Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

chương 240: lai thánh phùng ca

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Sinhsieusao

Edit: OVer_NIT

~~~~~~~~~~~~

Giữa dòng ý thức mơ màng, một bàn tay nhỏ nhắn vươn tới dịu dàng lay người ta.

“Dậy được không?”

Một giọng nói điềm tĩnh khẽ len lỏi vào sâu trong màng nhĩ.

Mi mắt từ từ hé mở, để rồi tầm nhìn buổi sớm của ta được bao quát toàn bộ bởi mái tóc mang sắc bạch kim mềm mại kèm với một nụ cười trên môi Misha. [note57766]

“Sáng rồi à?”

“Ừm.”

Ta vực cơ thể dậy, Misha cũng biết ý tránh xa ra một chút.

Ở góc kia, Sasha đang ngồi gật gù trên ghế, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của cô thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định. Có vẻ như cô nàng còn bị đánh thức trước cả ta thì phải.

Hai người đã mặc sẵn đồng phục của Học viện Quỷ vương.

“Tôi cũng thấy giấc mơ của cậu.”

Arcana khẽ đặt hông xuống giường và nói.

“Giấc mơ về lũ nào đó giống long nhân tấn công em gái ta à?”

“Đúng vậy.”

Nhắc đến lại phải nói, vụ đó quả thực rất kỳ lạ.

2000 năm trước, thế giới dưới lòng đất vẫn chưa hình thành. Vậy thì lòi đâu ra long nhân được cơ chứ?

Hay tổ tiên của bọn chúng vốn là giống loài sống trên mặt đất?

“Cô nhớ lại gì chưa?”

“Không biết nữa. Nhưng tại sao tôi cứ có cảm giác như mình đã từng thấy qua giấc mơ đó rồi nhỉ?”

Arcana tự hỏi.

“Quả nhiên tôi là em gái của cậu sao?”

Từ việc ta và Arcana cùng xem qua một giấc mơ như thế thì nghĩ vậy cũng là lẽ đương nhiên.

“Ta muốn xem đoạn tiếp theo như thế nào.”

“Để đêm hôm sau.” [note57767]

Ta gật đầu đồng ý với đề xuất của Arcana.

Hôm nay có vài dự định cần giải quyết.

Không thể nằm vật ra từ sáng để mơ được.

“Misha với Sasha thế nào?”

Arcana hỏi hai người.

“Cũng giống giấc mơ của Anos.”

Trước câu trả lời của Misha, Arcana cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

“Sau đó thì sao?”

Misha lắc đầu, ngụ ý việc không có thêm thông tin hữu ích nào cả.

“Thế còn Sasha?”

Arcana quay sang hỏi người chị, thế nhưng đương sự vẫn mơ mơ màng màng thả hồn lên tận cành cây.

Misha đành tiến lại gần cô rồi khẽ hỏi lại lần nữa.

“Sasha, chị mơ thấy gì không?”

“...Ừm… Anos nhỏ xíu đáng iu… với em gái của cậu ấy…”

Giọng điệu trả lời không thể nào thiếu sức sống hơn.

“Hết rồi à?”

“...Hết? À ừm… hết rồi…”

Cơn buồn ngủ này đúng là kinh khủng.

“Đáng nhẽ sau khi theo dõi xong giấc mơ của chúng ta, họ sẽ mơ thấy bản thân mình trước khi chuyển sinh mới đúng. Tôi đã thiết lập trạng thái như thế mà.”

“Vậy tại sao phần đó lại bị lược bỏ?”

Ta hỏi Arcana.

“...Ký ức không tồn tại. Hoặc

hai người họ vốn không phải chuyển sinh giả, hoặc cũng có thể là sự lãng quên của họ thậm chí còn mạnh hơn cả chúng ta.”

Giả thuyết nào cũng có cái lý của nó.

Ít nhất thì với năng lực của Phiên thần Giấc mơ, việc khơi lại ký ức trước khi chuyển sinh của Misha và Sasha là điều không thể.

“Chịu thôi. Đành phải nhờ Ngân tích thần hoặc phương pháp nào đó khác vậy.”

Ta bước xuống giường rồi ung dung tiến ra cửa.

Con ngươi lảo đảo của Sasha bỗng mở to ra hết cỡ.

“Này… Này Anos! Quần áo cậu! Lộ thiên hết rồi kìa!”

