Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT ; Arima死神
~~~~~~~~
“Là sao?”
Sasha nghiêng đầu thắc mắc hỏi.
“Thần linh đã xây dựng tòa lâu đài này, cũng như chiếu rạng màn đêm vô tận ở nơi đây. Thế giới dưới lòng đất đã được sinh ra nhờ trật tự sáng tạo.”
Quả nhiên sự ra đời của thế giới dưới lòng đất là nhờ vào sức mạnh của trật tự à.
Tuy nhiên, không có câu nào trên bức tường cho đủ thông tin để khẳng định rằng việc đó là do một tay Militia làm ra.
Ngay đến cả Arcana cũng sử dụng được sức mạnh của , vậy nên nghiễm nhiên cô ấy cũng có đủ khả năng để tạo nên thế giới dưới lòng đất này.
Giữa Arcana và Militia liệu có mối liên hệ gì không nhỉ?
“Thế câu「Sinh mệnh không còn được sinh ra, thế giới cũng ngừng hoạt động」có nghĩa là gì?”
Sasha tiếp tục đặt câu hỏi.
“Do ta đánh hạ Thần hủy diệt Aberneyu xuống mặt đất và cướp đi trật tự hủy diệt khỏi thế giới này, những sinh mệnh đáng lẽ ra nên biến mất thì lại không biến mất nữa. Kéo theo đó là các sinh mệnh mới cũng không được sinh ra, dẫn đến việc thế giới lâm vào tình trạng trì trệ.” [note46789]
Số lượng căn nguyên chảy trong vòng tuần hoàn của thế giới là một con số bất di bất dịch.
Sự hủy diệt và sinh sôi giống hệt như hai mặt của đồng xu vậy.
“Hay nói cách khác, rất có thể điều đó đã sinh ra những hệ quả chẳng mấy tốt đẹp.”
Tuy nhiên xét theo khía cạnh ngược lại, việc bắt những sinh mệnh đang tồn tại phải bị hủy diệt để cho những sinh mệnh chưa bao giờ tồn tại có cơ hội được sinh ra, nghe có vô lý không cơ chứ?
Ngươi không còn giá trị gì cho thế giới này nữa rồi, mau chết đi để kẻ khác còn chào đời. Đúng là đạo lý của lũ thần.
Ta đây không có nghĩa vụ phải phục tùng theo sự bất công đó.
“Những câu còn lại thì nội dung cũng chỉ giống với mấy tấm bia đá đằng sau thôi.”
Ta lướt mắt qua một lượt rồi đọc chúng lên.
Những văn tự khắc trên bức tường liền phản ứng lại và ánh lên sắc xanh trong trẻo.
“............Hắn đọc hết những lời sấm truyền của thần linh rồi…………..”
Ở phía đằng sau, ta có thể nghe thấy lắt nhắt một vài âm giọng khá bàng hoàng.
“..............Rốt cuộc là tại sao………..? Những văn tự bí mật hơn 1000 năm chưa từng có ai giải mã nổi, vậy mà một tên dị giáo trên mặt đất lại………….”
“...............Hãy trả lời cho chúng con biết đi, hỡi <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques………..Ngài đã ban cho chúng con loại thử thách gì thế này…………?”
Đám học sinh của học phủ đánh mất dần đi sức sống, chúng quỳ mãi ở dưới đất và chắp tay cầu nguyện thần linh với gương mặt cắt không còn một giọt máu. Dường như việc ta đọc được cổ thần tự đã gây nên một cú sốc tinh thần nặng nề với chúng thì phải.
“...........Chưa kết thúc đâu………….”
Đột nhiên, có giọng nói lẩm bẩm rời rạc xen ngang vào giữa những lời cầu nguyện.
“.............Thần linh, chắc chắn thần linh vẫn chưa vứt bỏ ta hoàn toàn…………..”
Thánh giả Gazel loạng choạng đứng dậy với cặp mắt thất thần.
Hắn gắng gượng tiến về phía vòng ma pháp đặt sẵn hòng trốn thoát khỏi đây.
Tuy nhiên giữa chừng, đôi chân của Gazel bỗng khựng lại.
Xuất hiện trước mắt hắn là một thiếu nữ tóc trắng, Arcana.
Cô nhẹ nhàng chìa tay ra với Gazel.
“Minh châu.”
Cơ thể của Gazel giật bắn lên rồi run như cầy sấy, hắn cố gắng giấu đi chiếc nhẫn minh châu đang đeo trên tay mình.
“Hỡi thần tuyển chọn Arcana vĩ đại. Phán quyết của tôi vẫn chưa được giáng xuống. Tôi nhất định sẽ đón vị thần mới và quay trở lại thánh địa linh thiêng này….”
Đối diện với những lời đó, Arcana chỉ lẳng lặng lắc đầu.
“Tín đồ của ta, sứ đồ của thần linh Ahide Alobo Agatse đã buông lời thỉnh cầu. Dựa vào đó, trên danh nghĩa thần tuyển chọn Arcana, ta chính thức giáng phán quyết xuống cho thánh giả Gazel Apt Ageila.”
Gazel sợ hãi lùi lại một bước trong vô thức.
“Không thể nào………..Sao lại……………..”
Khoảnh khắc Gazel định quay đầu bỏ chạy, cánh tay của hắn đã bị cắt đứt lìa, thuận theo quán tính mà tiếp tục văng đi.
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Không biết từ bao giờ, trên tay của Arcana đã xuất hiện một thanh tuyết kiếm. Cô buông lỏng bờ vai, hướng mũi kiếm xuống dưới đất. Lưỡi kiếm vẫn còn vương lại một phần máu đỏ, từng giọt từng giọt lạnh lùng chảy xuống.
Lần này, Arcana ngửa lòng bàn tay của mình lên trên. Chiếc nhẫn minh châu mà Gazel đeo liền tự động bay tới rồi nằm gọn gàng trong bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Cùng lúc ấy, giọng nói của một người đàn ông phát ra từ phía vòng ma pháp đặt sẵn.
“Thần tuyển chọn, Huy quang thần Geoseria, phiên thần tái sinh Nutella De Hiana, Xuyên thần Beheus. Thể theo minh ước của phán quyết tuyển chọn, tôi xin lấy trật tự của ba vị thần này để làm lễ vật dâng lên cho người, hỡi thần Arcana cao quý của tôi.”
Một lượng ma lực khổng lồ đột nhiên tràn ra khỏi viên minh châu.
Nguồn gốc của nó chính là căn nguyên của Huy quang thần, phiên thần tái sinh và Xuyên thần mà ta vừa mới tiêu diệt lúc nãy.
Ba đốm lửa xanh trong viên minh châu thoát ra ngoài, tiếp tục bùng cháy giữa không trung.
“Tiếp nhận. Hãy hòa làm một với ta, hỡi trật tự của tam thần.”
Arcana nhẹ thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn của mình ra.
Cô từ từ nuốt trọn ba đốm lửa xanh kia vào trong miệng.
Toàn thân Arcana phát sáng dữ dội do tiếp nhận lượng ma lực khổng lồ.
Căn nguyên của ba vị thần đang dần đồng hóa với căn nguyên của cô.
Vậy ra đây là hình thức lấy thần linh làm vật tế lễ cho thần linh mà Ahide vừa nói à.
Điều này cũng có nghĩa là Arcana đã hấp thụ được trật tự mà ba thần tộc kia sở hữu.
“.............H, hồng y giáo chủ……….!!”
Gazel lườm Ahide với ánh mắt hình viên đạn, thậm chí hắn còn không thèm sử dụng ma pháp trị thương để cầm máu lại.
“Ông………Ông dám phản bội ta sao………Ta là một tín đồ của Giordal, tông đồ thờ phụng <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques đấy………!”
Ahide chỉnh lại phong thái trang nghiêm rồi chắp hai tay cầu nguyện.
Biểu cảm của gã tràn ngập lòng chính nghĩa kiêu ngạo. [note46790]
“Lời tiên tri đã điểm xuống. Không phải xung đột, cũng chẳng phải tranh đua, hãy cùng sát cánh bên nhau và chiến đấu. <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques nói rằng tôi có trách nhiệm phải kế thừa ý chí và vị thần của anh.” [note46791]
“...........Vớ vẩn………..”
