Bác sĩ tâm lý này họ Chu, Đào Đào đã hẹn bác sĩ Chu bốn giờ chiều sẽ tới văn phòng gặp anh ấy.
Phòng khám tâm lý này nằm trong một tòa nhà cao cấp, quy mô rất lớn, chiếm đến cả một tầng của tòa nhà, được trang trí vô cùng đơn giản mà lại tao nhã, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Sau khi Đào Đào bước vào phòng khám, nhân viên lễ tân hỏi cô có hẹn trước không, cô trả lời rằng mình đã hẹn với Bác sĩ Chu.
Lễ tân thông báo cho trợ lý của Bác sĩ Chu, sau đó cô được trợ lý đưa đến phòng làm việc của anh ấy.
Bác sĩ Chu đợi cô cũng khá lâu rồi, khi trợ lý giới thiệu người đến xong, anh ấy lập tức đứng dậy từ sau bàn làm việc, đến bắt tay với cô: “Chào cô.”
Đào Đào: “Chào anh.”
Sau khi hàn huyên, hai người lần lượt ngồi xuống, trợ lý cũng rời khỏi phòng.
Căn phòng làm việc vô cùng rộng rãi, có cửa sổ kính trải từ trần đến sàn, ánh sáng chiếu vào sáng sủa, tầm nhìn mở rộng, môi trường trang nhã.
Bác sĩ Chu nhìn Đào Đào, sau đó cảm khái nói: “Thì ra cô là Đào Tử.”
Trong mắt Đào Đào cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Trước đây anh biết tôi sao?”
“Tất nhiên là tôi biết rồi.” Bác sĩ Chu đáp: “Cô là người mà Trình tổng yêu chân thành cả đời này.”
Mặt Đào Đào đỏ lên, sau đó lại thở dài: “Nhưng anh ấy đã quên tôi rồi.”
Bác sĩ Chu: “Tôi có nghe Bác sĩ Dương nói rồi, từ triệu chứng của cậu Trình có thể phán đoán là mất trí nhớ có chọn lọc, nhưng não bộ không có dấu hiệu của sự va đập mạnh.”
Đào Đào gật đầu: “Đúng vậy, chính vì vậy Bác sĩ Dương mới nghi ngờ việc mất trí nhớ là do bị kích thích tinh thần nên tôi mới tìm đến hỏi anh.” Do dự một lúc, cô nói tiếp: “Trước đây tôi chưa từng biết anh ấy từng làm trị liệu tâm lý.”
Bác sĩ Chu im lặng một lúc: “Nếu là bị kích thích tinh thần thì cũng không phải là không có khả năng, quả thực từng có một khoảng thời gian cậu ấy rất muốn quên cô.”
Đào Đào nhanh chóng tiếp lời: “Tại sao?”
“Bởi vì cậu ấy rất đau khổ.” Bác sĩ Chu đáp: “Kể từ lúc hai người chia tay vào bốn năm trước, cậu ấy đã rất đau khổ và luôn tự trách mình, cho rằng hai người chia tay đều là lỗi của mình.” Tạm ngừng một lúc, anh ấy tiếp tục nói: “Trình tổng là người có hơi cố chấp, đặc biệt là đối với cô. Tuổi thơ của cậu ấy rất bất hạnh, điều đó khiến cậu ấy không tin tất cả những điều đẹp đẽ trên thế giới này. Có thể nói cậu ấy là một người rất chán đời cho đến khi gặp được cô. Đối với cậu ấy, cô như là vị cứu tinh vậy.”
Đào Đào ngây ra nhìn Bác sĩ Chu ngồi đối diện, cảm thấy trong lòng đang âm ỉ đau nhói, sống mũi hơi cay cay: “Nhưng trước đây anh ấy chưa bao giờ, chưa bao giờ nói với tôi.”
Bác sĩ Chu bất đắc dĩ cười: “Cậu ấy cũng không chủ động nói cho tôi biết, cậu ấy là người rất cứng miệng, có thể nói là bệnh nhân cố chấp nhất mà tôi từng gặp, hơn nữa tâm lý phòng bị còn rất mạnh, rất khó để tin tưởng người lạ, vì thế cậu ấy chưa bao giờ hợp tác trị liệu trong trạng thái tỉnh táo. Những lời này đều được lấy thông qua phương pháp thôi miên.”
