Sau khi kết thúc tuần trăng mật, gia đình ba người trở về Đông Phụ, bắt đầu quay trở lại cuộc sống bình dị mà không thiếu phần ấm cúng.
Bánh Sữa Nhỏ đi mẫu giáo, Đào Đào chuẩn bị chiến đấu cho kì thi tuyển nghiên cứu sinh, Trình Quý Hằng đi làm nuôi gia đình.
Thời gian chớp mắt đã đến tháng 6.
Ngày 1 tháng 6 Ngày Quốc tế Thiếu nhi nên trường mẫu giáo được nghỉ lễ, Bánh Sữa Nhỏ vô cùng vui vẻ, vì ba mẹ đã đồng ý sẽ dẫn cô bé đi công viên chơi, còn dẫn cô bé đi ăn bò bít tết mà cô bé cực cực cực kì thích nữa.
Trước Ngày Quốc tế Thiếu nhi một ngày, Trình Quý Hằng về nhà sớm, vì anh đã hứa với con gái rằng tối nay anh sẽ đưa cô bé đi ăn bít tết, nhưng sau khi về đến nhà mới phát hiện hoá ra con gái cưng không có ở nhà. Hôm nay là chủ nhật, nhóc con vốn dĩ nên ở nhà mới đúng.
Trong nhà chỉ có vợ và dì, dì đang ở dưới lầu giặt đồ, vợ thì đang ở trên lầu học bài. Anh không dám quấy rầy vợ học tập, thế là đi hỏi dì xem Bánh Sữa Nhỏ đi đâu rồi, dì trả lời là: “Bánh Sữa Nhỏ luôn làm ảnh hưởng đến việc học của Đào Tử, nên Đào Tử đã đưa con bé đến nhà họ Bạch rồi.”
Đào Đào không quen với việc được gọi là “Bà Trình”, nên cô đã kêu dì cứ gọi cô là Đào Tử.
Trong lòng Trình Quý Hằng có chút khó chịu, đây không phải là dâng tới hang ổ của kẻ trộm sao?
“Bây giờ con sẽ lập tức đến đón con bé về.” Anh vừa nói liền muốn rời đi.
Dì vội vàng nói: “Đừng vội đón, bánh ngọt mà Đào Tử đặt cho con bé vẫn chưa giao tới, lúc nãy Đào Tử đã đồng ý với Bánh Sữa Nhỏ rồi, đảm bảo khi nào con bé về sẽ có bánh ngọt ăn.”
Trình Quý Hằng bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành nhẫn nại đợi bánh ngọt vợ đặt giao đến.
Chỉ cần bánh ngọt vừa giao đến, anh sẽ lập tức đi đón Bánh Sữa Nhỏ.
Sau đó anh xuống phòng khách lầu một, ngồi trên sofa vừa xoay điện thoại, vừa chờ bánh ngọt đến.
Trên bàn trà đặt một hộp bánh quy được đóng gói bên trong chiếc hộp trong suốt. Trên hộp có dán một mảnh giấy màu đỏ có hình tròn, trên mặt giấy viết mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo màu xanh: Tặng anh.
Bên cạnh còn có một bông hoa nhỏ đáng yêu, được vẽ bằng bút sáp màu xanh lá cây và bông hoa màu vàng.
Vừa nhìn liền biết chính là kiệt tác của Bánh Sữa Nhỏ.
Những chiếc bánh quy trong hộp có hình dạng khác nhau, có to có nhỏ, có tròn có dẹt, dễ nhận thấy đây hiển nhiên cũng là tác phẩm của nhóc con.
Chắc chắn là tặng cho ba rồi!
Muốn tặng cho ba một bất ngờ!
Cha già cảm động đến nỗi lập tức đặt điện thoại xuống, cầm hợp bánh quy lên, nhanh chóng vặn mở nắp hộp, không thể chờ đợi được mà cầm lấy một miếng bánh quy cho ngay vào miệng.
Mùi thơm phức, lập tức tan ngay trong miệng.
Trình quý Hằng cảm thấy đây chính là bánh quy ngon nhất anh từng ăn trong đời, không có cái thứ hai!
Đào Đào là người có năng lực tự chủ, từ 2 giờ chiều bắt đầu học, mãi cho đến 5 giờ mới kết thúc, chuẩn bị xuống lầu ăn một chút trái cây để bổ sung năng lượng.
