Mập Mới Đẹp

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tới núi N, vừa xuống xe, Lý Viện Viện chợt cảm thấy như thể được sống lại.

"Có thể đi lại thật là tốt." Cô cảm khái, Trương Nam thấy vậy bèn trêu: "Hôm nay có mà đi thoả thích."

Mọi người sắp xếp lại tư trang rồi bắt đầu leo núi. Quả nhiên y lời Trương Nam, hôm nay bọn họ sẽ được đi lại thoả thê. Ban đầu ai nấy đều hứng khởi, hăng hái bừng bừng ngắm nghía cảnh quan, thi thoảng còn dừng lại chụp ảnh. Nhưng dần dần, có cô gái bắt đầu đi không nổi nữa, liên tục hỏi: "Còn xa lắm không? Bao lâu nữa mới tới?"

Trương Nam trả lời còn hai tiếng nữa, thế nhưng đi mãi, hai tiếng trôi qua, mọi người đều mệt mỏi lăn quay ra hết. Lý Viện Viện phờ phạc, thở không ra hơi, thều thào thốt: "Tóm lại là mấy tiếng nữa?" Cô vặn hỏi. "Anh đùa với bọn tôi đấy hả."

"Lúc trước nói vậy để khích lệ mọi người, bây giờ quả thật chỉ còn hai tiếng nữa thôi."

"Hai tiếng cái đầu anh ấy!" Mọi người nhất loạt kêu gào.

Lý Viện Viện thở hổn hển, trước đây cô rất ít khi ra ngoài, mỗi khi xuất hành, đều ngồi kiệu có người khiêng, từ lúc tới nơi đây, mặc dù luôn thường xuyên rèn luyện thân thể, nhưng chưa bao giờ phải leo trèo thế này.

Yến Tư Thành lẳng lặng nhìn cô. Đến lúc xuất phát lần nữa, anh cố ý chờ mọi người đi hết mới đứng dậy. Lý Viện Viện kiệt sức, vẫn đang ngồi xổm xuống, thấy anh bật dậy thì cũng đứng lên theo.

"Viện Viện." Anh đưa lưng về phía cô, hơi quay đầu nói: "Em leo lên lưng anh đi."

Lý Viện Viện ngạc nhiên, không phải cô chưa từng được anh cõng, trước khi tới thế giới này, lúc bị đạo tặc truy sát, trong tình thế cấp bách, cô cũng từng leo lên lưng anh, nhưng... cảm giác khi ấy, khác hẳn hiện tại mà.

"Em nặng lắm." Lý Viện Viện nói: "Đường núi khúc khuỷu gồ ghề, anh có cõng nổi em không đấy."

Yến Tư Thành đương nhiên quả quyết gật đầu cam đoan.

Thấy vậy Lý Viện Viện bèn nhét túi xách của mình vào ba lô to của anh, sau đó ôm lấy ba lô, trèo lên tảng đá, ôm lấy cổ anh, để anh cõng mình.

Lý Viện Viện tựa đầu lên vai anh, cắn môi, lòng thầm vui vẻ, cất giọng nói: "Nặng không anh."

Yến Tư Thành lắc đầu, cất bước đuổi theo mọi người.

"Tư Thành."

"Ừ."

"Anh tốt với em quá."

Yến Tư Thành chệch bước, giẫm nhầm vào cục đá nhỏ, loạng choạng, anh lập tức định thần lại, ho nhẹ rồi nói: "Hôm nay ít người leo núi nhỉ."

Lý Viện Viện ở đằng sau lưng anh âm thầm cười trộm.

Yến Tư Thành tự nhủ, mấy hôm nay anh đã cố gắng tránh xa cô, nhưng thấy cô mệt mỏi, thấy cô thở hổn hển, thấy cô quệt miệng, thân thể anh lại không thắng nổi lý trí. Việc giúp đỡ cô, gánh vác thay cô đã là thói quen ăn sâu vào trong nội tâm anh rồi.

