Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

chương 229: đại giáo luyện quỷ vương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Sinhsieusao

Edit: OVer_NIT

~~~~~~~~~~~~

Cả phòng học chợt rơi vào im lặng.

Bình thường đến đoạn này thì tiếng nói chuyện bàn tán đã rôm rả vang lên khắp nơi rồi. Thế mà chẳng hiểu sao bây giờ đám học viên lại ngồi im thin thít.

“Sao thế? Lớp hôm nay có vẻ trầm quá nhỉ? Ta cứ tưởng cười nói bông đùa không màng trong hay ngoài giờ học mới là đặc trưng của cái lớp này ấy chứ?”

Vừa dứt lời xong, tất cả mọi người đều đồng loạt mở miệng.

“...........Ê, hình như chúng ta động chạm ngài ấy cái gì rồi thì phải……!”

“Tr, trước mắt cứ xì xầm lên đã……..! Mọi người, Bàn tán gì đó đi! Nhớ đừng nói to quá kẻo ngài ấy nghe thấy…….!”

Không khí lớp học bắt đầu trở về đúng quỹ đạo của nó.

“..........Mà gay to rồi………Phen này lành ít dữ nhiều là cái chắc……..!”

Tiếng lẩm bẩm của một vài học viên mang trên mình bộ hắc phục ngồi ở tít hàng ghế sau nhan nhản vang lên.

“Tao không nhớ nổi mình đã gọi Anos-sama trống không bao nhiêu lần nữa………”

“Đồ ngu. Gọi trống không thôi là nhẹ chán rồi. Tao suốt ngày trêu ngài ấy là kẻ không phù hợp đây này………”

“Tao cũng lên mặt chửi ngài ấy là ‘máu nhà ngươi chẳng có chút cao quý nào cả’……. Lúc đó cứ tưởng thế là ngầu………”

“Này…….. Có khi nào tiết học chỉ là cái cớ để thanh toán bọn mình không…………?”

“............Đần vừa thôi, nếu chỉ muốn giết thì nhờ Shin-sensei là được rồi………. Ngài ấy đích thân tới đây thế này chắc chắn là để tận mắt chứng kiến dáng vẻ đau khổ của chúng ta ………….”

“Khoan, từ từ, ngài ấy là Bạo nghịch Quỷ vương cơ mà. Ngay từ đầu chắc gì đã để ý tới hạng tôm tép bọn mình đâu?”

“Ờ, ờ ha. Cũng có lý. Ngài ấy quên chắc rồi. Nhất định là thế. Làm ơn, làm ơn quên giùm tôi cái………!”

Fumu. Có vẻ bọn chúng đang khá căng thẳng.

“Ngẩng đầu lên. Cứ tự nhiên như thường ngày đi.”

Shin và Erdomaid ngừng động tác hành lễ lại và đứng lên.

Tiếp đến là toàn thể học sinh bên dưới. Đứa nào đứa nấy ngồi xuống ghế mà trong lòng vẫn không vơi được dù một chút bất an.

“Đừng cứng nhắc như thế chứ. Thân phận Bạo nghịch Quỷ vương đã được công khai, tuy nhiên bản thân ta chẳng có gì thay đổi cả. Những ngày tháng học chung với các ngươi tại căn phòng này, đến giờ ta vẫn nhớ như in cơ mà.”

Ta cố gắng trưng ra một nụ cười thân thiện để nhắn nhủ rằng ‘người đang đứng trên đây chỉ đơn thuần là bạn học cũ của các ngươi thôi’.

“Ai làm gì, nói gì, ở đâu, khi nào… trí nhớ ta vẫn còn lưu giữ lại tất cả. Quả là những kỷ niệm học đường đáng nhớ. Các ngươi có thấy vậy không?” [note54629]

Bất giác, cơ thể của đám học viên mặc hắc phục giật thót lên.

“...........Thôi bỏ mẹ rồi……….! Anos-sama nói ngài ấy vẫn còn nhớ rõ mồn một kia kìa!”

“Nhìn gương mặt ngài ấy mà xem. Trông cười tươi thế thôi chứ thực chất đang nghĩ xem nên dày vò chúng ta kiểu gì đấy!”

