Minori nhìn theo bóng lưng của cậu con trai đang rời đi.
“Cậu ấy đi rồi…”
Ngay khi bóng lưng kia vừa khuất tầm mắt, cô đã cảm thấy thật cô quạnh.
Tuy thế, khi Minori nghĩ rằng cô có thể gặp lại cậu ấy sau trận đấu, cô cố gắng xua đi cảm giác cô đơn đang lớn dần. Nghĩ về những gì diễn ra sau trận đấu, ý nghĩ ‘nếu mình thắng trận đấu, mình sẽ được chào đón với một nụ cười’, tràn qua tâm trí cô, và mặt cô tự nhiên dãn ra.
Khi Minori nhận ra điều dó, cô lấy cả hai tay đập vào má.
Nếu mình thua trận đấu sắp tới… nụ cười của chàng trai ấy có lẽ sẽ tan biến đi, và mặt cậu ấy tràn đầy nỗi thất vọng…Không thể chấp nhận chuyện như thế được… mình muốn người mình thích luôn luôn mỉm cười. Vì thế, mình không được phép thua.
Khi tôi nhắc lại trong đầu như thế rất nhiều lần, tôi nhận ra rằng tôi đang vô thức siết chặt tay lại. Mở nắm tay đang siết chặt ra, trong lòng bàn tay tôi đã đổ mồ hôi một chút.
…Thư giãn quá thì không tốt, mà căng thẳng quá cũng không tốt…
Mình dường như không thể tập trung nổi…
Minori nghĩ thế rồi dồn ý thức sang trận đấu để tập trung lại.
“Tôi biết cậu trai đó…”
Khi tôi đang cố tập trung lại, ai đó gọi tôi từ phía sau. Và tôi quay người về phía giọng nói…
Đó là một cô gái thấp hơn cô cả một cái đầu.
“Tiền bối…”
“Cái cậu đó, cậu ta có tên trong Hội Học sinh.”
“Ồ đúng rồi, cậu ấy đã được mời.”
Minori hồn nhiên nói chuyện, nhưng cô gái trước mặt cô là người cô sắp phải chiến đấu.
Minori theo dõi cô gái vừa đột nhiên tới bắt chuyện với mình.
Cô ta là một trong số những người tài năng nhất trong câu lạc bộ nơi mà có đầy những kẻ mạnh… Nói thật, tôi chưa từng nghĩ rằng người này là người tôi sắp phải chiến đấu.
“............”
“… Chị muốn gì?”
Minori nói với cô ta, nhưng cô nghiêng đầu về phía cô gái đang im lặng nhìn mình sau câu nói.
Nhân tiện, chị ta là một tiền bối có tiếng với suy nghĩ khó đoán… Nghiêm túc đấy, chị ta thật sự đang nghĩ cái gì vậy? Tôi còn chẳng hiểu tại sao chị ta lại quyết định tham gia vòng đấu loại làm gì.
… Nhưng dù mình có nói thế… Minori nghĩ cô cũng chẳng khác cô ta là mấy.
Khi Minori được hỏi về việc đấu với Arino-senpai. Tất nhiên là cô có thể từ chối, nhưng sau khi nghĩ ngợi một lúc, cô đã trả lời là “Được”. Tự nhiên mọi người cũng đã khuyên cô nên suy nghĩ lại, nhưng cô vẫn giữ lập trường của mình.
Trận đấu sớm với Arino, khiến Minori kiên định một điều. Cô quyết định rằng nếu không thắng trận thì cô sẽ từ bỏ việc theo đuổi Kohaku.
Hatano Kohaku… Cậu ta là một chàng trai đặc biệt. Dễ thấy cả về vẻ ngoài và nhân cách cậu ta đều xuất chúng hơn những chàng trai khác… Vì thế những người con gái xung quanh cậu phải không nên được phép nửa vời.
Trong trường hợp của tôi, Saegusa Minori, để đứng cạnh Kohaku trong tương lai, tôi phải trở thành kiểu người như thế. Tôi phải trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, đứng trên đỉnh cao… Và bước đầu tiên, là trận này. Dù đối thủ có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, nếu tôi thua trận đấu này, tôi sẽ không bao giờ đạt được mục tiêu đó!
Với lí tưởng đó trong tim, Minori đã sẵn sàng cho trận đấu.
Đối với người khác, trận đấu có lẽ chỉ là một trận đấu tập của câu lạc bộ, nhưng đối với Minori, trận đấu ngày hôm nay là một trận đấu then chốt quyết định tương lai của cô.
Minori có chút biết ơn vì cô đã có thể tập trung nhờ việc giáp mặt đối thủ của mình. Nhưng, lúc Minori đang thầm biết ơn, cô gái im lặng cuối cùng cũng mở miệng.
“Em giới thiệu chị…”
“Không đời nào!”
Minori lập tức trả lời, rồi nhìn cô gái trước mặt cô lần nữa, vừa nghĩ bụng, “Chị ta vừa nói cái gì thể hử?”.
Chà, sự thật là Kohaku sẽ khiến nhiều phụ nữ thần phục trong tương lai…nhưng không đời nào mình lại làm một điều ngu ngốc như làm tăng số lượng phụ nữ đó lên đâu. Bởi vì… Mình muốn cậu ấy là của mình!
“Giới thi…”
“Không đời nào.”
“Em xấu tính quá đó…”
“Không phải nha.”
Arino thất vọng, nhướn đôi lông mày lại. Nhưng biểu cảm tiếp theo lại là nụ cười trên mặt, “Chị sẽ không bỏ cuộc đâu".
“Nhưng hôm nay cậu ta chuẩn bị đến xem thi đấu phải không?”
“Đúng rồi đó, cậu ấy đến để cổ vũ cho tôi.”
“.........”
“Cậu ấy là của tôi…”
“Cũng chả sao… xem xong trận đấu thì cậu ta cũng thành fan của chị mà thôi…”
Những câu từ đó nghĩa là Arino đã chắc chắn về chiến thắng của mình.
Khi Minori nghe thế, cô để ý rằng mặt của cô tự nhiên mỉm cười.
Có lẽ Minori cũng là nụ cười “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu" giống với cô gái trước mặt.
“Arino-senpai, Xin lỗi nhé, nhưng viển vông quá đấy.”
“Tại sao?”
“Nụ cười của thần chiến thắng luôn chỉ mỉm cười với kẻ thắng thôi…”
“Hừm…Hừmmm…”
Mắt Arino trở nên sắc lẹm.
“Chị sẽ trố mắt chờ xem đấy.”
Arino nói thế rồi rời đi.
Minori nói ra tiếng sau lưng cô gái đang rời đi.
“Mình không được phép thua… tuyệt đối không được phép thua…”
Rồi Minori xem đồng hồ, giờ thi đấu đã điểm.
Có vẻ cô đã quá nhập tâm vào cuộc nói chuyện.
“Ổn thôi!” – Minori tiến về sân đấu.
Cuối cùng thời gian cho trận đấu cũng đã tới và đã có thông báo vào sân.
… Nhưng ai lại nghĩ ra mấy lời giới thiệu đó vậy? Thô lỗ quá đó? Hi vọng ngày mai mình không bị câu lạc bộ cách ly…
Đang nghĩ như thế, Minori đã nhìn thấy phía bên kia cũng đã vào sân từ góc đối diện. Trên tay cô ta cầm hai thanh xà beng, ánh lên một màu nặng trịch. Từ chỗ Minori đứng, cô có thể thấy bên kia trông rất hăng hái.
“Đỡ này…”
Minori rút kiếm khỏi bao.
Và trận đấu bắt đầu.