Đêm đã khuya, nhưng Harry không có cách nào ngủ được, cậu thẳng thắn bò lên đọc tấm giấy da dê mà Z để lại. Nguyên liệu ghi trên giấy nhiều đến mức khiến người ta lóa mắt, nhưng cậu nhìn ra được hai nguyên liệu rất quen, một là nước mắt Bạch Kỳ Mã do Draco tặng, còn cái kia.... Là cây Raito mà hôm nay hắn hái được.
Harry như mở cờ trong bụng, cảm thấy Draco quả thật là đang chuẩn bị nguyên liệu điều chế độc dược cho cậu mà.
Nhưng cậu nhanh chóng không cao hứng nổi nữa.
"Hai viên không giá trị, ba mảnh đèn Curran, máu rồng, sừng Acker được mài thành phấn...." Harry càng xem càng cảm thấy đau dạ dày, bởi vì phần lớn dược liệu này đều đắt đến mức lòng người phải nhỏ máu. Phỏng chừng Cục Thời Không cho cậu một khoản lớn Galleon là vì chuẩn bị những dược liệu này.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Harry ý thức được một chuyện: cậu vẫn chưa có cơ hội đến Gringotts để kiểm kê lại tài sản của mình, đương nhiên hiện giờ tiền trong người cũng không ít, nhưng cậu muốn mua một ít công cụ bảo vệ phép thuật, mà mấy thứ đó xác thực có giá không hề nhỏ. Không nói đâu xa, gần đây cậu chuẩn bị nghiên cứu ma pháp trận từ thời cổ đại, có thể sẽ tiêu hao một lượng lớn vật liệu.
Chắc mình sẽ không rơi vào hoàn cảnh cháy túi đi.... Ôm cái ý nghĩ bi thương này, Harry lại yên lặng chui vào ổ chăn nằm, kiên quyết không xem tờ giấy bằng da dê kia nữa, dù sao chuyện huyết thống thức tỉnh còn xa lắm.
(Editor: yên tâm, Harry. Cậu sẽ không rơi vào tình trạng thiếu tiền đâu. Cậu còn có cha nuôi họ Black kia mà, không thì để Draco nuôi cậu cũng được)
+++++++
Bởi vì ngủ trễ, nên hôm sau Harry xuất hiện trên bàn nhà Slytherin với đôi mắt có hai vành đen như gấu trúc, hoa văn hình vương miện màu xanh cũng không biết tại sao lại biến mất. Pansy ngạc nhiên, tươi cười rạng rỡ lôi cậu qua.
Còn Draco thì, một chút mệt mỏi cũng không có, da dẻ vẫn tốt như trước, có thể nói công dụng của thuốc mỹ dung đúng là rất lớn, sống lưng thẳng tắp, không người nào có thể xoi mói mặc dù mới chỉ thấy một bên mặt của hắn khi hắn hơi cúi đầu. Chứng cứ chính là Daphne lén lút đỏ mặt.
Harry đang chuẩn bị uống nước bí đỏ thì một đám cú mèo bay tới, Hedwig cũng ở trong số đó, nó bay xuống bàn nhà Slytherin, rụt rè duỗi một cái móng vuốt ra.
Harry lấy thư, đút cho Hedwig một ít thịt lợn xông khói, Hedwig thân mật cọ cọ ngón tay cậu rồi mới vỗ cánh bay đi.
"Con cú mèo của cậu còn hiểu lễ nghi hơn cậu nhiều, thật sự làm người ta phải kinh hỉ." Draco đang bề bộn với một đống thư có dấu ấn nhà Malfoy, nhưng vẫn không quên trêu chọc Harry một câu.
"Đừng tìm đánh, Draco." Harry mở phong thư trên tay, là của Sirius, ông hỏi cậu ở trong trường như thế nào, muốn phòng ngủ của cậu theo phong cách gì.
Harry kinh ngạc một giây rồi mới nhớ ra cậu sẽ ở cùng với Sirius vào nghỉ hè tới. Cậu không khỏi thấy hơi chột dạ, bởi vì cậu vẫn không có cách nào quen thuộc với Sirius đã giành lại tự do này, lúc trước chuyện giải quyết Norbert cũng không nghĩ đi hỏi ông.
Bởi vậy, thư hồi âm được cậu viết cực kỳ dài, thời gian dùng bữa sáng viết không xong liền dẫn tới chuyện viết thư trong lớp Lịch sử Pháp thuật.
"Tư thế của cậu như là đang viết thư tình vậy." Draco vừa chép bài vừa nói.
"Hiển nhiên không, lúc viết thư tình, tớ tuyệt đối sẽ không chăm chú như vậy."
Cây bút trong tay Draco dừng lại, "Cậu từng viết qua?"
"Không có."
Bút tích của Draco lại trôi chảy một lần nữa.
