Phó Minh Viễn nhìn chằm chằm vào đơn thỏa thuận ly hôn kia, lông mày nhíu chặt.
Cuối cùng anh cũng đã biết nguyên nhân, chỉ vì hai cái này mà cô giận dỗi với anh sao?
“Em đã biết.”
---ĐỌC FULL TẠI
Nguyễn Ngưng nhìn anh, nhẹ giọng nói, “thân thể anh Tư Vân xảy ra vấn đề, anh vì anh ấy mà rơi vào bước đường cùng, cho nên mới kết hôn với em đúng không?”
Phó Minh Viễn không nói, xem như cam chịu.
Khoé môi Nguyễn Ngưng nhếch lên, lộ ra một nụ cười khổ, “Vì vậy anh chuẩn bị những cái này, chờ đến lúc chúng ta có con rồi ly hôn phải không?”
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của cô gái lại toát ra cảm xúc đau khổ, vành mắt đỏ lên.
Nhìn nước mắt của cô, trong lòng Phó Minh Viễn đau xót, đôi mắt anh rủ xuống, nhìn vào đơn ly hôn chướng mắt kia.
Ly hôn? Đời này nghĩ cũng đừng nghĩ.
Anh vươn tay cầm lá đơn kia.
---ĐỌC FULL TẠI
"Xoẹt” một tiếng, trong cái nhìn chăm chú của cô, đem lá đơn kia xé thành hai nửa.
Nguyễn Ngưng không khỏi sửng sốt, nước mắt rơi xuống mu bàn tay đặt ở đầu gối.
Vì sao…lại xé nó?
Phó Minh Viễn đem lá đơn vừa mới xé lại xé thêm lần nữa, động tác sạch sẽ dứt khoát, không chút dư thừa nào.
"Bản hiệp nghị kia đâu?” Anh ngước mắt nhìn cô gái đối diện.
Đôi mắt cô đẫm lệ, chua xót và thương tâm trên mặt còn chưa biến mất đã bị hành động của anh làm cho hồ đồ.
"Hửm?” Anh nâng mắt lên.
“Ở... Ở trong phòng.” Cô chần chừ đáp.
“Đi lấy lại đây.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, lại khiến cho người khác theo bản năng mà nghe theo.
Nguyễn Ngưng dùng mu bàn tay lau mắt, ngoan ngoãn đi vào phòng lấy bản hiệp nghị hôn nhân của hai người trước kia ra.
"Đây…” Cô đưa cho anh.
Phó Minh Viễn nhận lấy, nhìn cũng không nhìn, đem hợp đồng kia xé ra giống như cái đơn vừa rồi.
Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn anh, không biết nên phản ứng như thế nào.
Phó Minh Viễn ném những tờ giấy vừa xé rách lên bàn, ngẩng đầu thấy cô đang đứng sững tại chỗ liền duỗi tay bắt lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực.
Anh nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt bên má cô.
Thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô đang nhìn mình, trong lòng anh liền mềm nhũn, nhịn không được xoa đầu cô.
"Có ngốc không chứ?” Anh nhẹ giọng nói, "Nếu anh vì có con mà kết hôn thì còn cần phải thêm bản hiệp nghị kia sao?”
Nguyễn Ngưng cắn môi, đau lòng lên án: “Nhưng mà anh vẫn muốn ly hôn với em…”
Phó Minh Viễn thở dài, tiểu nha đầu này sao còn nhớ tới việc này chứ? Anh nghĩ nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, sẽ gi/ết ch/ết mình ngay lúc đó.
Anh kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy người cô.
"Anh hối hận.” Anh thấp giọng nói.
Giờ phút này, anh không rảnh để ý đến mặt mũi của mình nữa, chỉ cần cô có thể tiếp nhận anh thêm một lần nữa, có thể đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
Có trời biết, lúc mới ở ngoài cửa, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt và xa cách của cô, trái tim anh như rơi vào vực sâu, trong nháy mắt thật lạnh lẽo.
“Anh hối hận?” Nguyễn Ngưng hít hít mũi.
“Đúng vậy.” Phó Minh Viễn vu ốt ve mái tóc cô, “Anh thừa nhận, lúc trước chuyện gì anh cũng suy tính trước, lại không đoán được duy nhất một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh không đoán được mình sẽ thích...không, là yêu em.”
Nguyễn Ngưng cảm giác tim đập lỡ một nhịp, sau đó lại đập thật nhanh.
Đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn thổ lộ với cô.
