Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Màn đêm dần buông xuống tại thế giới dưới lòng đất.
Trước mặt ta là một tòa công trình kiến trúc trang trọng, vật liệu cấu thành nên chủ yếu lấy từ rồng.
Đại thánh đường Giordal.
Đây là nơi cư ngụ của giáo hoàng Gorloana, đồng thời cũng là nơi thực hiện những công vụ thiêng liêng của gã.
Đứng trước cổng vào là ta, Arcana, Kiếm đế Diedrich của Agaha, Thần tương lai Nafuta, và cuối cùng là giám mục Milano, người dẫn đường cho cả bọn tới đây.
“Xin mời đi lối này ạ.”
Theo sự chỉ dẫn của Milano, nhóm bọn ta chậm rãi tiến vào đại thánh đường.
Trần nhà ở đây rất cao và thoáng đãng. Những cột trụ đồ sộ trải dài hai bên cùng những cây đuốc lửa tạo nên bầu không khí vô cùng uy nghiêm.
Đi sâu vào tít bên trong, cuối cùng bọn ta cũng đã đối mặt với một đôi cánh cửa vững chắc ngoại cỡ.
Phía trước nó có vài kẻ mặc áo giáp và pháp choàng xanh đang xếp hàng ngay ngắn, hai tay chắp lại, còn miệng thì buông lời nguyện cầu không ngơi.
Lão giám mục dừng bước rồi quay đầu về phía bọn ta.
“Phía sau đại thánh môn này là thánh ca tế đàn, nơi mà giáo hoàng thực hiện những nghi thức cầu nguyện vì đất nước của chúng tôi.”
Nói rồi, Milano hướng ánh nhìn lại đằng trước và chạm tay vào đại thánh môn.
“Thưa đức giáo hoàng Gorloana, tôi đã dẫn ngài Quỷ vương Anos từ Dilhayd và Kiếm đế Diedrich của Agaha tới rồi. Tên ngu muội Ahide dám chống lại điều răn của Giordal cũng đã được mang đến.”
Khi nhìn thấy Diedrich, Arcana và Nafuta xuất hiện cùng một lúc, Milano gần như đã ngã ngửa vì kinh ngạc. Tuy nhiên, sau khi chứng kiến vô số kỳ tích ngày hôm qua, gã có vẻ cũng đã quen được phần nào, chỉ sau một khoảng ngơ ngác ngắn ngủi thì đã tức tốc báo tin cho phía giáo hoàng.
Đúng như lời hứa sắp xếp hẹn gặp mặt mà Milano đã nói trước đó, sau khi thánh ca tế lễ kết thúc suôn sẻ, gã đã dẫn đường cho bọn ta tới đây.
“Vất vả cho ông rồi, giám mục Milano.”
Một giọng nói vọng lại từ đại thánh môn.
Thoạt nghe qua không thể phân biệt chủ nhân của giọng nói là nam hay nữ.
“Thể theo ý nguyện của <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques.”
Sau khi đáp lại một cách trịnh trọng, Milano lùi khỏi vị trí trước đại thánh môn, lặng lẽ nhập hàng cùng những kỵ sĩ dọc hai bên hành lang và chắp tay cầu nguyện.
“Quỷ vương Anos của Dilhayd. Kiếm đế Diedrich của Agaha. Ta là giáo hoàng Gorloana Dero Giordal. Một trong bát thần tuyển chọn giả, vinh dự được thần tuyển chọn ban cho danh hiệu đấng cứu thế.”
Cánh cửa vẫn không hề mở ra, chỉ có giọng nói của Gorloana là vang vọng tới.
“Nghe nói các vị muốn gặp mặt ta nhỉ? Tự hỏi không biết là việc gì?”
Diedrich quay sang nhìn ta.
“Cứ nói trước đi.”
Nghe vậy, Diedrich liền bước lên một bước. Gã ưỡn ngực, dõng dạc cất giọng.
“Ta là Kiếm đế của Agaha, Diedrich Kreizen Agaha. Giáo hoàng Gorloana, ông biết tỏng việc cựu hồng y giáo chủ Giordal Ahide đã ăn trộm vương long của bọn ta đúng không?”
“Đúng, ta biết.”
“Thế thì chuyện này cần giải quyết rõ ràng rồi. Thứ nhất, ông phải khẳng định rằng đây là quyết định độc đoán của Ahide, Giordal không liên quan gì tới vụ việc này hết. Thứ hai, Agaha có toàn quyền xử lý tên trộm này, và phía Giordal không được can thiệp bất cứ thứ gì.”
Diedrich nở một nụ cười hào sảng.
“Nếu không thì, chuyến này chiến tranh to đấy.”
“Tên thánh của Ahide đã bị tước bỏ. Giờ đây hắn không còn là thánh chức giả mà giáo đoàn cần bảo vệ nữa. Cứ việc xét xử hắn theo luật lệ của đất nước các vị, điều đó không hề phản lại giáo điều của Giordal. Ngay tại đây, ta xin tuyên thệ trước thần linh.”
“Thế thì tuyệt quá rồi.”
Diedrich có thể nhìn trước tương lai.
Rõ ràng là hắn biết giáo đoàn đã tước bỏ tên thánh của Ahide từ lâu rồi. Dẫu vậy, lý do gã vẫn phải mất công hỏi cho ra nhẽ như này, âu cũng là vì muốn nghe được lời tuyên thệ từ chính miệng Gorloana phát ra. Nếu không, viễn cảnh về một tương lai phiền phức nơi Ahide bị lợi dụng như cái cớ để làm gì đó bất lợi cho Diedrich sẽ kéo tới.
Vậy xem ra tên giáo hoàng này không đơn thuần chỉ là một con chiên ngoan đạo thờ phụng thần linh đâu.
Đúng lúc ấy, phần đầu của Ahide mà ta đang nắm trong tay bỗng đung đưa một chút.
“Hyaaa! Hyaahahahahahaha!”
Hắn xả ra một tràng cười điên dại.
“Giáo hoàng Gorloana! Cuối cùng, cuối cùng thời khắc này cũng đã tới! Thời khắc mà lời nói của ta có thể đến được ngươi! Vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây! Thần linh không tồn tại! <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques chỉ là một câu chuyện cổ tích mà tổ tiên của long nhân bày vẽ ra thôi!”
Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng trong khoảnh khắc.
Đám thánh chức giả xếp hàng bên đại thánh môn nhìn Ahide với một ánh mắt khinh bỉ.
Vừa phun ra những câu từ báng bổ thậm tệ, ấy thế mà kẻ mang gương mặt tuyệt vọng cũng lại chính là hắn luôn.
“...Tại sao… Cơn ác mộng này… vẫn chưa kết thúc?”
Bấy lâu nay, Ahide đã đi khắp nơi rêu rao với dân chúng Giordal rằng thần linh không hề tồn tại.
Và giờ đã có thể nói ra điều đó trước mặt giáo hoàng, người đứng đầu giáo hội thờ phụng thần linh.
Không còn điều gì mà Ahide có thể làm thêm được nữa.
“Ahide, ta không biết ngươi đã bị yểm ma pháp gì. Tuy nhiên, chắc ngươi cũng đã ngộ ra rồi. Đây là hiện thực, không phải mơ.”
“...Hiện… thực ư…?”
Ahide thều thào lẩm bẩm, tựa như hắn đã đánh mất đi toàn bộ tương lai của mình.
Có lẽ đâu đó trong tâm trí, gã cũng đã lờ mờ chấp nhận sự thật này.
Tuy nhiên, nó lại nghiệt ngã tới mức gã phải tìm mọi cách để trốn tránh.
Giờ đây, nó đã đạt tới giới hạn.
“...Vậy ra, đây là thực tại của tôi sao…? Những thành tựu tôi nỗ lực đạt được, đức tin của tôi, địa vị của tôi…”
“Thần linh luôn nhìn thấu hồng trần. Muốn biết tại sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này, hãy tự hỏi chính trái tim của mình đi. Tất cả đều tuân theo quy luật nhân quả báo ứng.”
“...Kh, không thể nào…”
Mặc cho gáy cổ vẫn đang bị ta túm chặt, Ahide uất ức giãy đành đạch lên.
Ta thản nhiên quẳng hắn lăn lông lốc trên sàn. Không ngờ, hắn lại tiện thế lăn lê bò toài tới gần đại thánh môn chắp tay khẩn cầu.
