Phương Vỹ kéo tay Mộng Lâm đi đến phòng thí nghiệm bên dưới mật đạo của hắn. Hắn vứt cô ở một góc rồi tiếp tục cắm đầu làm gì đó rất tập trung. Chắc là đang thử nghiệm một loại vũ khí nào đó dở dang.
- -Cô thơ thẩn không biết nên làm gì, vô tình cô bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc lúc làm việc của Phương Vỹ. Hắn có biết cái vẻ mặt này của hắn có thể khiến phụ nữ nhìn xong có thể tự tàn sát lẫn nhau vì hắn không nhỉ?. Cô chóng tay lên cằm cứ say mê nhìn nhìn ngắm ngắm mãi.
Cô lỡ mồm thốt lên câu cảm thán:
" Đẹp trai quá... " ><
" Đến đây không phải để em phát huy bản tính háo sắc của mình, nhanh tìm một loại vũ khí phòng thân đi, mấy cái kim châm của em cũng rất thú vị đấy..."
Hắn miệng tuy cất giọng giáo huấn cô, nhưng mắt vẫn nhìn vào vật hắn đang nghiên cứu. Tập trung vậy mà vẫn biết được cô đang nhìn. Đúng là không nên xem thường mà ngắm trai đẹp nhà ta miễn phí được mà...
- -Nghe Phương Vỹ khen món đồ mình làm ra thú vị, cô vực dậy tinh thần tự chủ cao độ, thoát khỏi bùa mê sắc đẹp của ai kia, cô phải trang bị một số vũ khí chuẩn bị đi cứu người.
" Ồ.. Em tìm.."
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời hắn gật đầu hài lòng. --
" Tiểu cô nương Mộng Lâm.."
- " Mộng Lâm tiểu tiên nữ "
" Bà Bà Mộng Lâm của tôi... cô có nghe bọn tôi gọi không, cô mau lên tiếng đi..."
Giọng nói vang lên phía cửa không to không lớn hướng về phía cô. Thật là phiền phức. Hai tên hiếu kỳ thích chọc ghẹo người khác tranh thủ Phương Vỹ không để ý tiếp cận cô đây mà.
" Hai anh muốn gì nói mau, bà đây không rảnh tiếp kiến "
Nhị Vương lên tiếng cắt ngang trước:
" Tìm cô tám chuyện có được không?..."
- " Không rãnh "Mộng Lâm dứt khoát trả lời không khoan nhượng. Phương Vỹ cô còn chẳng sợ huống chi hai người này. Cô còn chẳng thèm để trong mắt. Mộng Lâm chưa tính sổ thù xưa là may mắn cho họ lắm rồi. Còn dám bén mảng tới đây. Đúng là to gan mà.
- " Nghe nói cô có mấy loại vũ khí thời cổ vui lắm, chúng tôi cũng muốn lĩnh giáo... " Nhất Vương chậm chạp lên tiếng đầy khách sáo.
Nghe tới đây Mộng Lâm vểnh vểnh lỗ tai lên, cô cảm thấy có tí thành tựu như một truyền nhân đích thật ở thời hiện đại này. Nên có hứng thú liền tươi cười quay qua.
" Các anh muốn biết món nào..."
" Món nào lợi hại nhất..." Nhất Vương tiến lại gần hỏi thật tâm.
" Món lợi hại như những vũ khí Phương Vỹ phát minh thì quả thật không có, vũ khí của tôi đương nhiên cần kết hợp kỹ thuật một chút, để tấn công thì chưa hẳn nhưng nó thiên về phòng thủ và tẩu thoát thì rất tuyệt..."
- " Chúng tôi chưa bao giờ thất thủ phải bỏ chạy cả.. chúng tôi là Bạch Gia công nghệ, vũ khi luôn đứng hàng đầu..".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Nhị Vương cũng tiến tới, cất giọng đầy ngạo mạng và tự cao nhìn cô mà nói to. " Đúng....đúng...... chúng tôi không bao giờ có việc bỏ trốn cả.." Nhất Vương cũng gật đầu nhất trí như thế..
- -
" Ồ... Bởi nói các anh ngốc quả không sai, các anh chỉ biết dựa vào công nghệ cao, một ngày nọ kẻ địch có khả năng khống chế mọi tín hiệu, vô hiệu hóa vũ khí thì các anh định làm gì. Đừng nói với tôi là sẽ không bỏ chạy nhé, tôi nghĩ là chạy nhanh luôn là khác..."
Hai người họ nghe một cô bé giáo huấn một trận cũng hiểu ra gì đó. Họ là người thời đại này, họ tức nhiên nghĩ vũ khí càng hiện đại thì càng tốt. Nhưng lại quên rằng, công nghệ càng cao càng dễ phá hủy. Đến khi nó không sử dụng được thì sống sót cuối cùng phải dựa vào bản lĩnh.
Bản lĩnh thì vẫn chưa đủ, cần có những vũ khí phòng thân khi bất trắc..
" Tôi được Phương Vỹ đào tạo nhiều, không ngừng đọc sách hằng đêm, ngày ngày ở phòng thí nghiệm cùng anh ấy, cũng có chút nghiên cứu nha.. Tạo ra mấy loại kim châm có độc kèm động cơ cao rất thú vị..."
