P/s: Nghỉ 2 tuần mà đi chúc lễ Giáng sinh, dọn nhà, xong ngồi học bài là thấy hết mịe tuần r, nhanh thế nhỉ :/
Mà Chúc mừng năm mới nha các đồng râm xD
---------------------
- Yo~o, ông chú lãnh chúa. Lâu không gặp.
- ...Cuối cùng thì cậu cũng tới...
Nó vẫn là căn phòng khách mà tôi và Refi tới trước đây, nhưng lần này thì có thêm dũng giả nữa.
Vị lãnh chúa ngày trước hiện đang ngồi đối diện với tôi. Hình như tên ông ấy là Reylor. Yup, đúng thế. Kỹ năng Phân tích thật quá tiện lợi.
Cơ mà, hình như tóc ổng có thưa hơn hồi trước đúng không nhỉ? Cảm giác như số nếp nhăn cũng tăng nữa. Hẳn là ổng bị xì-trét nặng lắm đây. Tôi hiểu mà. [note20090]
- ... Cậu tới đây, để trả thù đúng không?
- Hể~?
- Tôi hiểu. Chính tôi đã hứa rằng, chúng tôi sẽ đảm bảo không cho phép bất cứ ai tiến vào Quỷ lâm [note20091] . Nếu được thì xin cậu hãy chỉ trút giận lên cái mạng già này. Cậu có thể bỏ qua cho những người dân ở đây không?
- Oi, oi. Ông già, bình tĩnh lại đi đã. Bình tĩnh lại giùm tôi cái. Hôm nay tôi chỉ đến đây để nói chuyện thôi.
Ông chú này nghĩ tôi thích giết người đến thế cơ à? Trông tôi có giống một kẻ khát máu thế đâu. Thật là quá đáng mà.
- ... Vậy cậu không tới đây để trả thù à?
- Có chuyện khác.
Ông chú đáp với vẻ nhẹ nhõm trông thấy và thở phào.
- Là do tôi... Xin thứ lỗi, có vẻ tại tôi hơi quẫn trí.
- Tôi phải nói với ông là tôi không có sở thích giết người đâu nhé. Cái tôi muốn chỉ là – loại bỏ kẻ thù đang cản trở cuộc sống yên ấm của tôi thôi. Có phải chính những lãnh đạo của đất nước này đang gây sự với tôi không?
- ... Cậu có thể cho tôi biết tại sao cậu lại nghĩ như vậy không?
- Chà, nếu như người nào đó có thể huy động đội quân quy mô lớn như thế, và có thể gây áp lực cho phía nhà thờ khiến họ điều động cả dũng giả ra quân, thì chỉ có thể là những người có vị trí rất cao trong đất nước.
- ... Dũng giả?
...Nn?
- Gì cơ, ông không biết gì hả? – Neru.
- ... Em không muốn anh sử dụng em cho mấy việc như thế này đâu...
Sau khi phàn nàn với tôi, dũng giả quay mặt sang phía lãnh chúa.
- Tôi là một Thánh hiệp sĩ trực thuộc Hiệp sĩ đoàn Fardienne – Dũng giả của thế hệ này.
- Cái--... Tôi xin lỗi.
Sau khi nói như vậy, ông chú già nhìn chằm chằm vào dũng giả.
Hẳn là ông ấy đang sử dụng kỹ năng Phân tích của mình để kiểm tra danh tính của dũng giả.
Sử dụng kỹ năng phân tích cứ như là xâm phạm quyền riêng tư ấy nhỉ. Có lẽ tôi nên cẩn thận không sử dụng nó thường xuyên.
- ... Thật sự là dũng giả nhỉ. Nhưng tại sao mà dũng giả lại đi cùng với ma vương vậy?
- Có lý do cả đấy... Đơn giản mà nói, thì tôi bị đánh bại rồi. Tuy nhiên, sau đó thì tôi đã có nhiều cơ hội để nói chuyện với anh ấy và dường như có rất nhiều thứ khác biệt so với thông tin tôi nhận được trước đó. Vậy nên tôi quay lại thành phố để kiểm tra lại thông tin, và rồi onii—ma vương lại đòi đi cùng. [note20092]
- ... Ra là thế. Hẳn là khó khăn cho cô lắm nhỉ.