Nói đến đây, bác sĩ Chu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nở nụ cười thoáng qua: “Lần đầu tiên đến trị liệu, sau khi vào cửa cậu ấy không nói một lời. Bình thường người chủ động tìm đến trị liệu tâm lý đều có cảm xúc tự cứu rỗi mãnh liệt, nóng lòng muốn giãi bày với người khác. Nhưng cậu ấy thì không, cậu ấy ngồi ở vị trí giống cô bây giờ, nhìn tôi không nói lời nào, ánh mắt cậu ấy vô cùng kiên định chắc chắn, mang theo sự dò xét, giống như lãnh đạo đang đánh giá cấp dưới của mình vậy, cứ như thể chủ nhân của phòng làm việc này không phải là tôi mà là cậu ấy. Nói đùa một câu, trước cái nhìn như vậy của cậu ấy, thậm chí tôi có cảm giác như mình đang tham gia một cuộc phỏng vấn xin việc.”
Đào Đào xấu hổ cười một tiếng, xin lỗi thay người đàn ông của mình: “Xin lỗi, đúng là đôi khi anh ấy không hiểu chuyện cho lắm.”
Bác sĩ Chu bị chọc cười, lắc đầu: “Không sao, điều đó càng chứng tỏ cậu ấy là người có khí chất mạnh mẽ. Sau này tôi chủ động hỏi cậu ấy gần đây xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu ấy lại tới đây? Cô thử đoán xem cậu ấy trả lời tôi thế nào?”
Đào Đào hơi nhíu mày, thăm dò nói: “Muốn quên tôi ư?”
Bác sĩ Chu cười đáp: “Cậu ấy nói mình bị dị ứng với đào, vừa nhìn thấy đào là đau tim, muốn chặt hết cây đào trên thế giới này đi.”
Đào Đào có chút chua xót trong lòng nhưng lại buồn cười: “Đây là cái gì với cái gì chứ?”
Bác sĩ Chu: “Lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, hơn nữa từ lúc ấy tôi đã ý thức được Trình tổng là một người rất cứng miệng, nếu không sử dụng liệu pháp thôi miên, cậu ấy sẽ không bao giờ hợp tác điều trị. Sau này với sự đồng ý của cậu ấy, tôi đã tiến hành thôi miên cậu ấy, mới phát hiện triệu chứng và nguyên nhân gây bệnh của cậu ấy.”
Đào Đào lập tức hỏi: “Đó là gì vậy? Là do tôi sao?”
Bác sĩ Chu: “Có thể nói là do cô, cũng có thể nói là do chính cậu ấy. Cậu ấy rất yêu cô, coi cô là duy nhất, nhưng lại đánh mất cô vì sai lầm của chính mình, vì vậy đã luôn tự trách mình và sống trong đau khổ, điều cậu ấy hối hận nhất là đã về muộn hai tháng.”
Đào Đào trầm mặc một lát: “Anh ấy có nói cho anh biết vì sao lại về trễ hai tháng không?”
Bác sĩ Chu: “Cậu ấy cho rằng cô sẽ không bao giờ rời xa mình, vậy nên đã rất tự tin, cũng không coi việc quay lại đón cô là quan trọng nhất.”
Cho nên lúc đó anh thật sự không quan tâm cô sao? Đào Đào đột nhiên có chút tức giận: “Vậy đối với anh ấy việc quan trọng nhất là gì thế?”
Bác sĩ Chu: “Là tập đoàn, lúc đó cậu ấy vừa mới đoạt lại tài sản từ mẹ kế, nhưng tập đoàn lại đang trên bờ vực phá sản. Tập đoàn này là tâm huyết của mẹ và bà nội của cậu ấy nên cậu ấy coi việc cứu lấy nó là quan trọng nhất, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cậu ấy về muộn hai tháng. Cậu ấy muốn xử lý xong mọi việc rồi đón cô về Đông Phụ.” Nghĩ một lúc, bác sĩ lại nói rõ hơn: “Ngoài chuyện này, mẹ kế của cậu ấy cũng là một nguyên nhân.”Đào Đào hỏi: “Tại sao?”
“Mẹ kế của cậu ấy là một người khá cực đoan, tình hình cụ thể tôi cũng không nói nữa, đến lúc đó cô tự xem hồ sơ điều trị của cậu Trình là biết.” Bác sĩ Chu nói tiếp: “Cậu ấy sợ rằng mẹ kế sẽ làm hại đến cô, thế nên mới không đưa thẳng cô về Đông Phụ.”
Đào Đào từng nghe Trình Quý Hằng nói về một số sự tình trong nhà, cô cũng biết mẹ kế của anh đáng sợ như thế nào.