“Thưa giáo hoàng Gorloana đáng kính! Xin hãy tha thứ cho tôi! Khi tôi bị bắt vào ngục giam, chắc hẳn ngài đã nghe báo lại rằng tôi phỉ nhổ vào cái tên thánh và tuyên bố không cần nó. Đó chỉ là nói dối thôi! Toàn bộ những việc tôi làm đều xuất phát từ suy nghĩ lầm tưởng rằng đây là ác mộng! Thực sự, từ tận đáy lòng, tôi vẫn luôn tin vào thần linh! Đấng hèn mọn này chỉ là phận cừu non đáng thương bị tên Bạo nghịch Quỷ vương kia lừa gạt! Xin hãy cứu rỗi tôi với! Tôi hối hận lắm rồi!”
Ahide thể hiện sự sám hối, gã hết mực van xin giáo hoàng với khuôn mặt lấm lem nước mắt.
“Ahide, hối hận không phải là từ mà tự bản thân mình nói ra.”
Giọng nói của Gorloana chất chứa sự vô cảm lạnh lẽo.
“...Nh, nhưng mà, tôi thực sự ăn năn…”
“Dù là trong mơ đi chăng nữa, đã là tín đồ, chẳng phải ngươi nên một lòng một dạ cầu nguyện với thần linh hay sao? Ta nói có sai không?”
“...Tất cả đều tại tên Bạo nghịch Quỷ vương này! Chính hắn đã dắt tôi…”
“Trái tim của cậu luôn tự do. Việc tin vào thần linh không phải là hành động nói suông bằng mồm. Ngay cả bọn ta cũng có thể nhìn thấu bản chất ngu muội của cậu, thử hỏi sao thần linh không thể nhận ra đây.”
Bị đáp trả bởi những lý lẽ lạnh lùng, biểu cảm của Ahide ngập tràn trong sự tuyệt vọng khốn khổ.
“...X, xin hãy chờ——”
“Ta tuyên bố khai trừ cậu. Không bao giờ được phép đặt chân lên Giordal này nữa.”
Ahide thẫn thờ trong sự trống rỗng. Khi mà tất cả đều mặc kệ gã đàn ông rẻ rúng ấy, Diedrich lặng lẽ bước tới và túm đầu hắn lên.
“Vậy đấy. Với tội danh ăn cắp vương long, ngươi sẽ phải trở thành vật tế để đền tội.”
“...Hoang đường…! Thần linh còn lâu mới tha thứ cho hành động phi nhân đạo——Ặc!”
Diedrich tung một đấm vào bụng Ahide.
Không chỉ lục phủ ngũ tạng, ngay đến cả căn nguyên của hắn cũng bị choáng ngợp trước nguồn ma lực mãnh liệt của Kiếm đế. Ý thức của Ahide ngay lập tức bị đánh bay vào hư vô, cơ thể gục xuống như một con rối đứt dây.
“Không tin vào thần linh thì đừng có mà phun ra câu đó.”
Dứt lời, gã vứt cái bị thịt vướng víu trên tay sang một bên rồi quay mặt về phía đại thánh môn.
“Hiếm khi mới có dịp đến tận đây như này, Gorloana à, ta còn một chuyện nữa muốn nói.”
Diedrich hiên ngang cất giọng.
“Kể cho ta nghe về kinh điển được truyền lại qua các đời giáo hoàng Giordal được không?”
Sự im lặng của Gorloana khiến cho bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên bất ổn đến lạ thường.
Sắc mặt của những kỵ sĩ Giordal bên ngoài cánh cửa cũng vô cùng nghiêm trọng.
“...Ngài hiểu ý nghĩa của câu mình vừa nói không, Kiếm đế Agaha?”
“Tất nhiên rồi, ta đâu có khôn lỏi tới mức yêu cầu vô lý một chiều đâu. Thế này đi, ta cũng sẽ chia sẻ kinh điển được truyền lại qua các đời Kiếm đế Agaha cho đằng ấy, trao đổi như vậy đã được chưa?”
Nhớ không lầm thì cả ba đại cường quốc Giordal, Agaha và Gadeisiola đều có những kinh điển bí mật chỉ được truyền miệng lại cho người đứng đầu thì phải.
Tuy nhiên, tình huống này ta vẫn chưa hiểu cho lắm.
