Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Note nhẹ đầu chương:
Bộ truyện này được up duy nhất tại [ln.hako.re] aka [docln.net], nếu các bạn thấy bộ này ở bất cứ nơi nào khác, thì nó đều là hàng ăn cắp, và nếu bạn đang đọc tại những web đó, vui lòng sang đây để có trải nghiệm tốt hơn nhá, như là đọc hàng chính chủ, đọc trên web xịn hơn (tại web leech là sao leech đc cái format của hako đc), up chương nhanh hơn, tương tác với team dịch các kiểu, và mục đích quan trọng nhất là để mấy web leech ế nhăn răng, chứ không thì dịch giả nản mà nghỉ hết á :)
Rồi, mời mọi người đọc truyện.
~~~~~~~~~~~~~
Thời đại thần thánh——
Những bông hoa tuyết phấp phới tung bay, chao liệng giữa thiên không một hồi và nhẹ rơi xuống đất.
Tia sáng ấm áp từ trên cao chiếu rọi vào khiến cho chúng trở nên lấp lánh tuyệt đẹp.
Mà khoan, nói đúng ra thì có hơi khang khác một chút.
Những bông hoa tuyết rực rỡ giữa nền trời ấy thực chất là từ ánh sáng hóa thành.
Ngoài vầng trăng cô độc giữa đêm khuya trong thường thức của nhân loại, trên bầu trời còn hiện hữu thêm một tồn tại khác. Artiel Tonoa.
Ánh bạc huyền ảo của vầng trăng tròn lan toả khắp muôn nơi. Cơn mưa hoa tuyết phi tự nhiên lặng lẽ vượt qua hàng ngàn cây số để được hoà tan vào nền đất.
Người đời đã đặt cho nó một cái tên hoa mỹ—‘tuyết nguyệt hoa’.
Mọi sinh mệnh được ánh sáng của chiếu vào sẽ sản sinh ra ma lực trong ‘nguồn’ của chúng.
Từ đó mà căn cốt, gốc rễ, hay còn gọi là căn nguyên của sinh mệnh sẽ được hình thành.
Đây là chiến trường nơi vô số những sinh mệnh đã bị cướp đi.
Ánh sáng trắng bạc của mặt trăng chiếu xuống. Để rồi từ vùng đất hoang tàn cho đến những núi xác chết, rừng cây bị phá hoại, đồng hoa bị héo khô...tựa như kim đồng hồ thời gian đã ngừng quay, tất cả đồng loạt đông cứng hết lại và dần dần tan biến.
Những gì đã quá cũ kỹ thì cần phải loại bỏ, để cho những thứ mới có cơ hội được sinh ra.
Dưới bầu trời đêm nơi hàng ngàn sinh mệnh liên tục biến mất khỏi thế gian, ánh nguyệt quang vẫn tỏa sáng rực rỡ, ban phát thêm vô vàn những phép màu mới
xuống mảnh đất khô cằn nơi đây.
Nhờ có Artiel Tonoa, vòng tuần hoàn sinh mệnh được diễn ra một cách đều đặn, trật tự của thế giới cũng vì thế mà được bảo toàn.
Những tinh thể tuyết nguyệt hoa vẫn chậm rãi rơi nhẹ xuống núi xác giữa chiến trường, tựa như đưa thời gian xung quanh không gian này vào trạng thái đóng băng. Ở giữa cái đại lục nơi thấm đẫm mùi máu và sự chết chóc này, chỉ một tồn tại duy nhất là có thể cử động.
Một người đàn ông hiên ngang đứng đó.
Hắn khoác trên mình bộ trang phục đen tuyền tỏa ra khí chất của bậc đế vương, thẩn thơ một mình giữa vùng đất hoang tàn bị nhấn chìm bởi sự hủy diệt áp đảo. Tai tiếng của người này thì cao ngút tận trời xanh, đến nỗi không ai mà không biết tới. Bạo nghịch Quỷ vương Arnos Voldigod.
Hắn chậm rãi bước đi, đôi ma nhãn tím đen ngước lên và lườm thẳng về phía bầu trời.
Một thứ hắc ám gì đó xuất hiện và tạo thành mặt phẳng tối đen đặt ngay dưới chân của hắn. Tiếp thêm một bậc, rồi lại một bậc nữa.
Những bậc thang hắc ám liên tục được hình thành, đích tới của nó là Artiel Tonoa đang toả sắc giữa bầu trời đêm.
Quỷ vương bắt đầu leo lên chiếc cầu thang đen tuyền đó.
Khoảng cách từ bình địa cho tới là cực kỳ xa. Cho dù đã leo lên tới độ cao mà trông những dãy núi ở dưới còn nhỏ hơn cả những viên sỏi lăn lóc giữa đường, đích đến vẫn chưa thấy đâu cả.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu...
Ước chừng đã 7 ngày liên tục, cũng là từng ấy thời gian mà màn đêm ngự trị trên thế giới này.
Chừng nào vẫn yên vị tỏa sáng trên bầu trời đêm, ánh bình minh sẽ không bao giờ trở lại.
Cũng được một tuần rồi, quả nhiên vầng trăng bạc này xa hơn rất nhiều so với cảm giác mà mắt thường trông thấy.
Quỷ vương vẫn tiếp tục leo lên những bậc thang hắc ám dài vô tận giữa cơn mưa tuyết nguyệt hoa. [note31561]
Bỗng dưng, có một bông hoa tuyết hóa từ ánh trăng bừng sáng rực rỡ. Một cô bé tầm độ 10 tuổi không biết từ đâu mà xuất hiện.
Mái tóc bạc óng ả dài đến tận mắt cá chân, đôi đồng tử long lanh thấp thoáng ánh ngân quang thần bí, cuối cùng là bộ lễ phục trắng tinh khiết mang đậm khí chất thánh thần.
“Về đi.”
Cô bé chỉ cất lên một câu ngắn gọn.
“Ta từ chối.”
Nói rồi, Quỷ vương tiếp tục leo tiếp lên trên.
Thế nhưng, cho dù có leo cỡ nào thì khoảng cách giữa hắn với cô bé vẫn cứ như vậy, chẳng hề thu hẹp lại chút nào.
“Mục đích của anh là gì?”
“Đánh rụng vầng trăng kia.”
Cô bé nhìn Quỷ vương bằng ánh mắt vô hồn.
“Việc đó là không thể.”
“Trong từ điển của ta không có định nghĩa của cụm từ bất khả thi.”
Cô bé biến mất sau khi nghe xong câu trả lời của Quỷ vương.
Không hề bận tâm tới chuyện vừa xảy ra, hắn tiếp tục chuyến hành trình của mình.
Lại 7 ngày nữa trôi qua.
Tuyết nguyệt hoa rơi xuống và thêm một lần bừng sáng, cô gái nhỏ với mái tóc bạc lại xuất hiện trước mặt hắn ta.
“Tại sao anh lại muốn đánh rụng ?”
“Ta không hiểu. Tại sao ngươi lại hỏi câu đó?”
Cô bé lặng nhìn gã Quỷ vương.
“Buổi sáng thì tước đoạt đi toàn bộ sự sống, để rồi đến ban đêm thì lại tạo ra những sinh mệnh mới trở lại thế gian. Giết để sinh ra, sinh ra để bị giết. Bọn ta không phải là thứ đồ chơi của các ngươi đâu.”
“Đó là luân lý của thế giới.”
“Vậy thì ta sẽ tiêu diệt nó.”
Cô bé ngạc nhiên tròn xoe mắt lại.
“Nếu cái thứ phi lý đó là luật của thế giới này, chẳng thà ta xóa sổ nó đi cho rồi.”
“Nếu xóa bỏ luân lý thì trật tự sẽ biến mất. Thế giới này sẽ tới hồi diệt vong.”
Cô bé nói như thế với một tông giọng vô cảm, Quỷ vương liền trừng mắt lườm lại đầy sát khí.
“Thế giới này, nó có dịu dàng không?”
Cô bé không trả lời.
Hoặc cũng có thể là không trả lời được.