“Lúc ấy anh trai xảy ra chuyện, ba lấy chuyện này ra để uy hiếp, nếu anh không kết hôn sinh con thì phải trở về thay anh ấy thừa kế gia nghiệp.”
Nguyễn Ngưng cắn môi, tiếp tục im lặng nghe anh nói.
“Anh không thể tự tay đẩy anh trai vào vực sâu, nhưng cũng không thể sống cả đời với người mà mình không yêu.”
Phó Minh Viễn nhớ lại dự định lúc đó, nói, “Cho nên anh chuẩn bị bản hiệp nghị kia, trước khi nhận giấy hôn thú anh cũng đã hỏi qua ý của em, em cũng đã đồng ý rồi, không phải sao?”
Nguyễn Ngưng gật gật đầu, khi đó cô đối với hôn nhân tràn ngập bất an, cũng không kỳ vọng vào tình yêu, chỉ hy vọng hai người có thể luôn tôn trọng nhau như khách mà thôi.
Hiệp nghị kia đối với cô lúc đó mà nói là rất tốt.
"Về chuyện ly hôn, anh không nói ra, một phần là bởi vì anh cả, anh ấy vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, tất cả mọi người đều nỗ lực giấu chuyện này, về phần khác, đại khái là…”
Nói tới đây, anh ngừng lại một chút.
“Là cái gì?”
Phó Minh Viễn nhún vai, “Đại khái là không đành lòng để em khổ sở.”
Anh biết việc mình làm đối với một cô gái mà nói là chuyện rất tàn nhẫn. Tuy rằng trong thỏa thuận ly hôn kia, anh đã tính toán lợi ích và bồi thường rất lớn cho cô.
Nhưng trên đời này, chuyện khó đoán nhất là lòng người.
Anh biết rõ, trong thời gian ngắn, anh cả và chị dâu sẽ không có khả năng sinh con. Một khi đã như vậy, cần gì phải khiến một cô gái lưng đeo bóng ma ly hôn, sống một mình chứ?
“Anh thật sự xin lỗi, bản hợp đồng này vẫn tạo nên tổn thương cho em.” Anh đau lòng hôn trán Nguyễn Ngưng.
"Đến lúc anh xác định tình cảm của mình dành cho em đã muốn hủy nó đi, chỉ là không có thời gian trở về.”
Nghĩ vậy, anh không khỏi cười khổ.
Nếu không phải lúc gọi điện thoại, anh nhận thấy có điều không đúng nên gấp gáp trở về thì không phải cô gái này sẽ chạy trốn sao?
Nghĩ vậy, anh không khỏi ôm chặt lấy cô.
"Nếu em còn tức giận, có thể đánh, có thể chửi, nhưng tuyệt đối không thể ly hôn, anh nói rồi, mặc kệ em có chịu hay không, cũng đừng nghĩ đến việc rời xa anh.”
Nguyễn Ngưng cắn môi, ánh mắt chuyển động.
Con người chính là như vậy, một khi vết rách đã xuất hiện, thì không dễ dàng lành lại như lúc đầu.
Theo lời anh, cô có thể hiểu được, nhưng cô vẫn cảm giác được trong lòng mình có nút thắt, khiến cô không thể hoàn toàn tin tưởng anh như trước được nữa.
“Chúng ta ăn cơm đi.” Thật lâu sau, cô nhẹ giọng nói, “Đồ ăn đều nguội rồi.”
Phó Minh Viễn có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiếp tục ép cô.
"Được.” Chỉ là anh không nhịn được nâng mặt cô lên, hung hăng hôn trên môi cô một cái.
Nguyễn Ngưng trừng mắt liếc anh một cái, vẻ mặt rất tức giận, nhưng mà trong mắt Phó Minh Viễn, lại hết sức quyến rũ.
Anh li/ếm vành tai cô, ánh mắt hơi trầm xuống: “Còn nhìn anh như vậy, anh liền ăn em."
Hai người vốn dán sát nhau, Nguyễn Ngưng có thể cảm giác được rõ ràng sự biến hoá trên người anh, mặt cô không khỏi đỏ bừng lên.
Nói cứ giống như cô đang câu dẫn anh vậy…
Cô cuống quít đẩy anh ra, chật vật rời khỏi sô pha, nhìn thấy tài liệu trên bàn, cô dừng lại.
Nhận thấy được sự khác thường của cô, Phó Minh Viễn nhìn theo, liền thấy được báo cáo điều tra của thám tử tư gửi cho anh.
