- À phải rồi, dù biết là có hơi kỳ khi lại hỏi nhưng mà, việc em đi cùng bọn anh thật sự ổn chứ? Chẳng phải bọn anh tính ra là kẻ thù à, cấp trên của em có thể sẽ giận dữ nếu biết được đấy.
Trong lúc len lỏi qua khu phố, tôi hỏi dũng giả, người cũng đang hòa mình vào đám đông và đi kế bên cạnh.
- ...... Em thật sự cảm ơn nếu anh hỏi sớm hơn chút đấy. Mà, tránh sao được. Nếu em để anh đi một mình, thì sẽ lại có chuyện xảy ra phải không? Vậy nên em nghĩ tốt hơn là em nên đi cùng anh luôn.
Ác thiệt chớ. Tôi có làm gì đâu, trừ khi bọn nó thích gây sự trước.
- Mà em cũng đâu có sống ở thành phố này, nên em cũng không thân thuộc với đường phố nơi đây đâu, vậy được không?
- Vẫn nhiều hơn bọn anh.
- ... Mà, cũng đúng. Vậy giờ anh muốn đi đâu?
- Anh thì muốn ghé qua tiệm vũ khí với tiệm sách. Refi, cô muốn đi đâu không?
Tôi nói vậy cùng khi ngẩng đầu lên.
Refi, lại một lần nữa trèo lên ngồi trên vai tôi, khoanh tay cổ lại rồi trả lời với vẻ vô cùng thoải mái dễ chịu. [note21492]
- Tôi muốn ghé qua chỗ nào có đồ ăn ngon. Nếu có quán nào bán đồ ngọt thì càng tốt.
- Iya, không phải cô ăn cả sáng rồi hả?
- Fu, nếu cậu nghĩ vậy là đủ đầy bụng tôi thì lầm to rồi nhá.
Vậy cơ à.
- ---Là vậy đấy. Chỗ nào có đồ ngon, tiệm vũ khí và tiệm sách.
- N~,
em hiểu rồi. Vậy ghé tiệm vũ khí trước đi.
---------------------
Giờ thì chúng tôi đang ở bên trong một tiệm vũ khí của thành phố này.
Trên tường treo rất nhiều loại vũ khí, còn đống rẻ tiền thì được nhét hết vào trong một cái thùng.
Cũng có vài vị khách khác ngoài bọn tôi, và cái người trông như là chủ tiệm liếc qua chỗ này một thoáng khi chúng tôi bước vào tiệm, nhưng lại nhanh chóng mất hứng thú rồi quay lại công việc đánh bóng vũ khí trong tay ổng.
Chuẩn rồi. Đây là cái không khí mà tôi mong đợi này. Ora, bay quá đê.
Sự phấn khích của tôi đã ngày càng tăng kể từ khi tôi bước vào thị trấn này.
Tôi không thể sử dụng mấy thanh vũ khí bình thường, nhưng tôi thật sự muốn thấy công việc rèn ra một thanh vũ khí bởi một người trong nghề là như thế nào.
Sau cùng thì học hỏi từ cách làm việc của người khác là điều không thể thiếu để làm ra sản phẩm tốt. Không có gì chỉ dạy thì học đâu có hiệu quả được. [note21493]
Đối với tôi, người muốn chế tác vũ khí với cái tên Ma vương sáng tạo, thì cửa hàng vũ khí là nơi tôi luôn muốn thấy.
- He~e…… Nơi này tốt đấy chứ.
- Đây là nơi vũ khí của các hiệp sĩ được bảo dưỡng. Lần trước khi em tới thành phố này theo lệnh của một Hiệp sĩ thì em cũng được đưa đến cửa hàng này.
Cô bé dũng giả đáp lời trong khi tiếp tục ngó quanh cửa hàng.
Tôi không thể đánh giá vũ khí chỉ bằng cách nhìn vì tôi vẫn chỉ là kẻ nghiệp dư, nhưng tôi có thứ khác bù lại, kỹ năng Phân tích.
Phẩm chất của mấy vũ khí trên tường vào khoảng B- ~ A+. Vũ khí hạ giá là mấy cái từ E- đến C+.
…… Ơ, cái này?
Khi đang lướt qua đống đồ một cách tình cờ, có một thứ đột nhiên lọt vào mắt tôi khiến tôi phải rút nó ra khỏi thùng.
Nó đã bị rỉ sét khắp nơi và thậm chí sứt mẻ nhiều chỗ. Cả chỗ tay cầm và bảo vệ đều trông khá nát, không được bảo dưỡng hay đánh bóng gì hết…
---------------------
Sword of the ancient hero: Một thanh kiếm nổi tiếng từ xa xưa mà một anh hùng vô danh đã sử dụng để tàn sát những kẻ thù hùng mạnh, bảo vệ mọi người. Hiện tại thì phần lớn sức mạnh đó đã bị mất. Phẩm chất: Không thể đo lường.
---------------------
Âu, âu~u…
Thật là một thứ gì đó toẹt vời ông mẹt giời.
Chẳng phải là thứ đó sao. Một vũ khí cổ đại trong “M*nster H*nter” Serie. Nếu nâng cấp thành công, sức mạnh của nó sẽ quay trở lại. [note21494]
- Hô~ô…? Cậu tìm được thứ gì đó có vẻ tốt đấy nhỉ.
- A~a…
Refi, người đang nhìn loanh quanh cửa hàng, nhận ra thanh kiếm tôi đang cầm và nói với tông giọng thích thú.
… Chà, đem nó cùng cái rìu làm nguyên liệu khi tôi luyện vũ khí thôi. Đúng lúc tôi đang nghĩ mình vẫn thiếu nguyên liệu để làm một thanh đại kiếm nữa chứ.
Tôi luyện vũ khí không có nghĩa là chỉ có thể dùng một loại nguyên liệu. Bằng ma lực, ta có thể kết hợp nhiều loại nguyên liệu để tạo ra một cây vũ khí.
Có thể sẽ cần cả những nguyên liệu khác nữa, nhưng tôi nghĩ nếu làm tốt thì sẽ tạo ra được thứ gì đó đáng công sức đấy.
Tuyệt đó, con người. Ngươi cũng biết thế nào là lãng mạn rồi đấy. Tôi muốn nói như vậy với chủ tiệm ghê.
- Rồi, mua thôi. Refi, cô có muốn cái gì không? Tôi mua cho.
- Không, cái đó có vẻ khác thường, nhưng cũng chẳng đặc biệt gì. Thay vào đó thì, lát mua đồ ăn cho tôi đi.
- Rồi rồi, biết rồi. Neru ơi, em… Neru?
Dũng giả đang dán mắt vô một thanh kiếm treo trên tường và hoàn toàn không còn biết trời trăng gì nữa luôn.
- … Em, anh nghĩ em có một món vũ khí tuyệt vời rồi mà.
Thánh kiếm chắc chắn là vũ khí có số lượng rất ít trên thế giới. Nó còn có sức mạnh nào đó khiến tôi không thể đọc được thông tin của nó bằng Phân tích.
… Không, có thể là nó. Có lẽ ở thế giới khác này thì thánh kiếm được sản xuất với một số lượng nhất định? Không thì sao họ lại đưa cho cô nhóc dũng giả này một thanh kiếm giá trị như thế chứ.
Thực tế thì có thể nó không toẹt vời như cái tên của mình.
- Ế~tsu? À thì, ừm, vâng, đúng vậy. Nhưng mà, cái này khác mà, phải không?
Chà, anh cũng hiểu ý em rồi.
- Xem cũng được thôi, nhưng đừng có ngắm lâu quá nhé. Chúng ta còn phải đi nơi khác nữa đấy.
- Dạ, vâng, em biết rồi. Một chút nữa thôi.
Tôi cứ nghĩ chỉ có con trai mới thích mấy thứ như thế này, còn con gái thì nên kiểu như là “hmm” rồi quay đi không hứng thú chứ… Mà, nó trông cũng thú vị nên cũng tốt thôi.
---------------------
Trans’s note: Tình hình là em ốm rồi, xong đi làm nữa nên không kịp up chương này hôm qua :< Hiện tại theo những gì em nghe được thì Đức đã có khoảng 2k ca nhiễm covid-19, trong đó 2-5 trg hợp tử vong gì đó. Không rõ thông tin có chính xác không nhưng tự nhiên ốm thế này thấy toang quá. Thi xong đã toang, giờ đến mùa dịch lại thấy ốm, toang lại càng toang :<