Cô nàng chợt bừng tỉnh khỏi cơn ngái ngủ tưởng chừng như dài tận thiên thu, liên tục quơ tay chỉ vào ta với một điệu bộ hốt hoảng.

Thực chất thì ta vẫn đang quấn tấm chăn trên người, vậy nên không thể nào nói là lộ thiên được.

Cơ mà dù có nói vậy, nhưng chưng cái bộ dạng bán khỏa thân ra trước mặt đám học viên thì còn gì là uy nghiêm của Quỷ vương nữa. Sasha hoảng hốt vậy âu cũng là điều đương nhiên. [note57768]

“Đừng lo, ta có định ăn mặc thế này mà lên trên đâu.”

Dứt lời, ta vẽ vòng ma pháp rồi khoác lên mình bộ trang phục oai hùng của Quỷ vương.

“Mà hôm nay cô tỉnh nhanh nhỉ.”

Nghe vậy, mặt Sasha liền đỏ ửng như quả cà chua. Cô hờn dỗi quay phắt sang hướng khác.

“...Gì chứ… Ý tôi là… Aishaaa, thôi bỏ đi!”

Sasha co rúm thân hình mảnh khảnh của mình trên chiếc ghế, miệng liên tục lẩm bẩm thứ gì đó với một tâm trạng không mấy hài lòng.

Có vẻ như cô nàng vẫn còn buồn ngủ thì phải.

“Chuẩn bị dùng bữa sáng luôn đấy. Sửa soạn đi.”

~~

Bọn ta hội nhóm với những học viên khác rồi cùng nhau kiếm đồ lót dạ.

Sau khi nghỉ ngơi một chút thì cũng gần tới thời gian thánh ca tế lễ bắt đầu.

Bỏ lại Quỷ vương thành phía sau, cả đám di chuyển dần tới thánh địa của thần long.

Có rất nhiều người hành hương từ tứ phía cũng đổ về khắp quanh đây. Ai nấy đều chắp tay cầu nguyện trước bệ đuốc lửa khổng lồ ở trung tâm.

Ta cũng làm theo cách hành lễ mà Arcana đã dạy từ trước, lấy tay trái ôm trọn lấy bàn tay phải, chắp lại rồi cầu nguyện như những người xung quanh.

Sasha ở bên nhìn ta với một khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Biểu cảm gì vậy?”

“...Chẳng phải Anos không tin vào thần linh sao? Cậu ghét họ lắm mà?”

“Không phủ nhận. Tuy nhiên việc thờ phụng là tùy vào bản thân mỗi người, miễn nó không gây hại là được. Dù sao đi chăng nữa, đây cũng là tế lễ của những người tin vào thần linh. Nhập gia tùy tục. Đã tham gia thì cũng nên gửi vài lời cầu nguyện cho phải đạo chứ.”

“Quỷ vương mà nói cứ tưởng người thường không á!”

Miệng thì nói thế chứ Sasha cũng bắt nhịp cầu nguyện cùng với ta.

“Anos đang để tâm.”

Misha lên tiếng.

“Về cái gì cơ?”

Sasha hỏi đệm vào.

“Việc Ahide có tới quấy rối tế lễ hay không.”

“Ủa, đó có phải là lỗi của Anos đâu. Ừ thì đúng là nếu không có Vòng Xích Ảo Mộng , hắn sẽ chẳng đi rêu rao việc thần linh không có thật làm gì cả. Nhưng những việc mà hắn đã làm trước đó thậm chí còn tệ hại hơn nữa mà. Nào là nói dối về lời tiên tri của thần linh, nào là lợi dụng tín đồ theo ý muốn.”

Để cường hóa , Ahide đã xúi giục vô số long nhân tự buông bỏ mạng sống của mình.

“Khéo không gặp Anos, tầm này hắn còn làm ra mấy chuyện tồi tệ hơn mà không ai biết cũng nên.”

‘Kuhahaha’

Ta bật cười sảng khoái.

“C, cậu cười gì thế hả?”

“Nghĩ tới việc có những thuộc hạ dịu dàng thế này khiến ta muốn cười một tràng thôi. Đúng như cô nói, đó không phải lỗi của ta. Chẳng có nghĩa vụ gì bắt ta phải diệt trừ Ahide vì đất nước này cả. Chính ra chúng còn nên cảm ơn ta vì đã giúp vạch trần việc cấu kết với Gadesiola mới đúng.”

