Ngày thứ hai sau buổi tối hôm đó, Harry cảm nhận được toàn bộ oán niệm của Hoàng tử Slytherin.
Không tính chuyện sáng sớm không chờ cậu đi cùng, lúc trên bàn ăn cũng không hề liếc mắt nhìn cậu dù chỉ một chút, khi đi học nếu không phải cho cậu gò má lạnh như băng thì cũng là mái tóc màu bạc sau gáy.
Hơn nữa, không chỉ mình Harry, ngày hôm nay, những người ở bên cạnh Hoàng tử Slytherin trong phạm vi bán kính mét đều gặp chuyện không may, Goyle và Crabbe bị công kích không dưới mười lần, từ chuyện tiếng ăn cơm quá lớn đến chuyện đi đứng như quỷ khổng lồ (....), Pansy làm nũng với hắn mấy lần nhưng cũng không thể làm cho hắn nói nhiều mấy câu.
Blaise nhân lúc Draco không nhìn thấy, lén lút đọc khẩu hình miệng, hỏi Harry làm sao vậy.
Harry nhún nhún vai, ý nói không thể ra sức.
"Cái này không thể được, cậu bé của tôi," thừa dịp Draco đứng dậy đi lấy nguyên liệu điều chế độc dược, Blaise nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Harry, "Tớ cược là Draco đang chờ cậu nói chuyện với cậu ấy, cậu xem, chỉ có cậu mới đối phó được với Draco mà thôi."
"Nhưng quý ngài boss kia chưa chịu nhìn thẳng tớ dù chỉ là một thoáng." Harry bĩu môi.
"Cậu nên học hỏi Pansy một ít đi, Draco nói đúng là đúng, sai là sai. Vì lẽ đó mà bọn họ chưa bao giờ cãi nhau," Blaise cười xấu xa nói, "Nhanh khiến Draco bình thường lại đi, Harry. Merlin làm chứng, sáng sớm nhìn vẻ mặt kia của cậu ta, ngay cả táo tớ cũng ăn không vô."
Lúc Harry còn đang suy nghĩ chăm chú, thì Draco đã lấy xong nguyên liệu, khuôn mặt vẫn trước sau như một, khó coi như bị thiếu nợ mấy triệu Galleon vậy.
Hắn cũng không thèm nhìn Harry, trực tiếp ném một đống nguyên liệu về phía cậu, bản thân thì nhìn chằm chằm vào sách, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Harry nhận mệnh làm culi kéo vài nguyên liệu qua, bắt đầu xử lý.
Giáo sư Snape đi qua đi lại bên cạnh họ.
"Potter, tôi giảng bài không đủ để bộ não cao quý của cậu hiểu hay sao, móng vuốt rồng phải được làm sạch da," Snape cầm một mảng nhỏ lên, ngón tay hơi ngả sang màu vàng như nghệ do liên tục xử lý độc dược trong một khoảng thời gian dài, nhẹ nhàng vuốt vuốt bên ngoài vỏ, "Nói cho tôi biết, đây là cái gì?"
Cũng không phải thợ cơ khí, sao có thể sạch sẽ như vậy được!
"Xin lỗi, giáo sư." Harry một mặt thành khẩn đặc biệt dối trá.
Đoán chừng là lười nhìn mặt cậu, Snape khẽ hừ một tiếng rồi đi sang chỗ khác.
Thật ra bình thường cái tên Draco sống khá cẩn thận kia chắc chắn sẽ không ném những thứ này cho Harry, dùng cách nói của hắn là, trên phương diện độc dược, Harry y chang một Gryffindor.
Chính xác, mỗi lần Harry nhận được đánh giá này đều sẽ vui vẻ tặng lại một nụ cười, đồng thời sửa lại ở trong lòng rằng, tốt xấu gì bên trong Gryffindor vẫn còn có Hermione.
Nhưng ngày hôm nay, hiển nhiên cậu chủ nhỏ này quyết định không chịu đưa tay ra giúp, Harry chỉ có thể vừa lo lắng đề phòng Snape thỉnh thoảng nhảy ra phun nọc độc, vừa tưởng tượng cảnh công nhân bị giai cấp tư bản chèn ép năm xưa ở trong lòng.
Trước lúc bữa tối bắt đầu, cuối cùng Harry cũng coi như không nhịn nổi túm lấy Draco ở trong thư viện.
"Trưng mặt lạnh với tớ cả một ngày, ít ra cũng phải để tớ biết lý do mình chết chứ," Harry gan to bằng trời dùng hai ngón xoay mặt Draco về phía mình, "Nói cho tớ biết lý do cậu nổi giận đi."
Gương mặt anh tuấn của Draco cho hắn không ít vốn liếng, cho dù đang tức giận cũng rất vui tai vui mắt, bên trong con mắt màu xanh xám kia rõ ràng ẩn ẩn tức giận nhưng vẫn đẹp như hai viên ngọc quý. Chỉ có điều lời hắn nói ra cũng đủ cay nghiệt.
"Potter, cậu có cái gì đáng giá khiến tôi phải tức giận cơ chứ, chỉ bằng bộ não sớm đã héo rút của cậu kia, có giá trị gì đáng để tôi chú ý?"
Harry xin thề tay cầm đũa phép của mình hơi ngứa.
Đừng tức giận với một tiểu quỷ, Harry an ủi bản thân ở trong lòng, tận lực nở nụ cười, "Được rồi, không nghe theo lời chỉ huy của Huynh trưởng là do tớ không đúng, nhưng tớ có thể đảm bảo an toàn của mình mà."
Nhìn thấy mắt của Draco nguy hiểm híp lại, cậu nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Tớ đảm bảo không có lần sau, sau này đều nghe theo cậu, thật đó."
(Editor: rồi xong. Em nó tự bán mình rồi)
Hiển nhiên câu này đã lấy được lòng Draco, ít ra sắc mặt của hắn không còn đáng sợ như trước.
"Đều nghe theo tôi?" Draco lười biếng hỏi.
Harry gật đầu như giã tỏi, nhưng lại nói thêm ở trong lòng: để xem cậu có thể bắt được tôi hay không đã.
"Như vậy, nói cho tôi biết, cậu đã làm gì vào tối hôm qua."
Harry chần chờ một giây, nhưng rồi quyết định thẳng thắn.
"Lúc đó, Hermione một mình trốn trong phòng vệ sinh nữ, cô ấy không biết có quỷ khổng lồ, một cô gái ở đó quá nguy hiểm, nên tớ đã đưa cô ấy trở về phòng ngủ."
Sắc mặt Draco mới chuyển biến tốt, ngay lập tức lại đen như đáy nồi, từng chữ chen ra từ trong hàm răng: "Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Con sư tử cái kia thì mắc mớ gì đến cậu."
"Cô ấy là con gái, Draco, cho dù là cậu thì cũng sẽ không bỏ mặc cô ấy, phong độ nhà Malfoy không cho phép cậu khoanh tay đứng nhìn. Mặc kệ cô ấy là Slytherin hay là Gryffindor. Tớ cũng thế thôi." Harry nói.
"Nhiều Huynh trưởng với giáo sư như vậy chỉ để trang trí thôi sao, đâu cần cậu phải mong chờ tha thiết đi cứu người." Độ tức giận vẫn không giảm một chút nào.
"Được rồi, sẽ không có lần sau," Harry đầu hàng, "Tớ sai rồi, được chưa."
Draco hừ một tiếng nặng nề, "Đầu sẹo."
Harry tỏ rõ mình không để ý chút nào, cậu biết điều này chứng tỏ mình đã vượt qua cửa ải.
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay khá bận, đăng lên hơi trễ, thật không tiện rồi.