Khi cô từ trên lầu bước xuống, Trình Quý Hằng đã ăn hơn một nửa bánh quy rồi.
Nhìn hợp bánh quy sắp thấy đáy, Đào Đào vội vàng ngăn lại: “Tại sao anh lại ăn bánh quy này?”
Trình Quý Hằng ngơ ra: “Không phải tặng cho anh à?”
Đào Đào: “Ai nói là tặng cho anh? Đó là quà ngày lễ Thiếu nhi của Bánh Sữa Nhỏ tặng cho anh Bạch Bạch!”
Trình Quý Hằng: “…”
Đào Đào thờ dài: Em đã cùng với con bé làm cả một buổi chiều đó.”
Nội tâm của Trình Quý Hằng đã mất cân bằng đến cực điểm: “Hai mẹ con em làm cả một buổi chiều mà chỉ làm một hộp? Không một ai nghĩ đến anh? Anh không xứng à?”
Đào Đào:”…”
Cảnh báo kẻ làm màu đang trực tuyến.
Để tránh xảy ra sự cố làm mình làm mẩy vung trời lở đất quy mô lớn, cô không thể không trấn an kẻ làm màu trong nhà mình, lập tức dỗ dành nói: “Không có đủ nguyên liệu. cho nên em đã đặt một chiếc bánh ngọt cho anh, lập tức sẽ giao đến đây ngay!”
Trình Quý Hằng mặt không biến sắc vạch trần lời nói dối của vợ mình: “Dì nói rằng đây là em đặt bánh cho Bánh Sữa Nhỏ.”
Đào Đào: “…”Trình Quý Hằng khẽ thở dài, uể oải tựa vào ghế sofa, hơi cụp mắt xuống, anh chậm rãi mở miệng, giọng điệu ảm đạm: “Anh không trách em và con, là lỗi của anh, là anh làm chưa đủ tốt, cho nên mới không thể để cho em và con nhớ đến anh đầu tiên. Là anh không đúng, em đừng để trong lòng, cũng đừng quan tâm đến anh, anh tự mình đau lòng một chút thì sẽ ổn thôi.”
Giọng điệu này chứa đựng sự tổn thương vô cùng tự nhiên.
Tinh thần này yếu đuối như thật.
Mặc dù đã có kinh nghiệm đầy mình, nhưng Đào Đào vẫn không thể chống lại ma lực của kẻ giả nai này. Cô không thể không đau lòng, lập tức ngồi xuống bên cạnh chồng, vừa dỗ dành vừa an ủi: “Em không phải là không nghĩ đến anh, em đều nhớ hết, nhưng hôm nay không phải ngày Quốc tế thiếu nhi sao, chắc chắn phải để trẻ con làm chủ, quà của anh là vào ngày lễ của cha đó.”
Trình Quý Hằng vẫn tỏ ra vẻ mặt đáng thương, yếu đuối lại vừa bất lực: “Thật không?”
Đào Đào gật gật đầu: “Thật mà.”
Trình Quý Hằng truy hỏi đến cùng:” Vậy quà của anh là gì thế?”
Đào Đào: “Bất ngờ mà, đến lúc đó mới có thể nói cho anh nghe.”
Trình Quý Hằng lại thở dài, xem ra vẫn chưa được an ủi, vẫn tội nghiệp như cũ, nhìn vợ:” Em hôn anh một cái được không? Nếu em không muốn hôn anh thì anh cũng không ép em, nhưng nếu em hôn anh một cái thì anh có thể sẽ dễ chịu hơn.”
Đào Đào không biết làm sao lại không còn cách nào khác, lập tức hôn lên má anh một cái: “Được rồi chứ?”
Trình Quý Hằng cưỡng chế khóe môi đang muốn nâng lên: “Vẫn còn thiếu một chút nữa.”
Đào Đào trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Anh cứ giả vờ đi.” Nhưng vẫn hôn anh thêm một cái nữa.
Lúc này, chuông ngoài cửa vang lên.
Trình Quý Hằng lập tức bật lên khỏi ghế sofa: “Anh đi mở cửa!”
Đào Đào: “…”
Trong lòng anh không có cô nữa rồi, bây giờ trong lòng anh chỉ có con gái cưng của anh thôi.
Trình Quý Hằng vốn tưởng rằng là người đưa bánh đến, kết quả khi nhìn thấy màn hình video ở cửa, sắc mặt anh lập tức đã chuyển từ trời quang mây tạnh sang mây đen u ám.
