Gặp lại người đàn ông đó đã là ngày sau.
Bức tường gạch xám đen được dán đầy các ảnh nhạc sĩ nhạc jazz, tiếng kèn saxophone vang lên nỗi buồn năm tháng. Phú Tiểu Cảnh cầm ly soda ngồi ở một bàn dài dựa góc tường, ngáp dài.
Quán bar nhạc jazz này ở Harlem, gần Bronx. Bronx là một khu vực nghèo đói nổi tiếng. So với nó, Harlem không đáng sợ như vậy.
Trang phục tối nay của cô rất an toàn, giày thể thao, quần vận động dễ dàng chạy trốn; áo khoác lông bên ngoài có một chiếc mũ lớn, có thể bảo vệ phần đầu. Vật quý giá nhất trên người cô bây giờ là chiếc điện thoại di động. Tháng năm , ở trung tâm Manhattan, cô vẫn còn khư khư sử dụng điện thoại nút bấm Motorola. Loại điện thoại này có vứt đi cũng chả ai thèm nhặt. Hai ngày trước ở gần khu C có một người bị cướp, bọn cướp sau khi phát hiện điện thoại mình cướp không phải là Iphone, tên cướp đã ném điện thoại xuống đất, nạn nhân bị giáng một đòn nặng nề cả tinh thần lẫn thể xác.
Vấn đề duy nhất là trang phục cô mặc không giống như cô đến để nghe nhạc jazz.
Đã phút qua kể từ giờ hẹn với Mai, Phú Tiểu Cảnh nghi ngờ là bị leo cây, tin nhắn gửi đi không có hồi đáp.
Luận văn thạc sĩ của cô tập trung vào thời kỳ sau khủng hoảng kinh tế, và Mai là một trong những đối tượng nghiên cứu của cô. So với những đối tượng khác, Mai không bao giờ phủ nhận cô ấy chỉ vì tiền.
Phú Tiểu Cảnh và Mai gặp nhau lần đầu tiên tại một nhà hàng Nga ở Midtown Manhattan, Mai gọi một loạt món ăn đắt tiền, ngoại trừ gà Kiev, hầu như mấy món khác không động đũa. Phú Tiểu Cảnh ngoài mặt thì cười, trong lòng thầm nghĩ Mai và gà Kiev rất hợp nhau. Mai bình tĩnh nói với cô khi gặp “đại gia” kia, người đó đã gọi những món này. Tất nhiên, bữa ăn đó do Phú Tiểu Cảnh thanh toán, một bữa ăn bằng tiền cơm cả tháng của cô. (Gà Kiev là món ức gà cuộn rau mùi bơ tỏi chiên giòn nổi tiếng của Nga).
Lần thứ hai gặp mặt là trong căn hộ nhỏ của Mai. Phú Tiểu Cảnh mua một đô được mớ chuối mang theo để làm quà, cô cũng tiện tay mang theo đồ cạo gió gia truyền. Một ngày sau khi cô thi triển công phu cạo gió thì hôm sau Mai bị cảm nặng.
Sau đó, Mai cũng hẹn cô đi bar, nhưng ở Upper East Side. Trong quán bar trên đường , Mai đã tự mình làm mẫu làm cách nào để câu được kẻ ngốc, Phú Tiểu Cảnh nhận được rất nhiều kiến thức.
Hôm nay Mai hẹn cô ở đây, chuyện này không phù hợp với những nơi xa xỉ trước đây. Nhưng mà Mai đã khăng khăng thì cô cũng chỉ có thể đồng ý.
Đã nửa giờ trôi qua, Phú Tiểu Cảnh không kiềm chế sự lo lắng, bắt đầu bấm số gọi Mai. Làm “sugar baby” là một chuyện vô cùng nguy hiểm, không ai biết đại gia đó có phải là tên sát nhân biến thái không. Trong đầu cô hiện lên vô số cảnh tượng kinh dị.
Sau khi gọi đến lần thứ , cuối cùng có người nghe máy.
“Anh ta trở lại…” đầu dây bên kia thở dốc làm người ta tưởng tượng đủ chuyện.
“Là con gái.” Lần này là giọng Mai nói bằng tiếng Anh, giọng mang ý giận hờn, rõ ràng là không phải nói với Phú Tiểu Cảnh. Sau đó là tiếng nước bọt chùn chụt.