“Bạo nghịch Quỷ vương mà lại! Từ bi hơn thần linh, tàn độc hơn ác ma, tồn tại hoàn hảo sở hữu cả hai mặt đối diện cùng lúc……Nhớ không lầm thì theo lưu truyền, lúc ngài cười chính là lúc đáng sợ nhất thì phải!”

“Ôi thánh thần thiên địa ơi……..! Rốt cuộc phương thức tàn khốc nào đang đợi chúng ta đằng sau nụ cười tỏa nắng kia vậy!?”

Fumu. Hiểu lầm ngày càng nặng hơn rồi.

Chỉ còn cách thẳng thừng đính chính lại thôi.

“Có điều này ta cần làm rõ luôn.”

Sau khi điểm qua từng khuôn mặt của đám học viên một lượt, ta tiếp tục nói.

“Trước kia có rất nhiều kẻ thường chế nhạo ta vì danh hiệu kẻ không phù hợp, tuy nhiên chuyện đó thực sự chẳng đáng để ta bận tâm. Dù sao đi chăng nữa, ta và các ngươi vẫn là bạn học. Đứng ở hai vị trí ngang hàng, các ngươi thích nói gì thì nói. Ta đây không nhỏ nhen đến nỗi để bụng chuyện đó đâu.”

Xong, giờ thì đám học viên hoàng tộc chắc chắn sẽ hiểu rằng giữa ta và chúng chả có thù hằn gì cả.

“.........Chẳng đáng để bận tâm tới……có nghĩa là……..”

“Hết thật rồi…….! Kiểu này là phải thù dai lắm đấy…….Tất cả đã quá muộn….”

“Chứ sao nữa, chả đáng bận tâm thì đã không nhắc lại làm gì…….”

“Mà này, đứng ở vị trí ngang hàng có phải là ám chỉ ngày ấy sẽ không nương tay với chúng ta không?”

“Chúng ta thích nói gì thì nói, vậy nên ngài ấy cũng thích làm gì thì làm……..Thôi thôi, kiếp này coi như bỏ……..”

“..............Mong sao vẫn giữ được cái mạng quèn…….”

Fumu. Thì ra là vậy.

“Sasha, làm gì đó đi.”

“Đùng cái đến xong ra lệnh cho người ta như đúng rồi! Cậu tự đi mà làm!” [note54630]

Câu nói của Sasha khiến đám học viên hắc phục co rúm lại.

Sự căng thẳng dâng lên đỉnh điểm, ngay đến cả việc nuốt nước bọt thôi cũng cần phải có dũng khí mới làm được.

“........Ngay cả Sasha-sama mà cũng chần chừ như vậy sao………..?”

“Rốt cuộc là định làm gì vậy…….?”

“.......Không biết, nhưng mà tao có thể tiên đoán được một điều…….Đó là kể từ giờ phút này, địa ngục sẽ bắt đầu……….”

Sasha nhìn đám học viên mà cạn lời.

“Kuhahaha. Tình hình chưa đủ tệ hay sao mà cô còn làm nó xấu hơn nữa thế.”

“Cười con khỉ! Chính cậu làm mọi người hiểu lầm đấy! CHÍNH CẬU!”

Câu đáp trả của Sasha như xen lẫn sự cáu giận bên trong.

“Vậy thì Misha. Cô có thể thay người chị gái vô dụng kia làm gì đó không?”

Gương mặt Sasha xị hẳn ra khi bị ta chê là vô dụng.

Misha nhấc hông, từ từ đứng dậy khỏi ghế.

“Hãy nghe tôi nói.”

Các học viên trong lớp thực sự ngỡ ngàng bởi đây là lần đầu trông thấy cô ấy bộc lộ quan điểm cá nhân.

“Trông vậy thôi chứ Anos thích nấm gratin lắm.”

Hiểu rồi. Misha định nhấn mạnh sở thích món ăn thường dân của ta để tạo cảm giác gần gũi với mọi người, từ đó gạt bỏ bớt sự khiếp sợ trước hình tượng Bạo nghịch Quỷ vương tàn ác kia.

“Tôi thường hay nấu nấm gratin cho Anos ăn. Vì cậu ấy, tôi đã luyện tập rất chăm chỉ. Tuy nhiên số lần thất bại cũng rất nhiều. Dẫu vậy, Anos vẫn khen ngon và ăn chúng một cách ngon lành. Cậu ấy là người như vậy đấy. Vô cùng tốt bụng.” [note54631]

Hình ảnh thường nhật giản dị của ta chắc chắn sẽ lấn át hình ảnh Bạo nghịch Quỷ vương vô thực kia.

Thế này thì mọi người sẽ——

“.......N, nấm gratin………..!?”

“..........Cái quái gì thế……Rốt cuộc đó là hình thức tra tấn đáng sợ cỡ nào vậy………!?”

“Ê!.........Không lẽ ngài định ấy tha cho chúng ta sống, nhưng mà là sống như món nấm gratin sao……!?”

“Vãi………Nhoe nhoét thế cơ á………!? Vậy thì còn gì là người với ngợm nữa………!?”

“Khoan đã khoan đã. Misha-chan nói là thường hay nấu đúng không? Đừng bảo là Anos-sama bắt cô ấy luyện tập kiểu tra tấn đó đấy nhé………? Trời ơi, tàn nhẫn quá…..!?”

“Xong ngài ấy lại còn ăn và khen ngon nữa chứ! Chúng ta sắp bị biến thành nấm gratin rồi! Cả lũ bị ăn thịt là cái chắc!”

“Mà biết gì không? Đó vẫn chưa phải là vấn đề đâu!”

Tiếng nuốt nước bọt của đám học viên nghe mà não lòng.

“Đáng sợ nhất là…………..Việc kinh khủng đó vẫn chỉ nằm ở mức tốt bụng thôi!”

“Thật………..Ngài ấy mà nổi giận thì không biết còn thứ gì trên đời tuyệt vọng hơn không …….”

“Đáng nhẽ không nên chống lại ngài ấy mới phải………Dù không biết đi chăng nữa, nhưng suy cho cùng thì chúng ta cũng đã gây ra đại tội rồi…………”

Sắc mặt của đám học viên càng lúc càng nhợt nhạt. Cơ thể chúng không ngừng run rẩy. Mọi động lực sống dường như đã biến mất, cứ thế để mặc cho trán úp xuống bàn.

Misha quan sát tình hình xung quanh, chớp chớp mắt vài cái rồi quay qua nhìn ta.

“Tệ nữa rồi.”

“Không sao. Chuyện như này cũng có thể xảy ra mà.” [note54632]

Nghe vậy, Misha bèn lẳng lặng ngồi xuống ghế.

“Misha-chan đã cố gắng rồi.”

Thấy tinh thần cô hơi chùng xuống, Eleonore liền tinh tế động viên.

Zesia từ đằng sau cũng với tay lên xoa đầu cô nàng.

“..........Bé ngoan, bé ngoan……...”

Mà, thôi kệ đi. Dù sao cái danh Bạo nghịch Quỷ vương này cũng theo ta suốt rồi. Ngay từ 2000 năm trước, nó cũng đã nhiều lần gieo rắc nỗi sợ hãi một cách không cần thiết. Tính ra để mọi chuyện dừng lại ở mức hiểu lầm nho nhỏ thế này cũng có cái hay.

Đợi sự tình lắng xuống, dần dần chúng sẽ hiểu ra thôi.

“Giờ ta sẽ khái quát qua về đại giáo luyện Quỷ vương.”

Nghe ta nói vậy, Erdomaid liền chĩa cây trượng lên tấm bảng đen.

Gã dùng ma pháp vẽ ra một mặt cắt ngang của thế giới.

Nó phác họa mặt đất, nơi mà những người ở đây đang sống, cùng với đó là thế giới dưới lòng đất vẫn luôn cùng chúng ta tồn tại.

“Vài ngày trước, ta đã xác nhận được sự tồn tại của thế giới lòng đất nằm bên dưới mặt đất này. Xét về độ rộng lớn thì nó không hề kém cạnh so với thế giới của chúng ta. Sống ở đó là đám long nhân, hay nói cụ thể hơn là con cháu của những kẻ được sinh ra từ rồng. Chúng thờ phụng thần linh, lập khế ước triệu hồi và sở hữu nền văn minh riêng của mình.”

Tất cả học viên ai nấy đều nghiêm túc lắng nghe lời ta nói.

“Chắc các ngươi vẫn còn nhớ sự kiện lũ rồng quây thành đàn lớn tấn công Azeshion và Dilhayd mới đây đúng không? Kẻ chủ mưu không ai khác chính là đám long nhân ấy. Trong kỳ đại giáo luyện Quỷ vương lần này, chúng ta sẽ xuống thế giới dưới lòng đất và tới thăm đất nước của chúng một chuyến.”

Mắt chữ O mồm chữ A, đám học viên không thể giấu được vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt.

“Dạ thưa, Anos-sama. Chúng em phải tới đất nước của những kẻ định xâm lược Dilhayd hay sao ạ…….?”

Elen giơ tay lên và run rẩy hỏi lại để xác nhận.

“Đúng vậy. Tuy nhiên, ta vẫn chưa biết liệu có phải tất cả long nhân ở đó đều đối địch với Dilhayd hay không. Ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu. Quỷ nhân cũng thế, mà con người cũng vậy. Ắt hẳn long nhân cũng chẳng khác gì đâu. Ta muốn xem khi tới thăm một đất nước xa lạ, các ngươi sẽ nhìn nhận người dân ở đó như thế nào?”

Sau khi biết được ý định của ta, đám học viên vốn đã bất an nay lại càng bất an hơn nữa.

“Chắc chắn sẽ có những nguy hiểm chết người đang rình rập. Thậm chí các ngươi có thể bị hủy diệt mà không bao giờ tái sinh lại được nữa. Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà giá trị học hỏi lại cao hơn bình thường.”

“Lo, lo gì, có Anos-sama đi cùng mà………..”

“Ngoài ra thì mục đích thực hiện chuyến đại giáo luyện Quỷ vương này cũng là để tiện cho ta giải quyết một số chuyện riêng, Trong khoảng 46 giờ, ta không chắc là mình sẽ có thời gian để tâm tới các ngươi đâu. Hãy hợp sức với những người xung quanh mà tự lực sống sót.”

Dĩ nhiên, ta đã có chuẩn bị trước rồi.

Nhưng nếu lúc nào chúng cũng ỷ lại sự cứu giúp của ta thì tứ đời giậm chân tại chỗ mất.

Thỉnh thoảng phải trải nghiệm chút nguy hiểm thì mới khá lên được.

Ta nhìn quanh lớp học một lượt. Mặc dù không ai phản đối gì, song biểu cảm của chúng dường như đang đổng loạt thể hiện rằng bản thân không muốn đi chút nào.

“Mà, ai không tự tin thì ta cũng chẳng ép. Một thế giới mới, một đất nước xa lạ. Lẽ đương nhiên nguy hiểm cũng rất nhiều. Biết tự lượng sức mình cũng là điều rất quan trọng. Ai không muốn đi cứ việc đăng ký xin nghỉ.”

Mấy cô gái trong FanUnion trao đổi ánh nhìn với nhau rồi bắt đầu thì thầm to nhỏ.

“...........Tính, tính sao giờ?”

“............Chúng ta đã đủ sức đánh bại rồng đâu? Chuyến này có vẻ hơi căng đó…….”

“Thế mình xin nghỉ sao?”

“Nên vậy thôi. Còn hơn là đi xong ngáng chân mọi người.”

“Khoan đã! Tớ hiểu ra rồi!”

“Hiểu gì? Không lẽ là….. dụng ý của Anos-sama sao!?”

“Đừng bảo là, ngài ấy đang thử chúng ta đấy nhé?”

“Không phải đâu. Các cậu không nghe Anos-sama bảo đó là đất nước xa lạ à? Tức là ngài ấy cũng chưa tới đó bao giờ đấy.”

“Ờ, ừm. Đúng thật.”

“Thế chẳng phải nếu chúng ta đi cùng, đây sẽ là chuyến du lịch trải nghiệm gián tiếp đầu tiên hay sao!?”

[note54633]

“Aaaa……! Nhưng lỡ chúng ta bị hủy diệt thì chủ đích của Anos-sama cũng bị hủy diệt theo mất——”

“Chuyến đi du lịch trải nghiệm gián tiếp sẽ bị hủy diệt ư!?”

“Bị hủy diệt rồiiiiiiiiiiiiiiiiiii….!!” [note54634]

Đám FanUnion cứ thế la hét om sòm, chẳng hề quan tâm tới thế giới dưới lòng đất tròn vuông như thế nào nữa.

Cái tính bình chân như vại của mấy cô nàng này đúng là đáng nể thật.

Càng nghĩ tới việc bị hủy diệt, nỗi sợ lại càng phai nhòa đi. Cuối cùng sẽ không bị hủy diệt nữa.

Thấy nhóm nữ học viên top dưới xét về khoản sức mạnh trong lớp tuyên bố sẽ đi khiến cho phần lớn đám học viên còn lại không ai dám đăng ký xin nghỉ nữa.

Mà, ở đây chắc chỉ có Naya là kém ma pháp hơn so với mấy cô nàng trong FanUnion thôi. Trong hoàn cảnh này mà còn mở mồm ra xin nghỉ được thì chứng tỏ kẻ đó chẳng có chút lòng tự tôn nào cả.

“Fumu. Nếu lúc sau đổi ý thì cứ việc nói lại với giáo viên. Dù sao cũng có phải là lên đường ngay bây giờ đâu. Ngày mai chúng ta mới xuất phát.”

Cơ mặt của cả lớp nới lỏng ra một chút khi biết mình vẫn có thời gian để chuẩn bị.

“Giờ thì, các ngươi có biết câu chuyện thú vị này không?”

Ta cắt ngang bầu không khí bằng cách chuyển sang chủ đề khác.

“Một tòa thành của quỷ nhân bị bao vây bởi đoàn quân tinh nhuệ của tinh linh và con người. Tứ bề thọ địch, tình thế rơi vào mức tuyệt vọng. Nhóm trinh sát báo cáo rằng binh đoàn của nhân tộc sẽ tiến hành tấn công vào hôm sau. Số lượng quân địch lên tới 2000 mạng. Trong khi đó, quân ta chỉ có vỏn vẹn mỗi 500. Thêm nữa, hầu như toàn bộ đều là lính mới. Tiếp viện không có, phương sách át chủ bài cũng không. Tuy nhiên, bên chiến thắng lại là quỷ tộc. Chỉ với sự dẫn dắt của duy nhất một người đàn ông, họ đã giành được thắng lợi. Đố các ngươi biết, rốt cuộc người đàn ông đó đã làm gì?”

Nhận thấy ánh mắt của ta dừng lại ở chỗ mình, Elen nhăn nhó mặt mày rồi trả lời.

“........C, có lẽ, người ấy đã nghĩ ra một chiến thuật tuyệt diệu nào đó chăng?”

“Gọi là chiến thuật cũng không sai, tuy nhiên nó vẫn chưa đúng.”

‘Hừmmmm…..’

Cô nàng vắt óc suy nghĩ.

Trông có vẻ không ra đáp án rồi.

“Những người khác thì sao?”

Misa giơ tay lên.

“Mặc dù không rõ chi tiết như nào, nhưng em đoán là người ấy đã lợi dụng địa hình xung quanh để chiến đấu, phải không ạ?”

“Không, địa hình chiến trận chẳng liên quan gì cả.”

“Tôi, tôi! Đến lượt tôi trả lời!”

Eleonore hăng hái vẫy vẫy tay liên tục.

“Nói nghe thử xem nào.”

“Mấu chốt là sự cố gắng, đúng không?”

“Thì tất nhiên là phải cố gắng rồi.”

Thấy chị mình giơ tay phát biểu, Zesia cũng bắt chước theo.

“Mời Zesia.”

“Cố gắng……..nhiều hơn nữa…..!”

Hai tay cô bé nắm chặt lại, thể hiện sự quyết tâm và tự tin tràn ngập trong câu trả lời.

“Để mà nói thì, cũng đúng đấy.”

“.......Đúng……..rồi…….!”

“Èo, Anos-kun chỉ chiều mỗi Zesia thôi.”

Eleonore cau mày phàn nàn.

Đợi một lúc không thấy ai giơ tay nữa, ta chuyển ánh nhìn qua người đàn ông vẫn đang lẳng lặng quan sát tiết học từ nãy tới giờ với một nụ cười mỉm trên môi. Cậu xem như đây là chuyện của người khác chứ chẳng hề liên quan tới mình.

“Thế thì Lay, nêu đáp án đúng đi.”

Cậu trả lời ngay tức khắc.

“Huấn luyện binh sĩ quỷ nhân trong một ngày sao cho một người có thể chọi lại với bốn người. Vậy là đánh lùi được quân của con người với tinh linh thôi.”

“Hả? Cậu có đang trả lời nghiêm túc không thế Lay?”

Sasha lườm Lay với đôi mắt hình viên đạn.

“Chính xác.”

“........Đùa, thật á!?”

Cô nàng giật mình thốt lên.

“Nếu tôi không phải là một trong số những người tháo chạy lúc đó thì chắc cũng đã nghĩ giống cô rồi đấy.”

Sự thật nghe mới cay đắng làm sao.

“Chơi thế ai chơi lại nữa…….”

Sasha ngán ngẩm gục mặt xuống bàn.

“Người đã bảo vệ tòa thành khi ấy là một quỷ nhân được điều đến tức tốc trong tình thế nguy cấp. Không ai khác, chính là Hỏa âm tử vương Erdomaid, giáo viên chủ nhiệm của các ngươi đây.”

‘Kakakaka’.

Một điệu cười ngạo nghễ cất lên.

“Thật hoài niệm làm sao. Cơ mà nói chứ, sau cùng thì tòa thành vẫn bị gã kia chiếm mất.”

Erdomaid đưa mắt nhìn Lay, cậu chỉ đơn giản là đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn.

Đối chọi lại với phương pháp rèn luyện binh lính thần thánh chỉ trong một ngày của Erdomaid, Lay đã chiến thắng bằng khả năng siêu phát triển ngay giữa trận chiến của mình.

Việc rút quân trước đó chủ yếu là để những binh lính khác đang trong cơn khủng hoảng ổn định lại tinh thần.

“Nếu ông không giải tán quân đội và bỏ trống tòa thành đó, có lẽ tôi đã chả biết lý do tại sao mình lại thất bại trong cuộc tiến công đầu tiên rồi.”

Hỏa âm tử vương cũng nở một nụ cười ranh ma đáp lại cậu.

Đám học viên nhìn màn đấu khẩu giữa hai người mà cạn lời.

“Ngay mai đây, rất có thể sẽ xuất hiện những kẻ thù sở hữu chiến lực vượt trội đến áp đảo tấn công chúng ta. Lúc đó, các ngươi sẽ nghĩ gì? Chỉ còn một ngày thôi, hay là, vẫn còn một ngày nữa? Chiến cục rất dễ thay đổi. Nó có thể đến từ một lối suy nghĩ, một cách nhìn nhận duy nhất. Nếu không có tiếp viện, đơn giản, chỉ cần bù đắp thêm sức mạnh là xong. Khi ấy thì dù có bị thua về quân số, chúng ta cũng sẽ hơn hẳn về chiến lực. 2000 năm trước——Không, đó chính là lời giải cho bài toán hãm thành của Hỏa âm tử vương.”

‘Vô lý, sao có thể hoang đường như thế được’.

Nhìn qua biểu cảm của đám học viên thôi mà ta đã đoán được suy nghĩ của chúng rồi.

“Trăm nghe không bằng một thấy. Bài huấn luyện mà các ngươi sắp trải qua thậm chí sẽ còn nguy hiểm hơn cả bài huấn luyện mà Hỏa âm tử vương đã thực hiện cho binh lính lúc bấy giờ. Nếu thành công vượt qua, đảm bảo sức mạnh của các ngươi sẽ tăng lên vượt bậc. Tuy nhiên hãy nhớ rằng, chỉ cần một tích tắc lơ là thôi cũng đủ tiễn các ngươi đến vực thẳm diệt vong đấy. Tập trung mà vượt qua chính mình đi.”

————————————————————————————————

Tác note:

Địa ngục dưới tên tiết học đã bắt đầu rồi sao?

NIT note:

Thế vòng vo tam quốc rồi cũng là mượn tên tiết học mà trả tư thù à.

Tự nhiên thấy tội tụi áo đen :))))

Cơ mà sau chương này là thấy nốt có 1 sự dịu dàng ưu ái cho Misha vs Zesia r nhỉ, còn với Sasha thì phũ kinh~

Đợt vừa rồi t bận sủi khá lâu, nên chương tổng hợp cũng chưa xong nổi, chương mới thì dời đến tận bây giờ. mọi người thông cảm nhé.

T4R

~~~~~~~~~~~~~~

Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link:

Truyện Chữ Hay