bạn cùng phòng của tôi lại là một Ma Cà Rồng, có phải tôi đã quá mất chức rồi hay không," Draco nhíu mày, "Thuận tiện nói luôn một câu, tôi không có đói, không cần bữa ăn khuya của cậu."

"Há, Draco, Draco," Harry cực kỳ vui mừng như muốn bay lên, "Trước khi bận trào phúng tớ, hãy nói cho tớ biết, cậu có biết lấy huyết thống ra không?"

Draco không còn giữ vẻ mặt cười tựa như không cười kia nữa, cúi đầu nhìn chén máu trong tay Harry, hỏi: "Đây là của người nào?"

Harry nghẹn một giây, sau đó thành thực trả lời, "Của tớ. Nếu cậu muốn hỏi tại sao thì.... Ừm, tớ có huyết thống Raito yêu."

Nhất thời trong phòng khách trở nên yên tĩnh đến dọa người, Harry bất an nhìn loạn chung quanh, nhưng không dám đặt tầm mắt của mình lên người Draco.

"Tớ biết điều này hơi khó tiếp thu, nhưng...."

"So với chuyện cậu có huyết thống Raito yêu, chuyện tôi hiếu kỳ hơn là, sao cậu dám cho tôi biết chuyện này?" Draco ngắt lời cậu, "Cậu có biết trong một gia tộc, chuyện có huyết thống của sinh vật phép thuật thường được coi là cơ mật hay không, chắc chắn sẽ không được truyền ra ngoài."

"Tớ có biết," Harry gãi đầu, "Nhưng cậu thấy đấy, gia tộc của tớ chỉ còn lại có mình tớ, hơn nữa.... Coi như là tớ tưởng bở đi, nhưng tớ cảm thấy cậu cũng sẽ không nói lung tung chuyện này ra bên ngoài." Nói xong câu đó, cậu thật sự không dám nhìn Draco, ánh mắt cứ nhìn trên trần nhà mà không chịu hạ xuống.

Như đã trôi qua cả một thế kỷ, cuối cùng Harry lại được nghe thấy làn điệu cố ý kéo dài quen thuộc của Draco.

"Xem ra tôi nên vì sự tin tưởng của cậu mà cảm kích rơi nước mắt một chút," Draco cay nghiệt nhếch miệng, "Nhưng mà ít ra cậu cũng nói đúng một chuyện, tôi đúng thật lười giúp cậu tuyên dương chuyện máu của cậu có bao nhiêu quý giá ra bên ngoài."

"Vậy đến cùng cậu có thể lấy huyết dịch ra được không?" Cuối cùng Harry cũng coi như nhìn thẳng Draco được một lúc.

"Biết phương pháp, nhưng mới từng thử có một lần thôi, tôi cũng không dám chắc tỷ lệ thành công là bao nhiêu," Draco cầm lấy chén máu kia nhìn một chút, "Hơn nữa, đoán chừng phải mất nửa tháng mới hoàn thành hết trình tự."

"Hiện tại tôi có một tin xấu cần nói cho cậu biết, muốn nghe không?" Draco đột nhiên hỏi.

"Tớ có thể nói "Không" sao?"

"Hiển nhiên là không," Draco giả cười nói, "Toàn bộ công cụ để lấy huyết dịch đã bị tôi để ở nhà, chờ đến lúc người nhà gửi chúng tới, thì máu này đã mất hiệu lực. Vì lẽ đó, thật bất hạnh, cậu đổ máu vô ích rồi."

Harry biểu thị hiện tại cậu rất muốn chết luôn cho xong.

"Nhưng mà cũng không cần phải lãng phí, nó có thể trở thành nguyên liệu độc dược của tôi."

"Tuyệt đối không được." Harry cự tuyệt.

"Chàng trai, khi cầu cạnh người khác thì cậu đã không còn có khả năng cự tuyệt rồi, hay là, cậu muốn tìm giáo sư Severus đến hỗ trợ." Draco hình như rất có hứng thú với cái giả thiết sau.

"Tớ có thể tìm cha Sirius." Harry uể oải nói.

"Vậy cậu cứ chờ bị Dumbledore gọi tới hỏi chuyện đi, hơn nữa, tin tưởng tôi, lão già kia chắc chắn có tinh thần nghiên cứu không kém gì tôi."

Harry cứng người lại một giây, sau đó không thể không thừa nhận Draco đã nói đúng.

Nói thật lòng, cậu cũng không hy vọng Dumbledore biết chuyện huyết thống của cậu, ông ấy hiểu rất rõ gia tộc Potter, nhất định sẽ phát hiện ra chỗ kỳ lạ.

Sau đó, Draco có thể nói là hài lòng bưng chén máu kia trở về phòng, đồng thời ngày hôm sau, đến tận khi dùng bữa sáng, tâm tình của hắn vẫn rất tốt mà viết thư về nhà yêu cầu chuyển dụng cụ cần để lấy huyết dịch đến trường cho hắn.

Harry cũng viết cho Sirius một phong thư có nội dung cũng y như vậy, chỉ có điều tâm tình khi viết thư không được tốt mà thôi. Ngày hôm qua, sau khi họ thương lượng xong đã quyết định, mỗi người để người nhà chuyển tới một nửa là tốt nhất, miễn tình huống lập tức bị nhìn ra là đang chuẩn bị làm cái gì, rồi dẫn tới phiền phức không đáng có.

"Có điều tại sao cậu lại muốn giúp gia tộc White? Cậu thích Elena?" Trong tiết Lịch sử Pháp thuật, Draco nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi.

"Slytherin nên thêm dấu vô cùng, bởi vì trí tưởng tượng phong phú của cậu." Harry gục xuống bàn sắp ngủ đến nơi, muốn khinh bỉ Draco cũng không có nhiều khí lực.

"Vậy thì vì cái gì?"

Tại sao ư?

"Bởi vì tớ chán ghét chết chóc."

Harry vốn đã nhắm hai mắt giờ lại nhanh chóng mở to ra. Cậu còn nhớ, lúc còn trong chiến tranh, mỗi ngày thấy đều là máu chảy, bị thương, chết chóc. Người hôm qua còn cười đùa với bạn, hôm nay đã trở thành bộ xương khô.

Khi đó, cậu mới phát hiện ra mình nhỏ yếu vô dụng đến mức nào, tiếng khóc thân nhân của những người đã chết kia mỗi giờ mỗi khắc vẫn luôn xoay quanh trong đầu cậu, đánh thức cậu từ trong giấc mộng, và sau khi tỉnh lại, cậu lại càng thêm thống hận bản thân. Chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế.

Có thể cuối cùng chiến tranh vẫn sẽ nổ ra, nhưng tôi hy vọng mình có thể dùng năng lực của mình giảm hiểu hy sinh đến mức tối đa, cho dù có phải đánh đổi cả chính bản thân.

Harry lại nhắm chặt mắt lại, giống như những học sinh bình thường hay ngủ gật trong giờ Lịch sử Pháp thuật vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đi chơi phố quá high, xin lỗi vì ra chương chậm, ngày mai sẽ cố gắng hơn!

Truyện Chữ Hay