Đào Đào tưởng khách sạn có phòng bếp, thế là mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị một bữa tiệc lớn tối nay cho hai cha con.
Cuối cùng hôm nay cô và Trình Quý Hằng cũng nhận giấy chứng nhận kết hôn, cũng muốn chúc mừng một chút.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Đào Đào tò mò hỏi: “Anh đặt khách sạn nào thế?”
Trình Quý Hằng vừa lái xe vừa trả lời: “Lát nữa em sẽ biết.”
Nhìn anh cong khóe môi lên, lòng hiếu kỳ của Đào Đào càng lớn, rất muốn biết tên này đang úp úp mở mở cái gì. Nhưng cô cũng không hỏi tiếp, vì cô biết rõ tên này– miệng anh rất cứng, chỉ cần là chuyện anh muốn giấu, cho dù hỏi thế nào cũng không có kết quả.
Cho nên cô cũng chỉ có thể im lặng chờ đáp án.
Siêu thị ở phía tây thành phố, Trình Quý Hằng lái xe đi thẳng về phía đông.
Bốn năm không quay lại, Đào Đào ngồi trên xe, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm đường phố ngoài cửa sổ, tất cả mọi thứ đối với cô đều vừa quen vừa lạ.
Đường phố vẫn là dáng vẻ ấy, nhưng phong cảnh trên đường đã không còn cảm giác như xưa.
Cô không nhịn được có chút cảm khái, hóa ra cảnh còn người mất là kiểu tâm trạng như thế này à?
Trình Quý Hằng đánh tay lái sang phải, thân xe hơi xoay, Đào Đào bỗng nhiên kích động, bởi vì trường cấp 2 của cô ở trên con đường này, cách trường THCS Số 19 không xa là khu nhà ở cho gia đình cán bộ giảng dạy mà cô từng ở.
Cũng lúc này, cô bỗng nhiên đoán ra gì đó, trái tim bắt đầu kinh hãi, khó có thể tin nhìn Trình Quý Hằng: “Có phải là về nhà không?”
Trình Quý Hằng cười trả lời: “Chứ sao nữa?”
Hốc mắt Đào Đào chợt đỏ, vừa kinh ngạc vui mừng lại hơi cảm động.
Anh đã mua lại nhà của cô.
Căn nhà ấy chứa đựng thời thơ ấu của cô, chứa đựng ký ức của cô với ba mẹ và bà nội, chứa đựng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.
Thời điểm này cô thật sự yêu người đàn ông này chết mất, nếu không phải vì anh đang lái xe thì cô nhất định sẽ ôm anh thật chặt.
Trên thế giới này sẽ không có người nào đối xử tốt với cô hơn anh.
Hốc mắt càng lúc càng đỏ, Đào Đào hít mũi, nhìn anh rồi hỏi: “Mua lại lúc nào thế?”
Trình Quý Hằng thành thật trả lời: “Bốn năm trước.”
Căn nhà nhỏ kia đối với cô cực kỳ có ý nghĩa, đối với anh cũng vậy.
Căn nhà không chỉ chứa đựng hồi ức đẹp nhất của cô mà còn chứa đựng cả hồi ức đẹp nhất trong đời anh.
Mấy tháng sống chung với cô dưới một mái nhà là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời anh.
Là cô giúp anh cảm nhận được khói lửa trần gian, là cô cho anh một gia đình ấm áp.
Căn nhà kia là nhà của cô, cũng là nhà của anh, cho nên sau khi anh phát hiện cô bán căn nhà kia đi, ngay hôm sau đã cho ra giá gấp đôi để mua lại căn nhà.
Bốn năm cách xa cô kia, lúc anh nhớ đến cô đến nỗi không thể nào khống chế được thì anh sẽ trở về căn nhà kia ở một lát.
Hơn bốn năm nay, anh còn chủ động tham gia rất nhiều hạng mục kêu gọi đầu tư ở Vân Sơn, đơn giản vì đây là quê hương của cô.