Phú Tiểu Cảnh trợn trắng mắt nhìn trần nhà bê tông, cúp điện thoại.
Có tin nhắn mới trên whatsapp, bên kia gửi cho cô một bức ảnh chụp không mảnh vải che thân. Người gửi là một người tự xưng là quản lý quỹ đầu tư tuổi, sẵn sàng hỗ trợ học phí cho những sinh viên nữ trẻ đang gặp khó khăn với các khoản vay đi học.
Gần đây nhận được quá nhiều tin tương tự, Phú Tiểu Cảnh gần như mất cảm giác.
Để thực hiện nghiên cứu thực tế, cô đã đăng ký tài khoản trên trang web Tangbao, trong đó có một tài khoản là nữ sinh viên đại học ngành triết học không có khả năng chi trả học phí.
Từ ngày đăng ký, mỗi ngày tài khoản đó nhận được hàng chục câu hỏi từ những người đàn ông trên tuổi, sau câu mà không hỏi về số đo vòng là chuyện hiếm. Sau khi hiểu rõ tình hình cơ bản đôi bên, hai bên sẽ thoát khỏi web, liên hệ qua whatsapp.
Nguyên tắc liêm chính khoa học cơ bản của nghiên cứu thực tế là phải được sự đồng ý của đối tượng, che giấu danh tính là rủi ro lớn trong học tập. Việc làm kiểu như nằm vùng này một phóng viên có thể làm, nhưng với cô thì sự nghiệp học hành của cô có thể coi như xong. Cô hiện giờ chỉ có thể thực hiện hạ sách này vì không còn cách nào khác. Sau khi cô tiết lộ thân phận thật của mình, so với nữ thì các đối tượng nam hiếm khi nhận lời phỏng vấn của cô, ngay cả khi chấp nhận thì hiệu quả vẫn thấp hơn sự mong đợi của cô rất nhiều. Cô cần phản ứng thực tế, thay vì nghe đi nghe lại những lý thuyết về kinh tế vĩ mô các thứ.
Phú Tiểu Cảnh tìm một bức ảnh đã được xử lý trong album của mình, nhắn vài chữ, gửi qua.
Đèn chùm phía trên chỗ cô ngồi phủ một bóng dài lên mặt bàn, cô nheo mắt nhìn lên sân khấu, đây là một dàn nhạc nhỏ bốn người. Tay bass nhìn chằm chằm trần nhà như kẻ thù, đầu gối run run, trang phục của ông ta chỉnh tề nhất. Bên phía xéo xéo sân khấu có một bàn có một người ngồi.
Vô tình Phú Tiểu Cảnh biết người đó, áo khoác anh ta vẫn còn treo trên mắc áo trong phòng ngủ của cô.
Cô dọn đồ, bưng ly nước đi qua. Áo khoác trùm lên lưng ghế, anh ta mặc một chiếc áo hoodie màu xám, áo khoác da đen, Phú Tiểu Cảnh rất muốn lấy bàn chải quét lên áo khoác anh ta hai lớp dầu.
“Một mình anh à? Tôi có thể ngồi đây được không?”
Ánh mắt người đàn ông lướt qua, giống như nhìn con ngựa trong sở thú.
Để ngăn anh ta nói “excume me” lần nữa, Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng nhắc nhở, “Hôm trước anh đưa cho tôi chai vodka đen. Áo khoác của anh vẫn còn ở chỗ tôi. Tôi có thể ngồi đây được không?”
Được người đàn ông đồng ý, Phú Tiểu Cảnh ngồi phía đối diện, cầm lấy menu rượu, “Anh muốn uống gì? Tôi khuyên anh không nên uống cocktail, ở đây không có bartender chuyên nghiệp, cocktail được pha rất tùy tiện. Có lần bạn tôi đến đây, gọi một ly Screw driver, uống xong ly đó thì anh ấy vào bệnh viện luôn. Anh biết không? Loại rượu trong ly đó có nồng độ % cồn, chỉ có một ít nước cam.”
“Bạn mà cô nói không phải là cô đấy chứ?”
