Phần 1
Năm mươi ngàn người hâm mộ đều đổ dồn về sân vận động Tokyo Dome.
Phong cách hát gọi và đáp diễn ra rất có trật tự cứ như đang ở trong quân đội vậy. Những người hâm mộ thì vẫy lên những cây đèn hình bút trông chẳng khác gì đang tập thể dục dưỡng sinh cả.
Khán giả nơi đây có lòng trung thành còn sâu đậm hơn cả những người hâm mộ của các thần tượng khác.
Người chiếm giữ độc quyền lòng trung thành đó chính là tôi đây, người thống trị sân khấu.
—Thần tượng đứng đầu, Hoshigaoka Stella.
Tôi nhảy và hát lên những bản hit hết bài này tới bài khác.
Từng ánh mắt và cử chỉ của tôi đều đang chơi đùa những kẻ hâm mộ và điều khiển những con tim của chúng. Những ánh đèn đầy màu sắc vẫy qua vẫy lại cứ như chúng đang tỏ ra phấn khích vậy.
Fufufu, hãy dâng hiến toàn bộ mana của các ngươi, sức sống của các ngươi. Cho ta đi.
Tôi đang cảm nhận toàn bộ sự phấn khích của những người hâm mộ.
Cảm xúc của con người là năng lượng cho ác quỷ. Sự dao động tinh thần càng lớn, chất lượng của nguồn năng lượng càng cao. Ngày nào cũng vậy, những kẻ hâm mộ đều dâng hiến mana cho tôi.
Những hoạt động hàng ngày của chúng. Mua quà của tôi. Lan truyền sự nổi tiếng của tôi trên mạng xã hội. Ngay cả những chuyện đó cũng giúp tôi có được mana dù số lượng là ít hơn.
Tuy nhiên, số lượng mana mà tôi có thể thu được từ một buổi biểu diễn trực tiếp thì lại ở mức độ hoàn toàn khác. Buổi diễn này như Sabbath vậy, một phép thuật nghi lễ. Chính vì thế mà biểu diễn trực tiếp là việc rất cần thiết.
Bên cạnh đó, cho dù lượng mana thu thập được có giảm đi, thì biểu diễn trực tiếp là thứ mà tôi rất thích làm. Đối mặt trực tiếp với người hâm mộ, những người tôn thờ tôi, khiến cho tôi có cảm giác rất khác so với việc phải nhìn chúng qua màn hình.
Khi tôi thấy chúng bắt đầu trở nên say đắm màn trình diễn của tôi, tôi mới có thể nếm trải được cái cảm giác hài lòng và hưng phấn.
Phải rồi.
Nhìn ta nữa đi. Thích ta nữa đi!
Nếu các ngươi làm thế, điệu nhảy của ta sẽ càng say đắm hơn đấy.
Khi tôi lắc eo để thêm vào sự quyến rũ của mình, sức ép của nơi đây tăng lên rất cao.
Phía sau tôi là những thành viên phụ trợ, những quân bài của Star. Họ đóng vai trò làm những vũ công phụ, làm cho sân khấu nóng lên để tôi có thể tỏa sáng hơn nữa.
Nekobe Myaa, người vừa mới gia nhập gần đây là một trong số họ.
Khi tôi quay một vòng và liếc nhìn cô ấy, nụ cười của cô ấy có hơi cứng lại.
—Màn trình diễn của cô chủ hôm nay còn dữ dội hơn cả khi diễn tập nữa nya. Chỉ cần nhảy theo thôi là việc tốt nhất mình có thể làm rồi mya.
Có cảm giác như tôi có thể nghe thấy tiếng cằn nhằn đó trong lòng cô ấy.
Những quân bài của tôi đang cố hết sức để nhảy, nên họ sẽ không kéo tôi xuống.
Phía sau sân khấu có một cái màn LED cực lớn, nó đang chiếu lên những cảnh quay có kỹ xảo rất công phu để làm cho sân khấu này sinh động hơn nữa.
Trên bầu trời đêm là những vì sao đang tỏa sáng, những bụi sao đẹp tuyệt trần. Đúng lúc đó—,
Cảnh quay đột nhiên biến mất và màn hình hóa đen.
