Chương 94: Tại cô nhi viện 3
Mỡ thịt béo ngậy nổ lách tách trên xiên nướng, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Tiếng cười vui vẻ “Gahaha” bay khắp chốn, mọi người cùng nhau uống sake mà ai đó mang tới.
Một thi sĩ từ đâu đó tới đang ca những bài hát đầy tự hào, đám đông cũng cổ vũ hết mình, còn lũ trẻ thì thỏa sức ăn uống và chơi đuổi bắt như tôi đã dạy chúng.
Hòa vào đám đông ấy, tôi cũng uống cùng mọi người, ăn thịt nướng và chơi đùa với lũ trẻ, người duy nhất hiện đang gặp rắc rối là cô bé dũng giả của chúng ta thôi, chẳng biết ẻm bị quay như chong chóng thế kia là tại tôi hay vì lũ trẻ nữa. Nhưng mà em ấy đang cố hết sức để mắt đến lũ trẻ, tránh trường hợp chúng bị thương.
Calotta, đang đứng khoanh tay gần đó, nở nụ cười gượng gạo, còn nữ tu quản lý cô nhi viện thì vui vẻ mỉm cười trước khung cảnh hạnh phúc của lũ trẻ.
---Xung quanh cô nhi viện hiện giờ là một không khí vô cùng tươi vui, nhộn nhịp, như thể tình trạng nghiêm trọng của thủ đô chỉ là một lời nói dối.
Sau tất cả, đồ ăn là một yếu tố quan trọng để mọi người cảm thấy mình là con người.
“Ăn” là một trong những nhu cầu thiết yếu của mọi sinh vật “sống”. Nếu nó không được đảm bảo, mọi sinh vật đều sẽ đấu tranh để có quyền được sống.
Để là một người dễ tính, thì trước hết phải no đủ đã.
- Onii-chan, bắt được anh rồi nè!! Giờ onii-chan là quỷ nha!!
- Uwa~, bị bắt mất rồi. Yoshi, vậy thì--- hây, giờ là Neru làm quỷ rồi!!
- Ế, em cũng phải chơi à!?
- Yoshi, chạy thôi nào!! Vì nee-chan này giờ là quỷ rồi đó nha!!
Tôi và lũ trẻ vui vẻ hò hét, rồi bắt đầu chạy quanh khu vườn trong cô nhi viện.
Cô bé dũng giả nở nụ cười khó khăn, nhưng xong cũng bắt đầu đuổi bắt với lũ trẻ trong khi hét lên “Được thôi, mấy đứa cứ đợi đấy!”.
---Và như thế, chúng tôi đã tổ chức một bữa trưa sum vầy có sớm hơn chút so với dự định, trong không khí của một buổi tiệc.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Các người không thấy thông báo mọi lương thực dự trữ đều thuộc quản lý của nhà nước à?
-----Một nhóm 4 người lính đột nhiên xuất hiện từ đằng sau, như thể muốn xua tan đám đông.
Đám đông ồn ào đã trở lại yên ắng như thể một lời nói dối, và tâm trạng hoảng loạn lại bắt đầu tuôn trào.
Nhìn vào tình cảnh này, hầu hết đám đông đều đang hướng ánh nhìn căm hận về phía những người lính, là ai cũng có thể thấy được dân chúng nghĩ gì về thủ đô Hoàng gia bây giờ.
Tuy nhiên mấy tên lính đó lại đi thẳng về phía cô nhi viện mà không thèm để tâm gì đến những ánh nhìn đó.
…… Mấy tên này, đáng ngạc nhiên ghê đấy. Sức mạnh tinh thần của mấy chú mạnh cỡ nào vậy?
- Hmm, có vẻ như mấy người đang có bữa tiệc ngon lành, trong khi chúng tôi phải vất vả đấu tranh cho đất nước thế này. Tên nổi loạn nào đã giấu đống thức ăn này đây?
Lúc tôi định bước lên trước mọi người thì Calotta đã nhanh chân hơn, đứng chắn đường mấy kẻ đó.