- ... Vâng. Nó đã, rất là vất vả.
Trước lời nhận xét chứa đầy cảm thông và thương xót của vị lãnh chúa, dũng giả chỉ biết gật đầu.
Oi, hai người có ý gì thế hả? Các người muốn nói bọn tôi rất là phiền phức đúng không?
- ... Nhưng nếu đúng như cô nói thì, dũng giả chỉ nên được huy động trong những trường hợp thảm họa cấp quốc gia thôi chứ, sao lại bị điều động vì một điều vô lý thế này, thật là tồi tệ.
- Oi, oi.
Đột nhiên ổng đập bàn cái đốp, và khuôn mặt ông chú lãnh chúa già trông thật tức giận.
Không kiềm chế được máu lên não như thế này chắc là do dạo này ổng bị xì trét nặng quá nhỉ.
- Bình tĩnh nào ông chú (ossan). Tiếp tục câu chuyện nhé.
- ... Xin thứ lỗi.
Phù, ông chú thở dài một tiếng và bình tĩnh lại.
...... Tại sao tôi lại phải làm cái nhiệm vụ giúp ông chú bình tĩnh cơ chứ?
- Vậy thì, ai là kẻ chủ mưu đứng sau việc này và gửi quân đi?
- ... Chuyện này, tôi không thể nói được.
- ... Hể~ể?
Vào lúc đó, tôi liền giải phóng ma lực của mình và gây áp lực lên vị lãnh chúa đó.
- Ư---
Refi chẳng tỏ ra bất kỳ phản ứng nào đặc biệt cả, nhưng dũng giả đã ngay lập tức nhảy ra khỏi ghế và lùi lại, sẵn sàng rút vũ khí bất cứ lúc nào.
Sau khi liếc nhìn dũng giả chỉ một thoáng, lãnh chúa liền quay mặt lại phía tôi và đáp lời, trong khi toát mồ hôi lạnh trên trán.
- ... Tôi dù sao cũng là cư dân của đất nước này. Dù tôi có tức giận đến đâu đi nữa thì tôi vẫn không thể cho cậu bất cứ thông tin nào mà chắc chắn sẽ gây hại đến đất nước của tôi.
- Kể cả khi tôi – có thể sẽ phá hủy thành phố này đấy?
- Đúng vậy.
Mới nãy, lão còn nói là lão nguyện hy sinh chính bản thân mình vì người dân và thành phố này cơ mà.
Trong một lúc, căn phòng bị thống trị bởi sự im ắng nặng nề.
- ---Vậy à.
Cùng một tiếng thở khẽ, tôi thu lại toàn bộ ma lực của mình.
- Tôi đã làm phiền rồi. Refi, chúng ta về thôi.
- Hể? Thế có ổn không?
- Ờ ừ. Cô nói muốn ăn thịt xiên mà phải không? Chúng ta đi ăn thôi.
- Ý kiến đó được đấy.
- ... Cậu không làm gì chúng tôi à?
Thấy thái độ của tôi thay đổi hoàn toàn, ông chú lãnh chúa già hỏi tôi trong khi thấy sững sờ.
- Ờ thì. Dù tôi đã làm đến vậy mà ông vẫn không hé một lời nào. Nên là tôi chịu thua thôi.
Tôi nghĩ việc ông chú có thể giữ vững niềm tin trong hoàn cảnh có thể bị giết ngay lập tức như vậy thật là ngầu.
Tôi không thể làm thế được đâu.
- Còn cô định làm gì, Neru?
- Ể~ể? E, etto... chắc là tôi sẽ nói chuyện với lãnh chúa thêm một chút nữa.
- Vậy cũng được. Thế thì chúng ta sẽ gặp lại nhau trước dinh thự lãnh chúa vào sáng mai nhé?
- A, ưm, cũng được. Tôi hiểu rồi.
---------------------
P/s: Đoạn hội thoại ở chương này thì Neru vs main thay đổi cách xưng hô thông thường một chút vì đang ở trc mặt người ngoài, ko thể thể hiện rằng hai người cũng có chút thân thiết, mà phải tỏ ra ít nhất là trung lập.