“Tiệc sao?”
“Ừm đúng…. Xin cậu hãy nhận lời được không vậy?”
Sau việc đó, tôi theo Shino đến sân trong. Việc mà Shino nhờ tôi khi đang ngồi trên băng ghế là một lời mời đến dự tiệc. Theo tôi nghe chuyện thì, cô ấy bảo cô cần dẫn theo một nam giới làm bạn cặp.
Shino nhìn vào tôi với đôi bàn tay đặt trước ngực như đang cầu nguyện.
“Xin cậu. Tớ sẽ làm mọi thứ, bất cứ điều gì có thể để đền ơn cậu.”
….Bất cứ điều gì sao? Thật là một lời nói hấp dẫn….. Không, không, tôi không nên làm thế, ngay bây giờ tôi phải trả lời cô ấy trước đã.
“Shino à, xin đừng nói như vậy.”
Vừa nói thế, tôi vừa đặt tay lên vai cô ấy rồi nhìn thẳng vào cô.
“Nếu Shino có gặp vấn đề gì, tớ sẽ rất vui được giúp cậu.”
Nói xong tôi ngừng lại một chút, sửa lại biểu cảm trầm ngâm của mình thành một nụ cười, mỉm cười với Shino.
“Vì Shino là một người bạn quan trọng với tớ mà.”
Shino nghe vậy rất đỗi bất ngờ, mặt cô đỏ dựng lên.
Rồi cô ấy nói cảm ơn tôi mà trông người cô hơi khựng lại.
“Cả, cảm ơn cậu-”
Trông như cô ấy đang chìm vào giấc mơ khi mắt còn đang mở. Đôi mắt của cô giờ đang đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định.
……Cậu ổn chứ?
“Shino? Shino này?”
“A!”
Mặt của Shino đã trở lại bình thường, hình như cô ấy vừa được tôi gọi tỉnh.
“Tớ xin lỗi! tớ không ngờ sẽ nhận được lời đáp lại như vậy.”
“Không đâu, tớ nói rồi mà, Shino là người bạn quan trọng của tớ, nên nếu cậu gặp rắc rối, hẳn rằng tớ sẽ muốn giúp cậu rồi, đúng không nào?”
“Ừm, cảm ơn cậu”
Với hàng nước mắt trên đôi mắt to, cô ấy nói lời cảm ơn tôi.
“Nhưng tớ không có bộ quần áo nào đi tiệc cả….”
“À, đừng lo. Tớ sẽ chuẩn bị hết cho cậu.”
“Gì cơ?”
“Tất nhiên, tớ là người mời cậu tới tiệc mà. Nên tớ sẽ chuẩn bị hết cho cậu từ tư trang cho đến quần áo.”
Shino nói vậy vừa quay qua tôi mỉm cười rạng rỡ.
“Chà, tớ muốn cậu hạn chế chọn mấy thứ quá hào nhoáng…”
“Không sao đâu! Đừng lo! Tớ sẽ tỉ mỉ lựa chọn những bộ thật hợp với cậu, Kohaku.”
“Thật đấy, tớ nghĩ một bộ là quá đủ rồi.”
“Không sao đâu! Đừng lo!”
Với nụ cười như ánh dương, cô ấy cứ liên tục nói với tôi ‘Không sao đâu! Đừng lo!’.
Thật lạ là khi tôi nghe thế, tôi lại không cảm thấy ổn hơn chút nào mà chỉ làm tôi càng lo hơn.
……..Không, Shino hẳn phải hiểu những gì tôi muốn! Đúng, cứ nghĩ như vậy đi. Bởi vì như vậy sẽ tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi hơn.
Dù sao, tôi cũng đã đồng ý đi dự tiệc rồi, nên tôi sẽ gắng hết mình với vai trò là bạn cặp của cô ấy mà không lo ngại về trang phục của bản thân!
“Thế, hôm đó tớ sẽ đến đón cậu, nên hãy ở nhà nhé!”
“Hửm? Cậu sẽ tới đón tớ á?”
“Đúng thế, bữa tiệc sẽ được tổ chức ở khách sạn, nên hãy tới sớm hơn một chút. Tớ sẽ đưa cậu quần áo, nên hãy thay ở khách sạn luôn.”
Um? Gì? Cậu mới nói là tôi không được biết mình sẽ mặc gì cho đến hôm đó á! Tôi lo lắm rồi đây…
“Aaa ~ , tớ mừng quá đi, nếu Kohaku mà từ chối, tớ cũng không biết phải nhờ ai nữa.”
“Còn mấy cậu con trai ở lớp khác thì sao?”
“Ư!”
Shino làm một vẻ mặt kì lạ.
“... Ừm, tớ còn chưa quen biết họ nữa.”
Chà, chúng tôi cũng chỉ mới nhập học chưa lâu.
Tôi động viên Shino khi nhìn cậu ấy hơi buồn bã.
“Sau chỉ một thời gian ngắn nữa, mọi người rồi sẽ thích nghi với cuộc sống học đường và quen biết nhau thôi.”
“Thật sao? Những cậu con trai khác trông có vẻ khó gần và…”
Shino cũng nói gì đó với giọng lí nhí.
“Chỉ cần có Kohaku ở bên, thì tớ…”
Cô ấy nói nhỏ quá nên tôi không nghe được cô nói gì…
“Xin lỗi, tớ không nghe được Shino à.”
“À! Tớ xin lỗi! Không có gì đâu.”
“Th-Thật sao…?”
Chà, thôi cho qua đi nhỉ?
Nhưng mà, mặt của Shino mới nói là không có gì vừa nãy lại đột nhiên chuyển đỏ.
Cô ấy chắc đã nói gì đó khá xấu hổ……. Nếu tôi chịu lắng nghe hơn chút, tôi đã có thể đáp lại cô rồi! Tôi có hơi hối hận, nhưng biết làm sao được.
Hình như Shino đã bình tĩnh lại, mặt cô ấy đã trông không còn đỏ nữa, thế là trong đầu tôi đã tự hỏi cô ấy mới bị gì.
“Tiệc sao… nó thế nào vậy? Tớ không biết mấy việc chào hỏi xã giao cho lắm…..”
Shino nghĩ về câu hỏi của tôi một chút rồi trả lời.
“Vì là tiệc đứng nên cậu không cần lo về mấy phép xã giao đâu, nhưng sẽ có nhiều người lớn tại đó, nên cậu phải cẩn thận lời nói của mình.”
Shino lại tiếp tục giải thích.
“Ừm, tớ nghĩ Kohaku không cần nói quá nhiều đâu, nên không sao cả. Nhưng cậu không được nhẹ dạ đi theo ai đó khi được ngỏ lời! Cậu có hiểu không!?”
Này, tôi là trẻ con hả!?.... Rồi Shino nói tiếp.
“Kohaku, tớ lo cậu sẽ bị lừa rồi bị mấy người lớn ‘ăn mất’ vì cậu quá đỗi tốt bụng đi.”
Hình như vì tưởng tượng tới cảnh đó, nét mặt của cô tối sầm lại…. dù chính cô mới là người nói câu đó.
“Đúng rồi! Tớ sẽ đưa cậu một con dao để tự vệ, nên nếu gặp trường hợp khẩn, đâm cô ta rồi chạy đi!”
…Sao cậu lại nghĩ ra thành như thế vậy!
“Không, tớ sẽ hạn chế dùng mấy thứ như dao…”
“Hửm? Không sao đâu, vì nam giới được phép mang theo những vật đó để phòng thân mà.”
…Tôi biết chứ! Tôi đã được cô hầu gái ở nhà bảo thế rồi! Nhưng tôi không muốn!
Nhìn vào đồng hồ, đã gần tới giờ vào học rồi.
“Đã đến giờ rồi, đi về lớp thôi.”
“À, Ừm.”
Cô ấy có chút chần chừ khi đáp lại.
Tôi hỏi có chuyện gì vậy, nhưng Shino chỉ lắc đầu mà trả lời, ‘Không có gì.’
Rồi cô ấy lại chêm thêm một đoạn… ‘chỉ là…’
“Tớ muốn ở riêng cùng cậu lâu hơn chút nữa…”
…… Ha, cô là một cô gái có đôi lúc nói những câu thật dễ thương.