" Kim châm thì cũng bình thường thôi mà có gì mà thú vị,đúng đồ của người tối cổ..."
Mộng Lâm đang hứng thú nói thì bị Nhị Vương cắt lời có chút chế giễu cô bĩu môi không nói tiếp.
" Cô mặc kệ hắn đi tôi muốn nghe.."
Nhất Vương liếc liếc Nhị Vương ra hiệu câm cái miệng quạ lại ngay cho hắn. Bọn họ mục đích đến đây là lấy lòng Mộng Lâm mà có người lại giở tính trẻ con chọc phá cô ấy. Nhị Vương hết nói nổi, nịnh kiểu gì mà ra mặt luôn, sợ người ta không biết hay gì. Giờ mới biết Nhất Vương còn có khả năng nịnh hót này. Bái Phục Bái Phục..
Quả thật vì sợ phải lên mặt trăng trồng rau sạch cùng chị Hằng nên họ mới cả gan đến đây, xem có cứu vãn được tí không khí trái đất không đấy mà.
- -" Hai người cùng đến đây làm gì, mau đi làm việc của hai người đi.."
Phương Vỹ vốn chỉ cần đảo mắt qua là biết họ đến với mục đích gì rồi. Cũng chả có gì tốt lành, nhưng cũng không đáng quan ngại. chỉ là đến vuốt đuôi thôi mà. Hắn chầm chậm ngày một tiến lại gần họ, giọng trầm trầm cất ra ngay phía sau lưng.
Họ nghe như có luồng gió lạnh lẽo xuyên thủng từng lớp lớp trang phục xuyên qua da thịt vô cùng quen thuộc. Hai người bọn họ lui lui về sau cuối đầu không dám nói gì thêm. Mộng Lâm nhìn Phương Vỹ cười tươi ngọt ngào. Kéo tay hắn lại gần cô, chỉ hắn thứ cô mới cải tiến thêm. Hắn cứ để cô kéo tay, bước lại gần, ánh mắt đầy sự ôn nhu nhìn cô.
" Thứ em tạo ra thì chỉ là vớ vẩn thôi.."
- "..."
" Chẳng phải anh nói nó thú vị sao...?? Anh ăn nói hai lời.."
- " Anh vừa tạo ra cái kim châm thú vị mới cho em đây, đưa tay cho anh nào.."
" Ồ.."
" Á...!!! Thú vị thật đấy, nó bắn ra theo ý nghĩ của em... Cám ơn anh...!!! "
- " Nó còn từ một tia nhỏ bắn ra nhiều tia, di chuyển trong cơ thể kẻ địch, tuy nhỏ nhưng khá uy hiếp người trúng phải..."
" W... Oa..a...a.."
Cô ôm lấy hắn không thèm để ý hai người kia đang có ở đây, hôn lên má hắn một cái. Hắn không nói gì nhìn cô trìu mến, không giận, không lạnh lẽo như thường khi nữa.
Thuận tay nhéo má cô,nhẹ nhàng điều chỉnh vũ khí bé nhỏ vừa chế tạo cho cô ở cổ tay.
Mộng Lâm nhìn về hướng hai người họ đang đứng khép nép, nói chuyện với nhau bằng ánh mặt. Cô không bỏ lỡ. Mèo mượn oa hùm là lúc này đây, có Phương Vỹ bảo bọc cô tha hồ trêu chọc họ. Thật cô cũng thấy hai con người này thật thú vị làm sao. Ngoại hình thì cũng không đến nỗi khiến người ta chán ghét. Cũng oa phong phết chỉ có điều tha xa người trước mặt cô thôi.
Mộng Lâm giơ tay ngoắc ngoắc họ:
" Hai người có muốn thử không, hai người làm mục tiêu sống đi, thật thú vị lắm..."
- " Hả... mục tiêu sống, không cần không cần chúng tôi chưa chán sống, chúng tôi xin cáo lui trước, cô cứ từ từ chơi.. Thiếu gia chúng tôi đi trước.."
Hai người đó lắp bắp nhanh chân chạy như bay..
Cô cười ha hả nhìn theo họ nói vọng theo:
" Đây gọi là chạy tẩu thoát, các anh làm tốt lắm, chạy rất nhanh.... "
Phương Vỹ chỉ quay qua nhìn cô " hừ " lạnh một tiếng. Tay hắn vươn lên khẽ gõ nhẹ lên trán cô.
" Á... "
Cô rụt đầu lại vì hiểu rằng hắn biết cô đang mượn uy quyền của hắn mà ra oai... Cô cười kiểu đáng yêu " ngây thơ vô số tội " ngay sau đó. Với kiểu thể hiện này của cô, hắn có thể cho cô mượn hết cả con người luôn cũng được huống hồ là một chút " cậy quyền cậy thế " kia...
( Tác Giả nghĩ vậy thôi nha.... hahaha)
Phương Vỹ cũng quay về vị trí tiếp tục nghiên cứu của hắn.
- -
Ngoài kia:
" Thiếu gia điên mất rồi, thật dung túng cho cô ta mà..." " Bởi vậy chúng ta cần: NỊNH BỢ HƠN NỮA "