“Nó có phải là một thế giới đáng được bảo vệ không? Giết rồi bị giết, tiêu diệt rồi lại bị tiêu diệt. Ánh sáng hy vọng đã vụt tắt từ lâu rồi. Cái thế giới này không khác gì một phòng tra tấn khổng lồ cả. Chừng nào còn tuân theo luật lệ nơi đây thì sẽ không bao giờ thấy lại được ánh sáng. Thứ duy nhất tràn ngập khắp nơi chỉ có những tiếng la hét đau khổ mà thôi”
Quỷ vương dừng bước chân của hắn lại và nghiêm túc nói với cô bé đang lơ lửng trên cao.
“Hỡi nữ thần xa lạ, hãy khắc ghi điều này vào sâu trong tâm trí của ngươi. Cứ lặp đi lặp lại cái lời đe dọa cũ rích rằng thế giới sẽ bị hủy diệt thì sẽ chẳng thể khiến ta tuân theo đống luật lệ vô lý mà các ngươi tự quyết định mãi đâu.”
Sự yên tĩnh lại một lần nữa trở về với không gian. Và rồi một lúc sau, cô bé chợt cất tiếng lên và phá tan đi nó.
“Militia”
Quỷ vương trông có vẻ chưa hiểu lắm. Cô bé bèn tiếp tục.
“Thần sáng tạo Militia, trật tự tạo ra thế giới này. Tên của anh là gì?”
“Quỷ vương Arnos.”
Gã Quỷ vương xưng danh đáp lời.
“Arnos.”
Vẫn là chất giọng vô hồn vô cảm ấy.
“.........Thế giới này không hề dịu dàng…….”
Nói rồi hình ảnh của cô bé biến mất, để lại bông tuyết nguyệt hoa lả lướt chao liệng giữa không trung.
Quỷ vương vẫn đứng yên tại đó và ngắm nhìn bông hoa tuyết một hồi lâu.
Không biết hắn đang trầm tư suy nghĩ điều gì mà không hề thấy cất bước tiến lên.
Ngước mắt lên nhìn giữa khoảng không xa xăm, Quỷ vương đứng chôn chân tại chỗ và hòa mình trong luồng suy nghĩ thẩn thơ.
Một tiếng, bốn tiếng, rồi mười tiếng, tròn một ngày đã trôi qua.
Hắn vẫn không nhúc nhích dù chỉ một bước. Thế rồi những bông tuyết nguyệt hoa lại rơi xuống trước mặt.
Cô bé gái với mái tóc trắng bạc hiện ra trên chiếc cầu thang hắc ám.
Khuôn mặt của Militia vẫn vô cảm như thường lệ, cô lặng lẽ quan sát gã Quỷ vương.
“Fumu. Hôm nay nhanh hơn mọi khi nhỉ?”
“Vì anh đợi.”
Militia trả lời trong khi chỉ ngón tay về phía Quỷ vương.
Ý muốn nói hắn đã đứng đó suốt để đợi cô bé xuất hiện.
“Ngươi biết ư?”
“Tôi biết.”
“Ra là thế à. Quả đúng là Thần sáng tạo có khác.”
Quỷ vương quay lưng lại rồi đặt hông ngồi xuống ngay trên chiếc cầu thang hắc ám tưởng chừng như vô tận này.
Khác với sự thù địch hướng tới ở trên đầu, hắn nhìn xuống thế giới bên dưới với đôi mắt bình thản.
Đâu đó trên gương mặt Quỷ vương thoáng hiện lên một chút u sầu.
Militia cảm thấy kỳ lạ và bước xuống cầu thang.
Lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người được rút ngắn.
“Ta có chuyện muốn hỏi”
Quỷ vương vẫn giữ nguyên tư thế, hắn chỉ quay đầu lại để nhìn vào Militia.
“Về thế giới này?”
“Không, về ngươi cơ”
Đôi mắt của Militia khẽ mở to một chút.
“Nghĩ lại thì ta chưa từng cố thấu hiểu thần tộc. Militia, hãy cho ta biết cảm xúc của ngươi.”
Cô bé trả lời Quỷ vương bằng tông giọng trầm lặng máy móc.
“Thần linh là trật tự. Phẫn nộ, đau buồn, tốt bụng, tự hào...chúng tôi không có những thứ đó. Chỉ đơn giản là những tồn tại được sinh ra dưới dạng trật tự của thế giới và thực hiện đúng nghĩa vụ của mình mà thôi. Cơ thể này là bất diệt, vì vậy ngay cả định nghĩa sống cũng không thể áp dụng”
“Tóm lại ý ngươi nói rằng mình không có cảm xúc?”
“Tồn tại bất diệt không cần tới cảm xúc. Thứ đó chỉ dành riêng cho những sinh vật sống mà thôi.”
Militia vô cảm đáp lại như thể điều ấy hết sức hiển nhiên.
Quỷ vương lại lần nữa đánh tầm mắt xuống dưới mặt đất. Hắn suy tư một hồi rồi bắt đầu cất giọng.
“Thần linh không phải bất diệt”
Câu từ của hắn thể hiện ý chí rất rõ ràng.
“Đứng trước mặt ta, không có tồn tại nào là bất diệt cả”
Quỷ vương lại hỏi Thần sáng tạo một lần nữa.
“Ngươi có thể nói cho ta nghe về bản thân mình không?”
Militia hỏi ngược lại hắn, sự vô cảm trên gương mặt của cô vẫn không hề suy chuyển.
“Chuyện gì?”
“Gì cũng được”
Vị thần trong hình hài bé gái im lặng một hồi lâu.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua.
Cuối cùng, cô bé cũng chịu mở lời.
“Tôi có một người em gái.”
“Hoh. Có thân nhau không?”
“Chưa gặp bao giờ.”
“Tại sao lại vậy?”
“Vì đó là trật tự.”
Cô bé vừa dứt lời, thì bầu trời đằng đông bắt đầu nhuộm sắc đỏ.
Bình minh đang dần ló dạng, kết thúc một chuỗi màn đêm dài đằng đẵng.
“ sắp biến mất. Thời gian tôi có thể xuất hiện ở đây đã hết.”
“Vậy thì trước khi ngươi rời đi cho ta hỏi thêm một câu nữa.”
Militia gật đầu.
“Tên của em gái ngươi là gì?”
Vầng trăng trắng bạc thống trị bầu trời đêm dần dần biến mất, nhường chỗ cho bóng mặt trời rực rỡ ban mai.
Militia hóa thành bông tuyết nguyệt hoa lấp lánh và vụt rời khỏi dương gian vào cùng khoảnh khắc ấy.
Thứ cô ấy để lại là tên người em gái của mình.
Ngày tháng trôi qua.
Vẫn như thường lệ, hàng chục triệu sinh mạng cứ thế bị ánh mặt trời cướp đoạt.
Vào một buổi đêm 7 năm sau kể từ ngày hôm đó――
Ánh bạc huyền ảo của lại soi rọi cả bầu trời.
Thế giới chìm vào tĩnh lặng, thời gian tưởng chừng như đã ngừng trôi. Có một chiếc cầu thang hắc ám được dựng lên kết nối mặt đất với vầng trăng bạc.
Giữa không gian hiu quạnh, kẻ nào đó đang miệt mài trèo lên từng bước từng bước một.
Bạo nghịch Quỷ vương Arnos Voldigod.
Hắn đã leo suốt 7 ngày 7 đêm, đến cái độ mà dãy núi cao chót vót nhìn xuống từ đó cũng chỉ bé tẹo teo như viên đá cuội. Thế rồi không biết từ đâu, những bông tuyết nguyệt hoa lấp lánh ánh bạc phấp phới nhẹ bay đến.
Nó càng ngày càng trở nên chói lọi, dần dần hoá thành bóng hình một bé gái.
Mái tóc bạc óng ả trải dài tới tận gót chân, Thần sáng tạo Militia vẫn giữ nguyên nhân dạng, không hề thay đổi chút nào so với năm xưa.
“Fumu. Đã lâu không gặp, Militia.”
“7 năm rồi.”
Militia bước xuống bậc thang.
“Hôm nay ta có quà cho ngươi đây.”
Quỷ vương lấy một lá thư trong túi ra và đưa cho cô bé.
“Từ em gái của ngươi đấy.”
Nghe Quỷ vương nói vậy, Militia liền xé bỏ phần phong thư và rút mảnh giấy ở bên trong ra.
Có một vòng ma pháp được vẽ lên trên đó. Cô bé nhẹ chạm tay vào, ngay lập tức những giọng nói vang vọng lên trong đầu.
Militia lắng nghe nó một lúc, sau đó cô khẽ nở nụ cười.
“Bức thư viết gì vậy?”
Cô bé đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Quỷ vương.
“Anh chưa đọc?”
“Sao ta có thể đọc trộm thư của người khác được chứ.”
Thế rồi Militia trả lời.
“Gửi lời hỏi thăm tới Quỷ vương của em nhé.” [note31562]
“Fumu. Mà, dù sao thì ta cũng đã khá khổ cực để cô ấy viết ra những dòng như vậy.”
Quỷ vương đặt hông ngồi xuống chiếc bậc thang, và Militia tiến đến đứng ngay bên cạnh hắn.
“Tôi đã mơ.”
“Hoh. Thần mà cũng mơ à?”
Militia lặng lẽ lắc đầu.
“Mới lần đầu tiên.”
“Giấc mơ như thế nào?”
“Thần linh đã chuyển sinh.”
Đưa ánh mắt suy tư nhìn xuống dưới mặt đất xa xăm, Militia trả lời.
“Rồi sao nữa?”
“Cho dù chuyển sinh thì trật tự vẫn là trật tự, thần vẫn là thần.”
Sự vô cảm vẫn vậy ngay cả lúc cô kể về giấc mơ lần đầu trải qua.
“Tuy nhiên trong giấc mơ, thần linh đã có được một sinh mệnh khác ngoài trật tự. Còn tôi thì đã nhường tất cả mọi thứ cho em gái.”
“Nhường tất cả mọi thứ? Vậy thì ngươi sẽ ra sao?”
Cô bé lặng nhìn gã đàn ông bên cạnh một hồi rồi đáp.
“Không biết.”
Quỷ vương ngẫm một hồi rồi tiếp tục hỏi.
“Vậy ngươi muốn làm gì nào?”
“Tôi muốn trở thành sự dịu dàng của thế giới băng giá này.”
Nghe xong câu nói của Thần sáng tạo, Quỷ vương bất giác bật cười.
“Kỳ lạ sao?”
“Không, ta chợt nghĩ bản thân mình cũng khá là ngốc nghếch chút thôi.”
Hắn vui vẻ tự buông lời chế giễu.
“Thần cũng có thần này thần kia nhỉ?”
“Có rất nhiều trật tự khác nhau, nhưng không ai sở hữu sinh mệnh nào.”
Quỷ vương khẽ cười rồi tiếp tục hỏi.
“Đêm nay ngươi có rảnh không?” [note31563]
“Một chút.”
“Vậy thì tiếp tục phần đang dang dở của 7 năm trước nào. Hãy cùng nói chuyện cho tới khi trời sáng thì thôi.”
Ánh bạc huyền ảo của vầng trăng thắp sáng cả bầu trời đêm tĩnh lặng, điểm xuyến ánh quang lấp lánh từ những bông tuyết nguyệt hoa nhẹ nhàng nhảy múa giữa không trung.
Ở trên chiếc cầu thâng hắc ám bắc ngang đất trời, Thần sáng tạo và Quỷ vương cứ thế chậm rãi kể cho nhau nghe những câu chuyện về bản thân.
------------------------------------------------------------
Tác note:
Cuộc gặp gỡ giữa Quỷ vương và Thần sáng tạo.
Không biết họ đã kể nhau nghe chuyện gì nhỉ?
NIT note:
4 vol đã trôi qua, và vol 5 đã làm cho t và bác Sinh sốc cực mạnh.
Chương này phải bác Shuu viết không vậy.
Sao lại tả cảnh nhiều vl thế, bỡ ngỡ vãi.
Theo mở đầu thì đoán vol này xoay quanh thần sáng tạo đi, hoặc rộng ra là nguyên đám thần, thế lì đáng lý ra mấy con thằn lằn biết bay phải nhường vol sau chứ. Vol này ngắn mà.
Đoán mò vô nghĩa, hóng thôi,
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ cmt vs cày view nhiệt tình leo top nào =))
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bản dịch chính chủ được up duy nhất tại link: