Tối hôm đó.
- Na, Refi, cô uống được rượu không?
Đang ngồi vắt chéo chân đối diện, tôi hỏi Refi, người còn bận rên rỉ “Mumumu”.
Sau khi mấy cô hầu gái trở về phòng, Iruna và Shii cũng đã yên giấc, bên cạnh họ, tôi và Refi đang ngồi đối diện nhau qua bàn Shogi.
Chơi board-game trước khi ngủ đã thành thói quen của chúng tôi, thường thì là những game như thế này.
Nhân tiện, tôi hiện đang chấp quân, Phi xa và Giác hành. [note37522]
Ma~a, trước đây thì ngoài Phi xa với Giác hành, tôi còn chấp cả Kim-Ngân tướng luôn cơ, nên có thể nói rằng Refi đã tiến bộ rất nhiều.
- Hử? Tôi uống được chứ. Tất cả long tộc đều nghiện rượu nặng và cũng uống cực tốt nữa. Nhưng tôi thích đồ ngọt hơn nên chẳng uống nhiều thế.
- He~e? Là vậy à.
- Ừm. Thậm chí còn có vài kẻ ngu ngốc tấn công vào thành phố con người vì cái thói ham uống của chúng. Ma~, mấy kẻ đó sớm muộn đều bị khuất phục hết à.
Mấy kẻ đó… đúng là một lũ phiền toái không.
- Mà sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này thế? Tôi nghĩ cậu không thích uống rượu mà nhỉ?
Refi, người vừa đang chăm chăm vào bàn cờ, ngẩng lên nhìn tôi một cách khó hiểu.
- A~a, không, đâu phải tôi ghét nó đâu. Mặc dù tôi không thực sự thích cho lắm. Nhưng mà, cô có nhớ tôi bảo mình đã giúp đỡ vị vua kia lúc tới Thủ đô Hoàng gia không? Rồi thì… ờm, ổng có loại rượu khá ngon nên tôi đã nhận nó thay cho phần thưởng. Thế nên tôi nghĩ cô cũng uống thử xem sao.
- Hô ~? Nếu cậu nói vậy thì chắc nó cũng khá ngon đấy. Vậy chắc tôi cũng sẽ thử xem sao. Cho tôi một cốc được chứ?
- Hây, được rồi.
Theo lời cô ấy, tôi lấy chai rượu cùng cái ly đã chuyển bị từ trước ra khỏi Hộp vật phẩm.
Khi nắp chai được bật ra, một tiếng pốp và mùi hương nồng nàn lan tỏa trong không khí.
Khi tôi đang rót rượu vào ly, Refi trầm trồ.
- Fumu, mùi thơm thật đấy.
- Loại rượu này rất dễ uống và cô có thể sẽ quên mình đã uống bao nhiêu đấy. Nhớ đừng có xỉn trước tôi, OK?
- Hở? Tộc rồng vốn nghiện rượu rất nặng, và tôi, người đứng đầu, cũng như mạnh mẽ nhất tộc Rồng lại là người say đầu tiên á? Cậu mới là người nên cẩn thận và đừng có xỉn sớm quá đấy.
Refi cười đểu nhìn tôi và tôi cũng đáp lại với nụ cười không sợ hãi của mình.
- Khư khư, cô biết không, Refi? Những kẻ quá tự tin vào sức mạnh của mình thường hay chìm đắm trong sức mạnh của chính họ và dễ dàng bị đánh bại nhỉ?
- Cậu nói đúng đấy! Nếu thế thì chiến thôi. Dám mạnh miệng như vậy, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi thưởng thức một cuộc chiến thú vị, đúng không?
- Fuhahaha! Được thôi, tôi sẽ cho cô thấy sức mạnh của Ma vương.
Và rồi tôi cụng ly mình vào ly của cô ấy.
---------------------
Truyện dịch được up duy nhất trên ln.hako.re, bất kỳ bản đăng ở nơi nào khác đều là hàng ăn cắp. Nếu bạn đang đọc tại trang truyện không phải hako, xin hãy report và chuyển qua ln.hako.re để ủng hộ trans.
---------------------
- Oi, oi, còn ổn không đấy? Refi.
- Ym đe! Toai hông sao hớt!
Cổ tu ực phát hết ly rượu luôn, má thì đỏ chót, mắt thì bắt đầu húp lên rồi.
Rượu tràn ra khỏi khóe miệng, chảy xuống dưới cổ, rồi lên ngực cô ấy, thiệt là gợi cảm quá đi.
Có vẻ như cổ say bí tỉ rồi, giọng điệu ngày càng kém tỉnh táo, còn đầu thì cũng lắc lư luôn rồi.
…… Refi, tửu lượng kém quá.
Không, thật sự thì cô ấy cũng uống kha khá rồi, chắc tửu lượng cũng không yếu đâu, nhưng chắc chắn là kém dũng giả rồi.
Ít nhất thì còn hơn một chút so với người bình thường.
Cái cô này… Nói về long tộc này nọ xong rồi lại xỉn sớm thế này đây.
Cổ chẳng bao giờ làm tôi thất vọng, nhỉ?
Nở một cười cay đắng, tôi lấy nước từ trong bếp rồi đưa Refi.
- Đây, uống chút nước đi má.
- Ực… ực... puha~
Sau khi tu hết cốc nước nhận từ tôi, cô ấy đẩy cả chiếc ly lẫn chiếc bàn shogi qua một bên rồi gối đầu lên đùi tôi, người đang ngồi đối diện cô ấy.
Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ cô ấy truyền qua lớp vải của bộ đồ ngủ.
- Gì vậy, bỏ cuộc rồi à?
- Vớ vẩn. Còn lâu mới xong nhá. Nghỉ chút thôi.
Uống nước xong có vẻ đã giúp cô ấy tỉnh táo hơn chút. Refi nói câu đó với tông giọng rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Từ trước đến giờ đều thế cả. Say nhanh thì tỉnh cũng nhanh.
Đây chắc là một đặc tính của Long tộc nghiện rượu.
Cười đáp lại, tôi đưa tay lên đầu và vuốt ve mái tóc bạch kim trong trẻo, xinh đẹp của cô ấy.
- ---Nè, Refi.
- Gì?
- Dạo gần đây cô đang cố gắng quá rồi đúng không?
Nghe tôi hỏi vậy, cổ nghẹn ngào một tiếng “uu” rồi nhìn lên tôi.
- Tôi đâu có gắng sức quá hay gì đâu. Sao tự nhiên cậu lại nói gì thế?
- Chúng ta cũng ở với nhau được nửa năm rồi. Quá dễ để thấy cô hiện đang cư xử quá khác hồi trước.
- ……
Tôi tiếp tục nói với Refi đang lặng im.
- Cô không cần phải gắng sức quá làm gì. Tôi chẳng biết Lyuu và những người khác đã nói gì với cô nhưng mà cô cứ từ từ mà làm thôi, và tôi cũng thích nhìn cô cười đùa như mọi khi hơn. Tôi rất thích chơi đùa cùng với cô. Thế nên cứ là chính mình là được rồi.
- ……………… Đâu phải tôi đang cố ép bản thân mình gắng lên đâu.
Cổ quay mặt đi khỏi tôi, có chút xấu hổ, và lẩm bẩm.
- Tôi cũng biết là mình đang làm những thứ tôi không quen. Nhưng mà… không phải là tôi không thích hay là tôi ép mình làm. Tôi làm vậy vì tôi cảm thấy muốn như vậy thôi. Điều đó… nh-như kiểu đang tiếp xúc với cậu bây giờ ấy--tôi cảm thấy nó rất thoải mái. [note37523]
Refi đỏ bừng mặt và nói như vậy cùng một nụ cười ngượng ngùng.
- --------------
Vẻ mặt thường được bao phủ bởi làn da trắng như tuyết giờ đã nhuộm đỏ như trái táo chín, trông thật đẹp đẽ và quyến rũ đến không thể cưỡng lại được, khiến đôi mắt tôi bị dán chặt vào đó không thể rời ra.
Nhịp tim bắt đầu nhanh hơn chút.
- …… Hử, hử, sao cậu làm cái khuôn mặt ngu ngốc gì vậy? Tiếp nào, hết giải lao rồi. Chai tiếp thôi. [note37524]
Refi nhấc đầu khỏi đùi tôi và bò bằng bốn chân trở lại vị trí cũ của mình.
- A, a~a… ý-ý tôi là, cô vẫn muốn uống tiếp ấy hả?
Tôi, đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp đó, cố gắng đánh lạc hướng để che giấu sự thật ấy.
- Tất nhiên. Và chúng ta cũng sẽ chơi tiếp ván Shogi nữa.
- Được rồi, được rồi--- sao bàn cờ lại thành ra thế này rồi! Cô tự ý di chuyển các quân cờ đúng không!? [note37525]
- Tôi chẳng biết cậu đang nói cái gì nữa? Cậu thấy tôi di chuyển quân cờ nào à? Hay đấy chỉ là cái cớ để cậu rút lui?
- Gừ~... Được thôi. Coi như là tôi chấp cô thêm cái này nữa đi.
Trong khi vẫn còn hơi đỏ mặt, tôi cười toe toét chấp nhận lời khiêu chiến, và lấy chai tiếp theo ra khỏi Hộp vật phẩm.
---Và rồi chúng tôi giành cả đêm cho nhau trong yên lặng cho tới khi cả hai cùng xỉn.
---------------------
Trans’s note: Tăng ca với hơi bận nên chương này bị trễ, chắc bù sau nhé :<