Huống chi cô đã chứng kiến cô con gái mà mẹ kế sinh ra điên cuồng thế nào, bà ta chỉ điên hơn con gái mình mà thôi.
Cho nên anh để lại cho cô một địa chỉ giả để bảo vệ cô sao? Như vậy nên sau khi rời đi anh mới cắt đứt liên lạc với cô?
Đột nhiên trái tim cô đau như cắt.
Bác sĩ Chu tiếp tục nói: “Có thể nói rằng trước khi cậu Trình gặp cô, cậu ấy đã có một số triệu chứng bị lãnh đạm, môi trường trưởng thành và gia đình khiến cậu ấy không tin tưởng và luôn bất mãn với thế giới, cho đến khi gặp cô, cậu ấy mới thấy được sự ấm áp và đẹp đẽ của thế giới này. Như tôi vừa nói, cô là tình yêu chân thành cả đời của cậu ấy, cậu ấy rất yêu cô, yêu đến nỗi trở thành điểm yếu, vì vậy sau khi chia tay với cô, cậu ấy đã có vấn đề tâm lý, đã có một khoảng thời gian cậu ấy liên tục đau tim, thường hay mượn rượu để chìm vào giấc ngủ.”
Đào Đào càng đau lòng hơn, hốc mắt ửng đỏ, không thể tin nhìn bác sĩ: “Nghiện rượu?”
Bác sĩ Chu gật đầu: “Đúng vậy, kéo dài khoảng hơn một năm, cho đến giai đoạn trị liệu thứ ba, tình hình bệnh đã có chuyển biến tốt.”
Nước mắt của Đào Đào lập tức trào ra.
Lòng đau như bị cắt mất một miếng thịt.
Cô chưa bao giờ nghe anh nói về những điều này, cũng chưa bao giờ chủ động tìm hiểu xem anh đã trải qua bốn năm này như thế nào.
Thấy vậy, Bác sĩ Chu đưa cho cô một tờ giấy và nói: “Cô là tâm bệnh của cậu ấy, tất cả các phương pháp điều trị của tôi chỉ có thể đóng vai trò hỗ trợ chứ không thể chữa khỏi hẳn, may mắn thay cô đã trở lại bên cạnh cậu ấy rồi.”
Đào Đào nghe vậy càng khóc to hơn: “Nhưng anh ấy đã quên mất tôi rồi!”
Bác sĩ Chu khẽ cau mày: “Nếu thật sự là chứng mất trí nhớ có chọn lọc do kích thích tinh thần gây ra thì cũng không phải là không thể, bởi vì bốn năm qua Trình tổng quả thực đã sống vô cùng đau khổ, nếu như cậu ấy quên cô thì sẽ có thể quên được những chuyện làm cậu ấy đau khổ, nhưng…”
Đến đây, lời nói của Bác sĩ Chu dừng lại, trên khuôn mặt mang chút do dự.
Đào Đào vội vàng hỏi: “Nhưng sao?”
Bác sĩ Chu chần chờ trả lời: “Cậu ấy yêu cô như vậy, không có lý do gì lại quên cô, huống hồ hiện tại cô đã trở lại.” Dừng một chút, anh ấy lại hỏi: “Gần đây cô làm gì đó… nói thế nào đây? Làm những chuyện tổn thương tình cảm của cậu ấy? Gây kích thích quá lớn cho cậu ấy?”
Đào Đào cố gắng nhớ lại, chỉ có thể nhớ đến một việc: “Tôi bảo anh ấy tham gia buổi biểu diễn ngày Tết của trường mẫu giáo đúng giờ, bởi vì con gái của chúng tôi sẽ biểu diễn trên sân khấu, thế nên tôi đã uy hiếp nếu như anh ấy đến muộn sẽ cắt phần cơm tối của anh ấy.” Nói xong cô lo lắng bất an nhìn bác sĩ: “Chuyện này có sao không? Có làm tổn thương tình cảm của anh ấy không?”
Bác sĩ Chu: “… Cậu Trình không mong manh dễ vỡ như vậy.”
Đào Đào vội vàng: “Vậy là do đâu chứ?”
Bác sĩ Chu: “Nguyên nhân dẫn tới mất trí nhớ có nhiều loại, tình huống cụ thể cần phải phân tích cặn kẽ, nếu như có thể đưa cậu Trình đến đây để tôi đích thân chữa trị, như vậy tôi mới có thể xác định rõ nguyên nhân, chỉ nghe cô miêu tả chứng bệnh của cậu ấy thì tôi không có cách nào xác định được.”
Đào Đào có chút thất vọng, nhưng cũng không thể làm gì được, thở dài: “Được.”
Sau đó, Bác sĩ Chu đưa bệnh án của Trình Quý Hằng cho cô.
Trong thời gian điều trị ba năm, mấy quyển bệnh án dày một tập.
Bệnh án ghi lại lời tự thuật của bệnh nhân và miêu tả của bác sĩ, đây là hồ sơ điều trị do bác sĩ tâm lý tự sắp xếp, đồng thời cũng là phân tích ca bệnh, thế nên không thể mang ra khỏi phòng tư vấn. Năm giờ Bác sĩ Chu còn phải khám cho bệnh nhân khác, vì vậy Đào Đào chỉ có thể xem hồ sơ bệnh án của Trình Quý Hằng trong phòng chờ.
Bác sĩ Chu đã sắp xếp rất chi tiết, Đào Đào cũng xem một cách thật cẩn thận.
Khi biết lý do làm anh nghiện rượu, cô đã khóc đến nỗi toàn thân run rẩy, tim nhói lên vì đau.
“Nếu như tôi có thể cứ thế mà chết đi thì tốt rồi, chắc chắn sẽ được đưa lên tin tức, lúc đó cô ấy sẽ nhìn thấy tôi, nói không chừng sẽ lại nhớ lại cái tốt của tôi, sau đó quay lại dự đám tang của tôi.”
“Tôi không sợ chết, chỉ sợ đời này không còn gặp lại cô ấy.”
“Giá như tôi không quay về muộn hai tháng thì tốt rồi, tôi sẽ không làm mất cô ấy.”
...
Bệnh án thực sự rất dày, Đào Đào xem hết không bỏ sót một trang nào, lúc khép lại quyển bệnh án cuối cùng, mắt của cô đã sưng lên vì khóc.
Bệnh án đã ghi lại rất nhiều việc mà cô không hề hay biết, ví dụ như tuổi thơ, quá trình trưởng thành và gia đình của anh.
Bốn năm trước khi ở Vân Sơn, cô đã từng suy sụp vì bệnh tình của bà mình có chuyển biến xấu, vì để an ủi cô, anh đã kể chuyện hồi mình còn bé cho cô nghe.
Có điều anh cũng không kể kĩ càng, cô chỉ có thể hiểu một cách đại khái
Sau khi lật xem hết bệnh án của anh, cô mới hiểu được hoàn toàn về quá khứ của anh.
Cô rất đau lòng cho anh.
Sau khi trả lại bệnh án cho Bác sĩ Chu, cô gửi lời cảm ơn và rời khỏi phòng khám tâm lý.
Khi cô quay lại bệnh viện cũng đã tám giờ rồi.
Lúc đó cô còn chưa ăn tối.
Vừa mở cửa phòng ra, cô đã ngửi thấy mùi của cơm chín.
Trên bàn đã bày sẵn cơm tối, dùng lồng cách nhiệt đậy lại.
Trình Quý Hằng đang ngồi nghịch điện thoại trên sofa ở phòng khách, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh ngước mắt lên nhìn một cái, cũng không hỏi cô đã đi đâu mà thúc giục: “Mau ăn cơm đi, ăn xong thì về nhà.”
Đào Đào khẽ giật mình: “Anh muốn xuất viện sao?”
Trình Quý Hằng: “Không thì sao? Tôi cũng không có việc gì, tại sao ngày nào cũng ở bệnh viện? Ngày mai con gái còn phải đi học.”
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán.
Ngày mai Bánh Sữa Nhỏ cũng bắt đầu đi học trở lại.
Đào Đào sốt ruột: “Sao anh lại không có việc gì chứ, bệnh của anh còn chưa khỏi mà!”
Trình Quý Hằng thở dài một hơi: “Tôi không bị bệnh.”
Đào Đào: “Anh có đó, anh còn chưa nhớ ra em đâu!”
Trình Quý Hằng: “… Không nhớ ra cô là bị bệnh à?”
Đào Đào gật đầu: “Đúng!”
Trình Quý Hằng: “Tại sao?”
Đào Đào: “Bởi vì em là vợ anh, người anh yêu nhất nhất nhất chính là em!”