“Cậu biết vậy là tốt rồi.”

Sasha ngượng ngùng cúi mặt nói.

“…Dịu dàng.”

Misha khẽ thì thầm với ta bằng một tông giọng nhỏ đủ để Sasha không nghe thấy được.

“Đất nước này phải chịu trách nhiệm vì đã sản sinh ra một tên cặn bã như vậy. Nếu chúng vẫn cho rằng đó là hình tượng của một tín đồ thành kính ngoan đạo, không biết chừng ta lại còn bị một số thành phần ôm lòng thù hận cũng nên. Dù có là phán quyết tuyển chọn đi chăng nữa, thì vẫn không thể nào thay đổi sự thật rằng ta đã đánh bại hồng y giáo chủ của chúng mà.”

Cứ ngỡ sau khi bị cưỡng chế tách khỏi Arcana thì hắn sẽ mất đi gần như toàn bộ sức mạnh cơ. Nào ngờ sau khi bị bắt một lần, gã vẫn còn có thể giãy dụa thoát ra được bên ngoài.

“Cơ mà, đúng ra ta nên đeo cho hắn một cái gông để lúc nào muốn bắt lại đỡ phải phí công như này mới phải.”

“Áy náy?”

Misha nhìn chằm chằm ta với một đôi mắt bình thản.

“Ta ư?”

“Chỉ một chút?”

“Vừa nói xong đấy thôi. Đó là con ong mà chúng nuôi trong tay áo. Ta chẳng có nghĩa vụ gì phải diệt trừ hậu họa của nó cả. Của thần trả thần, của Giordal thì trả lại Giordal thôi.”

‘Hì hì hì’

Misha khúc khích cười.

“Sasha nói rồi.”

Biểu cảm của cô nàng như thể đã nhìn thấu tâm can ta.

“Không phải lỗi của Anos mà.”

“Cô lúc nào cũng đề cao ta vậy thôi. Thực sự ta không có tốt bụng như thế đâu.”

Misha lắc đầu phủ nhận ngay lập tức.

“Tốt bụng mà.”

“Nè, thì thầm to nhỏ gì với nhau vậy? Bộ có chuyện gì không thể nói với tôi hả?”

Ta và Misha đồng loạt trả lời.

“Tán gẫu thôi.” “Tán gẫu.” [note57769]

Nghe vậy, ánh mắt của Sasha lại càng lộ rõ vẻ nghi ngờ.

“A, chuẩn bị bắt đầu cái gì kìa!”

Eleonore đứng trước cả bọn quay lại thu hút sự chú ý của ta trong khi chỉ tay về phía sân tế đàn.

Những tín đồ mặc áo choàng xanh lần lượt xuất hiện từ sau cánh gà.

Đó là đoàn thánh quân ca của Giorheise.

Vừa bước lên tế đàn, những cô gái đã chắp tay cầu nguyện trước bệ đuốc lớn.

‘Tích tịch tình tang’

Âm thanh trong trẻo của chiếc đàn hạc được cấu thành bởi những vật liệu rồng vang lên thánh thót.

“Hỡi thần linh, hỡi <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques. Chúng con xin cảm tạ vì lại được đón mừng niềm vui này sau 100 ngày.”

Irina cất giọng.

Là đội trưởng của đoàn thánh quân ca, địa vị thánh chức giả của cô chắc cũng không phải dạng vừa. Ngay cả bộ áo choàng mà cô mặc nhìn cũng sang trọng hơn hẳn so với phần còn lại.

“Từ thuở hồng hoang, những làn gió mang ca từ mới mẻ đã thổi đi muôn nơi theo ý chỉ của thần linh. Chúng dẹp tan mọi tai ương và mang lại cho dân chúng Giordal sự ấm no hạnh phúc. Đó chính là minh chứng những vị thần luôn dõi theo và bảo vệ chúng ta.”

Irina dâng hai tay lên cao, tiếp tục bài diễn thuyết.

“Lai thánh phùng ca. Ca khúc hôm nay rồi cũng sẽ trở thành giai điệu linh thiêng của đất trời. Hãy nhắm mắt, cầu nguyện và cùng lắng nghe thanh âm của thần linh nào.”

Nhóm Irina quay người một cách nghiêm nghị rồi trở vào góc tế đàn.