Đương nhiên, Gazel sao có thể dễ dàng hài lòng với điều đó được.
“Không thể nào không thể nào không thể nàoooo…………!! Thế còn sự cứu rỗi của ta thì sao? Sự cứu rỗi của ta đâu!? Ta đã dâng hiến cả cuộc đời thánh kỵ sĩ và thánh giả này cho thần linh, rồi để bây giờ đổi lại được thứ gì cơ chứ?”
“Gazel, đây cũng là một thử thách dành cho anh đấy. Thần linh nói rằng anh nhất định sẽ vượt qua được nó.”
“......Đừng có giỡn mặt với ta! Ngươi nghĩ rằng lấy thử thách ra làm tấm bình phong thì ta sẽ chịu để yên à!? Đây là việc mà một thánh chức giả, việc mà thần linh sẽ làm hay sao!?”
“Gazel!”
Trước giọng nói đanh thép bất ngờ, Gazel chợt rùng mình.
“Anh đang nghi ngờ thần linh ư? Vậy thì nhân danh hồng y giáo chủ của Long Thần Quốc Giordal, tôi sẽ trục xuất anh khỏi giáo hội.”
Gương mặt của Gazel nhuốm nguyên một màu tuyệt vọng, hắn không dám ho he cãi lại thêm bất cứ câu nào.
Đối mặt với kẻ đã hoàn toàn suy sụp tinh thần, Ahide nở nhẹ một nụ cười tràn ngập sự dịu dàng vị tha.
“Xuất phát điểm của con người đều giống như nhau cả, ai cũng được sinh ra với đôi bàn tay trắng. Những thứ thuộc về anh cũng là những thứ thuộc về thần. Vậy nên suy cho cùng, đây chỉ đơn giản là hành động trả lại ân huệ cho thần linh mà thôi. Thử hỏi có điều gì khiến anh phải căm hờn đến vậy cơ chứ?”
Hai đầu gối của Gazel khụy xuống đất, khuôn mặt gã cúi gằm, biểu cảm thì tuyệt vọng đến mức không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được.
“Nào, sám hối đi. Thần linh chắc chắn sẽ tha thứ cho anh thôi.”
Gazel không thể kiềm chế được cơn run của mình, hắn bắt đầu nói với đôi mi đẫm tràn nước mắt.
“Hỡi thần linh, hỡi <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques. Con đã phạm tội tày trời. Xin hãy tha thứ cho việc con đã nghi ngờ và làm trái lại lời tiên tri linh thiêng của người.”
“Hỡi <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques. Mong người rủ lòng từ bi mà tha cho thánh kỵ sĩ Gazel, người tín đồ trung thành đáng thương này.”
Ahide cũng nhắm mắt lại và cầu nguyện cùng hắn.
“Thần linh đã tha thứ cho anh.”
“Hỡi thần linh, con xin thành tâm cảm tạ người.”
Miệng vẫn nói, nước mắt vẫn chảy. Gazel cúi xuống nhặt mảnh kiếm gãy trên sàn lên.
“Hãy tha thứ cho con thêm một điều nữa. Con muốn được giải thoát khỏi bài thử thách này và tới bên cạnh người―”
Sự do dự và sợ hãi thoáng ngập tràn trong khoảnh khắc.
Gazel lấy lại tinh thần, quyết tâm gạt bỏ hết những cảm xúc ấy đi rồi đưa mảnh kiếm gãy lại gần cổ họng mình.
Tuy nhiên, trước khi mảnh kiếm kịp cứa vào da thịt, cơ thể của hắn bỗng khựng lại.
Một bông tuyết nguyệt hoa đã rơi xuống và khiến chân tay của Gazel bị đông cứng hoàn toàn.
Arcana nhìn Gazel với một ánh mắt buồn bã.
“Vị thần của tôi, Arcana. Lòng bao dung của người mới thật rộng lớn làm sao. Tuy nhiên, một khi khối băng này tan rã, anh ta sẽ lại tìm cách đi tới miền cực lạc để diện kiến những vị thần mà thôi.”
Ahide bước tới trước mặt Gazel rồi vẽ một vòng ma pháp lên cơ thể của hắn.
“Vậy thì với tư cách là một tông đồ của thần linh, tôi có nghĩa vụ phải hoàn thành ước nguyện của anh ấy.”
Dứt lời, một ngọn lửa trắng chợt bùng cháy và bao phủ lấy toàn thân Gazel.
Không biết có phải gã đã triệu hồi tên thần nào không mà cả Gazel lẫn tảng băng đang áp chế hắn ta dần tan chảy rồi biến mất hoàn toàn.
Xong việc, Ahide quay gót đi về phía Arcana rồi quỳ gối trước mặt cô.
Ngay sau đó, gã buông ra những lời cầu nguyện nghe hết sức nực cười.
“Ôi, hỡi thần Arcana vĩ đại. Đôi tay này đã nhuốm đầy tội lỗi mất rồi. Thánh kỵ sĩ Gazel tận tụy trung thành với thần linh là thế, ấy vậy mà tôi lại cướp đi sinh mệnh cao quý ấy và trả về miền cực lạc. Tôi thực sự thành tâm sám hối, xin bề trên hãy tha thứ cho tôi.”
Arcana lặng lẽ nhìn dáng vẻ của Ahide đang quỳ dưới đất.
“Ta tha thứ cho cậu, sứ đồ của thần linh Ahide. Kể từ giờ trở đi hãy bước trên con đường đúng đắn hơn.” [note46792]
“Xin tuân lời của người, <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques.”
Ahide phủi áo đứng dậy rồi chuẩn bị rời khỏi căn phòng.
“Fumu. Trò hề của ngươi nhạt nhẽo quá đấy, Ahide.”
Gã dừng bước rồi khẽ quay nửa đầu lại nhìn ta.
“Tôi cũng chẳng hy vọng rằng một kẻ dị giáo như anh sẽ hiểu được ý nghĩa linh thiêng của hành động vừa rồi.”
“Đi mà nói những lời đó với tên Gazel ngươi vừa giết ấy.”
“Anh ấy đã được cứu rỗi.”
“Kuhaha, cứu rỗi? Bởi vì hắn đã tới được chỗ của thần linh à? Đừng làm ta cười thế chứ, tên bịp bợm này.”
Ahide nhìn chằm chằm về phía ta với một gương mặt không cảm xúc. Không quan tâm phản ứng của hắn, ta tiếp tục nói.
“Chỉ có thể trao một người sự cứu rỗi nhỏ nhoi như vậy, thế mà cũng gọi là thần linh sao? <Đấng toàn năng huy hoàng> Eques cơ đấy, nghe mà phát chán.”
Ahide rời ánh mắt khỏi ta rồi tiến về phía vòng ma pháp đặt sẵn.
“Tôi không ngại gì nếu phải tham gia một cuộc thánh chiến với cậu ngay bây giờ cả. Tuy nhiên, thần linh lại không cho tôi bất cứ lời tiên tri nào như vậy. Thật đáng tiếc khi thấy kẻ dị giáo mà lại phải nhắm mắt làm ngơ.” [note46793]
“Hoh. Ngươi còn nghĩ sẵn ra cả lý do để không cần chiến đấu luôn rồi à? Miệng lưỡi khá đấy. Tức là thế này đúng không? Hiện giờ Arcana vẫn chưa thể thắng được ta, vậy nên cứ tạm thời đi hấp thụ sức mạnh của những tên thần khác rồi tính sau chứ gì?”
“Kẻ dị giáo như cậu, chắc chắn sẽ bị thần linh trừng phạt sớm thôi. Hãy chuẩn bị sám hối thật tốt để chờ tới khoảnh khắc ấy đi, Arnos Voldigod.”
Vòng ma pháp khởi động, thân ảnh của Ahide vụt biến mất.
Sau khi nhìn gã đi khỏi, Arcana liền vươn tay ra khoảng không trước mặt.
Cô vẽ nên một vòng ma pháp trận, kết hợp với những cánh tuyết nguyệt hoa đang chậm rãi tuôn rơi.
Đó đích thị ma pháp Chuyển Sinh.
Hừm, cô ta định hồi sinh Gazel à?
Nhìn vào thuật thức thì có thể thấy đây là phép chuyển sinh hoàn toàn dựa vào tự nhiên, không có bất cứ cơ cấu nào hỗ trợ người chết lấy lại sức mạnh hay ký ức gì cả.
Thậm chí ngay đến việc lúc nào hắn sẽ được đầu thai cũng chẳng rõ nữa.
“Fumu. Tại sao cô lại chọn gã đàn ông đó?”
Arcana trả lời một cách vô cảm.
“Cậu ta là một người không thể cứu vãn nổi, còn tôi là thần linh.”
Vì bản thân là thần linh nên mới cố tình chọn người không thể cứu vãn nổi sao?
Đại ý thì ta hiểu rồi, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy hắn vẫn chưa được cứu rỗi mà.
“Cậu có biết không?”
“Việc gì biết thì ta biết thôi.”
Arcana đưa mắt nhìn chiếc nhẫn minh châu, di vật của Gazel mà cô vừa lấy lại.
“Tại sao con người lại muốn trở thành thần linh như vậy?”
Cô ấy đang nói tới Gazel, Ahide và những người được lựa chọn tham dự vào cuộc phán quyết tuyển chọn này.
“Liều mình đánh đổi cả mạng sống, trở thành thần rồi thì làm gì nữa? Điều đó là sự cứu rỗi đối với họ sao?”
“Chịu. Chắc là ham muốn sức mạnh thôi chứ gì. Vậy ta lại hỏi cô, tại sao cô lại hỏi như vậy?”
Arcana suy tư một lúc rồi trả lời.
“Tôi chưa từng cảm thấy hạnh phúc với việc bản thân mình là thần linh, dù chỉ một lần.”
Nghe được những lời đó, ta bất giác bật cười trong vô thức.
“Kuku, kuhahahaha. Arcana, không ngờ một thần linh như cô mà lại nói ra được câu hay như vậy đấy. Mà, việc phải cứu một kẻ không thể cứu nổi kể ra cũng không đến nỗi nào.”
Arcana thi triển phép Dịch Chuyển.
“Đã đi rồi à?”
“Cậu là kẻ địch.”
“Phải rồi nhỉ.”
“Tôi khuyên cậu, nên trở về mặt đất đi.”
“Hoh, tại sao nào?”
“Không nói thêm được nữa.”
Bẫy à? Hay cô ấy thực sự có lòng khuyên ta đây?
“Bởi vì ta là kẻ địch?”
“Đúng.”
“Thế thì hà cớ gì lại cho ta lời khuyên như vậy?”
“Tôi không được phép cứu kẻ địch của mình sao?”
“Thú vị đấy.”
Nếu điều này là sự thật thì rất có khả năng hành động của Arcana đã bị cưỡng ép, hay nói cách khác là cô đang chịu sự trói buộc bởi minh ước với Ahide rồi.
“Không có nhiều thần tộc nói ra những câu như vừa rồi đâu.”
Những hạt phân tử ma lực bắt đầu nổi lên từ dưới vòng ma pháp, phép Dịch Chuyển được khởi động.
Hình bóng của Arcana vụt biến mất khỏi căn phòng.
Chỉ còn động lại chút tàn dư âm thanh của giọng nói.
“Tin hay không tùy cậu.”
—-----------------------------------------------------------------------------------------
Tác note:
Kẻ nào tin thì sẽ được cứu rỗi, liệu có đúng không nhỉ?
NIT note:
Tự nhiên sau chương này muốn nốt bằm thằng cuồng tín kia ghê luôn á.
Cái phán quyết tuyển chọn này hôm nào phải thống kê lại mấy cái minh ước quá, hơi ngộ độc thông tin roài.
Mà đoạn hội thoại gãy gọn của 2 đứa ở cuối chương, đọc cứ như Arcana là tsun x kuu vậy, không biết lỡ sau có vào harem thì làm chị em tốt vs Misha hay Sasha đây :))
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: