Marietta-hime no Konrei

chương 07

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ta đến nơi rồi.”

Khi Mistral dừng chân ở sâu bên trong cánh rừng, Belvant leo xuống và buộc dây cương vào cái cây gần đó. Quay lại với Marietta đang không thể tự mình leo xuống, anh đặt tay mình lên hông cô và nhẹ nhàng kéo chân cô khỏi yên rồi đặt chân xuống đất.

“A-“

Dù đã được Belvant giúp đỡ, Marietta vẫn còn run rẩy trên lưng ngựa, đặc biệt là tốc độ của Mistral. Cơn run lan từ đầu gối cho đến bên trên cơ thể, khiến cô loạng choạng, đôi chân trở nên vô lực. Cô khuỵu chân xuống, và bám vào vật gần mình nhất... nói tóm lại, một cánh tay mỏng manh, trắng tréo bám chặt vào lồng ngực cứng cáp của Belvant.

“Chuyện gì thế?”

Marietta mỏng manh đu lấy anh không khác gì một con chim nhỏ đậu trên vai cả, nhưng vì lí do nào đó, nhìn thấy cô gái trẻ tóc vàng áp vào ngực mình gợi một cảm kì lạ, khó chịu bên trong vị thống soái.

“Em rất xin lỗi, nhưng em chân em không có một chút sức lực nào cả.”

Cảm nhận được vòng tay vững trãi của Belvant quanh người mình, Mariette đỏ mặt. Giao phó tấm thân này cho cái tay ấy, một cảm giác ngưa ngứa, tê tê truyền qua ngực cô. Điều hoà hô hấp và bình tĩnh trở lại, cô cảm nhận được một mùi hương của cỏ cháy, mùi hương thơm ngát trên người Belvant yêu dấu của cô, và thêm một cơn kích thích nữa vượt quá mức quy định tấn công vào tiềm thức.

Ôi không, sao mùi của ngài ấy lại tuyệt vời đến thế nhỉ?

Marietta xấu hổ suy nghĩ về sự phấn khích của mình với mùi hương kì lạ ấy.

Trong lúc phúng phính đôi má hồng và cầu mong cho khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, Marietta nghe thấy giọng nói đầy lo âu của Belvant.

“... người cảm thấy không khoẻ sao, thưa công chúa? Là do người không quen với cưỡi ngựa nên bị căng thẳng chăng? Tôi thành thật xin lỗi.”

“Không đâu, em ổn mà.”

Lắc đầu, Marietta nhìn trực diện bằng đôi mắt xanh trong veo khi còn bám vào lồng ngực rắn chắc của Belvant.

A, đúng như mình nghĩ, ngài ấy quá là dễ thương đi, đôi mắt màu lam nhạt ấy toả sáng như những viên đá quý vậy. Người đàn ông này sẽ trở thành chồng của mình, cứ như một giấc mơ vậy. Người chồng yêu dấu của mình và chỉ duy nhất của mình mà thôi.

“Thực sự thì, em cảm thấy khá là xấu hổ. Với lại, xin ngài hãy gọi em là Marietta đi... chồng yêu ơi.”

“P-phải rồi-“

Gương mặt nghiệm nghị của Belvant hoá đỏ. Nếu là những người quen biết trước đây chắc hẳn là đã nhầm tưởng đây là dấu hiệu của một cơn thịnh nộ và chạy trối chết rồi. Nhưng lúc này trong rừng không có ai, được tách biệt khỏi mọi người, tạm gác lại cái gánh nặng “Vị thần bảo hộ xứ Oltaire”, Belvant cũng chỉ là một người đàn ông đang thể hiện những cảm xúc chân thành của mình trên khuôn mặt.

“Chỉ là, chúng ta vẫn chưa có gì, nên gọi là ‘chồng' có hơi...”

“Ồ, hẳn rồi... đúng là không thích hợp. Xin hay bỏ qua sự khiếm nhã của em.”

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Marietta, Belvant bối rối đáp lại.

“Ý của tôi không phải là nó không hợp hay gì, hay là, xin hãy gọi tôi là Belvant nhé, Marietta?”

“Vâng, ngài Belvant!”

Cặp mắt to của cô nhìn vào anh, và đôi môi hồng hào đó cất tiếng gọi tên anh một cách phẩn khởi, Belvant vô thức mỉm cười.”

“Marietta...”

Nhìn thấy một Belvant vô cảm và tàn bạo đang nở nụ cười, hơi thở Marietta bị nghẹn lại. Ban đầu cô chỉ biết rằng anh có một gương mặt bố đời nhìn cũng ra gì đấ. Tuy nhiên, mặc dù thường tỏ ra là một người không biết cư xử nhẹ nhàng, thì với chỉ một cái nhếch môi đơn thuần, mọi vẻ đẹp của anh đã được kết tụ (?). Marietta, người đã đắm chìm trong men say tình ái với người chiến binh quả cảm, phát giác được cái nhìn chằm chằm kì quặc của bản thân.

“V-âng, ngài Belvant...”

Đôi mắt cô mê đắm nhìn anh, những ngon tay thon thả bấu chặt vào chiếc áo thun.

Về phía Belvant, dưới sự chuẩn bị của Adlan và áp lực của bệ hạ phải chấp nhận kế hoạch “Gia tăng hảo cảm”, anh đã miễn cưỡng chấp nhận cuộc hẹn hò trên lưng ngựa này, nhưng khi bị cô công chúa bám dính lấy như thế này, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng và thanh khiết của cô, phần thân dưới của anh ta có sự biến đổi bất ngờ. (OOF)

Cô nam quả nữ ở trong chốn rừng hoang. Cô công chúa ngây ngô lấy thân mình dựa vào người anh, được vòng tay anh ôm ấp lấy. Cặp mắt uỷ mị nóng bỏng nhìn lấy anh, cặp môi anh đào đang cất tiếng gọi tên anh... Đó là nước hoa, hay hương thơm của công chúa mà lại thoang thoảng hương vị của những bông hoa thế này?

Vậy ra cô công chúa xinh đẹp tựa tiên nữa này sẽ là vợ của mình sao.

Tay Belvant vô thức tiến tới khuôn mặt của Marietta. Bị chiếm lấy bởi sự mất cảnh giác, đôi mắt xanh thăm thẳm ấy khiến anh bị mê hoặc, và bờ môi hai người chạm vào nhau trước khi đôi mắt anh tự mình chịu trận (?).

Môi của ngài ấy, không chỉ ấm mà còn mềm nữa nhỉ? Chờ đã, đây là gương mặt thật của ngài Belvant trước mắt mình đây mà.

Marietta sững sờ vì ngạc nhiên, toàn bộ xúc cảm đã dồn về đầu môi.

Ôi, ôi mẹ ơi, mình-, ngài ấy-, là một nụ hôn đó!

Hai người chạm môi nhau đồng nghĩa với một nụ hôn, bên dưới hông Marietta trở nên vô lực. Khi mọi sức lực còn lại của đầu gối cô biến mất, Belvant đã dùng lực lên cánh tay ôm lấy trọn lấy cơ thể của Marietta.

“Em vẫn ổn chứ?”

“A, ưm, em...”

Ngượng chín mặt, đôi mắt uỷ mị của cô liếc nhìn Belvant rồi lại bối rối quay đi.

“... Có vẻ như việc di chuyển vẫn còn khó khăn.”

Thế là, Belvant vòng một tay xuống dưới đầu gối và bế cô lên theo kiểu công chúa. Không nói nên lời, Marietta chỉ biết vòng tay qua cổ Belvant và bấu chặt lấy nó.

Cô hiện tại trong giống như một con sóc nhỏ đang bị hoảng loạn vậy.

Khi cô ngượng ngùng tiến lại gần, Belvant bị thôi thúc bởi ý nghĩ là nên làm thêm nháy (hôn) nữa, nhưng lí trí của anh đã chiến thắng cơn động dục, anh tiếp tục bước đi.

“Tôi có thứ muốn cho em xem ở đằng kia.”

Belvant nở nụ cười với hành xử đáng yêu của Marietta, và cô còn ngượng hơn nữa khi nhìn thấy nụ cười mê hoặc đó một lần nữa. Bế cô đi bằng một tay, Belvant lấy chiếc hành lý từ con ngựa ra và bắt đầu đi sâu vào trong rừng. Chỉ một vài bước, xuyên qua những gốc cây là một cái hồ xinh đẹp. Hồ được bao quanh bới cây cối, mặt hồ phát sáng trong cơn gió nhẹ, có màu xanh đậm.

“Ôi, thật là đẹp...”

“Tôi nghĩ là nó có cùng màu với đôi mắt của em.”

Belvant nhìn vào mắt cô và trả lời.

“Thứ sắc màu này, tôi muốn cho em nhìn thấy nó. Tôi chỉ là một người quân nhân quê mùa, nên tôi không thể biết được một cô công chúa sẽ thích thứ gì, tôi cũng không biết cách để nói ra những lời mát tai. Chắc hẳn em đã nghĩ rằng mình sẽ kết thúc với một cuộc hôn nhân ép buộc với một gã như thế này là một điều xui xẻo, nhưng. . từ giờ tôi sẽ chăm sóc em hết mình.”

“Điều đó... em cảm thấy vui mừng khôn tả khi được nhận một món quà tuyệt vời như thế này. Với lại... gọi chuyện này là một việc xui xẻo có hơi...”

Em thực sự nghĩ đó là một diễm phúc thì đúng hơn. Cô lẩm bẩm để Belvant không thể nghe thấy, nhưng có vẻ cô đã không còn bị sợ sệt nữa, anh đã trở nên thoải mái hơn.

Nghĩ rằng Marietta vẫn chưa thế đứng được, Belvant đặt cô lên hòn đá bên cạnh và đặt hành lí lên mặt đất.

“Đầu bếp đã chuẩn bị bữa trưa rồi. Em có thích dã ngoại không, Marietta?”

“Có ạ.”

“Vậy à. Tôi chỉ từng tận hưởng dã ngoại như một phần của buổi cắm trại mà thôi, nên tôi nghĩ là nên hỏi ý kiến của phụ nữ xem họ có thích nó không.”

“Nếu thế thì tuyệt vời lắm ạ.”

Chiếc thảm đã được trải lên mặt đất, và rất nhiều thứ như trà, trái cây, bánh, và những chiếc sandwich được bày ra.

“Ôi, trông thứ nào cũng ngon cả.”

“Tôi không biết em thích thứ gì, nên đã chuẩn bị hơi nhiều. Đi rửa tay ở hồ và ăn nào.”

Belvant bế Merietta đến bờ hồ và nhẹ nhàng dăt cô xuống.

“Đừng ngã đấy.”

Tay anh giữ vững lấy lưng của cô. Mặc dù Marietta chưa từng được đàn ông giữ lại như thế này, nhưng cô đã hoàn toàn làm quen với Belvant, và sau khi vô tư rửa tay, cô quay lại nhìn anh với một nụ cười ngọt ngào.

“Giờ thì, tới lượt ngài Belvant rồi đó.”

“... Nhưng, nếu tôi bỏ tay ra và khiến em ngã thì không được.”

“Nếu vậy thì em nghĩ cách này sẽ ổn này.”

Marietta vòng tay quanh người Belvant và bám chắc vào.

“...”

Dù có khiêm tốn, thì bộ ngực mềm mại của cô đang ép vào người anh, khiến anh trong một lúc không biết nên nói gì cả.

“T-thế thì, bám chắc nhé.”

“Vâng!”

Siết.....................

Mặc dù kế hoạch của nhà vua là để “gia tăng hảo cảm”, thì không thể nào nó có nghĩa là dùng bạo lực với cô cả. (wut?)

Bị gạ gẫm bởi vòng một của cô gái trẻ, ngưởi đàn ông với danh hiệu quỷ dữ thần thánh đã cố gắng gom góp một chút ý thức còn lại của mình.

“À... Marietta, nhớ là đừng có tự mình ôm người đàn ông khác như thế này nhé.”

Belvant nói, dịu dàng vỗ đầu cô và giả vờ đứng một cách bình thản. Marietta cũng nghe lời, nhưng vẫn bám dính lấy anh.

“Vâng, ngoài ngài Belvant ra, em không làm điều này với ai khác nữa đâu ạ.”

Vẫn không thể bước đi được, với đôi chân đang run rẩy, cô liều lĩnh bám lấy anh.

Gah, tới đây có lẽ là một chiến thuật sai lầm.

Anh khom người và bế Marietta lên trước khi ngắm nhìn bầu trời.

Phù, có vẻ như mình vẫn có thể giữ được ý thức...

Truyện Chữ Hay