Giờ đã là chiều muộn và mặt trời đang tỏa những tia nắng ấm áp từ trên cao.
- A~, cuối cùng cũng về đến nhà rồi.
Ngay khi đến trước cửa hang, tôi thốt ra những lời đó với bản thân mình.
Mặc dù không phải đưa theo cô nhóc dũng giả trên đường về, Riru có thể chạy hết tốc lực, nhưng tôi vẫn về trễ thế này, chắc tại có vài thứ phải dọn dẹp trên đường đi… chứ không phải tại tôi lăn ra ngủ trên lưng Riru đâu.
Trên đường trở về, chúng tôi có bắt gặp một toán cướp.
Chúng đơn giản cứ thế tấn công tôi mà chẳng nói lời nào, nên tôi cho cả lũ lên dĩa luôn, sau đó thì thẳng tiến đến sào huyệt của chúng, lụm sạch chiến lợi phẩm mà chúng thu gom
được và rồi đốt trụi cái sào huyệt đó.
…… Tôi cảm thấy mình còn xấu xa hơn cả chúng, nhưng mà tôi kiểm tra bảng trạng thái của chúng rồi, nên chắc chả có vấn đề gì đâu nhỉ.
Không biết vì sao nhưng danh hiệu của tôi là Ma vương đoạn tội cơ mà. Cứ coi như đấy là một hình phạt đi.
Chà, nói thật thì, lần đầu đột kích sào huyệt lũ cướp cũng thú vị phết.
Bọn chúng đóng quân tại một pháo đài bị bỏ hoang, tấn công vào đấy có cảm giác như làm nhiệm vụ trong mấy game RPG đời cũ vậy.
Nếu có cơ hội chắc tôi sẽ lại quay lại thịt chúng lần nữa. Còn lụm được cả chiến lợi phẩm cơ mà. Cơ mà tôi cũng chả dùng đến chúng.
Đâu, tôi quên mất vì chưa thử bao giờ, nhưng tôi có thể để dungeon hấp thụ chúng như thức ăn, kể cả khi nó không phải xác chết mà nhỉ…
Tôi sẽ để dungeon hấp thụ chúng sau. Chắc sẽ nhận được kha khá DP đây.
Với những suy tính như vậy, và bởi xuống khỏi lưng Riru rồi, tôi tiến bước vào sâu trong hang, thông qua cánh cửa nối tới khu vực đồng cỏ rồi đi thẳng về phía Chân - Đại điện.
- Tôi về rồi đây~ (Tadaima~)
- ---! Onii-chan, mừng anh về nhà! (Onii-chan, okaeri!)
Ngay khi bước vào phòng, Iruna nhận ra tôi và ton ton chạy lại ôm như mọi lần.
- Mừng anh trở lại, chủ nhân! (Aruji)
Chậm hơn một bước so với Iruna, Shii cũng ton ton chạy lại ôm eo tôi.
- Ồ, anh về với hai nhóc rồi đây.
Tôi đưa tay lên xoa đầu cả hai đứa nhóc, người đang ngước nhìn tôi với vẻ tươi cười hạnh phúc.
A~a, tôi đã được chữa lành… [note37309]
- Goshujin! Mừng trở lại!
- Ma vương-sama, mừng anh về nhà~
Sau khi đáp lời “tôi về rồi đây” với mấy cô hầu gái, tôi quay sang người cuối cùng trong dungeon.
- Tôi về rồi đây, Refi.
Lúc bắt gặp ánh mắt của cô ấy, tôi nhận thấy Refi đã đỏ mặt, đóng mở miệng liên tục, hắng giọng một tiếng rồi cố gắng làm như không có gì xảy ra.
Ớ? Cái quái gì xảy ra với cô thế?
- Ừ, ừm, cuối cũng cậu cũng về rồi.
Sau đó, cổ tiến lại gần tôi, cùng với hai cô nhóc, bám lấy mép áo, và tiếp tục nói một cách ngượng ngùng, cùng với chút uốn éo.---------------------
Truyện dịch được up duy nhất trên ln.hako.re, bất kỳ bản đăng ở nơi nào khác đều là hàng ăn cắp. Nếu bạn đang đọc tại trang truyện không phải hako, xin hãy report và chuyển qua ln.hako.re để ủng hộ trans.
