" Nằm im..."
Tiếng nói vọng lên mang theo âm điệu có tí ra lệnh nhưng lại chứa đựng sự dịu dàng nuông chiều.. Đôi mắt hai người nhìn nhau. Người đàn ông phía trên tay vuốt nhẹ mái tóc hơi bết lại lắm tắm mồ hôi vì lo lắng của cô gái nhỏ đang nằm gọn trong lòng anh ta...Anh ta khẽ nói nhỏ vào tai cô gái mang theo nụ hôn nhè nhẹ vô cùng cưng chiều:
" Cho anh biết lý do em muốn bảo vệ anh..? "
Cô gái mắt mở to, cô vừa tính nhướng mắt nhìn về người đàn ông của mình. Nhưng hắn đã giữ chặt lấy cô, đầu vùi vào cổ cô. Lúc này Mộng Lâm chỉ thấy hơi thở ai đó dần nóng lên phả vào cơ thể mình.
Mộng Lâm nhìn thẳng lên trần nhà. Cô lúc này thật sự không biết vì sao cô lại thích ở bên Phương Vỹ. Từ ngày đầu tiên đến tương lai này đã thích ở bên hắn. Dù có nhiều lúc hắn rất bá đạo, ngang ngạnh không nói lý lẽ nhưng cô hiểu, hắn luôn thiên vị cho cô ở mọi việc.
Đến cả hai người thân cận như Nhất Nhị Vương còn phải đi ganh tị với sự chiếu cố vô điều kiện của hắn dành cho thể họ đã mến nhau từ những ngày đầu gặp gỡ, từ những tình huống trớ trêu bên nhau mà không ai trong họ hiểu được thứ tình cảm này lúc đó.. Nó đã từng ngày ăn sâu vào trái tim của cả hai.
- -" Thật ra việc " ôm là phải cưới " chỉ là cái cớ. Từ ngày em đến thế giới tương lai này, anh đã rất dung túng cho em, bảo vệ em, yêu thương em, tuy anh lạnh lùng thật, nhưng bên anh em lại thấy rất ấm áp, an tâm vô cùng. Thứ đó em không tìm thấy ở bất cứ nơi nào kể cả quá khứ nơi em ở.. Phương Vỹ, cám ơn anh đã tạo ra Mộng Lâm và cho cô ấy hạnh phúc.."
Phương Vỹ nghe xong từng câu nói của cô gái nhỏ hắn hết mực yêu đột nhiên cười tươi. Ôi lần đầu nụ cười của hắn tươi đến mức kia. Đôi mắt đen sâu thẳng ánh lên tia yêu thương, đôi môi mỏng hơi lạnh lẽo lại sáng bừng nhờ nụ cười rực lửa.. Đàn ông lạnh lùng như Phương Vỹ khi cười có thể nói không đến mức kinh thiên động địa nhưng cũng làm trái tim ai kia đập như muốn văng ra khỏi lòng ngực.." Phương... Phương Vỹ anh cười thật quá xinh đẹp đi, như một đóa hoa nở rộ.."
Phương Vỹ nghe xong lời khen của cô, hắn nhìn cô chăm chú, lại nở thêm một nụ cười sâu xa nữa. Hắn thật không biết nên yêu thương cô bé này nhiều như thế nào mới đủ. Vẻ mặt ngây thơ của cô làm hắn chỉ muốn bảo vệ, dùng hết cuộc đời này để bảo vệ cô thôi. Hắn lại lắc đầu cười khổ nói:
- " Không ai khen một người đàn ông kiểu như em hết.. "
Mộng Lâm lại tính mở miệng tranh luận tiếp vấn đề gì đó. Một nụ hôn nóng bỏng liền đè nén lên môi cô, ngăn cản những phản kháng của cô. Nhốt cô vào lòng. Cả bầu không khí như tĩnh lặng đến ngọt ngào..
- -
Mộng Lâm lúc này vừa cảm nhận nụ hôn mãnh liệt của ai kia di chuyển từ tốn trên cơ thể cô, mắt hơi đờ đẫn nghĩ ngợi gì đó liền bị Phương Vỹ phát hiện cô không tập trung. Hắn lại nói những lời không mang âm hưởng ra lệnh hay cảnh cáo nữa mà là một vài câu nói đơn giản mang tính chất kết luận như điện cao thế trực tiếp giật mạnh vào Mộng Lâm.
" Em lại đang suy nghĩ với vẩn gì đó, việc em nên nghĩ bây giờ là đặt tên gì cho con chúng ta trong tương lai.."
- " Hả.. Á... "
Lời nói chưa kịp buông ra đã bị chặn lại tiếp bởi nụ hôn triền miên. Cả hai trầm luân trong đêm tình đầy mộng mị.
- -
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào căn vào qua cái cửa sổ quen thuộc nào đó.. Người đàn ông đang khó chịu cau mày nhìn người phụ nữ của mình tối qua cào cấu để lại đầy vết tích trên người hắn ta.. Có những vết thương từ móng tay để lại trên lưng hắn vẫn rướm máu. Cổ hắn thì không cần phải nói, vết cào vết cắn đầy rẫy. Hắn cảm thấy mình như đang lâm vào tình cảnh bạo lực gia đình.
Mộng Lâm thì do cả đêm vận động khá mệt mỏi, người đàn ông kia mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể của cô, làm cô giờ đến trở mình cũng cảm thấy khó khăn vô cùng. Phương Vỹ hết chịu đựng nổi, liền lên tiếng:
" Mộng Lâm buông anh ra được không? "
Phương Vỹ bị cô kéo lại ôm mạnh, hắn không nỡ đẩy cô ra, giọng nhỏ nhẹ như năng nĩ vang nài bà cô của hắn. Cô thì từ đêm qua đã xác định được quyền lực tối cao. Dưới người hắn nhưng trên vạn người của Bạch cả Phương Vỹ tối qua cũng rất nghe lời nha. Haha
- " Anh đừng nhiều lời, nằm im đó để em ôm ngủ nào, em mệt lắm. Tất cả là tại anh."
- " Anh biết tại anh, em ngoan đi, về anh sẽ bồi thường, giờ chúng ta phải đi cứu người, em mau thức dậy đi.."
Mộng Lâm nghe xong chớp chớp mắt. Cô vội tỉnh táo hẳn. Cô còn phải cùng hắn và Bạch Gia Hắc Gia đi cứu Hắc Tuyên. Sao đầu óc cô lại nhanh quên như thế. Mới sa đọa có một đêm thôi mà thế rồi. Việc vận động cả đêm này đúng dễ ảnh hưởng đến trí thông minh mà..
- -
" Chúng ta nhanh lên thôi.."
Mộng Lâm lúc này mới chịu buông Phương Vỹ ra. Phương Vỹ hôn nhẹ vầng trán của cô. Ánh mắt vui vẻ dịu dàng gật đầu nói:
" Được.."
- -Sau một đêm ân ân ái ái. Mộng Lâm đã làm gì mà Phương Vỹ mặt lạnh nhà ta. Cô dùng loại phép gì mà biến ai kia thành ra thế này. Hắn như mèo con ngoan ngoãn bị cô nàng chuột Bạch tùy ý sai khiến thế kia..
Thế giới " Phu Nô " chính thức bắt đầu rồi..