- -Sau câu chuyện kết thúc Phương Vỹ cúi mặt trầm tư không nói gì thêm. Mộng Lâm biết câu chuyện vừa rồi đã rút hết những tức giận cùng lạnh lùng dâng trào ra cả rồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là hắn cứu hay không cứu Hắc Tuyên đây. Cứu thì không cam tâm mấy mà không cứu cũng không xong. Đúng tình nghĩa bất lưỡng lập mà. Trầm mặt một hồi lâu Phương Vỹ nhìn Hắc Kiến Văn nói:
" Đi thôi, không muốn ông ta chết thì nhanh chân lên.."
Hắc Kiến Văn quả thật không nghe lầm, Phương Vỹ đã chịu thoả hiệp. Hắn đã chịu cứu Hắc Tuyên. --
" Anh trai cuối cùng anh cũng đã chịu thừa nhận ông ấy.."
- " Anh chỉ là thừa nhận em thôi.."
Một câu nói lạnh lùng cất ra, Phương Vỹ nắm tay Mộng Lâm đi ra khỏi khu Đến nhanh chóng tiến đến người Bạch Gia đang đợi phía bên ngoài. --Hắc Kiến Văn sau khi nghe câu nói từ Phương Vỹ. Hắn không biết mình đang bị gì nữa mà cả người như cứng lại. Tất cả như hóa đá. Tất cả giống như một giấc mơ.
Hắn không ngờ lần bị nạn này lại được thu hoạch nhiều đến vậy. Tình cảm anh em ruột thịt đúng là không có gì có thể thay thế mà.
Hắc Kiến Văn đứng ngây người vì hắn quá vui mừng. Cuối cùng bao năm sống trong nội tâm cô độc, sự lạnh lẽo của lòng người giờ hắn đã tìm được tình thâm. Tìm được người anh trai chấp nhận thân phận của mình mà không hề nghi ngờ lời nói của hắn.
- -Hắn chạy tới mấy bước về Phương Vỹ hô to:
" Anh..!! Tại sao anh lại tin em là em trai anh.."
Phương Vỹ dừng lại, hơi quay đầu nhìn lại hắn cười nhẹ:
- " Em là em trai anh, đó là sự thật thì không đến lượt anh không tin.. đi thôi.."
- " Vâng... anh trai..." Thốt ra thật mạnh mẽ. Hắn nhanh đi đến bên hai người họ cùng sánh vai chuẩn bị tác chiến.Đây cũng chính là sự khẳng định quan hệ anh em từ miệng Phương Vỹ một lần nữa. Hắc Kiến Văn tuy là đàn ông nhưng đứng trước cảm xúc không thể kiềm chế này, mắt hắn hơi rưng rưng như muốn tuông lệ. Hắn đang cố kiềm chế cảm xúc.
Mộng Lâm lúc này cũng vô cùng cảm động. Cô lén ngước nhìn nét mặt Phương Vỹ hình, mặt hắn như thoáng qua vẻ đẹp đẽ của mùa xuân tràn về khắp nơi. Tuy vẫn uy nghiêm lạnh giá như bình thường bên ngoài nhưng cô có thể cảm nhận được sự thay đổi không hề nhỏ đó.
Cô vừa đau buồn vì câu chuyện tình của ba mẹ hắn, giờ lại vui không tả siết về anh em họ. Mộng Lâm cũng muốn rơi cả lệ đây này, nhưng cô nhìn qua nét mặt khó coi của Hắc Kiến Văn. Đúng là dở khóc dở cười với hắn mà. Muốn khóc thì cứ khóc ai cười hắn đâu mà lại kiềm chế thành ra nét mặt kì dị như vậy... 𝐓rang gì 𝘮à ha𝒚 ha𝒚 thế # 𝐓rù𝘮 𝐓r𝘂𝒚ện.VN #
Cô nhìn Hắc Kiến Văn chăm chú nên có một phát hiện: " Đúng là khí chất của Phương Vỹ nhà cô vẫn cao ngạo oai hùng hơn nhiều.." hihi
" Cô bé em nhìn gì vậy.."
Hắn Kiến Văn thấy cô nhìn chầm chầm suốt một đoạn đường không chớp mắt liền hiếu kỳ hỏi.
" Không lẻ em suy nghĩ lại rồi.."
- " Cậu muốn chết à..." Mộng Lâm trợn trừng mắt, cô dứ nắm đấm về phía Hắc Kiến Văn kiểu đùa cợt tí mà nói.. " Muốn sống yên biển lặng thì vui lòng gọi tôi hai tiếng: " chị dâu ". Không đừng trách kim của tôi vô tình.."
- " Chị dâu.... được lắm được lắm, chị dâu nhỏ xin hãy đại nhân đại lượng...... haha..."