Trên màn hình, chiếc xe điện 4 bánh của trẻ con đang dừng trước cửa, thân xe mui trần màu đen, còn là loại việt dã, có logo bentley, nhìn trông có vẻ vô cùng bá đạo ngang ngược.
Có hai đứa trẻ đang ngồi trên xe.
Ngồi ở vị trí điều khiển là Tiểu Thập Ngũ nhà họ Bạch, bên cạnh cậu nhóc là Bánh Sữa Nhỏ.
Xem ra vẫn rất ra gì và này nọ đấy…
Ngay sau đó, giọng nói của Bánh Sữa Nhỏ vang lên từ trong màn hình video: “Mẹ ơi, anh Bạch Bạch đã đưa con về nhà, mẹ mở cửa cho bọn con nhé.”
Giọng nói của Bánh Sữa Nhỏ có thể nghe ra cô bé rất vui vẻ, cũng ẩn giấu một chút kích động và thẹn thùng đặc trưng của bé gái.
Ngực Trình Quý Hằng bỗng dưng nặng trĩu.
Haiz, con gái lớn không nghe lời ba nữa rồi, lúc này chỉ mới 4 tuổi, sau này phải làm sao bây giờ?
Buồn thì có buồn, nhưng vẫn phải mở cửa cho con gái cưng.
Anh thờ một hơi dài, nhấn nút mở cửa.
Cửa sân tự động mở ra, Bạch Thập Ngũ không lập tức khởi động xe mà thân mật nói trước với Bánh Sữa Nhỏ ngồi bên cạnh cậu bé: “Anh lái xe đây, em ngồi vững nha.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Vâng ạ!”
Bạch Thập Ngũ lúc này mới nhấn nút khởi động, chiếc xe hơi nhỏ ngay lập tức chạy đi, ổn định chạy dọc theo con đường nhỏ tiến về phía biệt thự.
Trình Quý Hằng đã đứng trước cửa, mặt không biểu cảm nhìn chiếc xe mui trần màu đen lái đến trước mặt.
Bạch Thập Ngũ đỗ xe xong, lập tức cởi dây an toàn của mình, chuẩn bị xuống xe mở cửa cho Bánh Sữa Nhỏ, nhưng Trình Quý Hằng không cho cậu bé cơ hội, trực tiếp cúi người xuống ôm con gái cưng xuống xe.
Còn muốn xum xoe mở cửa cho con gái cưng của anh? Không có cửa đâu!
Bạch Thập Ngũ khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn chú Trình.
Trình Quý Hằng bế con gái, nói với cậu bé: “Cảm ơn con đã đưa Bánh Sữa Nhỏ về, mau về nhà đi, nếu không ba mẹ con sẽ lo lắng đấy.”
Bạch Thập Ngũ: “Không sao đâu chú Trình, chú cứ yên tâm ạ, ba mẹ con đồng ý để con đưa Bánh Sữa Nhỏ về, ông con còn bảo con ở lại đây chơi thêm một lúc nữa.”
Trình Quý Hằng: “…”
Thằng nhóc thối tuổi còn nhỏ đã học ông nội đến đây đàn áp anh rồi à? Sau này lớn lên còn thế nào nữa?
Lúc này, Bánh Sữa Nhỏ bỗng nhiên nhớ đến gì đó, lập tức nói với ba: “Ba ơi, mau thả con xuống, con có chuyện muốn nói với anh Bạch Bạch.”
Trình Quý Hằng: “…”
Con đang bỏ rơi ba sao?
Nội tâm mặc dù buồn bã, nhưng anh vẫn làm theo yêu cầu của con gái, đặt con gái xuống.
Bánh Sữa Nhỏ lập tức nói với anh Bạch Bạch: “Em đã chuẩn bị quà Tết thiếu nhi cho anh đó!”
Bạch Thập Ngũ kinh ngạc và vui mừng: “Quà gì thế?”
Bánh Sữa Nhỏ: “Em đã làm bánh quy, em dẫn anh đi lấy!” Nói xong, hai đứa trẻ kéo tay nhau chạy về phía cửa.
Trình Quý Hằng cô đơn đứng ngoài cửa, khẽ thở dài, bước chân nặng nề đi về phía cửa.
Bánh Sữa Nhỏ nhớ cô bé đã đặt hộp bánh quy lên bàn trà trước khi đi ra ngoài, nhưng mà khi chạy đến cạnh bàn trà cô bé mới phát hiện ra, bánh quy sắp bị ăn hết mất rồi!
Cô mở to mắt nhìn chiếc hộp trống rỗng hơn một nửa, trong đôi mắt đen to tròn lún liếng đầy vẻ khó tin. Cô bé hốt hoảng vội vàng nhìn mẹ đang ngồi trên sofa, gấp đến mức cả mặt đều đỏ lên rồi: “Mẹ ơi, bánh quy của con sao lại mất rồi?”
Đào Đào: “…”
Mẹ biết “hung thủ” là ai, nhưng mẹ không thể nói, dù sao nghi phạm cũng là anh chồng thân yêu của mẹ.
Lúc này, Trình Quý Hằng bước vào phòng khách, ngồi xổm xuống bên cạnh con gái, anh nhìn cô bé nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi con, là ba sai, hôm nay ba bận công việc quá, khi về đến nhà bụng đã đói lả rồi, cho nên không nhịn được mà bánh quy của con. Ba thật sự không biết bánh quy này là quà con tặng cho Thập Ngũ, nếu như ba biết thì ba nhất định sẽ không ăn. Là ba sai, ba xin lỗi con nhé, nhưng ba thật sự rất đói.”
Đào Đào: “…”
Nói dối!.
Nếu như anh biết thì anh nhất định sẽ ăn càng sớm càng tốt.
Vành mắt của Bánh Sữa Nhỏ đã đỏ bừng, cảm thấy bản thân đã thất hứa, không thể tặng bánh quy cho anh Bạch Bạch nữa. Nhưng cô bé lại đau lòng cho ba, bởi vì thật sự ba rất đói nên mới ăn mất bánh quy.
Cô bé sụt sịt mũi, rưng rưng nhìn ba: “Dạ, con tha thứ cho ba, nhưng mà con không thể tặng bánh quy cho anh Bạch Bạch được nữa rồi. Lần sau ba trước khi ăn bánh quy nhất định phải hỏi con trước nha.”
Trình Quý Hằng gật đầu, hứa hẹn: “Lần sau ba nhất định nhớ kỹ, sẽ nói trước với con.” Anh nói xong, lại nhìn sang Bạch Thập Ngũ đang đứng kế bên: “Nếu như con tức giận, tuyệt đối không thể trách Bánh Sữa Nhỏ, đều là chú sai, con trách chú đi, không liên quan gì đến Bánh Sữa Nhỏ hết.”
Đào Đào trợn mắt há hốc mồm, đúng là được mở mang tầm mắt.
Bánh Sữa Nhỏ vội vàng: “Đừng mà, không phải lỗi của ba, ba chỉ là đói bụng quá thôi mà.”
Bạch Thập Ngũ lập tức nói: “Em yên tâm, anh sẽ không trách chú Trình, cũng không trách em, không phải lỗi của mọi người, không ai sai cả, là lỗi của anh, anh vẫn chưa chuẩn bị bánh quy cho em, em còn chuẩn bị cho anh nữa, anh chỉ chuẩn bị cho em một gói kẹo.”
Mắt Bánh Sữa Nhỏ sáng lên: “Thật hả!”
Bạch Thập Ngũ gật gật đầu: “Thật! Anh vốn định ngày mai sẽ tặng cho em.”
Bánh Sữa Nhỏ cười cong mắt: “Em cám ơn anh nha!”
Bạch Thập Ngũ: “Không có gì, chúng ta là bạn tốt mà.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Hôm qua mẹ em có mua cho em một bộ búp bê đó, chúng ta qua đó chơi nhà chòi đi!”
Bạch Thập Ngũ: “Được!”
Nói xong, hai nhóc con tay trong tay chạy đi.
Sắc mặt của Trình Quý Hằng đã chuyển sang mây đen u ám, thậm chí có chút bực tức: “Sao lại thành lỗi của nó rồi? Gì mà không chuẩn bị trước cái gì hết nhưng chỉ chuẩn bị một gói kẹo?”
Đào Đào vẫn luôn nhịn cười, nhưng lúc này cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trực tiếp cười ra tiếng: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Trình Quý Hằng: “Thằng nhóc này cũng khôn quá rồi đó!”
Đào Đào lau nước mắt: “Anh đã ăn bánh quy của người ta rồi, lại tiện thể ở trước mắt con gái tỏ vẻ đáng thương, đã giành đủ thiện cảm rồi mà không để con người ta phản công một chút sao?”