Anh không thể làm khác được.

Bốn giờ chiều cả đoàn mới lục tục tới được chỗ cắm trại. Con trai dựng lều, còn con gái thì xếp đặt hành lý, lấy nồi, chậu, xoong ra, chuẩn bị nấu cơm. Trương Nam nhìn quanh: "Có ai thấy Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đâu không?"

Vừa cất tiếng hỏi, ai nấy đều ngớ ra: "Chẳng phải vẫn theo sau à?"

Có người liền quay xuống núi ngó nghiêng, rồi sợ hãi kêu: "Ối trời! Yến Tư Thành đang cõng Lý Viện Viện leo lên kìa."

Lời vừa thốt ra, mọi người lập tức ùa tới đường núi xem, cách đó một đoạn, Yến Tư Thành đang cõng Lý Viện Viện đi từng bước, thoạt nhìn hơi thở hơi hổn hển, nhưng trông vẫn không quá mệt mỏi, Lý Viện Viện thì... đang ngủ ngon lành trên lưng Yến Tư Thành.

Tập thể nhất loạt bái lạy: "Bạn trai giỏi như thần!"

"Yêu nhau quá đi."

Lâm Hiểu Mộng thấy vậy liền ném mạnh thứ gì đó xuống đất.

Lều trại dựng xong, nồi niêu xoong chảo cũng được dọn ra, mấy người xung phong nhận việc, xắn tay áo bắt đầu làm cơm, nhưng rõ ràng đều là mấy cậu ấm cô chiêu ít khi làm việc nhà, mới một lát đã hỗn loạn nháo nhào hết cả lên.

Yến Tư Thành thấy vậy, bèn bảo Lý Viện Viện anh phải đi có việc một lát, Lý Viện Viện bận học xào rau với một cô bạn, đang hứng chí, nên không hỏi nhiều, mặc anh.

Ai nấy đều đói cồn cào, đến lúc thức ăn được bưng lên, mọi người tranh cướp nhau, Lý Viện Viện chưa từng thấy cảnh tượng này, cầm nguyên cái bát với đôi đũa, ngây ngô không gắp được miếng nào. Thức ăn cũng không phong phú là mấy, nên ai nấy ăn lửng dạ rồi, liền lôi đồ ăn vặt ra chén, Lý Viện Viện tội nghiệp bấy giờ mới được đụng vào cơm thừa canh cặn, gắp mấy miếng khoai, vài quả cà chua ăn nốt bữa cơm.

Sau đó cô đành phải lấy túi bánh quy ra gặm.

Được một lúc, Lý Viện Viện bỗng nhiên nhớ ra, ban nãy Yến Tư Thành nói phải đi đâu đó, bây giờ đã qua bữa cơm rồi, anh vẫn còn chưa trở về, núi rừng hiểm trở, không biết có xảy ra chuyện gì không... Lý Viện Viện lo lắng, đang định bảo Trương Nam phải đi tìm người, thì di động bỗng rung lên, Lý Viện Viện móc ra nhìn, thấy là tin nhắn của Yến Tư Thành, anh bảo, cô đi xuống đường núi, rồi rẽ sang con đường nhỏ bên cạnh.

Lý Viện Viện nghe lời cầm đèn pin đi tìm anh, còn chưa rẽ xuống lối đi nhỏ đã ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức.

Mắt cô sáng bừng lên.

Chân bước nhanh hơn. Vừa rẽ ngoặt, liền nhìn thấy Yến Tư Thành ngồi bệt dưới đất, đang xoay đều nướng thịt thỏ, Lý Viện Viện thốt lên: "Anh mua thịt thỏ ở đâu đấy?"

"Không phải mua." Yến Tư Thành đáp. "Anh đoán sẽ thiếu thức ăn, nên mới đi săn thỏ."