Trình Quý Hằng mệt mỏi nhắm mắt lại, đưa tay nhéo mi tâm, sau đó nhìn cô bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cô nói cô là vợ tôi, nhưng lại không đưa ra được chứng cứ chứng minh cô là vợ tôi, hỏi thử sao tôi tin tưởng cô được?”
Đào Đào không thích cảm giác bị anh nghi ngờ và coi như người ngoài, suy nghĩ một chút, cô đáp: “Em chính là mẹ của con gái anh.”
Trình Quý Hằng: “Mẹ của con và vợ là hai khái niệm khác nhau.”
Đào Đào: “…”
Tư duy logic của anh đúng là vẫn rất rõ ràng.
Cô bất lực thở dài: “Hôm nay anh có thể xuất viện, nhưng ngày mai anh phải cùng em đi gặp Bác sĩ Chu.”
Trình Quý Hằng: “Bác sĩ Chu là ai?”
Đào Đào: “Là bác sĩ tâm lý của anh.”
Trình Quý Hằng không thể tin được: “Tôi cũng từng tìm đến bác sĩ tâm lý à?”
Đào Đào gật đầu: “Ừ, chiều nay em đã đến tìm anh ấy.”
Trình Quý Hằng: “Tại sao tôi phải gặp bác sĩ tâm lý?”
Đào Đào: “Bởi vì anh rất yêu em, nhưng chúng ta chia tay, cho nên anh rất đau khổ, sau đó anh đã đến gặp bác sĩ tâm lý.”
Trình Quý Hằng tỏ vẻ khinh thường: “Không thể nào, tôi không thể nào làm màu như vậy.”
Đào Đào: “Làm sao không thể chứ? Bệnh án của anh còn dày hơn số đề em làm năm lớp 12.”
Trình Quý Hằng: “…”
Đào Đào mang thái độ kiên quyết: “Ngày mai anh phải cùng em đến gặp Bác sĩ Chu.”
Trình Quý Hằng không cho ý kiến, nghiêm túc hỏi: “Nếu tôi yêu cô nhiều như vậy, tại sao tôi lại để cô rời xa tôi?”
Đào Đào: “Tình huống rất phức tạp.”
Trình Quý Hằng: “Vậy thì cô hãy tóm tắt ngắn gọn đi.”
Đào Đào: “…”
Trình Quý Hằng: “Nếu cô không nói được thì cô đang nói dối tôi.”
Đào Đào tức giận phồng má lên, trông càng giống quả đào.
Giận dữ nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng một lúc, cô thở dài rồi trả lời câu hỏi theo yêu cầu: “Khi đó chúng ta rất yêu nhau, nhưng gia đình anh xảy ra chuyện, anh phải rời xa em, anh nói với em rằng sau hai tháng anh sẽ quay lại, nhưng tận bốn tháng anh mới trở lại. Anh đến muộn như vậy, em tưởng rằng anh không cần em nữa, cho nên mới rời đi.”
Trình Quý Hằng: “Thật ra thì sao?”
Đào Đào: “Không phải anh không cần em nữa mà anh đang bận việc khác.”
Trình Quý Hằng cau mày: “Nếu như tôi thật sự yêu cô như vậy thì còn gì có thể quan trọng hơn cô?”
Đào Đào: “Điều này là vấn đề của anh rồi, anh cho rằng em vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa anh, cho nên đã đặt em ở vị trí thứ yếu, cho đến khi em rời đi, anh mới hối tiếc không kịp.”
Trình Quý Hằng: “Tôi đã đối xử với cô như vậy, cô còn muốn làm vợ của tôi sao?”
Đào Đào trầm mặc một lát: “Hiện tại em tha thứ cho anh rồi, bởi vì em biết anh yêu em nhiều như nào.”
Trình Quý Hằng không phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, đồng thời anh lại nhìn sang chỗ khác, không nhìn vào mắt cô nữa. Đôi môi mỏng của anh mím chặt, hàm dưới căng ra.
Đào Đào: “Anh còn câu hỏi nào nữa không?”
Trình Quý Hằng mặt không đổi sắc: “Hết rồi.”
Đào Đào: “Vậy ngày mai cùng em đi gặp Bác sĩ Chu được không?”
Trình Quý Hằng không nghĩ ngợi gì mà nói: “Không đi.”
Đào Đào: “…”
Người này thật đúng là, đáng ghét!
Cô tức giận nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó đột nhiên nhíu mày, mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh: “Trình Quý Hằng, anh đang giả vờ đúng không? Cho nên anh mới không dám đi gặp bác sĩ!”