Sau sau khi kết thúc trận đấu, Minori quay về phòng đợi sau khi hoàn tất quy trình điều trị tại phòng y tế. Nguyên phòng đợi này được dùng chung với các thành viên hạng dưới tham gia vòng loại, và các thí sinh đang đợi tới lượt.
Hiện tại trong phòng chỉ có mỗi Minori.
Có lẽ những người khác đang chuẩn bị cho trận đấu của họ, hoặc họ đang đi xem các trận đấu khác. Nhưng tôi cảm thấy thật biết ơn vì không có ai ở đây bây giờ.
Minori ngồi xuống băng ghế trong phòng trong khi nghĩ vậy, và từ từ nhớ lại những gì đã diễn ra tại trận đấu với Arino.
Trận đó Minori chỉ thắng suýt sao. Nếu chỉ đọ đơn thuần về sức mạnh, cô có lẽ đã thua rồi.
“... Nhưng mình đã thắng.”
Minori thở từng hơi nặng nề.
Hiện giờ, cơ thể Minori đã mệt rạ rời, nhưng trí óc cô lại ngập tràn nhẹ nhõm.
… Giờ mình không phải rời khỏi bên cạnh Kohaku nữa rồi…
Chắc chắn là thế, tôi mới tự hứa với bản thân như thế mà… mà kể cả tôi có thua thì Kohaku hẳn cũng sẽ dịu dàng an ủi tôi mà thôi. Và có khi tôi lại dựa dẫm vào cậu ấy nữa mất.
Nhưng, người con gái như thế thì làm sao xứng với cậu ấy… Đó là những gì tôi nghĩ trong đầu.
Sau cùng, tôi chưa từng nghe chuyện con gái lại cứ được con trai nuông chiều bao giờ.
Tôi chắc chắn, loại con gái như vậy sẽ bị đàn ông vứt bỏ chóng lắm.
Vì thế, tôi mừng là mỉnh đã thắng. Chà, Kohaku giờ chắc là đang xem trận khác rồi. Nên lời khen ‘làm tốt lắm' của cậu ấy đành đợi đến mai vậy, lúc đó phải làm nũng cậu ấy thật nhiều mới được.
Minori đang nghĩ vẩn vơ, bỗng cửa phòng đợi có tiếng gõ.
Cốc, cốc, cốc
Ồ, các thành viên khác quay lại rồi… mà chắc là không phải. Vì dù gì nếu đó là một thành viên trong phòng thì họ sẽ mở cửa đi vào luôn chứ chẳng việc gì phải từ tốn gõ cửa như vậy cả.
“Vâng? Mời vào ạ.”
Hình như người kia đã nghe tiếng đáp của Minori, cánh cửa dần hé ra. Băng qua cánh cửa khuyết là chàng trai đã luôn quẩn quanh tâm trí cô. Minori đứng dậy khỏi băng ghế và chào đón chàng trai, nghĩ rằng cậu ta đến để chúc mừng cho cô. Chàng trai, Hatano Kohaku, bước vào phòng đợi rồi lặng lẽ ngó nghiêng xung quanh.
“Kohaku-san?”
Minori vừa gọi Kohaku, mà biểu hiện của cậu hơi kì quái, vừa nghiêng cổ.
Kohaku nghe tiếng gọi thì ngừng đi vu vơ trong phòng và quay về phía tiếng nói… cậu quay về phía Minori.
Và rồi, nhanh chóng tiến sát lại Minori.
Ngay lúc đó, Minori cảm thấy rõ ràng trái tim cô đang đập liên hồi vì Kohaku, người đang tới gần cô.
Lí do cũng đơn giản lắm, khoảng cách giữa hai người có phải là khoảng cách bình thường những lúc Minori nói chuyện với Kohaku đâu… Đúng, khoảng cách giữa cả hai cực kì sát nhau! Đó là cái khoảng cách mà bạn có thể nghe từng nhịp thở và nhịp tim của người kia. Ngoài ra, điểm khác thường không phải chỉ có khoảng cách. Không hiểu tại sao khuôn mặt của Kohaku cũng rất khác.
Tất nhiên không phải là khác về đường nét màu da gì, mà là bầu không khí…Kohaku mặt hơi đỏ hơn bình thường.
Với khuôn mặt đó và đôi mắt lờ đờ không rõ lí do, Kohaku nhìn Minori.
Minori hoảng hốt vì bầu không khí nóng bỏng mà cô cảm nhận được ở Kohaku.
… N-N-Nếu cậu cứ nhìn tớ với ánh mắt như thế, tim tớ sẽ vỡ ra mất!
Khi Minori gào thét trong tim, Kohaku càng tiến sát hơn nữa và dính cơ thể mình vào cô.
“Ko, ko, ko, Kohaku-san!”
Minori quá đỗi bất ngờ vì hành vi của Kohaku.
“Hưm~, sao thế~?”
“Không, khộng có, chỉ là, nếu cậu cứ sát vào như thế này…”
“Hở~, cậu không vui sao?”
Kohaku ép cơ thể mình vào Minori thậm chí còn chặt hơn và lấy ngón tay chọc vào ngực cô, vừa nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt lờ đờ của cậu.
Nếu cậu hỏi tớ có vui hay không ấy, thì tất nhiên tớ chắc chắn rất vui. Nhưng mà, Kohaku thường ngày lại có hành động không ngờ tới thế này…
Minori thật sự không nghĩ nổi Kohaku sẽ làm những chuyện như thế này với cô, nhưng cô tự nhủ tình thế này là phần thưởng cho chiến thắng của cô và cô quyết định sẽ đón nhận nó. Và để không lãng phí một giây một phút nào, cô căng hết thần kinh ra và tận hưởng tình huống này.
“Tớ, tớ vui lắm.”
“Rồi, tốt.”
Kohaku nói rồi mỉm cười.
Nhưng mặt cậu chóng cái đã thay đổi… Cậu trông rất bất bình.
“Hửm-m~”
“Có, có chuyện gì thế?”
“Có một vết cào nhỏ trên mặt cậu…”
“Ồ, thật sao? Không sao đâu! Tớ đã được phát thuốc rồi, vết xước không để lại sẹo đâu.”
“Trông thật đau đớn quá…”
Kohaku nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Minori bằng ngón tay của cậu, lại vừa tận hưởng cảm giác nhồn nhột trên da cô, một lần nữa cô lại mừng thầm trong bụng vì đã thắng trận đấu.
Kohaku vuốt vuốt bằng ngón tay cậu một lúc, nhưng lúc cậu dừng vuốt, trông như cậu đang nghĩ về điều gì đó.
Minori cảm thấy có chút cô đơn vì ngón tay cậu không còn chạm vào làn da cô nữa, nhưng cô bị đã cuốn hút lấy với lẽ, khuôn mặt lúc suy tư của Kohaku cũng rất tuyệt.
Khi Minori đang chìm đắm vì Kohaku, đột nhiên, Kohaku đưa mặt mình sát mặt Minori, có lẽ cậu đã suy nghĩ thông suốt.
…Không thể nào!! Cậu ấy sẽ hôn mình sao?!
Nghĩ đến dó, vừa Minori mong đợi vào tương lai vừa đỏ bừng đưa sát lại mặt Kohaku. Đôi mắt của Minori nhắm lại để chờ đôi môi tươi tắn, ngọt ngào của Kohaku.
Nhưng, đôi môi cậu không chạm vào mặt cô.
Kohaku hẻ đôi môi ngọt ngào của mình ra một chút, và trong giây phút chờ đợi ấy, cậu lè chiếc lưỡi đỏ và liếm vào mặt Minori!
“Ko, ko, Kohaku-san!”
“Không sao, không sao. Người ta nói vết thương sẽ lành nhanh hơn nếu cậu liếm nó đấy.”
Vừa nói vậy, Kohaku vừa đưa chiếc lưỡi cẩn thận liếm vết thương của Minori.
Mỗi lần Minori được liếm, một cảm giác lâng lâng tê tái lại chạy dọc khắp thân thể cô và cô rùng cả mình lên.
“Haaaaaah~!Ưưưư~! Aaaaah~...”
“Một chút nữa thôi…”
Sau một lúc, Kohaku kéo người ra khỏi mặt cô, Minori ngồi bệt xuống băng ghế.
Rồi Kohaku nói…
“Thế nhé, tớ về nhà đây, chúc mừng chiến thắng!”
“Vâ, vâng…À, ừm…ờm, cảm ơn cậu… rất nhiều…”
Minori thở không ra hơi, yếu ớt đáp lại Kohaku trong lúc còn đang thở hổn hển.