- " Cậu cười gì chứ..."
- -Phương Vỹ đi chính giữa hai người đầy náo nhiệt này. Hắn cũng vô tình mĩm cười nhìn họ.
Hắn giờ có hơi hối hận vì để hai người đi cạnh. Hai kẻ một người hắn thương, một là em trai hắn. Cả hai đều là kẻ lắm mồm..
Một mình Mộng Lâm muốn quản được cô đã điên cả đầu rồi, giờ thêm cậu em họ Hắc này, uy thế đi đâu mất cả rồi mà đấu khẩu với Mộng Lâm chứ.
Hắn cũng hơi hơi nhớ những lúc mình đấu khẩu với cô ấy thật điên rồ, Phương Vỹ vội tối mặt lại ngay.
Tại sao những lúc đó hắn không thấy mình trẻ con ấu trĩ ta. Giờ nghĩ lại hắn lại liếc lạnh Mộng Lâm một cái. Rồi" hừ " nhẹ tiếp tục tiến bước.
Mộng Lâm nhìn thấy ngớ người, cô nhìn nhìn Hắn Kiến Văn hội ý, hắn cũng ra hiệu không hiểu chuyện gì.
Rồi hai người tinh ranh nào đó lại nghĩ chắc Phương Vỹ đang ghen tuông, nên cả hai im phẳng luôn không dám đùa giỡn nữa.
Bọn họ không biết, âm thanh từ cơ miệng của họ tạo ra có sức ảnh hưởng không hề nhẹ với hắn à nha, Phương Vỹ thật cảm thấy những ngày sắp tới thay vì vũ khí cao cấp hắn nên nghiên cứu ra thứ gì đó có thể bảo vệ thính giác của hắn thì hơn..
- -Bước tới phía Bạch Gia đang đứng sẵn ngoài đợi lệnh. Nhìn thấy bên Phương Vỹ tiến ra không còn tức giận bọn Nhất Nhị Vương cũng thở phào nhẹ nhõm.
" Chúng ta sẽ cùng phía Hắc Gia giải cứu người bệnh dưới, tất cả không cần quan tâm chuyện gì đã xảy ra, tóm lại chúng ta đều có lợi..."
- " Dạ Vâng thiếu gia.."
Cả Bạch Gia tuy ai cũng kinh ngạc nhưng họ vẫn cúi đầu tuân mệnh lệnh kể cả Nhất Vương Nhị Vương.
- -Họ nhìn nhau ra hiệu rồi nhìn về hướng Mộng Lâm. Việc này họ sẽ hỏi " bà cố " của họ sau sẽ rõ thôi.
Mộng Lâm biết ý của họ. cô cười cười ra hiệu ngón tay sẽ không nói cho họ biết đâu rồi nhìn về Phương Vỹ cười tươi hơn. Hắn biết ý cô, không nói gì kéo cô lại gần hơn, như đang thể hiện " yên tâm có anh đây.."
" Nhất Vương cậu ở lại bên ngoài phòng thủ có gì báo cáo và chi viện kịp thời.. Những người còn lại theo tôi tiến vào bên trong.. "
- " Dạ..."
Hiệu lệnh Phương Vỹ đưa ra xong. Hắc Kiến Văn bước lên ngang hàng với anh trai mình lấy tay huýt sáo một cái..Đột nhiên xung quanh rừng cây những người Hắc Gia ẩn nấp liền xuất hiện. Lúc này phía Bạch Gia cũng hơi bất ngờ. Tuy họ cũng cảm nhận được xung quanh có mai phục nhưng không cách nào dò ra. Thì ra cũng không nên xem thường người của Hắc Gia mà.. Hắc Kiến Văn liền ra một mệnh lệnh hết sức đáng sợ. Đáng sợ ở điểm nào ư?.. Đó là mệnh lệnh chẳng ai dám tin vào tai mình hết:
" Tất cả người Hắc Gia đợi lệnh.."
" Dạ... có chúng thuộc hạ.."
- " Từ đây về sau mệnh lệnh của anh trai tôi Phương Vỹ cũng chính là mệnh lệnh của tôi, các người phải nhất mực tuân theo.."
- " Dạ...Thiếu Gia.."
- ---Phương Vỹ cũng nhìn về thằng em trai mới nhận này, cười nhẹ với nó:
- " Cám ơn đã tin anh.."
- " Đó là đương nhiên.. anh trai của em..."
Hắc Kiến Văn nói rất nhỏ như thể thờ ơ không gì. Nhưng nội tâm lúc này xúc động đang dâng trào mạnh mẽ. Hắn muốn ôm lấy anh hắn mà hét lên: " Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được tình thân là gì rồi..."