Vào ngày tôi xuất viện, bác sĩ Takashina tiễn tôi đi với nụ cười như thường lệ. Mấy người y tá khác thì đang khóc thút thít. Trong lòng tôi chợt nảy lên cảm giác bất an, hơn là vui mừng, vì có rất nhiều người tới đây để tiễn tôi đi.
….Hầu hết đều nói rằng họ chưa bao giờ được nói chuyện một cách đàng hoàng với nam giới, vì thế khi tôi, người đàn ông duy nhất họ từng nói chuyện cùng đã đi mất, có lẽ họ sẽ hơi trống vắng trong tim.
Dù vậy, khi tất cả họ đều đồng thanh khóc, mặt tôi đã hơi giật một chút.
Tôi vào trong xe của mẹ và về tới nhà sau khoảng 15 phút.
“Chúng ta tới nơi rồi, mẹ sẽ vào mở khoá cửa, nên con hãy ngồi đợi một chút.”
“Vâng ạ.”
Trong khi chờ đợi, tôi đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà. Hừm, đúng là, tôi chỉ mới đi khỏi có bốn ngày thôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhớ nhung khó tả.
Dù sao thì, ngôi nhà khá lớn… Một ngôi nhà ba tầng cùng với một mảnh vườn. Đây chính xác là một biệt thự. Nhân tiện, mẹ tôi có nói rằng bà ấy làm việc tại một công ty nào đó… Tôi không có kí ức nào về cái công ty đó cả, chắc tại tôi không hề hứng thú gì với chuyện này trước đây.
“Cảm ơn con đã đợi nhé, mẹ đã mở khoá rồi.”
Môt tiếng bật cửa vang lên, rồi mẹ tôi mở cửa ra và đi vào nhà. Tôi cũng đi vào theo và ngồi lại tại phòng khách.
“Con đói rồi phải chứ? Mẹ nên lấy gì cho con đây? À đúng rồi, mẹ biết là chúng ta đã về tới nhà, nhưng con có muốn ăn ở ngoài không?”
“À thì, nếu chỉ là một bữa đơn, mẹ có thể để cho con lo liệu được không?”
“Ôii…”
Tôi chỉ đưa ra một đề nghị, nhưng mẹ tôi lại hét toáng lên vui sướng và nhìn vào tôi
“Ừm, con có thể làm một món cơm chiên đơn giản, và con khá tự tin vào hương vị của chúng đấy…”
Tôi vừa đi vào bếp vừa nói vọng ra. Bà ấy có vẻ khá nghi ngại khả năng nấu nướng của tôi, vì trước đây tôi chưa bao giờ nấu ăn cả, Tôi chỉ toàn ăn ở ngoài thôi… nhưng giờ tôi có kí ức về kiếp trước, tôi có thể nấu mấy món đơn giản. Đó là lí do tôi đề xuất cái ý tưởng này…
“Không, không! Ý mẹ là, thì, cái tủ lạnh gần như trống trơn rồi… sao chúng ta không đặt mấy món ở ngoài nhỉ? Được chứ!?”
Ngay khi tôi định mở tủ lạnh, Tôi nghe được tiếng mẹ tôi vội vã nói vọng tới.
Hiểu rồi, chúng tôi không còn lại bao nhiêu nguyên liệu, hử, nhưng có lẽ tôi nên kiểm tra lại cho chắc, ai biết được chứ? Có thể với chút nguyên liệu còn lại, tôi có thể làm được vài món xào.
“Dạ thì, con nghĩ mình vẫn có thể làm món gì đó với số nguyên liệu còn lại, nên con sẽ kiểm tra một chút đã.”
Nói xong, tôi mở cái tủ lạnh ra.
“Agrh!”
Tôi nghe giọng nói hoảng hốt của mẹ tôi. Những thứ trong tủ lạnh lọt vào tầm nhìn của tôi.
Những gì đập vào mắt tôi là một lượng lớn các loại bia và mồi nhắm. Và khi tôi mở ngăn đông ra…
Lại là một đống cốc đậu lạnh.
Tôi từ từ quay mặt lại phía mẹ tôi, mắt bà ấy đang ngấn nước, lắc đầu lia lịa. Nhưng rõ ràng mắt bà ấy đang hút lấy đống bia.