(Cảnh báo: tạm dừng nếu đang ăn hoặc ngồi chưa vững, đảm bảo trong miệng không có gì, không ăn, không uống, nếu có tai nạn xảy ra thì đừng trách trans không nhắc trước)
---------------------
- Cậu, cậu không ở đây, khiến t-tôi có chút cô đơn.
- Hụ hụ
Tôi bị sặc, không tiêu được cái thứ đang diễn ra trước mắt.
- Oi, oi, cô bị sao thế Refi? Cô có ăn phải cái gì lạ không thế?
- B-bình thường mà. Cái đó… tại tôi không nghĩ là không được gặp cậu lại khó khăn đến thế…
- Hở ~ wut~ !?
Mấy lời ngọt ngào bay ra từ Refi khiến tôi thốt lên tiếng kêu kỳ lạ.
Thật-thật sự thì cô bị cái gì vậy hả Refi?
Thú cưng nhỏ bé mang tên Refi hôm nay dễ thương quá thể, đến mức tôi muốn ôm ẻm rồi mang về nhà luôn… cơ mà, nói thật thì, có gì đó sai sai.
Nói cách khác, tính cách cổ quá khác thường. Đây có phải dấu hiệu của một thảm họa sắp xảy đến không? Nhưng chẳng phải Refi mới là người gây ra thảm họa sao, không đúng cho lắm.
Khi tôi nhìn quanh để xem mọi người có thấy khác lạ không thì Lyuu lại đang nhìn tôi và làm tư thế “làm tốt lắm”, còn Leila thì lại cười nhiều hơn mọi khi.
Có lẽ nào… hai người họ lại tiêm nhiễm linh tinh gì rồi phải không?
Lúc tôi định mở miệng hỏi thì Refi lại cất giọng nghi ngờ.
- Hử…? Yuki.
Refi khịt mũi và ngửi mùi trên cơ thể tôi.
- C-cái gì đấy?
- … Tôi ngửi thấy mùi của người phụ nữ khác trên người cậu là sao hả? Thế này là thế nào?
Hể, bị, bị phát hiện luôn rồi hả…!?
- Đ-đâu có gì sai đâu, đúng không? Chỉ là tôi có cơ hội chơi đùa với mấy đứa nhóc có vẻ thích tôi ở đó. Cái mùi phụ nữ mà cô ngửi thấy chắc là của đứa trẻ có lớn hơn Iruna một chút ấy.
- Hô? Nói cách khác là cậu lại động tay lên hết bé gái này đến bé gái khác để thỏa mãn cái sở thích tình dục méo mó của cậu đúng không?
- Tôi cảm thấy ác ý trong cái cách giải thích đó đấy nhé!?
Thấy nụ cười đáng sợ trên mặt cô ấy, tôi sợ đến vã mồ hôi, nhưng rồi cổ đột nhiên trở lại bình thường, lắc đầu mấy cái, rồi tiếp tục nói.
- …… Mà, được rồi. Cậu chắc mệt lắm nhỉ. Ăn trưa chưa?
- Ể? C-chưa, vẫn chưa.
- Fumu. Vậy thì đúng lúc đấy. Bọn tôi cũng mới chuẩn bị ăn trưa thôi. Đi nào hai đứa. Đến lúc thả cậu ta đi rồi. Chị sẽ chuẩn bị đồ ăn cho.
- Zâng!
- Un, onee-chan!
Hai cô nhóc hào hứng đáp lại và rời khỏi tôi.
- Yuki, cậu nên ngồi xuống và đợi đi.
- A, a~a. Tôi biết rồi.
Rồi tôi bị Refi kéo đi và ngồi xuống ghế.
Chúng ta đang nói về Refi đó đó, quá bất thường, thật sự quá bất thường, sau khi dẫn tôi về chỗ ngồi, cổ biến mất hút vào trong bếp để mang đồ ăn ra.
- …… Cái quái gì, đang diễn ra thế này……
Tôi chỉ còn có thể ngồi lẩm bẩm một mình trước đòn tấn công bí ẩn này.
---------------------
Tác’s note: Từ giờ trở đi là lượt của Refi nhá.
Trans’s note: đây chap này là quà cho bác Kinrito, hai chap của tuần này có sau nhá :3