Tình cờ thay, bài hát cũng vừa kịp kết thúc. Song, đáng lẽ việc chuyển bài sẽ không như thế này. Dù nét mặt tôi không có thay đổi gì, nhưng bên trong tôi thì đang sôi máu lên.
Mồ! Đám nhân viên đó đang làm gì vậy!?
Nhưng ngay sau đó—,
“……Ể?”
Màn hình đen hiện lên vài dòng chữ.
Những ký tự màu trắng dần hiện lên.
— ‘Chẳng hay’
“Cái gì……đây.”
—‘Mọi người về nhà đi.’
Khi tôi nhìn về phía cánh gà, đám nhân viên đó đang hoảng loạn lên.
Sau đó, phía khán giả bắt đầu huyên náo lên.
Không tốt. Lúc này tôi cần phải che đậy chuyện này lại.
“Ummm, xin lỗiiii mọi người. Có vẻ như có chút trục trặc kỹ thuật. Tôi nghĩ nó sẽ được giải quyết sớm thôi nên đợi một chút nhé, được chứ?”
Tôi bồi thêm một cú nháy mắt.
Song, tình trạng của khán giả vẫn rất kỳ lạ. Một chút huyên náo bỗng lọt vào tai tôi.
“Không hiểu sao, tao không còn thấy hứng thú nữa……muốn về nhà không?”
“Chắc vậy. Tao cũng chán rồi.”
—Ể!?
Chuyện này……chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Đáng lẽ tao không nên tới đây mới phải. Không biết sao tao lại rơi vào chuyện này nhỉ?”
“Chuẩn. Chậc, tao nghĩ lại giống như chương trình ti vi nổi tiếng nào đấy qua thời kì đỉnh cao rồi.”
Tôi có thể cảm nhận được mặt mình đang tái nhợt đi.
—Kuh!
Tôi cắn lấy môi.
Bình tĩnh.
Rõ ràng là có gì đó rất kỳ lạ. Rất có thể đây là một cái bẫy do ai đó sắp đặt.
Những vũ công phụ cũng đang tỏ ra hoang mang.
“S-Stella-samaa! Có chuyện gì với mọi người vậy mya!?”
Trông Myaa như sắp phát khóc vậy. Khiến cho tôi như muốn hét lên với cô ấy. Rằng tôi mới là người muốn biết chuyện gì đang diễn ra ở đây đấy.
“Ah……!?”
Những con tim của khán giả đang rời xa khỏi tôi. Tôi cảm nhận được những dòng chảy gửi mana tới chỗ tôi đang dần bị chặn lại hết cái này tới cái khác.
“……Nekobe, em có cảm thấy có gì đó kỳ lạ không? Em có suy nghĩ gì về chị?”
“Nyau? Cái đó, Stella-sama là cô chủ của Myaa, chị vẫn xinh đẹp và lạnh lùng như thường mya.”
Phản ứng của Myaa vẫn không thay đổi. Từ những gì tôi thấy, thì những thành viên khác cũng vậy. Họ bối rối chỉ vì họ không thể hiểu được phản ứng của khán giả mà thôi.
Khi tôi hướng ánh mắt về phía khán đài, tôi có thể thấy được khán giả đang đổ về lối ra.
Có gì đó đang diễn ra.
Hơn nữa, nó còn là thứ chẳng hay ho gì.
“……Dù sao thì chúng ta cũng không thể tiếp tục buổi diễn được nữa. Chúng ta đi về.”
Tôi đi thẳng về phía cánh gà mà không làm gì hay nói bất cứ lời nào khác. Ngay khi đến đó, tôi lập tức đi ra khu vực phía sau, tiến về phía phòng chờ.
Tôi vẫn nhìn thẳng về phía trước trong khi nói với Myaa và những người khác đang đi theo sau tôi.
“Rất có thể đây là kế hoạch của kẻ thù. Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này ngay. Trong khi vẫn chưa quá muộn—”
Bỗng có một bóng dáng của ai đó đứng cản đường trên hành lang phía trước.
“Quááá tệệ. Đã quá muộn rồiii.”