“Thật sự không phải tôi. Tôi không bao giờ uống rượu mạnh trong quán bar.” Cô đưa menu rượu qua, “Hay là anh uống rượu vang đỏ đi, loại này anh thấy thế nào? Tôi mời anh.”
Quán bar này không sử dụng thẻ tín dụng mà chỉ xài tiền mặt, an ninh khu vực xung quanh quá kém nên cô không dám mang nhiều tiền mặt, tổng tiền trong túi cô chắc khoảng đô, Brandy gì đó là không thể mua nổi, rượu vang đỏ này vừa túi tiền cô.
Cô nhìn người đàn ông với ánh mắt mong chờ, hy vọng anh ta sẽ chấp nhận lời đề nghị của cô.
Ngón tay thon dài của người đàn ông lật từng trang menu rượu, ánh mắt Phú Tiểu Cảnh dính lên đầu ngón tay anh, cô nhanh chóng phát hiện ra một loại rượu phù hợp, đề nghị lần nữa: “Nếu không thì là cái này?”
Trong lòng cô cầu nguyện, đồng ý đồng ý đồng ý đi.
“Tôi lái xe đến, không thể uống rượu.”
“Ồ, tiếc quá.”
Tiếc là thật, mà thở phào nhẹ nhõm cũng thật, “Anh ở đây chờ tôi, một tiếng nữa tôi mang áo khoác đến cho anh.”
“Cô sống gần đây?”
“Cách đây dãy phố, tôi đi tàu điện ngầm nhanh lắm.”
“Cô cứ vứt đi.”
“Vậy sao được. Chậm nhất là một tiếng thôi.”
“Lát nữa tôi đi lấy với cô. Cô muốn uống gì?”
Phú Tiểu Cảnh lắc lắc ly, “Tôi uống nước, không có cách nào khác, tửu lượng kém.”
Người đàn ông nâng tay đỡ cằm, hứng thú nhìn cô, “Cô đều nói vậy với đàn ông à?”
Quầy bar rất tối, trên mỗi bàn đều có một đèn thủy tinh hình cầu, ánh sáng cam làm cho hàng chân mày anh trở nên mềm mại hơn, mũi anh hơi tròn, làm giảm đi vẻ sắc bén trên gương mặt anh, mang chút vẻ trẻ con.bg-ssp-{height:px}
Kèn saxophone truyền ra âm cao chấn động, nhưng giọng anh lại rất trầm, âm cuối hạ xuống, mang vẻ trêu chọc, truyền vào tai cô như có cái lông chim đang gãi gãi, lại thở một hơi khí nóng. Cô nghi ngờ mình nghe nhầm, lại nghi ngờ không phải anh nói với cô, anh đón nhận ánh mắt cô, gương mặt cô hiện lên trong đôi đồng tử đen nhánh.
Đôi mắt là tấm gương, rọi cô đến không có nơi nào để trốn.
Phú Tiểu Cảnh bị nhìn đến cả người cứng đờ, cô vuốt tóc ra sau tai, mắt nhìn về ngọn đèn nhỏ trên bàn, cố gắng phá vỡ bầu không khí mờ ám bằng câu nói đùa, “Tôi cũng nói vậy với phụ nữ nữa.”
Trùng hợp người phục vụ đi ngang qua, hỏi người đàn ông cần gọi gì. Phú Tiểu Cảnh chống cằm, nhiệt độ ở má truyền lên lòng bàn tay, hôm nay cô mặc nhiều nên lòng bàn tay ấm áp, cô rót cho mình nửa ly nước, quyết định phải thưởng thức buổi biểu diễn cho tốt.
Người phục vụ rời đi, Cố Viên cũng khôi phục giọng điệu bình thường, “Người lớn tuổi chơi bass đó, năm nay tuổi, năm trước ông ấy bị đau tim khi đang biểu diễn ở Bronx. Lúc đó ông ấy chơi saxophone.”
“Thật sao? Tôi cứ nghĩ đó chỉ là lời đồn. Nghe nói có một người thanh niên hô hấp nhân tạo cho ông ấy. Sau khi xe cấp cứu đưa ông ấy đi thì anh ta nhảy lên sân khấu chơi saxophone thay thế. Sau đó người thanh niên đó chơi ở quán bar liên tục ngày, chỉ có điều sau mấy ngày thì biến mất. Hóa ra anh ta chưa đủ tuổi, sử dụng giấy tờ giả để đến quán bar.”