Vị thần mà hai bên thờ phụng khác nhau, vậy thì chia sẻ giáo điển với nhau để làm gì cơ chứ?
Hay là có thông tin hữu dụng nào đó ẩn sau những câu chuyện kia?
“Thật vô nghĩa. Kinh điển được truyền lại qua các đời giáo hoàng chúng ta chỉ nhằm một mục đích duy nhất, đó chính là cứu rỗi những tín đồ của Giordal. Nếu để lộ ra ngoài thì sự cứu rỗi sẽ trở nên vô ích mất.”
“Ông thật sự nghĩ như vậy sao?”
Diedrich bỗng hạ tông giọng xuống trầm hết mức có thể.
“Nếu làm theo kinh điển thì thực sự có thể cứu rỗi các tín đồ à?”
“Đó là điều răn của <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques.”
Trước câu trả lời như trong sách giáo khoa, Diedrich chỉ biết thở dài ngán ngẩm rồi đưa tay lên vuốt cằm.
“Sao ta… Mà thôi, Giordal có giáo luật của Giordal. Ta cũng chẳng bắt ông phải cho ta xem trực tiếp kinh điển hay gì cả. Đổi lại, ta muốn cả hai cùng mở lòng và chia sẻ với nhau thật thẳng thắn. Vì tương lai của thế giới dưới lòng đất.”
Gorloana im lặng một hồi rồi cất giọng.
“Kiếm đế Diedrich của Agaha. Ta hiểu yêu cầu của ông rồi. Trước khi trả lời thì ta muốn hỏi người còn lại một câu, Quỷ vương Anos. Hay đúng hơn ta nên gọi là kẻ không phù hợp nhỉ?”
“Sao cũng được, không quan trọng.”
“Được, vậy thì lấy danh hiệu mà thần linh đã đặt đi. Kẻ không phù hợp, cậu đến Giordal với mục đích gì?”
“Nói một cách đơn giản thì là để mở mang tầm mắt. Ta tới đây để xem cư dân dưới lòng đất sinh sống như thế nào, có những suy nghĩ ra sao.”
Giáo hoàng hỏi tiếp.
“Vậy còn ta, cậu có việc gì ở ta không?”
“Ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi. Về phán quyết tuyển chọn, và vị trí của Ngân tích thần Revalishned.”
“Hiểu rồi.”
Gorloana trầm ngâm suy nghĩ thêm một nhịp rồi chỉnh lại tông giọng. Thái độ nghiêm nghị của gã tựa như đang truyền lại giáo lý cho tín đồ vậy.
“Thần linh đã nói. Nhân gian có vô vàn người khao khát bàn tay của đấng cứu thế. Tuy nhiên nếu nắm lấy tất cả những bàn tay ấy, lời cầu nguyện tới thần linh sẽ trở thành thứ yếu, đồng nghĩa với sự cứu rỗi sẽ không còn toàn vẹn nữa. Hãy chọn ra một người trong hai vị, bằng cách nào thì các vị tự quyết định. Đấng cứu thế sẽ cứu rỗi người đó.”
“Fumu. Tức là ngươi chỉ trả lời câu hỏi của ta hoặc Diedrich thôi, còn ai được hỏi thì bọn ta phải tự quyết định đúng không?”
“Chính xác.”
Phiền phức thật.
Tuy nhiên, về bản chất thì đây cũng không hẳn là hành động ác ý có chủ đích hướng vào ta.
Cách nhanh nhất chính là phá cửa xông vào bắt tên giáo hoàng kia khai ra bằng hết. Cơ mà, đó không phải là cách tối ưu trong trường hợp này.
Thôi thì, dù sao hắn cũng trả lời câu hỏi của một người. Vậy là đủ rồi.
“Tiếc quá nhỉ, Diedrich. Mất công ngươi lặn lội tới Giordal như thế này.”
Ta quay sang nhìn Kiếm đế Agaha và nói.
“Về chuyện trộm rồng của Ahide, ngươi đã có được lời tuyên thệ từ giáo hoàng. Đừng tham lam nữa, hãy về đi.” [note59830]
Biểu cảm của Diedrich vẫn không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại gã còn điềm tĩnh nở một nụ cười hào sảng.
“Mạnh miệng thật đấy, Anos. Vẫn chưa biết là ai phải về đâu.”
