Ngày mới đã bắt đầu, kiểm tra thời gian, bây giờ mới chỉ 5 giờ sáng.
Tôi làm vài động tác khởi động, trong khi tắm mình giữa ánh nắng ban mai rạng rỡ.
Tựa chân vào tường và duỗi cẳng chân ra.
Lí do tôi tập luyện vào sáng sớm thế này là vì việc này nằm trong kế hoạch để trở thành một ‘Quý ông quỷ quyệt’, tôi thiết nghĩ bản thân phải có một thân hình săn chắc, nên tôi sẽ chạy bộ vào buổi sáng, kể từ hôm nay.
……Tôi thức dậy sớm không phải vì mấy kí ức tiền kiếp mà tôi nhớ lại được. Mà tại vì, trong kiếp trước của tôi, tôi thức dậy vào 5 giờ mỗi sáng và nếu tôi có dậy muộn đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ có mặt tại văn phòng lúc 7 giờ. ‘Thói quen’ thật đáng sợ, bạn biết đấy.
Tôi bắt đầu có hơi chán, nên tôi bắt đầu tập chạy luôn… Điều đó không có nghĩa là tôi muốn quên đi quá khứ đâu, thật đấy.
“Hộc, hộc, hộc”
Sau khoảng một lúc, tôi lấy đồng hồ ra xem, đã 20 phút trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu chạy, nhưng tôi không cảm thấy mệt nhiều như tôi đoán, dù cho tôi chưa từng chạy trước đây, hình như khả năng vật lí của cơ thể tôi khá cao.
……Thật đúng là một khả năng gian lận mà. Nếu tôi gặp một gã khác như vậy, tôi có thể đã thù ghét hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng mà đây là cơ thể của tôi, nên tôi chỉ có thể cảm thấy bản thân thật ưu việt. ‘Ưu việt’, quả là một từ ngữ độc đáo và xuất sắc.
Trong khi đang nhủ thầm trong bụng, tôi tiếp tục chạy và thưởng thức phong cảnh xung quanh, rồi tôi bỗng ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt của bánh mì mới ra lò.
Đảo mắt một vòng, một tiệm bánh đã mở cửa.
Bỗng tôi nhớ đến những gì còn trong tủ lạnh nhà mình, toàn là bia, bia, và bia… À không, có cả đồ ăn vặt nữa…… Nhưng tôi không thể dùng chúng để ăn sáng được. Tôi nhìn tiếp vào tiệm bánh. Một mùi thơm ngào ngạt lại xộc vào mũi tôi và làm kích thích não tôi. Bước chân tôi tự nhiên tạt vào tiệm.
Tiệm bánh trông khá tao nhã và lịch thiệp.
Khi tôi đẩy cánh cửa gỗ, tiếng chuông cạnh cửa vang lên như báo hiệu sự xuất hiện của tôi. Vào bên trong, mùi bánh nướng thơm phức lại kích thích cảm giác thèm ăn của tôi hơn nữa.
Nhưng mà thật không may, nơi đây chỉ có một ít bánh mì, có vẻ tại tiệm mới mở cửa, thật đáng tiếc.
Trong khoảng thời gian này, chắc họ vẫn sẽ có bánh mì trắng, vậy nên tôi đã đi tìm mua, người nhân viên bán hàng bước ra khỏi bếp, chắc tại cổ nghe thấy tiếng chuông.
“Chào mừ… Hả? Sao lại? Cái quái? Chào mừng quý khách?”
Sao cô hỏi nhiều thế! Mà cũng phải! Đàn ông chỉ thỉnh thoảng mới tự đi mua bánh mì thôi.
Tôi nghĩ ngợi một lúc.
“Xin lỗi đã làm phiền, tôi đã bị hương thơm ngon lành kia thu hút tới đây. Tiệm của chị đã mở cửa rồi phải chứ?”
Tất nhiên là tôi biết nó mở cửa rồi. Vì ngoài cửa ghi rõ như thế mà. Đây chính là một chiến lược để xây dựng nên một cuộc trò chuyện và cũng làm quen với cô nhân viên kia. Có thể cô ấy sẽ ưu đãi cho tôi cũng nên.
Nhân viên bán hàng tất nhiên là nữ, cô có mái tóc màu xám tro được búi lại phía sau và gây được một ấn tượng cưc kì dễ thương.
“Ah! D*ck! Ý chị là, tất nhiên rồi!” [note45970]
…Tôi nên làm gì, tự nhiên tôi bị quấy rối tình dục.
……..Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, phải bình tĩnh.
“Vâng, vậy thì, làm ơn cho em cái bánh kia.”
Tại cái cửa hàng vừa quấy rối tình dục tôi, tôi đã mua một ổ bánh mì mà được xếp ngay ngắn trên kệ.
“Xin cảm ơn! Liệu em có muốn chị
cắt bánh ra chứ?”
“Làm ơn.”
Khi tôi đang bảo cô bán hàng cắt cái bánh mì sao cho bỏ vừa máy nướng, tôi nhìn thấy một hộp mứt được trưng bày cùng cái nhãn ghi chú đó là đồ tự làm, nên tôi quyết định mua nó luôn. Và trong lúc tôi đang đứng đó, cô nhân viên đã quấy rối tình dục tôi lên tiếng.
“Xin thứ lỗi! Nếu em thích, chị sẽ tặng kèm hộp mứt đó coi như khuyến mãi.”
“Huh? Chị chắc chứ?”
“Đúng vậy, nhưng để đổi lại, liệu em có thể ghé lại thêm lần nữa không? Nếu được, thì xin hãy tới lúc có đông người…”
“Hừm, vậy thì, lần tới em sẽ ghé vào buổi trưa hoặc buổi chiều vậy…. Hở, nhưng tại sao phải làm vậy.”
“Thì, Nếu một thực khách nam tự mình đến tiệm, thì đó chính là một cách quảng bá cực kì hiệu quả đấy!”
Sau một hồi chăm chú nghe kể, thì có vẻ như nam giới sẽ không tự đi mua thức ăn, họ thường sai phụ nữ đi mua giùm. Vì thế nếu một cửa hàng được biết đến là có nam giới tự thân đến mua, chỉ vậy thôi cũng có thể thu hút rất nhiều khách hàng. Hẳn là cô chị này khá tự tin vào món bánh mì của mình.
“Nếu mọi việc tốt đẹp, mở ra một chuỗi cửa hàng sẽ không còn là giấc mơ nữa rồi!”
Cô ấy đang rất cao hứng.
Tôi thanh toán và rời cái tiệm bánh đầy tham vọng này để đi về nhà, bây giờ là khoảng 6 giờ sáng, nên tôi tắm táp một tí và chuẩn bị bữa sáng.
Nói là chuẩn bị, nhưng chỉ cần nướng bánh mì là xong…
“Có mùi gì thơm vậy…”
“Con đang nướng bánh mì, mẹ cũng nên soạn sửa đi làm đi chứ?”
“Ugh… mẹ biết rồi…”
Nói xong mẹ tôi quay bước vào phòng, trông bộ dạng vẫn còn ngái ngủ.
Sau một lúc, một nữ nhân viên văn phòng bước ra, nên tôi tắt lò nướng và lấy bánh mì ra.
“Mứt dâu và mứt việt quất thì ở đây.”
“ÔI, con đã dậy sớm và mua chúng cho mẹ à?”
“Con ngửi thấy vài đồ ngon trong lúc chạy bộ đó mẹ.”
“Hm? Con tập chạy hả? Sao đột nhiên vậy?”
“À thì, con chỉ muốn rèn luyện sức khoẻ thôi. Mẹ đừng quá lo lắng.”
“Hmm… À, mẹ bật TV lên xem nhé!”
Rồi mẹ tôi bật TV lên.
“Vào hôm qua, Quốc hội đã thông qua các dự luật nhằm thúc đẩy các cuộc hôn nhân và hình thức đa thê, các dự luật này sẽ được ban hành và thực thi trong năm tiếp theo.”
Một tin tức cực kì hay ho vừa được phát sóng.