Maou ni Nattanode, Dungeon Tsukutte Jingai Musume to Honobono Suru

chương 77: ánh lửa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ầy, máy cũ hỏng nên mấy chương trước bay hết rồi, giờ phải ngồi dịch lại. Mấy cái tên với tên skill, tên item cũng quên mất dịch là gì rồi nên có thể sẽ có sự bất nhất trong mấy chương gần đây. Em sẽ làm lại cái file tổng hợp những tên đã dịch sớm thôi nên nếu cảm thấy bất nhất chỗ nào các bác cứ cmt nhé.

P/s: Tiến độ chương mới phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng -> những cmt mang tính xây dựng + vui vẻ sẽ xúc tiến tiến độ ra chương mới nhé :">

---------------------

Công việc tái thiết thành phố đang được tiến hành nhanh chóng.

Dường như thành phố đã từng gặp khủng hoảng thế này nhiều lần trước đây, nên họ có vẻ khá quen thuộc với công việc phục hồi.

Những mảnh vỡ từ căn nhà mà Refi cho bốc lửa với ngập lụt đã nhanh chóng được loại bỏ nhờ ma thuật và xây dựng lại. Thật may là không có hóa đơn sửa chữa cho chúng.

Mà, dù nói là xây dựng lại, nhưng lũ zombie đâu có tập trung vô việc phá nhà đâu, thế nên thiệt hại trực tiếp chỉ có mỗi ngôi nhà bị Refi cho sáng nhất với ướt át nhất đêm hôm qua thôi. Tất cả những nạn nhân xấu số phải nằm xuống cũng đều được chôn cất cẩn thận nhờ những người tham gia vào công cuộc tái thiết, và buổi tối sau hôm đó -- lại xảy ra một sự việc ồn ào khác, được gọi là “Lễ hội tái thiết” cũng như là để tiếc thương những nạn nhân của tai nạn vừa rồi, nên lần này thì lại là ồn ào do việc ăn uống tiệc tùng.

--Tại nơi đó, tôi và Refi đang ngồi ăn bên nhau ở trung tâm thành phố, ngay cạnh quảng trường lớn, nơi mọi người đang đốt lửa trại.

Liếc qua bên ấy, là hình bóng Refi, dưới ánh lửa bập bùng của lửa trại, đang thưởng thức món chi như là mực nướng, làm nổi bật lên vẻ đẹp huyền bí của cô ấy.

Khung cảnh này, chỉ khiến tôi muốn bắt cô ấy mặc Yukata thôi.

- ? Gì thế?

- Iya, không có gì đâu.

- Ngay cả khi cậu cứ nhìn chằm chằm vào nó như vậy thì tôi cũng không chia cho cậu một chút nào đâu. [note25297]

- Buồn thật đấy.

Bật cười một cách cay đắng, tôi quay mặt lại về phía trước.

Ở giữa quảng trường, mọi người đang thưởng thức tiết mục biểu diễn nhạc cụ cũng như nhảy múa của các nghệ sĩ đường phố trong khi đang ăn.

Thấy mọi người đông vui nhộn nhịp và ồn ào thế này cũng không tệ nhỉ. Chỉ cần nhìn vào khung cảnh này cũng khiến tôi cảm thấy phấn chấn hơn.

Lần này tôi chỉ định đi tham quan thành phố rồi kiếm gì bỏ bụng thôi mà… Mà, ít ra thì việc đó cũng đáng công sức bỏ ra rồi.

Nhân tiện thì tôi vẫn chưa biết thêm chút tin tức gì của vụ việc lần này cả. Có vẻ như ông chú lãnh chúa hiện đang thẩm vấn tên si đèn đèn và hắn chắc cũng sẽ sớm khai hết ra thôi. Dường như hắn đã phải trải qua một chuyện còn thảm hơn chết, nhưng mà, tại ngươi rảnh háng đi phá đám chuyến du lịch yên bình của bọn ta nên ráng chịu đi.

Thế nào đó mà ông chú lãnh chúa này có vẻ tin tưởng tôi, bởi khi tôi hỏi liệu ông ấy có nghĩ tôi là người làm chuyện này không, thì ông ấy cười đáp lại “Với khả năng của cậu, liệu cậu có định làm mấy chuyện lòng vòng thế này không?”

Bằng một cách thần kỳ nào đấy mà ông chú này, ngày càng mạnh bạo ha. [note25298]

Thôi kệ, chúng tôi dù sao cũng quyết định sẽ quay trở lại dungeon trước rồi đợi kết quả sau. Nếu không về sớm thì mấy người ở nhà sẽ lo lắng mất.

Nhà trọ ở đây cũng khá tốt và thành phố này cũng có vẻ vui nữa… Nhưng mà, dù sao thì cũng không đâu bằng nhà. Cùng chìm vào futon khi quay về nào.

Còn vấn đề về lời khai của tên kia, thì có vẻ như dũng giả sẽ mang tới dungeon nên cũng không vấn đề gì. Khi tôi hỏi xem liệu ẻm có muốn nhà luôn không thì ẻm đáp là sẽ không về cho đến khi kết thúc nhiệm vụ. Đúng là một cô bé nghiêm túc.

- A… đúng rồi, Refi.

- ?

- Nè

Tôi mở Item box (Hộp vật phẩm) rồi lấy ra thứ “đặc biệt” đó để đưa cho cô ấy.

- Hử? Đây là… một cái nhẫn… à?

- A~a. Cái đó… là, nó đó. Tại tôi thấy nó có vẻ sẽ hợp với cô nên đã mua nó luôn. [note25299]

Cảm thấy ngại ngại thế nào ấy nên tôi vừa gãi đầu vừa đáp vậy.

Trong lúc đang khám phá thành phố trước vụ ồn ào, tôi đã bị chiếc nhẫn này thu hút tại một quầy bán hàng rong.

Bằng một cách thần kì nào đấy mà tôi đã mua nó từ một người bán hàng đáng ngờ, nhưng ngay khi thấy nó, tôi đã nghĩ rằng “Nó sẽ hợp với Refi lắm đây.” và kết thúc bằng việc mua nó trước khi tôi kịp nhận ra.

Một chiếc nhẫn bạc đơn giản cùng với một đường màu xanh nhạt chạy dọc theo đường viền ở chính giữa chiếc nhẫn. Ở trên đỉnh chiếc nhẫn có thêm một đường chạy dọc nữa, tạo nên hình một cây thánh giá, và ở trung tâm của nó là một viên ngọc nhỏ trong suốt, màu đỏ thẫm rất đẹp, dường như có mang sức mạnh ma thuật.

Điều tôi thích ở chiếc nhẫn này chính là thiết kế của nó, thứ có vẻ như rất hợp với mái tóc bạc xinh đẹp của cô ấy, nhưng hiệu ứng của nó cũng rất tốt nữa.

---------------------

Nhẫn linh hoạt: Kích thước của nó sẽ tự động thay đổi theo kích cỡ của ngón tay được đeo vào. Phẩm chất: A+

---------------------

Theo cách này, do có khả năng thuận tiện tự điều chỉnh kích cỡ như mong đợi từ thế giới khác, tôi nghĩ rằng dù Refi có trở lại dạng rồng thì cũng không sợ nó bị vỡ.

Tặng cô ấy một thứ thế này thật sự rất xấu hổ nhưng mà… nếu giờ mà không đưa thì sẽ lại càng khó hơn về sau, rồi đến cuối cùng thì tôi sẽ lại từ bỏ việc đó. Vậy thì dù tôi đã mua đi chăng nữa, nó cũng sẽ vô dụng.

Refi đặt đĩa thức ăn lên đùi rồi dùng cả hai tay để nâng nó lên nhìn ngắm--vì một lý do nào đó mà cổ đã nhếch mép cười.

- Cá, cái gì đấy?

- Không… Nhân tiện thì Yuki này. Theo truyền thống của nơi cậu đến thì giờ cậu sẽ đeo nó vào ngón tay cho tôi phải không?

- Ể~tsu? À thì, ờ. Đúng thế… Vậy thì, xin thứ lỗi.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay trắng mỏng manh của cô ấy bằng một tay. Tình cờ thay… đó lại là ngón đeo nhẫn trên tay trái. [note25300]

Tay còn lại tôi đeo nhẫn cho cô ấy trong khi kìm nén sự hỗn loạn bên trong mình, cảm giác ngón tay cô ấy thật mượt mà, mềm mại, khiến tôi chỉ muốn chạm vào đó mãi thôi.

Khi chiếc nhẫn đã hoàn toàn yên vị một cách hoàn hảo trên ngón tay của mình, Refi một lần nữa đưa bàn tay lên và liếc nhìn nó dưới ánh lửa trại, và rồi quay ra liếc nhìn tôi với ánh mắt hài lòng.

- … Tôi hạnh phúc lắm Yuki. Cảm ơn cậu.

Biểu cảm của cô ấy cùng nụ cười, phản chiếu dưới ánh lửa trại--khiến trái tim tôi cứ mãi rộn ràng bất chấp sự kìm nén của lý trí.---------------------

Note của tác giả: Không hề quá lời khi nói rằng tôi đã làm tập này khá ồn ào.

Lần tới, “À rế? Dungeon của tôi, nó là như thế này hả...?

Truyện Chữ Hay