“Không phải đâu… chỉ là trùng hợp thôi. Trong tủ toàn đồ có cồn như vậy chỉ là nhất thời trong hôm nay thôi. Thực ra không phải mẹ bị nghiện đồ có cồn đâu, chúng tự nhiên xuất hiện ở đó, mẹ không biết gì hết. Đừng hiểu lầm nhé, mẹ con không phải là sâu rượu đâu.”
Đó còn không phải là lí do nữa là! Bà ấy đang cố gắng biện minh… Đừng nói là, bà ấy cũng không biết làm việc nhà nhá?...
Thường thì, người giúp việc thường làm hết các việc nhà…
Nhưng trong thế giới này, nếu phụ nữ không biết làm việc nhà, đàn ông sẽ không muốn kết hôn với họ… Mẹ tôi làm sao lấy được bố tôi thế?
Tôi vô tình nhìn cô ấy bằng ánh mắt giống như nhìn một nữ nhân viên văn phòng trung niên say xỉn trên phố. Ánh mắt chứa đầy sự thương cảm. Và mẹ tôi như sắp khóc vì cái ánh mắt đó,
“Chúng ta không thể nấu ăn được rồi, vậy thì đành gọi thức ăn nhanh vậy.”
Nghe vậy, mẹ tôi rời phòng với khuôn mặt rưng rức, nói rằng bà ấy sẽ ổn ngay thôi và sẽ mang thực đơn tới.
Rõ ràng là bà ấy khá vui vẻ vì bản thân không bị ghét bỏ.
Một thoáng sau, bà ấy quay lại với một xấp thực đơn của hàng tá các cửa hàng trên tay.
“Mì, pizza, sushi, ẩm thực trung hoa, và nhiều nữa, con muốn ăn món nào? Mà con có thể gọi hết luôn cũng được.”
“Không không, con không ăn nhiều đến thế.”
“Vậy thì, mẹ đề xuất con nên chọn nhà hàng mì soba. Món mì rất là ngon, nhưng donburi cũng không phải là lựa chọn tồi.”[note45923]
“Vậy thì chọn gọi món ở đó đi. Con sẽ gọi Tendon và một bát mì soba nóng.”[note45924]
“Còn mẹ thì sẽ gọi một suất thịt nấu theo mùa cùng cơm và soba, được rồi, mẹ đi đặt đây.”
Nói vậy, mẹ gọi đặt đống đó qua điện thoại.
“Vậy con về phòng đây.”
Tôi nhắn vậy với mẹ rồi tiến thẳng tới phòng tôi.
Phòng của tôi ở trên tầng ba.
Tôi mở cánh cửa ra và ngó vào bên trong, tuyệt, căn phòng thân thuộc của tôi đây rồi.
……Nói vậy chứ căn phòng này cũng khá to. Chắc cũng khoảng 14 đến 15 tấm tatami.[note45925]
Tôi đi vào phòng, tìm tới chiếc tủ quần áo và mở tủ ra.
Nhìn vào là hàng tá quần áo được xếp trong ấy, và khi thấy bộ đồng phục trường của tôi, tôi thở dài ngao ngán.
Hầu hết đồng phục học sinh tại thế giới này đều là váy, bất kể giới tính.
Giờ thì tôi đã nhớ lại kí ức kiếp trước, không thể làm gì hơn, nhưng tôi cũng rất khó chịu khi mặc váy.
Nhưng mà, sẽ rất vô lí khi bây giờ tôi đột nhiên phàn nàn về cái tôi đã luôn mặc bình thường trước kia, và những bộ đồng phục như thế cũng là một phần văn hoá của thế giới này. Đành vậy, không có lựa chọn nào khác, dù cho tôi vẫn khá bực mình. Có một câu nói rằng, nhập gia thì tùy tục.
……nếu như nghĩ kĩ thì, cũng có một vài điểm tốt trong đó, dù bạn có ăn mặc giống con gái như thế nào ra đường, sẽ chẳng có ai khinh miệt bạn cả.
Nhưng…. Tôi không hề có cái sở thích mặc đồ như con gái!