“Nói gì thế? Ngươi là nhà tiên tri cơ mà?”
Ta ném những câu từ mang đậm tính khiêu khích về phía Diedrich.
“Nếu không biết được việc dù làm thế nào thì người được chọn cũng sẽ là ta, làm sao ngươi có thể vỗ ngực tự xưng mình là nhà tiên tri được?”
Diedrich bật cười sảng khoái.
“Chà chà, chuyện đó thì chưa chắc đâu.”
Hou. Nhìn thấy tương lai mà gã vẫn không có ý định rút lui sao?
“Vậy thì quyết định cách thức lựa chọn đi.”
“Dù sao thì chúng ta cũng không thể tổ chức thánh chiến ở đây được. Hay là như này đi. Bắt cặp đấu chéo thần tuyển chọn và tuyển chọn giả giữa hai bên. Bên nào trụ được lâu hơn thì thắng.”
Tức là ta sẽ đấu với Nafuta, còn Diedrich sẽ đấu với Arcana à?
Thường thì giữa thần linh và tuyển chọn giả có một sự cách biệt tuyệt đối về sức mạnh.
Dẫu vậy, Diedrich vẫn tự tin rằng bản thân có thể trụ vững trước Arcana.
Tuy nhiên, ta tự hỏi liệu hắn có thể nhìn thấu được bao nhiêu phần sức mạnh của ta?
“Được.”
Sau câu trả lời, ta ngoảnh lại thì đã thấy Thần tương lai đứng sẵn ở đó.
Có lẽ cô ta đã nhìn trước được tương lai này.
“Arcana.”
Đáp lại tiếng gọi của ta, thân ảnh của Arcana vụt biến như ánh chớp. Khoảnh khắc tiếp theo, cô đã xuất hiện ngay trước mặt Diedrich.
Ta và gã quay lưng về phía nhau, đồng thời cũng đối mặt với thần tuyển chọn của đối thủ.
“Tên đó khá mạnh đấy. Bung hết sức mà đánh.”
“Như ý cậu muốn.”
Cô từ từ dâng hai tay lên, rồi nhẹ nhàng lật ngửa lòng bàn của mình lại.
Vì đang ở trong đại thánh đường của giáo hội nên không thể thấy được trực tiếp tình hình bên ngoài, song đang lơ lửng trên bầu trời mái vòm của thế giới lòng đất.
“Hỡi vua ma tộc, hãy lắng nghe lời tiên tri.”
Nữ thần vẫn nhắm tịt đôi mắt, hai tay bê quả cầu pha lê hướng về phía ta.
“Khi đôi mắt này mở ra,
Nafuta có thể nhìn thấy toàn bộ tương lai sẽ xảy đến. Mọi tương lai bất ngờ, mọi kỳ tích bất định đều nằm trong lòng bàn tay của Thần tương lai Nafuta. Tương lai mang tên chiến thắng sẽ tuột khỏi chính bàn tay anh, kể cả khả năng kháng cự cũng tan thành mây khói.”
Cô ta phán một câu chắc nịch, tựa như đó là điều tất yếu sẽ xảy ra.
“Có kẻ vì sốt nặng mà chết, cũng có kẻ trượt chân mà ánh nến sinh mệnh lụi tàn. Tất cả sinh linh trên thế gian đều ném con xúc xắc của thần và sống một cuộc đời dựa theo kết quả của nó. Nếu thách đấu với Nafuta, anh sẽ trải qua ngày kinh hoàng nhất mà mình từng biết đến.”
“Hou. Vậy thì ta cũng tiên tri điều này nhé, thần cai quản tương lai.”
Nafuta im lặng lắng nghe.
“Khoảnh khắc đôi mắt ấy mở ra, thất bại của ngươi sẽ được ấn định.” [note59831]
————————————————————————————————
Tác note:
Thần tương lai và Diedrich mạnh cỡ nào đây?
NIT note:
Ủa bác shuu note quả kì ghê, làm tưởng nốt bác Sinh :)))|
Cơ mà chương này lên ngay dịp thi tốt nghiệp, nên là mượn sức mạnh của Nafuta tiên tri cho các sĩ tử đổ nguyện vọng 1 hết nhá…
Dù chắc k có ai đọc cái note này đâu…
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: