Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~
Ahide trừng mắt lườm ta, biểu cảm lộ rõ vẻ giận dữ tột cùng.
“Tên dị giáo ngạo mạn. Hạng như cậu rốt cuộc định dạy cho thần tuyển chọn của tôi cái gì đây?”
Gã chuyển sang nói với một tông giọng ngao ngán, cố tình lắc đầu thêm vài cái để tỏ ra vẻ thanh lịch.
“Ban nãy cậu nói rằng tôi bị chính thần tuyển chọn của mình ghét bỏ đúng không? Đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ vô tri của cậu thôi. Việc một kẻ vô phương cứu chữa như tôi được cứu rỗi thể hiện quy phạm rằng đấng toàn năng có thể giang tay cứu giúp mọi chúng sinh trên đời.”
Ahide đưa tay trái lên nắm chặt lấy viên minh châu tuyển chọn và buông lời cầu nguyện.
“Người thực sự bị ghét bỏ ở đây chính là cậu đấy. Được xướng tên vào hàng ngũ bát thần tuyển chọn giả, ấy thế mà ngay cả vị thần đã chọn cậu cũng chẳng thèm lập minh ước nữa.”
“Fumu. Bản thân đã tự biên diễn biết bao nhiêu trò hề từ nãy đến giờ mà vẫn còn lớn lối được. Xét về khoản mặt dày không xấu hổ thì đến ta cũng phải ngả mũ chào thua ngươi đấy.”
“Tôi chỉ đang thử cậu mà thôi. Cậu bắt buộc phải khiến tôi tự mình rút Rivinegirma ra khỏi vỏ thì mới mong giành được chiến thắng. Tuy nhiên, cậu lại chỉ tập trung vào việc làm thế nào để hạ nhục tôi nhiều nhất có thể mà quên đi mục đích của trận phán quyết tuyển chọn linh thiêng này.”
Gã cứ thế mà trơ trẽn lên mặt.
“Tôi là chiếc gương phản chiếu con người cậu. Nếu cậu thấy tôi yếu đuối và thảm hại, điều đó có nghĩa là trái tim của cậu cũng thảm hại và yếu đuối y như thế. Bộ dạng lăn lê bò toài trên đất ban nãy của tôi chính là bộ dạng thật sự ẩn sâu bên trong cậu. Tôi đã phải hứng chịu sự thống khổ và tội lỗi để thể hiện nó ra ngoài. Hay nói đúng hơn, rằng tất cả mọi tội lỗi của con người đều được tôi gánh vác trên lưng.” [note50555]
Ahide khẽ nhắm mắt lại.
“Ôi, <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques. Con xin nhận hết mọi tội lỗi về phía mình. Xin người hãy tha thứ cho kẻ ngu xuẩn này……..”
Sau khi buông mấy lời cầu nguyện vô nghĩa xong, gã từ từ mở mắt.
Trông hắn thanh thản kiểu như vừa mới trút bỏ được toàn bộ gánh nặng trong lòng vậy. Ahide nhìn ta với một ánh mắt sắc bén.
“Tôi trả mọi lời sỉ nhục và nhạo báng lại cho cậu, Anos Voldigoad.”
“Kukuku, hahahaha. Thôi thôi, ngươi định chuyển từ nghề lừa đảo sang diễn hề thật đấy à? Diễn xuất còn đần hơn cả mấy vở kịch rẻ tiền ba xu nữa.”
Môi dưới của Ahide nhướn lên. Gã nhìn ta cười mà biểu cảm bực tức thấy rõ.
“Càng ngày cái bệnh hết thuốc chữa của ngươi lại càng nặng hơn. Mà thôi kệ đi. Sẵn tiện dạy cho Arcana, ta cũng sẽ dạy cho ngươi biết một điều luôn.”
Gương mặt của Ahide trở nên méo xẹo vì cay cú.
“Rằng việc lựa chọn ngươi của thần tuyển chọn Arcana là hoàn toàn sai lầm.”
“Cậu thực sự quá ngạo mạn rồi đấy, kẻ không phù hợp.”
Ahide bước lên phía trước một bước, hai lòng bàn tay bung ra vô số những bông tuyết nguyệt hoa.
Chúng chụm lại với nhau tạo thành một chùm sáng chói lòa.
Dần dà, hai cánh tay của gã biến thành hai chiếc cọc sắc nhọn.
“Khi tôi biến cơ thể bất diệt này thành vũ khí, chắc cậu cũng hiểu chuyện gì sẽ tới rồi đúng không?”
“Chịu. Nhìn vào ta chỉ hiểu là ngươi sợ rút nhầm Rivinegirma lần nữa nên mới làm cho tay mình không cầm nắm được gì thôi.”
Ahide khinh khỉnh cười.
“Dù sao đi nữa thì cơ hội chiến thắng của cậu giờ cũng đã hết rồi. Phán quyết tuyển chọn không phải là nơi dành cho một kẻ dị giáo.”
Nói rồi, gã dồn lực toàn thân xuống phần chân trụ.
“Vĩnh biệt, kẻ không phù hợp.”
Cầm thanh kiếm của đấng toàn năng trên tay, ta vẽ vài lớp ma pháp trận lên cơ thể của mình rồi nén chúng lại thành một lớp hoàn chỉnh.
“Sóng Thân Ảo Năng Hiện Hữu ”
Cơ thể và ma lực của ta liền trở nên dạt dào như làn sóng mờ ảo.
Mặc cho đòn tấn công đang ập tới, ta vẫn không hề nao núng mà di chuyển lấy nửa bước.
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm ấy, tàn ảnh của ta đã xuất hiện, nhìn cứ như thể nó mới tiến lên một bước và phát động ma pháp vậy.
“Dù cậu có thi triển ma pháp nào thì cũng chẳng phòng thủ được cơ thể bất diệt này đâu.”
Ahide giậm mạnh chân xuống đất, thân ảnh của gã biến thành ánh sáng và lao đi với một tốc độ vô cùng khủng khiếp.
Gã chọn cách đối đầu với ta từ hướng chính diện, chĩa thẳng chiếc cọc nhọn tay phải về phía trước để xuyên thủng mọi thứ trên đường tiến tới.
Ta nắm chặt Rivinegirma trên tay, sẵn sàng thủ thế cho một tình huống đánh chặn.
Cú va chạm diễn ra trong khoảnh khắc, vị trí của cả hai hoán đổi lại cho nhau.
Lưng đối lưng, Ahide cất giọng.
“———Né hay lắm, nhưng mà không có lần sau đâu. Định mệnh bị hủy diệt của cậu đã nằm sẵn trong cánh tay thần linh này rồi.”
“Hou? Ý ngươi là cái cánh tay cụt ngủn ấy hả?”
“Chả hiểu cậu đang lảm… nhảm……?”
Ahide giơ hai cánh tay của mình lên. Cuối cùng hắn cũng nhận ra phần cẳng tay tính từ khuỷu trở đi đã bị cắt cụt.
“……………….Cái, gì…………?”
Máu tươi giờ mới phun ra xối xả.
“UUUUUUUAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
“Đừng gào cái mồm lên nữa, tên đầy tớ này. Điếc hết cả tai ta rồi.”
Sắc mặt của Ahide trở nên tái mét. Cơ thể vốn bất diệt của gã không ngừng run lên cầm cập.
“……….Không thể nào. Chuyện này không thể xảy ra được…………..”
Sau khi mê sảng nói đi nói lại một hồi, Ahide quay phắt sang nhìn Arcana.
“Thần linh ơi! Hỡi thần Arcana cao quý của tôi! Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cơ thể của tôi không phải là bất diệt hay sao…….!? Xin người hãy ban lời tiên tri xuống chỉ lối cho tôi với!!”
“Ngủ mơ cái gì đấy. Tất cả những gì Arcana nói đều đúng hết mà. Cách tiêu diệt ngươi chỉ có một. Đó là rút thanh kiếm của đấng toàn năng Rivinegirma ra khỏi vỏ và dùng nó chém ngươi đúng ba lần.”
Nghe vậy, Ahide liền nhìn chằm chằm vào thanh Rivinegirma trên tay ta.
Nó vẫn đang nằm ngay ngắn bên trong chiếc vỏ.
“…………..Hoang đường………Rivinegirma là thanh thần kiếm mà đấng toàn năng tạo ra, việc rút nó khỏi bao là điều không thể! Khi lưỡi kiếm rời khỏi vỏ, tính mạng của kẻ cầm nó trên tay cũng sẽ tiêu biến khỏi thế giới này ngay lập tức!! Cậu hiện vẫn còn đang sống sờ sờ ở đó, tức là thanh kiếm vẫn chưa hề được rút ra!”
Ta nhẹ nhàng nói với gã trong khi thủ Rivinegirma trên tay.
“Vậy thì thử đi. Lần này ta sẽ chém đứt sức mạnh thần thánh vẫn còn đang trú ngụ trong cơ thể của ngươi.”
“Q……….Quân ngạo mạn không biết trời cao đất dày là gì………Chém đứt sức mạnh thần thánh khỏi cơ thể tôi ư? Cậu nghĩ rằng điều đó được phép xảy ra hay sao!? Có mánh khóe gì thì cứ thử giở hết ra đi!”
Khoảnh khắc Ahide bung một đống tuyết nguyệt hoa ra để biến đổi hai chân mình thành cọc nhọn, cũng là thời điểm cẳng chân của hắn nói lời từ biệt với phần đầu gối chỉ với một vết chém ngọt lịm.
“.......Cái……….UUUUUUUUUAAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaa!!”
Sức mạnh thần thánh thoát ly khỏi cơ thể của Ahide, mái tóc vàng kim của hắn giờ đã trở lại màu xanh đậm vốn có.
Những tia sáng rực rỡ bay tới bao trùm xung quanh ma pháp thể của Arcana. Chỉ sau một lúc, thần thể đã quay lại với chủ nhân ban đầu của nó.
“..........Sức mạnh thần thánh đang bị rò rỉ……..? Không, sức mạnh thần thánh của tôi………..Tại sao cơ thể bất diệt này lại……!? Tại sao chứ…….!? Thần linh ơi, con cần lời tiên tri!”
Tứ chi bị cắt bỏ, Ahide đành bất lực ngã ngửa ra đất.
Ta chậm rãi bước tới bên hắn rồi lạnh lùng nhìn xuống.
“Sóng Thân Ảo Năng Hiện Hữu là ma pháp có thể hiện thực hóa khả năng.”
“...............Hiện thực hóa……….khả năng……? Cậu đang nói cái quái gì vậy……….?”
“Không hiểu à? Khi Rivinegirma ở trong vỏ thì có nghĩa là đang tồn tại hai khả năng. Khả năng ta rút kiếm và khả năng ta không rút kiếm. Thông qua Sóng Thân Ảo Năng Hiện Hữu, ta đã hiện thực hóa cả hai khả năng đó cùng lúc.”
Phản chiếu trong đôi mắt của Ahide hiện giờ chính là hình ảnh của thanh kiếm được tạo ra bởi đấng toàn năng, Rivinegirma.
Nó vẫn đang nằm ngay ngắn trong chiếc vỏ, không hề có dấu hiệu bị rút ra dù chỉ một chút.
“Chừng nào Rivinegirma vẫn còn nằm trong vỏ, tức là ta vẫn chưa hề rút thanh kiếm của đấng toàn năng ra. Thanh kiếm không bị rút ra thì ta không thể nào bị hủy diệt. Ngược lại mà nói, việc ta không bị hủy diệt chính là minh chứng của việc ta không hề rút Rivinegirma khỏi chiếc vỏ của nó.”
“........Nhưng nếu thế thì sao cậu có thể đả thương thần thể bất diệt của tôi được….?”
Ahide ngớ người ra mà hỏi.
“Hiểu được như thế thì nhanh rồi. Thần thể bất diệt của ngươi bị đả thương, tức là Rivinegirma đã được ta rút ra. Tất nhiên, trong khi đó thì lưỡi kiếm của nó vẫn nằm ở trong vỏ.” [note50556]
Cặp lông mày của Ahide nheo lại, hắn không tài nào hiểu nổi lời giải thích của ta.
“Đấng toàn năng đã tạo ra một thanh kiếm mà không ai có thể rút được. Nếu đấng toàn năng rút nó ra, vậy có nghĩa là hắn đã thất bại trong việc tạo ra thanh kiếm ấy. Còn nếu hắn không rút ra được, tức là vốn dĩ đấng toàn năng chẳng hề toàn năng. Vậy thì đấng toàn năng cần phải làm gì?”
Biểu cảm của Ahide càng lúc càng trở nên cau có.
“Câu trả lời là, đấng toàn năng không thể rút được thanh kiếm này ra khỏi vỏ. Tuy nhiên đồng thời, hắn cũng có thể rút được một cách bình thường. Thanh kiếm mà không ai có thể rút được, chỉ cần rút nó trong khi kiếm vẫn ở trong vỏ là xong. Logic đơn giản mà đúng không? Đã là toàn năng thì phải vừa rút vừa không rút được cùng lúc.”
“……..Bớt, bớt xàm ngôn đi. Chuyện đó sao có thể xảy ra được chứ………Quá sức mâu thuẫn…….”
Nhìn bộ dạng bối rối của Ahide, ta khảy mũi cười.
“Sóng Thân Ảo Năng Hiện Hữu. Dù việc rút và không rút có mâu thuẫn với nhau, song nếu chỉ xét trên phương diện khả năng thôi thì cả hai trường hợp luôn tồn tại trong cùng một dòng thời gian.”
Ta có thể rút thanh kiếm này, mà cũng có thể không.
Vì thế lẽ đương nhiên là cả hai trường hợp đều tồn tại cùng lúc. [note50557]
“Và rồi, ta đã hiện thực hóa cả hai khả năng đó song song. Thông qua Sóng Thân Ảo Năng Hiện Hữu, hai khả năng mâu thuẫn ấy đã được triển khai trong cùng một thời điểm. Tại vì sao ư, tại vì đơn giản nó chỉ là khả năng mà thôi.”
Đầu óc của Ahide đã hoàn toàn trống rỗng, như thể tư duy của gã đang bị mắc kẹt ở đâu đó vậy.
“Ngay lúc hiện thực hóa nó thì mâu thuẫn đã xảy ra rồi…….Nếu thanh kiếm chưa rút ra thì cơ thể tôi không thể nào bị thương được………..Còn nếu rút ra rồi thì bắt buộc sự tồn tại của cậu phải bị xóa bỏ. Rốt cuộc luân lý điên khùng nào đã cho phép chuyện này xảy ra?”
“Đúng vậy, luân lý của nó vốn đã điên khùng từ đầu rồi. Bởi vì sự phán quyết từ thanh kiếm của đấng toàn năng này lại được nghĩ ra bởi một kẻ không hề toàn năng cơ mà. Luân lý của một kẻ không toàn năng sao có thể đem đi áp dụng cho luân lý của đấng toàn năng được. Đã là đấng toàn năng thì luân lý thông thường còn lâu mới trói buộc được hắn.”
Gương mặt của Ahide méo xẹo ra vì chẳng hiểu nổi chuyện gì. Tuy nhiên, gã cũng chẳng biết đào đâu ra lý lẽ để cãi lại được ta.
“...........Cậu sai rồi……….”
“Kuhahaha. Không thông nổi à, Ahide? Mà thôi, cứ vậy đi. Giải thích dễ hiểu hơn cho ngươi thì, một kẻ không toàn năng sẽ không thể nào hiểu được câu trả lời của đấng toàn năng đâu.”
Trong khoảnh khắc, Ahide thẫn thờ đưa ánh mắt nhìn ta.
“Thâm tâm của ngươi vừa mới tự công nhận điều đó đúng không?”
Ta chỉ tay vào chiếc vòng cổ mà ban nãy đã đeo cho hắn.
“Cơ thể bất diệt đã không còn, cơn ác mộng sắp bắt đầu rồi đấy.”
“......A………a………guu…………!”
Vòng Xích Ảo Mộng .
Ma pháp trên chiếc vòng được phát động, Ahide dần rơi vào cơn ác mộng kinh hoàng nhất trần đời.
“Giấc mơ mà ngươi thấy sẽ là một thế giới liên tiếp bị thần linh phản bội. Hãy nói với tất cả dân chúng trong đất nước của ngươi rằng, <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques thực chất không hề tồn tại đi. Tuy nhiên, tuyệt đối không giết hại bất cứ ai, bản thân ngươi cũng không có quyền được chết. Trái với điều ấy, ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ thoát ra khỏi giấc mộng này. Còn nếu cố gắng hoàn thành được nhưng gì ta nói, thời gian sẽ quay ngược trở lại. Ngươi sẽ tiếp tục bị thần linh phản bội như ban đầu. Sau khi trải qua đủ 1000 lần như vậy và vứt bỏ thứ đức tin ngu xuẩn ấy, sự giải thoát mới có thể đến được với ngươi.” [note50558]
Ta ngưng lại một nhịp và nở một nụ cười nham hiểm, kèm theo câu cảnh báo cho một lời nguyền tàn ác tột cùng với một tên sùng đạo.
“Và rồi cuối cùng, ta sẽ cho ngươi thấy một cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại.”
Đôi mắt của Ahide dần mất đi ánh sáng.
Ý thức của hắn bây giờ đang trôi dạt trong thế giới của Vòng Xích Ảo Mộng.
“Giờ thì…”‘Cộp, cộp, cộp’
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong khoảng không tĩnh lặng.
Cô gái thần tộc chậm rãi đi bộ tới chỗ ta.
“Thế nào, cô có hài lòng với câu trả lời về thanh kiếm của đấng toàn năng mà ta đưa ra không?”
“Đấng toàn năng không hề tồn tại.”
Đôi mắt thuần khiết của Arcana nhìn thẳng về phía ta.
“Việc cứu rỗi tất cả là điều không thể.”
Tuy nhiên.
“Tôi đã từng nghĩ vậy.”
Arcana đưa tay ra, chiếc nhẫn minh châu mà Ahide đeo liền bay tới gần đó.
“Lời cậu nói đúng hơn tôi nhiều. Trận thánh chiến này, cậu đã thắng. Hãy giết tôi và hấp thụ hết những trật tự này đi.”
Không có lấy một chút sự do dự chùn bước nào trong quyết định của Arcana.
Như thể cô không hề sợ hãi việc bản thân bị tận diệt chút nào vậy.
“Nếu công nhận ta chiến thắng rồi thì hãy nói ta nghe vài điều trước đã.”
Arcana gật đầu.
“Kẻ chiến thắng có quyền lợi được yêu cầu thứ mình muốn. Tôi sẽ trả lời cậu trong phạm vi hiểu biết của mình.”
“Mấy hôm trước cô đã tới hẳn đại giảng đường của Học viện Anh hùng để hỏi ta về việc đấng toàn năng có thể tạo ra một thanh kiếm mà không ai có thể rút được hay không. Đó chắc không phải là chỉ thị của Ahide đâu nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao cô lại đi tìm câu trả lời?”
Arcana thậm chí đã tạo ra Rivinegirma trong trận phán quyết tuyển chọn này chỉ để xem ta có đủ khả năng để trả lời câu hỏi ấy hay không.
Nếu ta không trả lời được, có lẽ cô ấy sẽ đi tìm một kẻ khác để phán quyết.
“Đây chắc không phải là câu hỏi để khơi mào chiến tranh đâu nhỉ?”
Cô suy ngẫm một hồi rồi cất tiếng.
“Bản thân là thần linh nhưng tôi đã gây ra tội lỗi.”
Cảm tưởng như giọng nói của Arcana chứa đầy sự hối hận ở bên trong.
“Tôi đã quên mất thần danh của mình.”
——————————————————————
Tác note:
Cứ như kiểu nghịch lý toàn năng vs Con mèo của Schrödinger ấy nhỉ.
NIT note:
Sau cùng thì tên cuồng đạo kia đã bị xử lý
Cơ mà này là lần thứ 2 dùng ác mộng để tra tấn, cảm tưởng không phê như lúc đầu, dù rằng thứ ác mộng này đúng là cực hình với mấy tên như hắn
Mà nốt ơi, cứu gái nào :)))
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: