Không biết cô gái đó là ai nhỉ…
Ngày dạ hội, Nephy chuẩn bị trang phục trong cửa hàng quần áo.
Zagan đã đặt một bộ váy mới cho Nephy để cô mặc tại đêm dạ hội, nhưng cả hai người họ lại đều không biết cách mặc. Lúc trước Nephy đã từng mặc rồi, và lần này cũng thế.
Người thắt corset* cho Nephy chính là người có đôi cánh màu xanh đang đập liên hồi-bạn tốt của cô ấy, Manuela. Có một cái gương được dựng đứng trước mắt Nephy, hiện cô đang đứng dang hai tay sang bên, bên cạnh là Manuela đang mặc váy cho cô bằng những kĩ năng vô cùng đáng khen ngợi. Sau một hồi chỉnh nơ, Manuela quay ra hỏi cô một câu.
*Corset: hay còn gọi là coóc-xê, một loại áo nịt dùng để định hình cơ thể phụ nữ thành dáng đồng hồ cát.
“Cái corset thắt có đau không?”
“Không. Em không sao ạ.”
“Nếu em định ăn nhiều thì chị nới lỏng ra tí nha?”
“Em có ăn nhiều đến thế đâu.”
Nephy trả lời, định nở nụ cười cay đắng mà tai cô vẫy vẫy. Cơ mà, dù thế thì, tâm trí Nephy vẫn lo lắng về vụ Nephy Đen tấn công cô ở Kianoides.
Zagan cũng an ủi cô rồi, nhưng cô gái đó chắc chắn sẽ xuất hiện ở buổi dạ hội tới đây. Cứ nghĩ đến chuyện gặp lại cô ta, Nephy lại thấy sợ hãi.
Ta…là ngươi—Rốt cuộc những lời đó có nghĩa là gì cơ chứ? Nhìn vào chính hình ảnh của mình trong gương, Nephy bỗng dưng đưa tay lên chạm vào má mình. Nếu màu da trên mặt Nephy mà đảo ngược lại, thì chắc chắn sẽ giống hệt cô gái đó.
Hơn cả, cô ấy chính là một đứa trẻ bị nguyền rủa với mái tóc trắng, giống hệt Nephy. Thế nhưng, trong mắt cô gái ấy chỉ có thù hận mà thôi. So với Nephy, người đã bỏ lại mọi thứ, đôi mắt đó đúng là hoàn toàn đối lập.
Không chỉ thế, cô gái đó cũng mạnh đến đáng sợ. Đó là ma thuật điều khiển pha lê. Năng lực rất mạnh, nhưng nếu so với Zagan và Foll thì chắc chắn là không bằng. Nhưng là một học trò của Zagan, Nephy hiểu rõ.
Rốt cuộc người đó muốn nói gì vậy…
Năng lực đó có cấu trúc hoàn toàn khác với ma thuật mà hai người kia sử dụng — một loại sức mạnh gần như là thần bí. Cô đã nghĩ nó thật kinh khủng, và cũng vào giây phút ấy, Nephy đã chiếm quyền kiểm soát năng lực của cô vào ‘ngôn ngữ đó’ và có thể tự do điều khiển nó.
Ấy là lý do mà cô nhớ rõ ngôn từ của Nephy Đen như vậy. ‘Ngôn từ’ đó chắc chắn cũng chả tốt đẹp gì rồi. Thế mà Nephy lại hiểu rõ ý nghĩa của nó, có khi cô còn có thể phát âm được nó ấy…
Liệu mình cũng sẽ…thành ra như vậy sao?
Ghét cay ghét đắng một thứ, giết người không chớp mắt, sử dụng sức mạnh theo một cách khủng khiếp như vậy. Liệu Zagan có còn yêu cô nếu cô trở nên như thế? Không, chắc chắn là không rồi. Nhưng nếu cô cứ bám theo cậu, thì cậu cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Tuy nhiên, khi ấy cô sẽ trở thành một con kí sinh trùng sống nhờ cậu…một vật cản đường không hơn không kém.
Trở nên trống rỗng như thế, cô không chịu được. Lý do Nephy quay về với Zagan sau lần bị đuổi khỏi lâu đài ấy là bởi vì cô muốn giúp đỡ cậu. Thế nên Nephy không thể mở lòng mình ra về vấn đề này, kể cả với Zagan. Cô thu mình lại, run rẩy. Đột nhiên, có bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
“Nephy, em không sao chứ?”
Là Manuela. Nephy không để ý, nhưng váy cô đã được mặc xong tự lúc nào rồi. Chiếc váy có tông màu đơn sắc, với màu trắng làm nền dưới, điểm nhấn chính là những phụ kiện màu đen. Quanh ngực cô còn quấn một dải ruy băng màu đỏ thẫm, vô cùng nổi bật. Nephy cho rằng bộ váy này thực sự nhiều hơn những gì cô xứng đáng được nhận, thêm nữa còn là chính Zagan đặt cho cô.
Thế nhưng Nephy vẫn lắc lắc đầu, làm như không có gì xảy ra.
“Em không sao ạ. Em chỉ…đang suy nghĩ một chút thôi.”
“Nhưng mà trông em không ổn lắm…”
Manuela lấy ngón tay chọc cái má mềm của Nephy.
“Nephy, đến lúc này rồi mà mặt em còn cứng đơ à, giờ trông như em đang đeo mặt nạ ấy. Em đi dự tiệc với chủ nhân mình vác theo cái mặt đấy mà coi được à?”
“Không…ổn…lắm…nhỉ.”
“Phải không? Thế nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu em nói ra.”
Dựa vào tính cách của Manuela, cô ấy chắc chắn sẽ cho Nephy lời khuyên. Nephy rất biết ơn tấm lòng của cô, nhưng đây là chuyện mà đến Zagan cô còn chưa kể cho. Cô không thể dễ dàng nói ra như vậy được.
Như thể hiểu được tâm trạng Nephy, Manuela nhìn vào khuôn mặt của Nephy ở trong gương.
“Có phải là do… tên pháp sư lộng hành ở trong thị trấn gần đây có khuôn mặt giống em đúng không, Nephy?”
Nephy ngay lập tức giật bắn mình. Manuela có vẻ là không phải tận mắt chứng kiến chuyện ấy, quan trọng là cổ đã nghe thấy ở đâu đó. Điều đó có nghĩa là vụ này đã thành tin đồn lan trong trấn hay gì rồi. Manuela cười duyên dáng.
“Em sốc ra mặt luôn kìa.”
Manuela dùng đôi cánh màu xanh của cô ấy ôm người Nephy từ phía sau, rồi tiếp tục nói.
“Cô gái đó…là gia đình em à? Hay là…người quen?”
“…Không, em không nghĩ…chúng em có quen biết…”
Nephy chưa bao giờ thấy cô ấy ở làng cũ của cô. Và thật ra, nếu cô ấy cũng sống ở đó thì cô đã nghe đồn về một cô gái giống mình rồi.
“…Chỉ là…Em thực sự…không thích cô ấy.”
“Thì cô ta tấn công người ta giữa đường giữa chợ như thế, vậy cũng đúng thôi.”
“…Em không muốn…giống như cô ta.”
Nephy nói, giọng hơi run. Manuela đưa mặt mình kề tới má cô, giống như hôm trước Zagan đã làm vậy.
“Nephy ngốc. Làm gì có chuyện em giống cô ta, nhỉ?”
Manuela không biết rằng…Nephy hiểu ngôn ngữ của cô ta, thậm chí còn có thể sử dụng sức mạnh của cô ta như của mình. Nephy cứng họng, nhưng Manuela vẫn tiếp tục nói.
“Nếu em lo thì cứ đến chỗ chị. Chị gái này sẽ làm Nephy trở lại vui vẻ như bình thường…Hay là em không tin chị?”
“Không phải thế…”
“Vậy thì ổn rồi đúng không? Nephy, em có chị và chủ nhân của mình cơ mà. Hơn nữa còn có bé Foll và mọi người trong thị trấn nữa.”
Lồng ngực Nephy nóng lên. Cô, người đã đóng cửa trái tim của mình vì nỗi cô đơn, nay lại được Zagan, Manuela và mọi người đối xử dịu dàng như vậy.
“…Nhưng nếu em cứ mãi dựa dẫm vào người khác như thế, em có cảm giác em sẽ chán ghét bản thân mình mất.”
Nephy lầm bầm trong miệng, Manuela nghe xong liền cốc đầu cô một cái.
“Nephy, đấy không phải là ‘dựa dẫm’, mà là ‘tin cậy’, hiểu chưa?”
“Tin cậy á…?”
Nephy ngạc nhiên, Manuela nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Phải. Em tin cậy dựa vào chúng ta. Không có người nào để mình dựa vào thì mới là đáng buồn đấy.”
Dựa dẫm và tin cậy…khác nhau sao?
Đối với Nephy, người đã luôn một mình ở trong làng elf, hai từ đó cũng không khác nhau lắm. Nếu cô cố ‘dựa’ vào một ai đó, cô sẽ chỉ nhận lại sự đánh đập, sự từ chối cùng ánh mắt khinh thường, lạnh lùng mà thôi. ‘Tin cậy vào ai đó’ thì cũng thế. Sau tất cả, một đứa trẻ bị nguyền rủa như cô, chỉ sống thôi đã là cái tội rồi.
Thực tế là Nephy đã từ bỏ chuyện ‘dựa’ và ‘tin’ vào người khác, từ hồi còn rất nhỏ cô đã như thế rồi.
Chủ nhân Zagan…hoàn toàn khác với tất cả các elf. Cô hiểu, nhưng cô từ lâu đã quên mất khái niệm về tin tưởng người khác rồi. Cô không biết cách ‘tin cậy’ người ta như thế nào… Rồi, Manuela cất tiếng, dường như cô ấy đã nhìn thấu trái tim Nephy.
“Vậy, nếu Zagan gặp phải trường hợp giống em, thì em sẽ làm gì?”
“Không phải rõ ràng rồi sao? Em muốn ngài ấy nói hết cho em nghe, và em sẽ giúp đỡ…A…”
Đang tranh cãi cho quan điểm của mình thì Nephy liền ớ ra một tiếng.
“Thế đấy. Cũng không tệ lắm, đúng không?”
“…Chị nói đúng.”
Nếu Nephy có ý chí riêng của mình, nếu cô không dừng lại và gục ngã, thì đó không phải là ‘dựa dẫm’ vào ai cả. Đây không giống với thể loại kí sinh trùng, kí sinh từ một phía. Nephy cuối cùng cũng hiểu ra, cô bước lên phía trước.
“Em sẽ…cố gắng nói chuyện tử tế về việc này với chủ nhân Zagan.”
Đây là vấn đề của Nephy. Không cần biết Nephy Đen là ai, và kể cả cô có thay đổi khi dây dưa với cô ta, thì Nephy cũng đã quyết định rồi.
Phải. Mình muốn chủ nhân Zagan biết.
Đó là lý do mà cô không cần phải tự mình lo lắng, mà thay vào đó thì cô sẽ mở lòng với Zagan. Ngay lúc Nephy nói vậy, Manuela xoa đầu cô để khen ngợi em gái đáng yêu này.
“Rồi rồi. Khi nào muốn khóc thì cứ qua chỗ chị nhé. Chị sẽ giữ bí mật với chủ nhân em.”
“Nếu là thế thì nhờ chị vậy.” Nephy ngoan ngoãn trả lời.
Manuela không ngờ cô lại trả lời như thế, nên cổ nhìn chằm chằm vào Nephy với ánh mắt khó hiểu. Một lúc sau, cô ấy cười đểu, như kiểu vừa nghĩ ra trò gì vui lắm.
“Fufufu, thế chị sẽ đợi em đấy nhé? Chị có rất là nhiềuuuuu đồ lót muốn giới thiệu cho em đấy, biết không?”
“Mấy cái đó thì em xin kiếu nhé.”
Thấy Manuela lôi một đống thứ quần lót không có gì ngoài mấy cái dây ra, Nephy liền dứt khoát từ chối.