- Nổi loạn? Ngươi có biết cách dùng từ không đấy? Đây đều là mấy thứ ta tự thân đi săn được. Ta làm gì với nó là quyền của ta chứ?
Tôi đang phân vân ý cô ấy là gì thì cô ấy quay lại gửi cho tôi ánh nhìn như muốn nói, cứ để mọi chuyện lại cho cô ấy, rồi quay lại về phía trước.
Bên cạnh tôi, dũng giả đang trưng ra khuôn mặt đầy cảnh giác và cũng vào tư thế sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào.
- Đó là vấn đề lớn đấy. Thủ đô Hoàng gia đang trong tình trạng thiếu hụt lương thực trầm trọng. Đây là tình cảnh mà ai ai cũng phải hợp tác. Những người khác sẽ gặp rắc rối nếu mấy người cứ giữ đồ ăn cho riêng mình thế này đấy.
- Bằng cách nào cơ? Theo như tất cả những gì ta biết thì lương thực sau khi quân đội thu góp đâu có được phân chia hợp lý cho người dân đâu cơ chứ?
- Mọi chuyện là như thế à? Tôi đâu có biết chuyện gì đâu, nên cũng chả nói gì được. Tuy nhiên thì chắc chắn là đất nước đã ban hành sắc lệnh trưng thu lương thực phục vụ quân đội rồi mà. Hãy giao nộp hết toàn bộ lương thực ở đây ra đi!
Tiếng phản đối phát ra từ mọi nơi trong đám đông, “Nực cười vừa thôi!” hay “Đừng có muốn làm gì thì làm!”, nhưng khi tên đó quay ra lườm mọi người thì tất cả lại lắng xuống.
- Ây chà, sao cô không qua đây thưởng thức đồ ăn ngon với chúng tôi? Dù ăn mặc như Hiệp sĩ thế kia nhưng cái dáng này hợp với gái điếm hơn đấy, phải không?
Mấy tên lính xung quanh cũng cười ầm lên với câu chế nhạo của tên đội trưởng rác rưởi trong khi lén lút liếc nhìn.
Calotta cau mày trong chốc lát nhưng vẫn không nói lời nào cả, vẫn bình tĩnh đứng khoanh tay một chỗ. Cô ấy có lẽ hiểu được sự nguy hiểm nếu như nổi điên lên ở đây.
…...Mà dù sao thì, mấy tên này bị làm sao vậy? Chúng thật sự là những người lính bảo vệ đất nước này ấy hả? Theo mọi nghĩa, chúng chỉ là mấy tên côn đồ thôi mà.
---Không, không phải.
Có lẽ là cố tình làm thế này đây. Bằng cách gửi ra mấy tên lính có thái độ lồi lõm để khiêu khích đối phương ra tay trước, chúng sẽ có cái cớ hợp lý để thực hiện các hành động thù địch.
Cô ấy cũng từng nói nhà thờ đang bị bọn chúng để mắt tới, nên khi thấy đây có lẽ là cơ hội tốt, hắn đã ngay lập tức thể hiện thái độ theo chủ đích thế này.
Vậy thì, hẳn sẽ có một gã đang quan sát tình hình ở đây…
Nghĩ vậy, tôi liền kiểm tra thông qua bản đồ--Bingo!
Ở phía sau con hẻm gần đó, có tín hiệu của kẻ thù đang nhìn về phía này trong khi ẩn nấp một cách cẩu thả.
Biết ngay mà, thật hợp lý khi một kẻ khốn nạn thế này được gửi đến đây.
Việc xúc phạm là để bẫy bọn tôi thôi.
Nếu thế thì tôi… chỉ cần xử cái tên đang núp trước thôi nhỉ.
Sau khi đi đến kết luận của chính mình, tôi quyết định ngay lập tức hành động--và đúng lúc đó.
- Kya~a…….
Cánh tay của một tên lính đang cười va vào một cô bé gần đó, khiến cho đồ ăn trong chiếc bát trên tay em ấy đổ hết ra ngoài.
- Giời ơi… Con nhóc này!!
Tên lính xấu xa, kẻ bị dây đồ lên giáp, liền rút thanh kiếm ở hông ra khỏi vỏ rồi vung lên cao, mặc dù hắn mới là kẻ va vào cô bé.
- Cái---
-----Mấy thằng chúng mày có cần phải làm tới mức này không hả!!??
Mất hết kiên nhẫn, tôi dồn toàn lực về chân đạp vào mặt đất, tốc biến xuyên không và ngay lập tức thu hẹp khoảng cách với tên lính, rồi dùng tay phải đánh vào mặt bên thanh kiếm đang được vung xuống, đánh bật đường đi của nó.
Một âm thanh trầm đục vang lên, thanh kiếm bị gãy từ giữa thân, còn mũi kiếm thì lăn trên mặt đất.
- Hể? Vũ kh--
Tặng kèm là cú “roundhouse kick” mạnh mẽ giữa mặt thằng khốn theo phản xạ, và cho nó một vé bay đến chốn không người.
---Sau khi xong xuôi tôi mới bất chợt nhận ra mình vừa làm một điều tồi tệ.
A~, tệ rồi đây… Tôi lỡ chân sút vô mặt hắn luôn rồi à!??
- Hửm!?? Thằng khốn, mày xong đời rồi!!
Phản ứng ngay lập tức, binh lính khốn nạn số 2 ở gần đó liền rút kiếm ra tấn công, chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ còn biết lách nửa người qua bên và né nó, rồi tặng cho hắn một cú sau gáy, thế là thêm một tên bất động.
Xa hơn một chút từ phía sau, tôi liếc sang tên lính khác đang tiến công và chuẩn bị để tiếp hắn--nhưng trước khi tôi di chuyển, cơ thể của binh lính khốn nạn số 3 đã được tận hưởng một chuyến bay ngang ngoài ý muốn.
Thay vào đó, người đứng ở vị trí ấy là cô nàng nữ hiệp sĩ--Calotta, đang nắm chặt nắm đấm của mình.
- Hừm, quá tệ. Ngươi không đáng để ta phải rút kiếm.(Chac la anh nay day)
Cổ khịt mũi, rồi lau đi vết máu trên lưng bàn tay.
- Lũ khốn, các ngươi dám động tay chân thế à?? Các người ch--Á hự----
Khi tên thủ lĩnh cố gắng rút kiếm trong khi hét lên, hắn ăn ngay thanh kiếm vẫn còn trong vỏ của Neru từ điểm mù vào sau gáy.
- Mồ...mọi người nhanh quá vậy.
Tên thủ lĩnh khốn nạn, sau khi ăn một đòn vô gáy, đã mất ý thức, khụy gối, rồi đổ gục xuống đất.
- [[Woooo------]]
Với việc đánh bại toàn bộ những tên khốn nạn có thể gọi là côn đồ, người dân xung quanh hò reo vui vẻ làm rung chuyển cả không khí.
Tôi cũng muốn hét lên “Wooooo!!” với họ và giơ cả hai tay lên tạo tư thế chiến thắng… nhưng tôi không nghĩ là mình có thời gian để làm vậy.
- Xin lỗi, nhưng tôi phải nhờ mọi người lo nốt chuyện ở đây thôi. Ngoài ra thì hãy cho cô bé kia một bát thịt bò hầm mới.
- Ể, onii-san, anh định đi đâu vậy?
- Hiện giờ, cái tên quan sát chúng ta nãy giờ đã vội vàng nhanh chân bỏ chạy rồi. Anh đi tóm hắn lại ấy mà.
Cái tên ứng với tín hiệu thù địch trên bản đồ đá vào bức tường ở con hẻm phía sau, leo lên mái nhà rồi chuồn ngay lập tức, cùng những chuyển động khiến tôi muốn hỏi liệu hắn có phải ninja không vậy.
Có lẽ cần giải thích thêm một chút, nhưng mọi chuyện sẽ rất tệ nếu không bắt được kẻ kia sớm.
Vậy nên sau khi để lại mấy lời đó, tôi liền đuổi theo hướng của tên vừa chạy trốn.