Trình Quý Hằng: “Nó mới có 5 tuổi đã như vậy rồi, sau này còn có thể thế nào nữa?”
Đào Đào an ủi: “Anh nên nghĩ thế này, thằng nhóc có thể là con rể tương lai của anh, sau này sẽ là con trai của anh, thông minh một chút là chuyện tốt.”
Trình Quý Hằng: “…”
Thà không an ủi anh còn hơn.
Anh thở dài, mệt mỏi ngồi trên ghế sofa: “Anh cảm thấy trong phút chốc mình như già đi hai mươi tuổi, đi qua một nửa đời người mà không có ai quan tâm.”
Đào Đào: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Trình Quý Hằng ôm lấy đôi vai của Đào Đào, chân thành nói: “Anh thật sự không muốn sinh thêm một đứa con gái nữa, nghĩ đến con bé sau này bị một thằng nhóc lừa mang đi mất anh đã thấy đau lòng.”
Đào Đào vô thức đặt tay lên bụng dưới, nhìn anh và hỏi: “Lỡ như lại là con gái nữa thì sao?”
Trình Quý Hằng: “Vậy anh còn có thể làm gì? Anh chỉ có thể vừa đau lòng lại vừa hạnh phúc.”
Đào Đào yên tâm, cũng bị chọc cười: “Ha ha ha ha ha.”
Sống chung với người đàn ông này, thật sự mỗi ngày cô đều rất vui vẻ.
Hai người lại rúc vào nhau trên sofa một lúc, Đào Đào đứng dậy khỏi ghế sofa: “Em đi gọt chút hoa quả cho bọn nhỏ.” Nhưng cô đã có bài học kinh nghiệm lần trước, để phòng ngừa kẻ làm màu lại bắt đầu làm mình làm mẩy, cô lại lập tức bổ sung một câu: “Cũng gọt cho anh một ít luôn.”
Trình Quý Hằng: “Anh biết vợ anh yêu anh nhất nhất nhất mà.”
Đào Đào lườm anh rồi đi đến phòng bếp.
Sau khi cắt trái cây, cô chia thành hai đĩa, đầu tiên đến phòng đồ chơi để đưa một đĩa cho bọn trẻ, sau đó quay trở lại phòng khách với chiếc đĩa còn lại.
Trình Quý Hằng đang lướt điện thoại.
Sau khi Đào Đào ngồi xuống, cô cũng cầm điện thoại lên, vừa đúng lúc nhận được tin nhắn trong nhóm từ cô chủ nhiệm tại trường mẫu giáo của Bánh Sữa Nhỏ: [@mọi người, ngày lễ của cha sắp đến, nhằm thúc đẩy mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái, tăng cường sự gắn kết gia đình, mang đến cho các con một tuổi thơ tốt đẹp hơn, trường mẫu giáo sẽ tổ chức một cuộc thi hát dành cho các đơn vị cha và con trai/ con gái vào ngày lễ của cha. Ngày thi sẽ có truyền hình trực tiếp trên kênh thiếu nhi, phụ huynh và các con muốn tham gia cuộc thi có thể đăng ký trong nhóm.]
Đào Đào chỉ liếc nhìn rồi đặt điện thoại xuống.
Việc thi ca hát, đối với hai cha con trong nhà mà nói, không nói là không có liên quan gì, nhưng có thể nói là rất xấu hổ.
Vì vậy, trong cuộc thi này, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc để hai cha con tham gia.
Tuy nhiên, ngay lúc cô đặt điện thoại lên bàn trà, màn hình tối đen đột nhiên sáng lên, một tin nhắn Wechat hiện lên.
Người gửi là vị phụ huynh tích cực tham gia cuộc thi đầu tiên, tên ghi chú trong nhóm: Ba của Đào Đa Lạc: [Cô giáo, Đào Đa Lạc và ba của bé đăng ký.]
Đào Đào: “…”
*
*Tác giả có lời muốn nói:
Đào Đào: “Hai cha con không phù hợp nhất để đi thi ca hát đã đăng ký rồi.”
Hằng Chó:” Hai cha con anh hát không hay sao? Không đạt giải nhất thì cũng có thể đạt giải nhì chứ?”
Bánh Sữa Nhỏ: “Đúng vậy đó!”
Đào Đào: “…”