Bên trong là tài liệu về thân thế của cô…
Đáy mắt Phó Minh Viễn hiện lên đau lòng, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại.
“Ngưng Ngưng…”
“Anh Minh Viễn, em có thể nhờ anh một chuyện được không?” Nguyễn Ngưng mở miệng nói.
“Em nói đi.”
“Anh có thể giúp em điều tra...ba mẹ ruột của em là ai được chứ?”
Phó Minh Viễn không khỏi sửng sốt, cô ấy biết chuyện này?
“Tuy rằng khi đó còn nhỏ, nhưng em vẫn nhớ rõ ràng, mình không phải là con gái Nguyễn gia, em là được ba mẹ nhận nuôi.”
Nguyễn Ngưng nắm tay lại, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Em… em muốn biết ba mẹ ruột của mình là ai, hiện tại họ sống có tốt không? Hay là đã…”
Cô không nói tiếp, nhưng Phó Minh Viễn cũng đã hiểu ý của cô.
"Được, anh sẽ giúp em.”
Phó Minh Viễn đứng lên, nhẹ nhàng kéo tay cô.
“Cảm ơn anh, chúng ta ăn cơm đi.”
Cô xoay người đi đến bàn ăn, nhìn bóng dáng của cô, lại nhìn bàn tay trống không của mình, Phó Minh Viễn cười khổ.
Buổi tối, Nguyễn Ngưng tắm xong, từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy anh mặc áo ngủ màu đen, lười biếng nằm ở trên giường cô xem điện thoại.
Cô mím môi, xoay người đi ra cửa.
"Chờ đã.”
Giọng nói của Phó Minh Viễn vang lên, Nguyễn Ngưng không khỏi dừng chân tại chỗ.
"Bà xã, em muốn đi đâu vậy?” Anh đi đến phía sau, đưa tay ôm lấy eo cô.
Nguyễn Ngưng đỏ mặt, ánh mắt lóe lên nói: “Em... Em đến phòng ngủ phụ...”
“Chung phòng là nghĩa vụ của vợ chồng.”
Phó Minh Viễn khom lưng, hơi thở nóng rực phả ở trên tai cô.
"Nhưng lúc trước…” lưng Nguyễn Ngưng cứng lại, tay nhỏ khẩn trương nắm váy ngủ.
“Hiệp nghị đã trở thành phế thải.” Phó Minh Viễn cong cong môi, có thể nghe ra được giọng nói đắc ý của anh.
Nguyễn Ngưng nhấp môi, có chút chán nản.
Người đàn ông vươn tay ôm chặt eo cô, lại cắn lỗ tai cô, thì thầm nói: “Anh không chạm vào em, chỉ ôm một chút thôi được không? Ngưng Ngưng, anh rất nhớ em...”
Giọng nói của anh tràn ngập từ tính, rất mê người, cô dán vào lồng ngực anh, hơi thở nam tính bao vây xung quanh, cô chỉ cảm thấy cả người giống như tôm luộc.
Lời nói kết hợp với hành vi của anh, thật là một chút sức thuyết phục cũng không có! Nhưng mà…
Cuối cùng, Nguyễn Ngưng vẫn đồng ý.
Lau khô tóc sau đó tắt đèn, hai người ôm nhau nằm ở trên giường.
Đây là phòng tân hôn của hai người, nhưng mà kết hôn hơn bốn tháng, đây vẫn là lần đầu tiên hai người ngủ trong phòng này, cùng nhau ngủ trên giường tân hôn của mình.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là ban đêm. Nguyễn Ngưng sợ nhất là lạnh, nhưng mà được anh ôm vào trong ngực lại cảm giác như nằm trong một cái lò sưởi.
Cực kỳ ấm áp, được ôm thật sự rất thoải mái.
Cô lại dịch người vào sát anh, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên ngực anh.
Kỳ thật dù giận dỗi như thế nào, cô cũng không thể không thừa nhận mình rất nhớ anh.
“Ngủ ngon, bà xã."
Phó Minh Viễn cảm thấy mỹ mãn mà hôn đỉnh đầu cô, quả nhiên giống hứa hẹn chỉ ôm cô, cực kỳ có quy củ.
Vì để hoàn thành cảnh quay sớm hơn thời hạn, hơn một tuần nay, ngày nào anh cũng tăng tiến độ, tinh thần và thân thể đã mỏi mệt tới cực điểm, huống chi ban ngày còn đáp chuyến bay gấp để trở về.
Anh nhắm mắt lại liền ngủ.
Nguyễn Ngưng có thể cảm giác được sự mệt mỏi của anh, nương theo ánh trăng, nhìn gương mặt gầy đi của anh, không khỏi đau lòng.
Anh vì cô mới vất vả như vậy.
Cô từng ở trong đoàn làm phim, tất nhiên cũng biết, muốn xin phép Kỷ lão thì phải hoàn thành xong phần diễn trong một tuần, sẽ không dễ dàng gì.
Nhưng anh Minh Viễn đã vì cô mà nỗ lực hoàn thành.
Cô khẽ thở dài, cũng nhắm mắt lại, nằm trong lòng anh nặng nề ngủ…
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng tỉnh dậy sớm.
Phó Minh Viễn vẫn ngủ say như cũ, có thể thấy được anh thật sự rất mệt mỏi.
Cô không đánh thức anh, thật cẩn thận kéo tay anh ra, nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Bảo mẫu xin nghỉ vì trong nhà có việc, mấy ngày nay ba bữa cơm đều là cô tự làm, cô định làm nhiều món ngon để bồi bổ cho anh Minh Viễn.
Thẳng đến khi mặt trời đã lên cao, Phó Minh Viễn mới tỉnh dậy.
Bố trí trong phòng khiến mắt anh hiện lên vài phần mê mang, chỉ là rất nhanh liền lấy lại tinh thần.
Nhìn giường ngủ trống rỗng bên cạnh, anh không khỏi buồn bã mất mát, mày nhíu chặt, trong mắt hiện lên buồn rầu.
Làm thế nào mới dỗ được tiểu nha đầu đây?
“Meo~”
Đúng lúc này, tiếng mèo kêu vang lên.
Phó Minh Viễn dựa vào giường, nhìn xuống dưới, Kẹo bông gòn đang ngồi xổm trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn anh mà kêu.
Vẻ mặt buồn bực của Phó Minh Viễn có chút dịu lại.
Anh vươn tay muốn ôm nó lên, ai ngờ tên nhóc thối này lại tránh tay anh ra, chui xuống dưới gầm giường.
“Meo~”
Phía dưới giường truyền đến âm thanh mài móng vuốt, Phó Minh Viễn nhíu mày, nhìn xuống thăm dò, lại ngoài ý muốn phát hiện ở dưới giường vậy mà lại cất giấu một cái rương nhỏ.
Kẹo bông gòn cào mép rương, vui vẻ mài móng vuốt.
Phó Minh Viễn nhìn cái rương nhỏ kia, đây là cái gì?
Anh xuống giường, ngồi trên sàn nhà cau mày kéo nó ra.
Cái rương không có khóa, anh tiện tay mở nắp rương ra.
Đồ trong rương toàn là về Dụ Nhược Vũ, mà khi thấy trên nắp rương còn viết "Bảo bối của Ngưng Ngưng”, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong nháy mắt trầm xuống.
Album, poster, tạp chí, thậm chí còn có miếng dán hình trái tim!
Phó Minh Viễn nhìn từng cái một, không khỏi cắn răng, sắc mặt dữ tợn kia khiến cho Kẹo bông gòn sợ hãi rụt vào trong.
Anh híp mắt, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục nhìn vào, muốn nhìn xem có đồ gì liên quan tới mình không.
Trong rương này, trừ bỏ những thứ liên quan đến Dụ Nhược Vũ cũng chẳng thấy được gì ngoài một quyển sách được bọc bởi giấy màu.
Phó Minh Viễn cầm quyển sách ở trong tay.
Sách này cầm trong tay có chút nặng, lấy kinh nghiệm đọc sách nhiều năm của anh mà nói, giấy của quyển sách này cũng không tệ lắm.
Nhìn lướt qua nội dung trong sách, phát hiện ra đây một quyển truyện cổ tích, nhìn có chút quen mắt.
Anh mở bìa sách ra, nhìn trang đầu tiên viết "Truyện cổ tích mùa thu” bốn chữ rồng bay phượng múa, lông mày người đàn ông nhíu lại.
Ánh mắt dời xuống, liền thấy được ở chỗ trống, ba chữ “Dụ Nhược Vũ” được viết bằng bút lông cực kỳ non nớt kia, cả người Phó Minh Viễn hoàn toàn ngây ngẩn..
Anh cầm sách, hơi xuất thần.
Mà ký ức phủ đầy bụi, sớm đã lãng quên theo năm tháng cũng lặng yên mở ra…