"Săn thỏ?" Lý Viện Viện kinh ngạc nhìn con thỏ một lúc, trong lòng bất chợt tán đồng với lời mọi người nhận xét ban nãy, đúng là "anh bạn trai giỏi giang như thần". Tuy rằng, thực chất, Yến Tư Thành vẫn chưa phải bạn trai của cô.

"Ừ, so với Đại Đường, động vật trên núi ở đây ít hơn nhiều, mãi mới tìm ra." Yến Tư Thành nói. "Phải nướng thêm một lúc nữa, Viện Viện có đói bụng không?"

Lý Viện Viện lắc đầu: "Em ít nhiều cũng lửng dạ rồi, nhưng anh chưa ăn gì đâu đấy." Cô lấy một gói bánh quy ra: "Để em cầm con thỏ cho, anh ăn một ít đi."

Yến Tư Thành ngẩn người, giờ mới thấy đói bụng. Đưa con thỏ cho Lý Viện Viện, anh bóc gói bánh quy ra ăn.

Trời tối sầm xuống, sao giăng đầy trời, Lý Viện Viện vừa lật thỏ vừa nói: "Đã lâu rồi mới thấy yên tĩnh như vậy."

"Ừ."

Nơi đây đúng thật là cõi trần, lúc nào cũng ồn áo náo động khắp nơi.

"Tư Thành, em từng nghĩ, nếu một mình lạc tới nơi đây, chẳng biết em sẽ biến thành thế nào nữa, chắc chắn sẽ không thể sống tốt như hiện giờ được." Lý Viện Viện nhoẻn cười nhìn anh: "Anh biết vì sao không?"

Yến Tư Thành trầm mặc gặm bánh.

Lý Viện Viện mỉm cười: "Không liên quan tới tiền bạc, hay đồ dùng sinh hoạt của thời đại này, những thứ đó, dù ban đầu có lạ lẫm, thì sau dần kiểu gì em cũng quen thuộc, chỉ có sự cô đơn, là em không thể nào chịu nổi."

"Tư Thành, cảm ơn anh đã theo em lâu đến vậy."

Rõ ràng... Là anh nên cảm ơn cô, cảm ơn công chúa, vì đã để anh đi theo làm bạn với cô.

Yến Tư Thành dợm lên tiếng, nhưng sau cùng lại im lặng tập trung gặm bánh. Anh không thể đáp lại. Yến Tư Thành nghĩ, hiện tại tất thảy với cô đều rất tốt, anh phải cố gắng để không đáp lại cô.

Thỏ chín rồi, hai người đang định đánh chén.

Trương Nam đột nhiên gọi tới, bảo sắp tới giờ chơi trò chơi buổi tối, hỏi hai người họ đang ở đâu. Lý Viện Viện thản nhiên nói dối: "Bọn tôi thấy cảnh đêm rất đẹp, nên đi ngắm sao, mọi người cứ chơi vui vẻ đi, lát nữa bọn tôi mới về." Cúp máy rồi liền vỗ vào tay Yến Tư Thành: "Ăn nhanh lên."

Đáng lẽ được từ từ hưởng thụ mỹ vị, nhưng giờ Lý Viện Viện đành phải nhanh nhanh chóng chóng đánh chén cho xong. Xong xuôi lau mồm, cùng Yến Tư Thành trở về.

Về đến nơi cắm trại, liền nhìn thấy mọi người đang đốt lửa, chơi trò chơi.

Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đến muộn, mọi người nhao nhao đòi phạt bọn họ, bắt bọn họ phải chơi trò phối hợp, dùng trán kẹp táo đi đến thả vào rổ, nếu chuyển được năm quả thì sẽ không phải rửa bát.

Lý Viện Viện quay đầu nhìn, hay thật, toàn bộ bát đũa bẩn chất đống ở một bên, học sinh thời đại này sao mà chây lười thế...

Mọi người nhao nhao lên, Lý Viện Viện định đồng ý thì thấy Yến Tư Thành lắc đầu từ chối, mọi người mất hứng ca thán, Lý Viện Viện bèn túm tay anh bảo: "Tư Thành, trò này thử thách khả năng ăn ý thôi mà."

Yến Tư Thành cúi đầu nhìn cô, ánh lửa trại tôn lên gương mặt dịu dàng vô ngần của cô. Cho nên Yến Tư Thành đành thoả hiệp...

Yến Tư Thành và Lý Viện Viện đứng đối mặt nhau, Lý Viện Viện đặt táo lên giữa trán, Yến Tư Thành tiến tới kẹp vào, hai người cố gắng hết sức giữ thăng bằng, gần nhau tới nỗi cơ hồ cảm nhận được cả hơi thở.

Lý Viện Viện đỏ bừng mặt, Yến Tư Thành càng thầm than thở, đáng lẽ ra anh nên từ chối... Từ chối tới cùng...

Một cậu bạn nhỏ thó đứng lên chủ trì cuộc chơi, cậu ta vừa quát lên, Yến Tư Thành và Lý Viện Viện bắt đầu chuyển táo vào rổ. Động tác khá chậm, nhưng đi bước nào ăn ý bước ấy, thả vào rổ rồi, liền chạy về chuyển quả thứ hai.

Đến quả thứ tư, tốc độ đã tăng lên rất nhiều.

Đây vốn là một trò chơi khá khó, nhưng bọn họ thực hiện khá dễ dàng, khiến mọi người đứng xem cực kỳ thất vọng: "Bọn họ ăn ý quá, chả có tính thách thức gì cả!"

Có người kháng nghị: "Ê chủ trì! Tăng độ khó lên đi!"

Đúng lúc đó, Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đã bắt đầu chuyển tới quả táo thứ năm.

Cậu trai vừa nghe vậy, liền chạy tới vạch đích, thấy bọn họ đang lao tới, liền nháy mắt tinh nghịch, cầm rổ bỏ chạy.

Hành động đột phát khiến tất cả mọi người ngẩn ra, cậu trai hò hét tán loạn: "Ha ha, hai cậu không đuổi theo được đâu!"

Mọi người cười ầm lên.

Lý Viện Viện vừa tức vừa buồn cười: "Đành phải rửa bát mất rồi." Dù sao... Trước đó cũng không đề ra quy tắc không được động vào chiếc rổ mà...

Yến Tư Thành nghe vậy, bèn bế cô lên, đôi cánh tay rắn chắc của anh siết lấy eo cô: "Viện Viện, em chịu khó một chút."

Bộ ngực đẫy đà của cô dán sát vào vòm ngực anh, nhưng bấy giờ Yến Tư Thành không chú ý tới điều đó, anh siết chặt lấy cô, Lý Viện Viện càng đỏ mặt hơn: "Tư Thành..."

Sau đó anh ôm cô đuổi theo cậu trai kia.

Lý Viện Viện bấy giờ mới hiểu ra, anh đang cố sức chuyển nốt táo...

Hoá ra là... Anh nổi máu hiếu thắng...

Cậu trai nhỏ thó thấy Yến Tư Thành đuổi theo thì kinh hãi, co giò chạy biến. Màn rượt đuổi khiến mọi người cười đến bò lăn bò càng, sau cùng cậu trai chân ngắn không phải đối thủ của Yến Tư Thành, nhanh chóng bị anh bắt được. Quả táo tức thì rơi vào rổ.

Yến Tư Thành thả Lý Viện Viện xuống, ai nấy ôm bụng cười tưởng chết tới nơi, Lý Viện Viện đỏ mặt chu môi: "Tôi có yêu cầu! Vì cậu ta chơi xấu nên phải rửa hết đống bát đĩa!"

Mọi người lập tức tán thành, ai chẳng thích bắt nạt người hiền lành.

Lý Viện Viện và Yến Tư Thành ngồi xuống tiếp tục chơi trò chơi, cậu trai kia thì thở dài não nề, một mình ngồi rửa bát, than thở thỏ tuy khôn nhưng vẫn chết dưới tay chó săn.

Truyện Chữ Hay