Trong thư hồi âm, Harry phần lớn miêu tả cuộc sống của cậu trong nhà Slytherin cỡ nào tích cực, cỡ nào ung dung hoạt bát, chủ yếu là để giảm thấp các loại lo lắng của Sirius đối với hoàn cảnh sinh hoạt của cậu. Được rồi, cậu thừa nhận, chỗ khuếch đại không chỉ có một hai chỗ, nhưng nghệ thuật mỹ lệ không phải là từ đổi mới hay sao.
".... Hiện tại, con cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nếu như môn Lịch sử Pháp thuật không nhàm chán như vậy thì sẽ tốt hơn. Khi nào không có nhiều bài tập thì con thường ở trong phòng sinh hoạt chung, chơi cờ Phù thủy với người khác, nhưng lần nào cũng thua rất thảm. Trình độ của cha Sirius như thế nào?
Còn chuyện liên quan đến phòng ngủ của con, nói thật, con cũng không có kinh nghiệm gì, cha Sirius chắc đã hiểu. Sạch sẽ là tốt rồi. Nhưng mà con khá là thích màu xanh lục."
Viết xong thư cũng là lúc tan học, còn cách tiết học tiếp theo một đoạn thời gian ngắn, Harry chạy đến chỗ lều cú mèo chuẩn bị gửi thư ra ngoài. Vừa vặn gặp được Elena cũng đang ở nơi đó.
Elena không nhìn thấy cậu, buộc thư lên cú rồi vội vã rời đi, Harry cũng không kịp chào hỏi gì với cô.
Nhìn bóng lưng dần dần xa của Elena, đột nhiên cậu phát hiện cô gái này gầy đi rất nhiều, vừa nãy, mặc dù chỉ chạm mặt có vài giây, nhưng có thể thấy rõ ràng sắc mặt của cô rất không tốt.
Lúc trở lại phòng học, Harry nhịn không được hỏi Draco, có phải Elena đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
"Daphne, hỗ trợ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đứa nhỏ này, tôi tạm thời không rảnh." Draco cũng không ngẩng đầu lên, nói, hắn đang chơi đùa xác trùng giáp trên tay, muốn biến nó thành cúc áo phù hợp với thẩm mỹ nhà Malfoy.
"Em trai của chị Elena xảy ra vấn đề," Daphne tiếp lời, "Đứa nhỏ kia không biết sao lại chạy vào nhà kho của gia tộc, đụng phải một tấm gương chứa lời nguyền, cha mẹ chị ấy đang sắp phát điên rồi."
"Không phải gia tộc White am hiểu nhất là chữa trị nguyền rủa sao." Harry hỏi.
"Là như thế này, nếu muốn chân chính giải quyết thì phải loại bỏ lời nguyền, đây không phải là chuyện mà chữa trị nguyền rủa có thể làm được."
"Nhà Malfoy có nghiên cứu về phản nguyền rủa không?" Harry kéo tay áo Draco.
"Đương nhiên là có," trước mặt Draco bày một vài hình vẽ hoa văn tinh mỹ trên tay áo, rốt cuộc hắn cũng chịu gia nhập cuộc trò chuyện, "Nhưng vấn đề là hiện giờ còn chưa biết đứa nhỏ kia bị trúng lời nguyền gì, cái gương đó có lịch sử rất lâu đời, rất có thể đó là một lời nguyền nào đó thuộc thời cổ đại."
"Vậy nếu cậu bị trúng lời nguyền, có thể giải quyết không?" Harry lại hỏi.
Vẻ mặt của Draco có vẻ khó mà tin nổi, "Là cái gì khiến cậu cảm thấy tôi sẽ ngu xuẩn đến mức đi chạm vào một tấm gương chưa biết rõ ngọn ngành."
"Chỉ là giả thiết mà thôi."
"Tôi không biết," Draco suy tư vài giây, "Nhưng cha tôi nhất định sẽ có biện pháp để tôi chống đỡ cho đến khi tìm được cách giải quyết."
"Nhưng nếu là nhà White thì chưa chắc đã có." Blaise cũng chen vào.
Harry không hỏi thêm nữa, đũa phép vô ý thức vẽ loạn lên trên một cái cúc áo. Sau đó, Blaise và Pansy tiếp tục thảo luận khả năng về nguồn gốc của lời nguyền kia, cậu cũng nghe họ thảo luận nhưng câu được câu mất.
Cậu rất thích cô gái tên Elena này, từ lúc nhập học đã phát hiện tính cách của cô rất ôn hòa, đặc biệt thân thiết với lớp dưới. Bây giờ nghe được em trai cô gặp phải chuyện như vậy, cậu không nhịn được có chút bận tâm đến cô.
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay rất chịu khó, giờ là hai giờ sáng (tuy rằng mới viết từ nửa đêm), nhanh khen ngợi tôi đi....
hưR]vW