Đàm Vũ vừa tức nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người kia liếc mắt đưa tình, lời ngọt ngào trao nhau không ngớt. Tên Phương Vỹ này đánh đấm với hắn mà lại không tập trung, nhưng hắn không tài nào khống chế hay lấn lướt được thân thủ của tên Bạch Thiếu Gia kia. Đột Nhiên Đàm Vũ đứng yên trước đòn tấn công của Phương Vỹ. Phương Vỹ thấy vậy lập tức thu lực về, nấm đấm chỉ vụt nhẹ qua, khiến Đàm Vũ rơi xuống nước. Hắn đứng dưới nước cười ngây ngốc nói rằng:
" Tôi thua rồi.. Anh phải đối xử tốt với cô ấy, nếu tôi biết được anh ức hiếp cô ấy, thì dù đêm hay ngày tôi cũng sẽ tìm đến anh đấy Bạch Phương Vỹ.."
" Cô ấy theo họ tôi.. đương nhiên là người nhà họ Bạch rồi, anh không cần lo "
Mộng Lâm: ".... "
Bạch Thiếu gia nhà ta nghe xong nhướng nhướng mày nói xong, hắn nhìn Đàm Vũ cười ha hả trước sự khó hiểu của Đàm Vũ, Mộng Lâm và cả Ngô Tuấn Thành. Phương Vỹ đưa tay kéo Đàm Vũ lên khỏi mặt nước, ra hiệu cho hắn ta đi theo mình. Hai người đến một nơi khuất nói với nhau điều gì đó. Nhìn cứ thần thần bí bí, Mộng Lâm cũng muốn theo nhiều chuyện nhưng cô nghĩ lại hay là thôi đi, cô tới thì lại khơi chuyện thêm nữa thôi.
Một lát sau
Cả hai quay lại tươi cười với nhau, bày ra vẻ mặt thân nhau như mấy kiếp. Mộng Lâm trợn mắt khó hiểu, cô dùng tay quơ quơ trước mắt, ôi đáng sợ quá đi mà, đây là sự thật cô không nhìn nhầm đâu, họ đứng về cùng chuyến tuyến với nhau ư..
Lần này cô phải bái phục ông chồng tương lai của mình, không biết hắn rớt xuống đây nước làm chập mạch máy móc nào, hay là lụm được bí kiếp chuyển đổi cơ miệng. Sau cô cứ thấy hắn vui vui và ý cười ngày càng nhiều thế kia, lại còn chủ động làm thân tình địch. Quả là không tin nổi mà..
" Cô mà đánh chết tôi cũng không tin hai người lại thân như thế " Mộng Lâm nhìn họ lầm bầm trong miệng.- -Đột nhiên một tia sáng chiếu từ trên cao xuống, nhanh chóng có người di chuyển xuống tìm kiếm bọn họ. ED với tài năng kiệt xuất đã phá vỡ hệ thống khởi động lại thiết bị. Người xuất hiện đầu tiên là Nhất Vương, sau đó là Nhị Vương. Họ đến để xác nhận phía dưới mọi người vẫn bình an rồi ra hiệu gì đó. Cách cửa bằng đá phía cuối nguồn cùng dòng nước bên dưới mở ra. Quả thật bên ngoài cửa là một lối thoát ra biển.. Tàu của Hắc Gia đã đậu bên ngoài từ từ đón bọn họ ra.
- -
Tất Cả quay về đại bản doanh của Hắc Gia gần đó. Áp giải luôn của Ngô Tuấn Thành theo. Chưa vào cửa Hắc Gia 5 người của hiệp hội sát thủ đã xin cáo từ mà không cần tổ chức ăn mừng hay gì cả. Bọn họ đã quá mệt mỏi rồi. Bọn họ chỉ muốn một điều kiện duy nhất là đưa Ngô Tuấn Phàm cho bọn họ xử lý. Vì ông ta là người đứng đầu, nhưng lại là kẻ ra tay phản bội tàn sát đồng môn. Việc này đúng thật là nên để phía sát thủ trừng phạt ông ta theo hướng của họ. Xem ra ông ta cũng sẽ sống không bằng chết đây mà..
Những người sát thủ rất vội vã áp giải Ngô Tuấn Thành đi. Đàm Vũ cũng bước qua Mộng Lâm, chỉ nhìn thấy trên miệng anh ta khẻ cười nhẹ, đôi mắt thâm trầm nhưng không nhìn cô, miệng nói gì đó rất nhỏ giống như lời thầm chúc phúc cho cô. Mộng Lâm lúc này cũng không nói nhiều, cô không muốn anh ta có thêm bất cứ tư tưởng gì, vì chỉ làm cô khó xử thêm, cô giờ chỉ một lòng một dạ với anh đẹp trai mặt lạnh mới bị trúng nước cười hoài của cô thôi.
- -
Chuyện Quan Trọng nhất sau khi chôn cất Khúc Hạ. Hắc Tuyên có mấy lời muốn nói riêng với Phương Vỹ. Hai người đàn ông giống nhau từ ngoại hình lẫn khí chất cùng bước đi về một phía rất xa rất xa trên ngọn thảo nguyên xanh mát.
" Được rồi, có gì ông cứ nói rõ, ở đây đủ xa rồi.." Phương Vỹ dừng lại không muốn đi tiếp cất giọng nói trước.
- " Con trai, ta..." Hắc Tuyên chưa kịp thốt thêm lời nào thì bị cắt ngang. Vì ai kia biết ông muốn nói gì.
- " Ông không cần nói, tôi sẽ không nghĩ tới việc tha thứ cho ông, năm xưa chính ông là người gián tiếp làm mẹ tôi phải đau khổ và mất mạng, ông không xứng đáng được tôi tha thứ "
- " Con hận ta đến mức đó ư..? Phương Vỹ " Giọng nói có phần run run
- " Đúng..!! Từ khi tôi hiểu chuyện việc đầu tiên trong đầu tôi là phải thay mẹ lấy lại công bằng "
Nghe đến câu này, tim Hắc Tuyên như thắt thật mạnh, người con này bản tính thật sự rất giống ông. Hận một ai hận đến cả cuộc đời. Cố chấp, lạnh lùng, có đôi lúc quá tàn nhẫn.
Đôi mắt ông đã đỏ cả lên, dẫu biết một người đàn ông trước mặt con trai mình không nên bày ra bộ mặt đáng thương như vậy. Nó sẽ càng khinh thường thêm thôi. Ông cầm một khẩu súng nhỏ đưa về hướng Phương Vỹ lạnh lùng nói:
" Nếu hận ta đến thế thì đây là cách giải thoát tốt nhất cho ta lẫn con. Mau ra tay đi.."
Phương Vỹ nghe xong lòng hắn ta chợt có cảm giác gì đó khó tả. Hắn hận ông tận xương tủy nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày xuống tay giết chết ông. Phương Vỹ bất đắc dĩ nhìn lên trời xanh, hắn tìm kiếm gì thế, ánh sáng của mặt trời chiếu rọi xuống gương mặt anh tuấn kia, hắn ngẩn lên để tìm sự thanh thản, tìm hình bóng của mẹ mình trên thiên đường đang dõi theo hắn. Phương Vỹ cầm lấy khẩu súng chĩa thẳng về Hắc Tuyên.. Bóp còi liên tục.
Bằng... Bằng....Bằng....!!1
Tiếng súng nổ ra ầm ầm vang cả vùng. Phương Vỹ vứt khẩu súng hết đạn xuống. Cười nhạt vì hành động vừa rồi của chính hắn. Hắn chỉ bắn sượt qua tóc, cổ, vạt áo của ông.
" Tôi không giết ông, bởi vì nếu ông chết em trai tôi sẽ rất buồn, nó không có nhiều người thân, tôi hi vọng ông hãy dùng hết tình yêu thương bù đắp cho Kiến Văn.."
Vừa nói xong Phương Vỹ định quay lưng đi không nhìn gương mặt đang đờ đẫn ra đầy hối hận và tội lỗi của Hắc Tuyên.. Từ phía xa có giọng nói nghẹn ngào của đàn ông cất lên:
" Anh hai. Anh hai.."
Hắc Kiến Văn lúc nãy sau khi nghe tiếng súng biết là có chuyện vội chạy tới, đồng thời anh ta cũng nghe được những lời Phương Vỹ nói, quả thật cảm động kêu to anh mình.
Phương Vỹ vỗ vai em trai mình như lời ai ủi rồi quay lưng bỏ đi.
- -