“Cô nghe được ở đâu?”
“Chủ nhà ở Harlem kể với tôi, lúc đó anh ta ngồi ở góc nghiêng sân khấu, còn chụp cả ảnh. Tiếc là khi chuyển nhà thì lạc mất. Từ đó anh ta mê saxophone. Người thanh niên kia là người Trung Quốc nên anh ta rất có cảm tình với người Trung Quốc, cho tôi thuê nhà với giá rẻ hơn những người khác. Lúc đó anh có ở đây không?”
Cố Viên uống ngụm nước, nhìn về phía sân khấu.
Mãi tới khi Phú Tiểu Cảnh nghi ngại không biết có phải mình hỏi việc không nên hỏi hay không thì mới nghe được câu trả lời nhẹ nhàng rằng không.
“Cô sống ở Harlem?”
“Năm ngoái tôi ở đường .”
“Cô học đại học C?”
Phú Tiểu Cảnh gật đầu.
Người phục vụ mang đến một cái khay, khi đặt mọi thứ trong khay lên bàn, người đàn ông rút trong ví ra một tờ tiền đặt lên khay, mệnh giá tờ tiền rõ ràng nằm ngoài dự đoán người phục vụ. Trong căn phòng ánh sáng mờ mờ, hàm răng trắng bóng của người phục vụ nổi bật lên, cô ấy liên tiếp nói lời cảm ơn với vị khách hào phóng này.
“Chai rượu này năm nào?’ mắt Phú Tiểu Cảnh dán lên chai rượu Absinthe. Trên thân chai, mặt trên nhãn đã bị bóc ra một phần ba, chữ cũng đã loang lổ, mắt cô mở to vẫn không nhìn được thông tin mà cô muốn biết.
“Trước chiến tranh Pháp _ Phổ năm.”
“Trời ơi! Lâu như vậy.” Phú Tiểu Cảnh nuốt mấy chữ “còn uống được sao” xuống cùng với ngụm soda. Anh ta không phải nói không uống rượu sao, chai rượu này không phải là thứ cô có thể mua được.
“Cô gặp may đấy, còn được chai này.”
“Tôi không thể uống rượu được, nhất là rượu mạnh thế này.” Quan trọng nhất là cô không có tiền, không có tiền, không có tiền! Cô bắt đầu bực bội vì mình không đem theo nhiều tiền mặt, thà bị cướp còn hơn là mất mặt như vầy.
Anh thuần thục khui nắp, trong giọng nói có vẻ nghịch ngợm đùa dai cố ý, “Nhưng mà bị mở rồi.”
Phú Tiểu Cảnh trơ mắt nhìn anh rót rượu vào ly, do quá trình oxy hóa chậm hàng trăm năm nên màu rượu đã chuyển từ màu xanh oliu sang màu hổ phách.
Cô nhìn anh đặt một chiếc thìa bạc có lỗ ngang miệng cốc, rồi đặt một viên đường lên thìa. Nuớc lạnh trong suốt chậm rãi chảy qua viên đường vào cốc hòa cùng rượu absinthe.
“Cô ngửi thử xem.”
Rượu trong ly dần đục lên, càng ngày càng chuyển sang màu sữa. Phú Tiểu Cảnh mỉm cười, ghé mũi vào ly pha lê, cô nghe thấy mùi hoa hồi, ngải cứu.
“Cô có ngửi được mùi da thuộc không?”
“Có.”
Trong đầu Phú Tiểu Cảnh đều là những hình tổng thống Mỹ nghiêm nghị xếp hàng trên tiền. Trên người cô không có gì đáng giá để thế chấp, cô có thể năn nỉ ông chủ xin chuyển khoản bằng paypal được không?
Anh chuyển ly rượu sang cho cô, mỉm cười với cô, “Bây giờ cô có thể uống.”
Phú Tiểu Cảnh ngửa cổ lên anh dũng hy sinh, dốc nửa cốc absinthe vào cổ họng, ngụm đầu tiên cô uống quá nhanh nên sặc ho khan lên vài tiếng.
“Đừng uống như vậy, cô say ngay đấy.”
“Không say được.”
Tửu lượng của Phú Tiểu Cảnh đến mức Phú Văn Ngọc cũng phải phục, hết cách, Phú Văn Ngọc chỉ đành dặn con ra đường thì cứ giả vờ nói bị dị ứng cồn.
Khi Phú Tiểu Cảnh lo lắng, miệng cô sẽ vô thức nhếch lên. Cô bĩu môi, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào rượu trắng đục.
Người đàn ông chỉ chỉ khóe miệng mình, “Ở đây của cô.”
“Hả?” Khi người ta đang lo lắng về tiền, phản ứng hơi bị chậm, Phú Tiểu Cảnh trừng mắt nhìn anh, cố gắng hiểu ý nghĩa động tác của người đàn ông trước mặt mình.
Ngón tay anh quét qua khóe miệng cô, “Ừm, hết rồi.”
Phú Tiểu Cảnh ngây người, khóe miệng còn vương độ ấm tay anh. Ban nhạc đã thay đổi giai điệu, ca khúc vui tươi hơn ban đầu.
- --
Absinthe: Đã có mặt trên thế giới từ thế kỷ . Absinthe được chưng cất từ tinh chất của hoa hồi và cây ngải cứu. Loại đồ uống này có màu xanh lục hoặc không màu do chất diệp lục của thảo mộc, vì vậy từ xưa nó đã được ca tụng là “Nàng tiên xanh” của giới sành rượu. Absinthe có nguồn gốc từ bang Neuchâtel ở Thụy Sĩ vào cuối thế kỷ , nổi lên như một thức uống độc đáo vào cuối thế kỷ , đầu thế kỷ . Đặc biệt tại Pháp, các văn hào, nghệ sĩ xem đây là thức uống gối đầu giường của mình.
Loại thức uống gây ảo giác cực mạnh cho nên có một số thời gian/quốc gia cấm lưu hành.
Có rất nhiều lời đồn đại từ ngày xưa cho rằng chỉ cần uống Absinthe nguyên chất, giây sau đó bạn sẽ nhìn thấy kỳ lân, tiếp đó là hàng loạt ảo ảnh và mất kiểm soát hành động. Người ta đổ cho Absinthe là thủ phạm của các vụ giết người thời đó hay gián tiếp khiến nhiều văn nghệ sĩ nổi tiếng chết sớm. Thậm chí, việc Vincent Van Gogh tự cắt một tai của mình cũng được phỏng đoán là do tác dụng của Absinthe.
“Nàng tiên xanh” chính là nguồn cảm hứng của những văn nghệ sĩ huyền thoại. Những ai nghiện loại thức uống này đều khẳng định mình đã chạm đến thiên đường chỉ sau khi uống. Một ngụm Absinthe có thể khiến mọi thứ biến thành xanh lá trong vài giây, vị nóng chảy xuống cổ họng, người uống sẽ chuếnh choáng trong khoảng phút mới định thần lại được. Nếu dám uống ngụm một lúc, có khi bạn sẽ lên thiên đường thật.
Cách uống rượu theo kiểu Pháp: rót Absinthe vào ly trước, rồi gá trên mặt ly một viên đường, rồi đổ từ từ từng giọt nước tinh khiết mát lạnh qua viên đường rồi chảy xuống mặt absinthe. Dung dịch sẽ thấm một vị ngọt nhẹ, làm giảm độ cồn của Absinthe và lúc những giọt nước rơi tí tách xuống ly, hương thơm rượu sẽ bay lên, rồi nước và rượu sẽ quyện lại thành một màu trắng sữa. Mát lạnh mà vẫn cay, thơm, nồng.
Cách uống theo kiểu Sec: Trước hết đổ Absinthe vào ly, rồi nhúng viên đường cho ngập Absinthe, để lên mặt thìa rồi đốt. Bao giờ viên đường bắt đầu chuyển màu sang nâu (tỏa mùi thơm ngọt) rồi đổ nước lạnh qua viên đường, dập lửa, thả viên đường cùng nước vào Absinthe rồi khuấy đều, thưởng thức. Tiên xanh sẽ ngọt hơn, lại có vị hơi ngậy của đường cháy, màu cũng sẽ từ trắng sữa hơi ngả sang màu caramel (màu chuyển nhiều hơn một chút với đường nâu).