Anh coi quê của cô thành quê của chính mình, dùng hết sức lực của bản thân yêu hết tất cả những gì mà cô yêu.Khi xe đến trước khu nhà ở, Trình Quý Hằng cố tình giẫm phanh lại, sau khi dừng xong, anh quay đầu nhìn con gái, sau đó lại chỉ bảng hiệu treo trước cửa khu nhà: “Thấy bảng hiệu này không? Chữ trên đó là do ông ngoại con viết đấy.”
Vành mắt Đào Đào nóng hổi.
Mấy chữ “Khu nhà ở cho gia đình cán bộ giảng dạy trường THCS Số 19?” trên tấm ván gỗ dựng đứng, dòng chữ này giống như mới được khắc lên, dòng chữ nhẹ nhàng uyển chuyển, nét bút như rồng bay phượng múa.
Ở góc bên dưới tấm ván gỗ có khắc tên người viết: Đào Minh Lãng.
Trước kia, lúc còn ở nơi này, mỗi khi đi qua tấm bảng này, Đào Đào đều vô cùng kiêu ngạo, bởi vì tấm bảng này là do ba cô viết.
Tấm bảng này đối với cô mà nói là niềm vinh dự, tự hào, là thần bảo vệ do ba cô biến thành.
Chỉ cần nhìn thấy tấm bảng này, cô sẽ rất yên lòng.
Đứng ở cửa một lúc, Trình Quý Hằng mới tiếp tục bước vào trong.
Đào Đào nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ không chớp mắt, cảm giác không chân thật, như là đang mơ một giấc mộng xưa.
Đưa mắt nhìn khắp nơi, tất cả đều đã cũ hết rồi, còn cũ hơn bốn năm trước nữa, nhưng lại quen thuộc đến như vậy.
Nhà lầu thấp bé màu xám, đường xe chạy chật hẹp, chỗ để xe đạp chất đầy xe đạp đã cũ, mái nhà để xe màu xám trắng so với bốn năm trước còn kinh hơn, bốn năm trước chỉ rách mấy lỗ lớn, bây giờ nhìn như chỉ còn lại một giàn giáo sắt, mái nhà để xe đã sớm không cánh mà bay.
Trình Quý Hằng đậu xe ở trước tòa nhà đơn nguyên thứ hai phía cuối dãy khu tòa nhà.
Trước khi xuống xe, Đào Đào còn hít sâu một hơi, lâu lắm không trở về, cô lại có cảm giác hồi hộp khi về thăm chốn cũ.
Thời điểm Trình Quý Hằng ôm con gái xuống, cười nói với con bé một câu: “Con biết đây là chỗ nào không?”
Đối mặt với khung cảnh lạ lẫm, vẻ mặt Bánh Sữa Nhỏ mờ mịt, cô bé lắc đầu.
Trình Quý Hằng: “Đây là nơi mẹ con ở khi còn nhỏ.”
Trẻ nhỏ thường có lòng hiếu kỳ rất lớn đối với khoảng thời gian lúc nhỏ của ba mẹ, Bánh Sữa Nhỏ lập tức mở to mắt: “Thật ạ?”
Trình Quý Hằng: “Thật, bây giờ sẽ dẫn con vào nhà của mẹ ngay đây.”
Đào Đào vẫn không nói gì, ngây ngốc đứng bên xe, ngẩng đầu lên nhìn, giống như còn mờ mịt hơn cả Bánh Sữa Nhỏ.
Cô thế mà… lại về nhà rồi… còn đưa chồng và con gái cùng về nữa.
Cảm giác không chân thật lắm, giống như đang nằm mơ hơn nhiều.
Cầu thang so với bốn năm trước còn hẹp hơn, bởi vì đồ vật chất đống càng nhiều hơn.
Lúc đi lên tầng, Đào Đào một tay xách túi mua hàng, một tay nắm tay con gái đi trước, Trình Quý Hằng xách hành lý theo sau.
Cô nhớ rõ ràng mình ở tầng 3, nhưng khi đến tầng 3 rồi, nhìn thấy cửa chống trộm màu đen quen thuộc ở phía tây, cô vậy mà lại không chắc chắn lắm, lo lắng quay đầu nhìn Trình Quý Hằng: “Là chỗ này à?”
Trình Quý Hằng bị Quả Đào ngốc nghếch này chọc cười, anh cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô, nói chắc như đinh đóng cột: “Là chỗ này.”
“Ồ…” Đào Đào sửng sốt hai giây, vươn tay về phía Trình Quý Hằng: “Đưa chìa khóa cho em.”
Trình Quý Hằng lập tức lấy chìa khóa từ trong túi áo ra rồi đưa cho cô.
Trước khi mở cửa, Đào Đào hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc dâng trào của bản thân, sau đó mới cắm chìa khóa vào giữa.
Chìa khóa nhẹ nhàng chuyển động, khóa lưỡi bật lại, cửa mở ra.
Tim Đào Đào bỗng nhiên đập mạnh, tay cô run rẩy mở cửa phòng, nắm bàn tay nhỏ của con gái, vừa lo lắng lại kích động đi vào trong phòng.
Tất cả mọi sự bài trí trong phòng đều giống bốn năm trước như đúc, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, cô mới phát hiện vẫn có rất nhiều chỗ không giống nhau.
TV thay đổi, TV đồ cổ đế dày đổi thành TV LCD có thể treo trên vách tường mỏng.
Điều hòa thay đổi, đổi thành kiểu máy mới hình trụ, yên tĩnh đứng ở góc tường. Vốn dĩ là động cơ cửa sổ cũ, vốn dĩ mỗi lần sử dụng đều khiến cửa sổ run theo. Hơn nữa, vốn dĩ chỉ có phòng khách có điều hòa, hiện tại mỗi phòng đều có trang bị điều hòa, phòng vệ sinh còn trang bị cả bồn tắm lớn.
Ống dẫn máy sưởi cũng thay đổi, từ loại ống kim loại màu xám đậm đổi thành ống dẫn hợp chất nhôm thường thấy, vách tường trắng sáng so với lúc trước đẹp hơn nhiều, độ ấm trong phòng cũng ấm hơn lúc trước.
Cuối cùng Đào Đào mới phát hiện, sofa cũng thay đổi rồi. Vốn dĩ sofa kia là bằng gỗ, vừa nhỏ vừa cứng, bây giờ đổi thành sofa da vừa mềm vừa rộng, vừa nhìn đã thấy rất thoải mái.
Cô không kìm được đi tới chỗ sofa, ngồi lên cảm nhận thử, sau đó mặt đầy tán tán thưởng nhìn Trình Quý Hằng: “Anh cũng đổi cả sofa luôn hả?”
Trình Quý Hằng: “Không đổi không được, sofa kia lúc làm khiến cả người có cảm giác cứ như bị gãy ra từng mảnh ấy.”
Đào Đào lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó lập tức đỏ mặt, cô thế mà nghe thấy anh dùng từ “làm” chứ không phải “ngồi”.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, không đáp lại, từ sô pha đứng dậy, ngó vào cửa phòng ngủ của mình, nói với con gái đang tò mò ngó đầu vào nhìn bên trong: “Bé cưng lại đây, thay giày đã nào.”
Bánh Sữa Nhỏ lập tức chạy đến chỗ mẹ: “Dạ.”
Dép bông mua ở trong siêu thị, còn là một đôi có in hình Heo Peppa.
Sau khi thay dép xong xuôi, Đào Đào xách theo túi mua hàng đi vào trong bếp, chuẩn bị nấu cơm. Trình Quý Hằng kéo hành lý đến phòng ngủ chính, sau đó cũng vào phòng bếp.
Bánh Sữa Nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên sofa trong phòng khách xem phim hoạt hình.
Lúc Trình Quý Hằng đi vào phòng bếp, Đào Đào đang rửa cánh gà.
Cánh gà đặt trong một cái bát sứ trắng giữa bàn.
Vừa nãy sau khi vào phòng bếp, cô mới phát hiện đồ trong bếp hầu như đều thay đổi toàn bộ – tủ chén, bệ bếp, máy hút mùi, bồn rửa tay đều đã đổi mới hết, hiện đại hơn bốn năm trước nhiều, cũng sạch sẽ hơn.
Bên trong tủ chén đều có đủ nồi niêu xoong chảo.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Trình Quý Hằng, Đào Đào tắt vòi nước, đặt mâm lên trên bàn, quay đầu nhìn anh, nói: “Anh đến đây.”
Trình Quý Hằng đi tới.
Đào Đào ôm lấy cổ anh, nhìn anh với vẻ mặt tràn đầy yêu thương: “Em yêu anh.” Cô nhấc nhẹ mùi chân, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn: “Yêu chết đi được!”
Trình Quý Hằng nhếch mày, không quá hài lòng với sự khen thưởng này: “Vậy thôi hả?”
Đào Đào lại hôn một cái.
Trình Quý Hằng nhíu mày, giống như lãnh đạo kiểm tra công tác, nghiêm túc nhận xét: “Sao anh có cảm giác em đang hôn cho có lệ ấy nhỉ?”
Đào Đào vừa tức vừa cười, lại lần nữa đặt môi lên môi anh, chủ động hôn anh.
Cô bỗng nhiên nhớ lần đầu tiên anh hôn cô cũng là ở phòng bếp nhỏ này.
Khi đó trời vẫn còn nóng, cô vốn dĩ cả người đầy mồ hôi, sau khi anh hôn xong thì cô càng nóng, cứ như một con cua bị cho vào lồng hấp.
Trình Quý Hằng một tay ôm lấy eo cô, một tay đặt trên gáy cô, hôn lại cô một cái thật sâu.
Hai người chen chúc trong căn bếp nhỏ, hôn đến mức khó tách ra được.
Sau đó Trình Quý Hằng dứt khoát ôm Đào Đào lên bàn, tay không ngoan ngoãn duỗi về phía dưới áo lông của cô.
Đào Đào nhanh tay bắt được cổ tay anh, bất đắc dĩ nói: “Con đang ở bên ngoài kìa!”
Giọng Trình Quý Hằng khàn khàn: “Con bé sẽ không vào đâu.”
Đào Đào: “Vậy cũng không được, em còn phải nấu cơm nữa.” Vì để trấn an con sói đói này, cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Buổi tối rồi tiếp tục.”
Trình Quý Hằng cũng không buông cô ra, còn cò kè mặc cả, nghiêm túc nhìn cô: “Vậy hôn anh mấy cái nữa đi.”
Giống như con nít đòi ăn kẹo vậy.
Đào Đào bất đắc dĩ muốn cười, lại lần nữa đặt môi mình lên môi anh.
Nhưng mà lúc này, bên tai bỗng vang lên tiếng gọi của Bánh Sữa Nhỏ: “Mẹ ơi!”
Hai người đơ ra, đồng thời tách nhau ra.
Vẻ mặt Bánh Sữa Nhỏ ngốc nghếch đứng ở phòng bếp, nhìn ba lại nhìn mẹ, trực tiếp hỏi: “Hai người làm gì vậy ạ?”
Đào Đào: “…”
Trình Quý Hằng: “…”
Đào Đào: “Đang… Ừm… Đang…”
Trình Quý Hằng: “Có gì đó rơi vào mắt mẹ, ba đang giúp mẹ thổi nó ra.”
Đào Đào: “Đúng đúng, ba đang giúp mẹ thổi á.” Vì để nói sang vấn đề khác, cô vội vàng hỏi con gái: “Con có chuyện gì thế?”
Bánh Sữa Nhỏ: “Con muốn đi ị đùn, đến nói cho hai người một tiếng.”
Trình Quý Hằng: “…”
Đào Đào: “…”
Bánh Sữa Nhỏ: “Sợ lát nữa hai người không tìm thấy con.”
Đào Đào: “…”
Trình Quý Hằng: “…”
Thật đúng là một… đứa trẻ ngoan biết quan tâm và chu đáo.