- -
" Nó đây rồi.. cuối cùng mình cũng đã tìm ra.."
Cô quay lại vỗ vỗ vào ngực người đàn ông mang họ " Hắc " đang đứng cạnh không xa.. Cô cười nói:
" Thấy tôi lợi hại chưa.. chúng ta sắp thoát khỏi đây rồi..."
" . a.....!!!!!! "
Người đàn ông đó bị cô chạm vào vị trí kim bắn, hắn nhói lên nên phát ra tiếng kêu đau..
" Ồ xin lỗi... để tôi lấy ra giúp bọn anh hihi.."
- " Cô không sợ bọn tôi sẽ động thủ khi cô lấy vật đó ra khỏi ư.."
- " Anh nghĩ sao.."
Ý của cô ở đây là, cô bắn vào được một lần thì sẽ bắn vào được lần thứ hai thứ ba.. Mộng Lâm thấy họ bị nhốt ở đây mấy ngày trong vẻ cũng đáng thương lắm, với nhìn tên đứng đầu không có tí ác ý, rất nghe lời.
Xem như đặc ân của cô. Họ chỉ muốn phòng thủ mới tấn công cô, chứ cũng chẳng có ý hại cô. Cô không cần biết họ là Hắc hay Bạch gì ở đây hết. Không động tới cô, họ không đáng chết.. Phe nào thì lên được trên rồi tính.Bọn Hắc Gia cũng hiểu họ đang cùng chung chiến tuyến với cô. Không ai ngốc mà lúc này tự đi đạp đổ con đường sống của mình. Bọn họ cũng đã thử bản lĩnh của cô nên cũng không dám manh động. Tất cả đang cùng trên một con thuyền mà. --
"Chúng ta cùng đẩy tảng đá này nào.." Mộng Lâm đứng ở giữa, 2 người phía sau Hắc Kiến Văn không cần hắn ra lệnh tiến lên đẩy tảng đá to giúp cô.
Âm thanh " Ầm Ầm " lại vang lên..
Đột nhiên có tiếng " két két quái lạ vang theo tiếng đá..Hắn Kiến Văn vội phản ứng kéo người cô sang bên hô to:
" Nguy hiểm tránh ra.."
Một mũi tên rất to không biết lấy lực từ đâu bay ra sau khi họ đẩy tảng đá đó, nhắm thẳng người đứng ở giữa chính là cô.
Phía trên cùng lúc ánh sáng cũng hé mở dần chiếu rọi xuống.
Mộng Lâm phản ứng rất nhanh với lực kéo của Hắc Kiến Văn.. Đồng thời cô dùng lực thi triển khinh công kéo tay hắn nhảy vọt lên trên.. Hắn thấy ánh sáng chiếu xuống cũng theo hướng nhảy của cô được đà bay lên trên theo.. Cả hai phối hợp kỹ thuật khá ăn ý.. Hai người bên dưới cũng nhanh chóng nhảy lên theo sau đó..
- ---
Lên tới trên mặt đất an toàn tay Hắc Kiến Văn vẫn còn nắm chặt tay Mộng Lâm chưa buông ra, nét mặt hắn và cô cũng dần hiện ra rõ rệt.
Người đàn ông này tuy hơi thiếu sinh khí, quần áo có vẻ lắm lem bụi bẩn do bị nhốt bên dưới đó nhiều ngày. Nhưng vẫn không thể che lấp được nét quyến rũ hơn người của hắn. Quả thật một nam thần dần hiện ra trước mắt cô. Cô quay sang nhìn kỹ hắn lại vô cùng kinh ngạc nha.
Mộng Lâm trợn tròn mắt về phía hắn. Người này sao có nét giống với Phương Vỹ vậy nè.
Nhưng so với nét đẹp lạnh lùng cao ngạo ngút trời, ánh mắt sắc bén đầy uy nghiêm. Thì người đàn ông này lại trái ngược hoàn toàn. Hắn mang vẻ nhẹ nhàng thanh nhã, ánh mắt lại ngọt ngào mềm mỏng khiến phụ nữ vừa nhìn đã muốn sà ngay vào vòng tay.
Hắc Kiến Văn cũng không ngờ hắn đang nắm lấy tay một mỹ nhân thiên cổ. Đôi mắt cô trong bóng tối đã làm hắn hơi xao động, giờ khi ánh mặt trời chiếu vào, nó mới phát huy được độ long lanh trong suốt đến mê hồn đảo vía. Miệng hắn khẽ mĩm cười nhìn cô cất giọng dịu dàng..
" Em ổn không?.. Mũi tên không làm em bị thương đấy chứ.."
" Tôi không sao.... buông tôi ra..."
- -
Từ xa đại thần lạnh lùng chân chính nhà ta đang đứng sững người. Nhìn thấy ai đó tay trong tay người đàn ông khác, còn đang quan tâm lẫn nhau nữa chứ. Nét mặt ôi khó coi thôi rồi luôn..
Hai người đứng bên cạnh đại thần lúc này cũng không biết nên khóc hay nên cười cho Mộng Lâm. Họ chỉ biết nhìn trời cầu nguyện cô sớm siêu thoát mà thôi..
" Buông - tay - cô - ấy - ra.."
Từng từ từng chữ như ném thẳng từng nhát dao sắc lạnh về phía đối diện.
Mộng Lâm thấy vậy muốn cười với Phương Vỹ cũng không dám. Cô kéo tay dựt dựt người kia ra hiệu buông tay. Thế mà tên Hắc công tử nào đó không hiểu chuyện lại bình tĩnh nở nụ cười, cúi nhìn cô đắm đuối, cố ý nắm chặt hơn..Mộng Lâm không kéo được tay ai đó buông ra cô gấp rút tới phát hoảng luôn. Cô bực bội tự trách cứu phải ôn thần hay gì đấy. Sao cứ không buông muốn cô chết mất sao..
Dưới áp lực từ ánh mắt Phương Vỹ, Mộng Lâm biết hắn giận đỏ mặt luôn rồi. Cô cũng đang giận đây.. cô quát to:
" Buông tôi ra, tôi đã cứu anh, anh làm gì thế, anh cố tình đúng không.."
- " Đúng thế..!!! Là tôi đang cố tình đấy Mộng Lâm, không ngờ lúc em giận cũng đáng yêu thật.."
- " Đáng yêu gì chứ.. tên này.. " Hắn vẫn nở nụ cười vô cùng nhã nhặn không hề đổi sắc khi đối diện cơn bóc hỏa của
Cuối cùng giằng co một lúc cô cũng đẩy tay hắn ra được vội chạy về hướng Phương Vỹ. Mặt mũi ra vẻ bất đắc dĩ vô cùng.
" Phương Vỹ.. Phương Vỹ.. đừng giận đừng giận..."
Mộng Lâm chạy tới ôm chầm lấy ai kia đang lửa giận ngút trời.. Hắn giang tay ôm lấy cô vào lòng, mắt vẫn không nhìn cô mà hướng thẳng về phía Hắc Kiến Văn.. Phương Vỹ cất giọng trầm trầm nói:
" Anh rất muốn cắt cánh tay này của em đi.."
- " Đừng......đừng mà..."
Mộng Lâm sợ xanh cả mặt, chỉ là tình huống bất ngờ và có lòng nghĩa hiệp nên mới không đề phòng bị nắm tay thôi mà.