Lai thánh phùng ca là nghi thức do những người hành hương bên ngoài Giorheise thể hiện.

Họ sẽ lên thay vị trí đoàn thánh quân ca của Irina.

Đám tín đồ xung quanh làm theo lời đội trưởng nói, chậm rãi nhắm mắt lại và dồn hết mọi sự tập trung vào đôi tai.

Dần dà, một giọng nói vang lên.

“Hỡi dân chúng của Giordal, hãy nghe đây.”

Đó là giọng nói của một gã đàn ông quen thuộc.

“Thế giới này không có những vị thần mà chúng ta hằng mong đâu. Thần linh chỉ đơn giản là những trật tự không hơn không kém, chúng không phải những tồn tại sinh ra để cứu giúp phàm nhân. Ngay cả <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques cũng chỉ là một lời bịa đặt do giáo hoàng đời đầu tạo dựng. Tất nhiên, giáo hoàng đương nhiệm Gorloana cũng đang che giấu sự thật đó.”

Đám tín đồ bắt đầu xôn xao không ngừng.

Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác ngoài Ahide.

“Ta là Ahide Alobo Agatze, hồng y giáo chủ của Giordal. Là sứ đồ của thần linh, ta biết rõ việc đó hơn ai hết. Hôm nay, ta tới đây để truyền đạt lại nó cho mọi người. Thần linh không hề tồn tại. Chẳng có <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques nào tồn tại hết. Bằng chứng chính là việc lai thánh phùng ca sẽ bị ngắt quãng. Ca khúc linh thiêng mà hơn 2000 năm nay chưa bao giờ dừng lại. Nếu thần linh có thật thì giai điệu ấy phải luôn được tiếp diễn. Nhiêu đó là quá đủ để chứng minh sự tồn tại vô thực của thần linh.”

Fumu. Thần Giao Cách Cảm à.

Giọng hát của thần long có công hiệu gần giống với long hống. [note57770]

Toàn bộ Giorheise này gần như là nằm trong long địa, vậy nên rất khó để xác định nguồn phát của ma lực.

“...Lai thánh phùng ca sẽ bị gián đoạn ư?”

“Xàm ngôn! Làm như bọn ta sẽ tin lời của tên ngu xuẩn sa vào dị giáo như ngươi ấy!”

“Giờ mà vẫn còn mặt dày tự xưng mình là hồng y giáo chủ được.”

Đám tín đồ dần rơi vào phẫn nộ.

“...Ủa nhưng mà, sao vẫn chưa thấy ai lên sân tế đàn nhỉ?”

“Đáng ra tầm này lai thánh ca nhân phải chào sân hết rồi chứ?”

“Hỡi thần linh, hỡi <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques, xin hãy chỉ đường dẫn lối cho chúng con.”

“Đâu là con đường mà chúng con nên bước tiếp…?”

“Ban cho kẻ dị giáo Ahide sự trừng phạt thích đáng…”

Sự bối rối trào dâng nhanh chóng, đám tín đồ quyết định cùng chắp tay cầu nguyện.

Tuy nhiên, những người hành hương được chỉ định thể hiện lai thánh phùng ca vẫn không thấy đâu cả.

“...Chuyện gì đang xảy ra vậy…?”

Elen ở phía sau lẩm bẩm với một biểu cảm bất an.

Chắc chắn là chiêu trò của Ahide rồi.

“Fumu, lại đây nào Elen. Qua hỏi đội trưởng của đoàn thánh quân ca xem tình hình như thế nào.”

“Ể? À… vâng ạ!”

Ta nắm lấy tay Elen rồi tập trung ma nhãn quan sát khu vực phía sau tế đàn.

Có một chiếc cầu thang dẫn xuống tầng hầm nằm ở đó.

Trừ những người đứng trên sân ra thì đó là một góc chết, không ai có thể nhìn thấy cả.

Sau khi đã xác định được vị trí, ta sử dụng Dịch Chuyển để lén đột nhập vào.

Men theo lối cầu thang một đoạn, cả hai bắt đầu nghe thấy giọng Irina vọng lên từ bên dưới.

“...Dị giáo đồ Ahide! Ngươi đưa lai thánh ca nhân, tư tế Elnora đi đâu rồi? Làm ra những chuyện tày trời như thế này, thần linh tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua đâu!”

“Thần linh không bỏ qua? Hyahahahaha! Thần chỉ đơn giản là trật tự, là những hiện tượng của đất trời không hơn không kém. Nói tới mức ấy rồi mà đám mù quáng các người vẫn không ngộ ra à?”

Kẻ phản biện lại không ai khác ngoài Ahide.

Cảm giác như hắn đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Rốt cuộc là do cơn ác mộng tưởng chừng như mãi mãi đã kết thúc rồi mà hắn vẫn chưa nhận ra, hay do đây vốn là bộ mặt thật của hắn?

“Xàm ngôn! Ngươi tưởng những lời đó có thể lừa được bọn ta sao!?”

“Chà, thế thì cứ tìm kiếm trong vô vọng đi. Đừng trách ta không cảnh báo trước.”

Ahide ngạo nghễ cười với một vẻ mặt đắc thắng.

“Muốn biết lý do tại sao không? Tại vì ta chính là tư tế Elnora đây. Lũ đần độn các ngươi dễ dàng bị đánh lừa chỉ với một ma pháp biến hình cỏn con như thế à.”

“...Ngươi chính là lai thánh ca nhân ư…? Không thể nào… Một đại tội tày trời như vậy sao có thể…”

“Đại tội? Hahahahaha! Thì sao nào? Giờ lai thánh phùng ca đã chấm dứt. Chẳng mấy chốc, dân chúng Giordal sẽ nhận ra sự thật rằng chẳng có thần linh nào ở đây hết. Chà chà, chắc cũng sắp rồi đấy. Làm tới mức này rồi thì cơn ác mộng cũng sẽ chấm dứt ngay thôi…”

Ahide bắt đầu gào thét với một sự điên cuồng không gì có thể diễn tả.

“...Nào! Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi! Tỉnh khỏi cơn ác mộng này đi!! Chẳng có thần linh nào trên thế giới hết! <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques không tồn tại…! Tỉnh lại đi nào ta ơi!”

“Tên điên này…! Hãy nhận lấy cơn thịnh nộ của thần linh!”

Âm thanh của một cú đấm đầy uy lực vang lên.

“Khặc…!!”

Ta bước hẳn xuống cuối cầu thang thì thấy Ahide đã bị đoàn thánh quân ca của Irina áp chế.

“Tại sao!? Tại sao làm tới mức này rồi mà vẫn chưa tỉnh lại…? Đây là thế giới trong mơ, vậy tại sao ta lại không tỉnh lại được…? Tại sao cơn ác mộng này vẫn chưa kết thúc!? Tại sao…!?”

Bộ dạng lăn lê trên đất của Ahide nhìn vô cùng thảm hại. Thế nhưng, nhóm Irina vẫn không hề mảy may thương xót. Họ đâm những thanh kiếm phẫn nộ xuống một cách dứt khoát, biến người gã thành cái tổ ong đúng nghĩa.

“Ặc…”

Toàn thân Ahide be bét máu. Biểu cảm trên mặt ngày càng biến dạng vì sự điên cuồng. Hắn lườm những thành viên của đoàn thánh quân ca, một cái trừng mắt vô hồn đến đáng sợ.

“Tại saooo… Không tỉnh lại…”

Đột nhiên, cơ thể của Ahide bốc cháy. Hỏa nhiệt dữ dội cháy lan sang cả đoàn thánh quân ca.

“Kyaaaaa…!”

Mặc cho tứ chi bị kiếm khâu chằng chịt, Ahide vẫn gắng gượng vực cơ thể của gã dậy. Hắn há to miệng và tiếp tục phun lửa.

“Tại sao!? Tại saooooooo!?”

Khoảnh khắc hơi thở cao độ bắn đến ngay trước mặt nhóm Irina, nó bị của ta dập tắt một cách dễ dàng.

“...Cái… gì…?”

“Chắc ngươi cũng dần nhận ra rồi chứ, Ahide? Đây là hiện thực. Chính ngươi đã tự mình phơi bày sự dối trá mà bản thân tích góp bao lâu nay. Giờ ngươi chẳng còn gì nữa cả. Ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi.”

“...Kẻ không phù hợp…”

Ahide nghiến răng nghiến lợi trong khi gửi đến ta một ánh lườm thù địch.

“...Không…! Hoang đường…! Đây chỉ là mơ thôi! Làm gì, làm gì có cái hiện thực nào ngu ngốc đến cỡ này!”

Vừa nói, gã lại vừa há miệng định phun lửa một lần nữa.

Tuy nhiên, tốc độ tiếp cận của ta nhanh hơn rất nhiều.

“Ặc… khặc…”

Phần bụng của Ahide đã bị tay phải ta xoáy thủng.

Tuy nhiên, cảm giác có hơi chút kỳ lạ.

“...Đây chỉ là giấc mơ thôi, đúng không…? Chứ không thì chẳng phải quá hoang đường hay sao…? Toàn bộ nỗ lực của ta đều không được đáp lại… Vị trí hồng y giáo chủ khó khăn lắm mới leo lên được, sức mạnh của vị thần ngoan ngoãn phục tùng ta, rồi cả những tín đồ vì ta mà sẵn sàng làm mọi thứ nữa… Ngươi có biết ta đã đổ bao nhiêu công sức mới có được hay không?”

“Những thứ lấy được từ sự giả dối, sau cùng cũng chỉ là giả dối thôi. Đó chính là lý do ngươi bị cơn ác mộng nuốt chửng. Ngay từ đầu, ngươi đã chẳng có gì trong tay cả.”

Ta siết tay, bóp nát ruột gan của Ahide.

Ngay lập tức, cơ thể hắn phân rã thành đống bầy nhầy.

Fumu. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.

Bảo sao Căn Nguyên Sát Tử lại không thể nắm được căn nguyên.

“Phân thân tạo ra từ ma pháp à. Bản thể thật của hắn đang ở chỗ khác rồi.”

“Irina-san, cô có sao không?”

Elen nhanh chóng chạy tới dang tay vực cơ thể bị bỏng của Irina dưới đất dậy.

“Vết thương này chẳng đáng là bao cả. Quan trọng là bây giờ chúng ta phải tổ chức lai thánh phùng ca ngay lập tức…”

“Nhưng mà đội trưởng ơi. Tìm đâu ra người hành hương nào hát đủ tốt để làm lai thánh ca nhân bây giờ?”

“Không, nhất định phải có cách. Đây ắt hẳn cũng là ý chỉ của thần linh.”

Irina quay sang chăm chú nhìn Elen.

“Hả…?”

“Cầu xin cô, Elen. Khả năng của cô chắc chắn đủ để đảm nhiệm vai trò lai thánh ca nhân cao quý. Xem như cô cứu chúng tôi một mạng đi…” [note57771]

“Ể? Nhưng mà… Giờ đâu có đủ thời gian để tập đâu…”

Irina lặng lẽ lắc đầu.

“Dilhayd đúng không? Bài hát của đất nước cô cũng được. Lai thánh phùng ca vốn là nghi thức mang làn gió giai điệu mới tới Giorheise mà. Cô cứ việc đem nhạc và quy tắc lễ nghi trong đoàn thánh quân ca của Quỷ vương mà sử dụng. Nhé? Elen, cầu xin cô.”

Irina gập đầu thành khẩn.

Elen cảm giác khá khó xử, cô liếc nhìn ta với một biểu cảm e dè.

“Ta cũng muốn xem thử, liệu bài hát của các ngươi sẽ chạm tới những người dân thờ phụng thần linh ở đây như thế nào.”

Chỉ với một câu nói của ta, sự do dự trong mắt Elen ngay lập tức bị xóa bỏ.

“Tôi hiểu rồi, Irina-san. Mặc dù không biết khả năng mình đến đâu, nhưng nếu cô thấy được thì…”

“Cô đồng ý giúp chúng tôi sao?”

Elen gật đầu.

“Coi như là trả lễ cho buổi thưởng thức thánh ca ngày hôm qua đi. Lần này, xin hãy lắng nghe ca khúc từ đất nước của tôi. Ca khúc về vị Quỷ vương mong cầu hòa bình.” [note57772]

—————————————————————————————————————

Tác note:

Hát đi, đoàn thánh quân ca của Quỷ vương! Hãy truyền tải tâm tư của Quỷ vương tới những cư dân của lòng đất!

NIT note:

Nó đã đến rồi, cơn ác mộng ấy đã đến rồi :D

Cơ mà chương này cặp vợ hiểu chuyện ghê luôn, người tung người hứng, mà nốt không hưởng…

Hint imouto Arcana ngày càng rõ, sao thấy có điềm…

T4R

~~~~~~~~~~~~~~~

Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link:

Truyện Chữ Hay