Mái tóc vàng và làn da rám nắng. Cách ăn mặc hở hang hệt như một đứa gal xấu tính.
—Sun, Sansa Summers.
“Sansa……là do ngươi làm sao?”
“Không đâu. Làm sao ta có thể làm được một chuyện gì một cách trực tiếp được chứ?”
Đúng là không thể nghĩ được rằng Sansa có thể làm ra chuyện như thế này. Nếu vậy thì—,
“!?”
Đột nhiên tôi bị đánh bởi một cú tác động rất mạnh.
Tôi cảm thấy người tôi bị đánh bay sang một bên.
“Stella-sama-!?”
Người tôi bay xuyên qua bức tường ở phía đối diện của hành lang và ngã nhào vào trong nhà kho ở phía bên kia.
Năng lực phòng thủ Horoscope liền được kích hoạt và tự động thi triển phép thuật Armored lên người tôi. Nhờ thế mà tôi không bị thương nặng. Nhưng, tầm nhìn của tôi đang bị rối loạn vì có quá nhiều tác động.
Vừa rồi có ai đó đã tung ra một đòn phép thuật từ phía bên kia bức tường.
“……tsu!”
Đúng lúc đó, phép thuật Horoscope bỗng biến mất.
Đó là vì dòng chảy mana của tôi đã bị cắt đứt. Một phép thuật như Horoscope tiêu tốn rất nhiều mana. Nên không thể sử dụng nó liên tục được.
Hơn nữa, vì nguồn cung mana bỗng dưng bị chặn lại, nên không còn nhiều sức mạnh còn sót lại trong người tôi. Ngay cả trong những thời điểm tốt nhất, mức độ tiêu hao mana của tôi đã là quá tệ rồi. Dù công thức phép thuật của tôi rất mạnh, nhưng tôi không có đủ mana để cung cấp cho nó. Chính vì thế mà tôi rất cần những dòng chảy cung cấp mana.
Tôi cần phải duy trì mana trong khi trốn thoát khỏi nơi đây nhanh nhất có thể!
Tôi đứng dậy và chạy về phía cửa ra. Nhưng—,
“—Kyah!?”
Mắt cá chân của tôi bỗng bị thứ gì đó quấn lại khiến cho tôi ngã ra phía trước.
“Fufufu, ngươi sẽ không thể bỏ chạy dễ dàng thế đâu.”
Một cô gái trong bộ đồ nô lệ đầy quyến rũ bước ra từ phía bên kia bức tường đổ vỡ. Thứ quấn quanh mắt cá chân tôi chính là cây roi nằm trong tay cô ấy.
Vậy ra phép thuật lúc nãy cũng là của cô ta—Hayachine Yotaka.
“Ngươi—hya……!?”
Người tôi bỗng bị nhấc bổng lên. Cứ như thể bản thân cây roi đó có ý chí vậy.
“Guah!!”
Tôi đâm sầm vào trần nhà. Sau đó tôi rơi xuống.
“Guh……khụ khụ! Khụ-”
Dù tôi đã thi triển phép thuật phòng thủ, nhưng vẫn không thể hấp thụ hết được cú tác động vừa rồi.
“Kuh……ngươi.”
“Ooh, tư thế rơi đẹp phết đấy Stella. Hay ta cũng nên tham gia vào nhỉỉỉ?”
Sansa vừa cười toe toét vừa vỗ tay và bước qua lỗ hổng trên bức tường.
Bỗng có một ngọn lửa hiện ra giữa hai bàn tay của cô ấy.
Quả cầu lửa trông hệt như mặt trời thu nhỏ.
“Prominence!!”
Mặt trời thu nhỏ ấy liền bay về phía này. Nó kéo dài ra và uốn lượn thành hình một con rồng. Con rồng bằng lửa ấy bỗng công kích tôi.
“Kuh……Barricade!!”
Tôi thi triển ra phép thuật phòng thủ. Giờ không phải lúc tiết kiệm mana.
Prominence đập lên Barricade khiến cho không gian trước mặt tôi bị bao trùm bởi lửa.
“Ngươi……kyaaaaah!?”
Con rồng lửa tan ra. Cùng lúc đó, Barricade cũng bị đập vỡ. Cơn tác động khiến cho tôi bị đánh bay ra phía sau.
“Ahaha, hài hước ghêêê!! Cái vẻ phô trương vênh váo thường ngày của ngươi đâu rồi? Thôi nào thôi nào, giờ thử coi thường ta xem nào!”
“……tsu.”
Cái con đàn bà này! Nếu tôi ở trong tình trạng hoàn hảo nhất, thì tôi sẽ giết chết cô ta ngay lập tức!!
“Stella-sama.”
“Ể?”
Myaa và những người khác, những quân bài đảm nhiệm vị trí vũ công phụ, họ đang đứng trước mặt tôi để bảo vệ tôi.
“Gượm đã, sao mấy em còn chưa bỏ chạy đi!?”
“Chị đang nói gì thế mya!? Myaa và những người khác đều là những quân bài của Stella-sama mà nya!”
“Đồ ngốc-! Tất cả các em đều không chiến đấu được!! Mau chạy đi!”
Tuy nhiên, Myaa cùng với những người khác đều không có vẻ gì là muốn bỏ chạy cả.
Cứ thế này họ sẽ bị sát hại mất.
“Chậc!”
Tôi rút dấu ấn Star từ túi đeo trên hông ra và giơ nó ra phía trước.
“Giải phóng!!”
Dấu ấn bỗng sáng bừng lên, quanh người Myaa cùng với những quân bài khác cũng nổi lên ánh sáng ma pháp chói lòa. Sau đó, thứ ánh sáng chói lòa ấy ngay lập tức bị hút vào trong dấu ấn Star.
“Nyah!? E-eh!? Vừa rồi là gì vậy nya!?”
Như này là mọi người sẽ không còn là quân bài của tôi nữa. Nên không cần phải lo họ sẽ bị giết nữa.
Yotaka cười khúc khích sau khi thấy tôi làm vậy.
“Ồ, lo lắng cho những thuộc hạ như thế, ta cảm động đến phát khóc đấy.”
Sansa cũng cười giễu cợt.
“Giờ còn cố tỏ ra rộng lượng như thế àà? Không phải sẽ tốt hơn khi ngươi dùng đống đó làm tấm khiên thịt sao?”
“Không phải việc của ngươi!!”
Tôi lấy ra một thứ khác mà tôi vẫn đang giấu trong túi. Đó là viên đá phép, một tấm bùa hộ mệnh mà tôi vẫn luôn mang theo phòng khi không còn cách nào khác.
Tôi ném nó xuống sàn nhà.
“!? Cái con này!”
Sansa hoảng sợ thốt lên, nhưng đã quá muộn.
Một vòng tròn phép thuật nổi lên dưới chân tôi. Ngay khi đó, tôi lập tức bị dịch chuyển tới một nơi khác.
Từ khu vực phía sau của Tokyo Dome vào sâu bên trong một khu rừng.
Nơi này là Khu vườn Koishikawa Korakuen, nằm ngay cạnh Tokyo Dome.
Xung quanh tối đen với những cây cối tươi tốt mọc dày đặc. Không có dấu hiệu nào của con người ở đây.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Viên đá phép có chứa mana và công thức của Teleport hữu dụng thật. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng tôi phải dùng tới nó.
“Dù vậy……chuyện này rắc rối rồi đây.”
Cứ thế này, tôi sẽ không thể dùng được cả hai Horoscope và Galaxy Zero. Chiến thuật của tôi sẽ không có tác dụng nếu như không thể thu thập đủ mana từ những người hâm mộ.
Vậy nên, lúc này tôi vẫn chưa thể buông lỏng được.
Tôi kiểm tra những viên đá phép khác trong túi tôi. Vẫn còn lại vài viên. Nếu tôi sử dụng chúng—,
“Yaa, chào tiểu thư của gia đình quý tộc danh giá.”
Tôi hoảng loạn đóng túi lại.
Một cái bóng hệt như màn đêm đang đứng ở phía trước con đường đen kịt.
“Trước đây ta đã nói rồi đúng không? Ta sẽ giết ngươi vào lần tới khi chúng ta gặp nhau.”
“Ngươi……”
Đó là một thanh niên đội mũ trùm đầu với một nụ cười trông rất giả tạo.
Ứng cử viên Quỷ Vương Death, Joudogahama Lost—
Tôi chải lại mái tóc màu vàng ánh kim của mình và trừng mắt nhìn hắn ta.
“Ngươi đừng có đánh giá thấp ta quá như thế? Ta không biết ngươi đã làm thế nào, nhưng dù không có sự dâng hiến của những kẻ hâm mộ ta, ngươi nghĩ ta có thể bị giết chết bởi một người như ngươi sao?”
Tôi không thể để lộ ra điểm yếu của mình cho dù tình hình có như thế nào. Dù đó chỉ là một lời bịp bợm, nhưng tôi vẫn sẽ tỏ ra tự tin. Đó chính là phong cách của tôi.
Tuy nhiên, nụ cười của Lost vẫn không hề thay đổi, hắn bắt đầu bước lại về phía này.
“Ta nói rồi mà nhỉ? Ta sẽ mang tới cái chết cho tất cả các ngươi.”
……? Tất cả các ngươi, cách hắn ta nói nghe có phần hơi lạ.
Nhưng đó không phải là vấn đề lúc này. Tôi muốn bỏ chạy khỏi nơi đây mà không phải sử dụng quá nhiều mana.
Bên cạnh đó—,
Tôi vẫn chưa thể quên được cái cảm giác khi tôi đụng độ với Lost vào lần trước.
Tôi không biết lý do là gì, nhưng có cảm giác như hắn ta không phải là một ác quỷ bình thường.
Nếu lần đó Lost nghiêm túc, tôi sẽ bị giết chết sao. Tôi không thể gạt đi được cái suy nghĩ khó chịu đó.
Bất luận thế nào, tôi muốn tránh một cuộc chiến với hắn.
Nhưng không được sợ hãi hắn ta hơn mức cần thiết.
Ngay khoảnh khắc đó, vết thương lòng hồi nhỏ bỗng vụt qua tâm trí tôi.
—Có lẽ là vì, tôi đã trải qua quá nhiều cái cảm giác đó rồi.
“Fizard!!”
Tôi giơ tay phải ra phía trước và thi triển vòng tròn phép thuật trên những ngón tay của tôi. Một ngọn lửa bắn ra từ giữa vòng tròn đó. Nếu như hắn ta chùn bước hay né tránh chỉ với chút ít thế này, thì tôi sẽ tận dụng sơ hở đó—,
Nhưng Lost không hề né tránh. Hắn ta cũng không thi triển phép thuật phòng thủ. Thậm chí hắn ta còn không chịu dừng bước.
Hắn ta cứ thế bước đi và đón nhận đòn Fizard ấy.
“!?”
Trúng rồi.
Ngọn lửa đã đâm thủng người Lost.
Quần áo của hắn ta bị đốt cháy, những mảnh vải bị rách biến thành những đốm hoa lửa lập lòe giữa không trung.
Nhưng Lost không hề biến sắc một chút nào.
“Cái……”
Tên này……bị gì vậy?
“Sao thế, ứng cử viên Quỷ Vương Star? Ngươi không cần phải kiềm chế đâu, ngươi biết chứ?”
“……Vậy thì! Thunderio!!”
Tiếng sấm vang rền và ánh chớp xé rách bầu trời bay thẳng về phía Lost.
“Thế này thì sao!? Ngươi thấy tê tái chưa?”
Quần áo của Lost bị cháy xém và bốc khói lên. Nhưng—,
“Hmm……nếu ngươi đánh mạnh hơn một chút thì mát xa bằng điện có lẽ sẽ dễ chịu hơn đấy?”
“……tsu!!”
Chết tiệt-! Đừng có lộn xộn với ta!!
Dù chỉ là phép thuật trung cấp thôi, nhưng nếu như tôi thi triển liên tục thì lượng mana còn lại của tôi sẽ rất đáng lo ngại. Nhưng tôi không thể tạo ra sơ hở được trừ khi hắn ta chùn bước dù chỉ một chút.
“Được rồi! Ta sẽ cho ngươi một đòn phép thuật cao cấp!”
Nếu tôi cứ sử dụng bừa bãi mana với những lượng nhỏ như thế thì sẽ chẳng được cái gì. Tôi sẽ đánh cược với đòn đánh đầy uy lực này!
Tôi giơ cả hai tay lên cao quá đầu, sau đó hạ chúng xuống hướng về phía Lost.
Một vòng tròn phép thuật cỡ lớn hiện ra dưới chân Lost.
“Destrushear!!”
Vụ nổ cực đại đục thủng một cái lỗ giữa công viên, tạo thành hình một cái phễu. Cơn chấn động có thể lầm tưởng là trận động đất ấy đang khiến cho đất trời phải rung chuyển. Cùng lúc đó, khối lửa nổ tung tràn ra khắp công viên và thiêu rụi những cây cối xung quanh.
Ngọn lửa nổ tung lan rộng ra cả bầu trời đêm, dâng lên một cột lửa màu đỏ thẫm. Quả thực, với đòn đánh này Sansa và Yotaka sẽ phát giác ra vị trí của tôi ở đây. Tôi cần phải rút lui ngay.
Nghĩ vậy, tôi vội vàng quay người lại. Sau đó—,
Có gì đó đang đung đưa trong ngọn lửa.
“Không thể nào……”
Lost hiện ra từ bên trong ngọn lửa, với dáng đi không hề thay đổi so với lúc trước.
Cái mũ trùm mà hắn ta đội đã bị đốt cháy thành tro.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đầu hắn ta.
—Có đôi tai ở đó.
Đôi tai trông hệt như đôi tai thú.
Đôi tai sói mọc trên đầu hắn ta.
“Ngươi thấy rồi à.”
Lost nhếch môi lên cười. Đó đúng là một nụ cười của quỷ dữ.
“Dreaming.”
Khi hắn ta lẩm bẩm như vậy, cơ thể Lost bỗng bị nhuộm một màu đen kịt.
“……Cái-“
Cái gì?
Tên này là cái gì vậy?
Dáng người của Lost liền biến thành một cái bóng đen như mực.
Mép ngoài của cái bóng đó trông rất mập mờ. Như thể hắn ta là một con quái vật có hình dạng không xác định vậy.
Thứ như thế không thể nào tồn tại trong thế giới này.
Mắt tôi mở rộng. Đồng tử run lên.
Người tôi run rẩy.
Mồ hôi lạnh ứa ra khắp người.
Tôi đã từng nhìn thấy thứ này.
Thứ này, giống như là,
Con quái vật đã giết chết gia đình tôi mười năm trước.
Hình bóng của những người thân yêu bị sát hại của tôi bỗng hiện lên trước mặt tôi.
“Kh……”
Hình bóng đen kịt ấy đang ở ngay trước mắt tôi.
“Ngươi sẽ chết ở đây. Tiểu thư của gia đình quý tộc danh giá.”
Khoảnh khắc đó—nỗi sợ tràn ra khắp ý thức của tôi.
“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!”
Giống hệt như lần đó.
Không thể làm được gì. Không có gì có tác dụng.
Nhưng, điều duy nhất mà tôi có thể làm được là chạy.
Sợ hãi.
Tôi không muốn chết.
Bằng cách nào đó tôi đã kìm hãm được nỗi sợ của mình và quay người lại.
Không có bóng đen.
Liệu tôi có thể……thoát được không?
“Ngươi không thể thoát được đâu, nhỉ?”
Một giọng nói vang lên phía trên đầu tôi.
Khi tôi nhìn lên, bầu trời đen kịt như thể nó bị sơn lên một màu đen vậy.
Hai đôi mắt lơ lửng đang nhìn chằm chằm tôi giữa cái bóng tối đó.
“KYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!”
Tiếng hét bật ra khỏi cổ họng tôi.
Cùng lúc đó, trên lưng tôi bỗng có thứ gì đó nổ tung.
Một vụ nổ phép thuật thổi bay người tôi vào giữa không trung. Tôi bay được vài mét rồi rơi vào một bụi cây.
“……Gah!”
Lưng tôi nóng như lửa đốt.
Tôi không thể thở được vì cú tác động đó.
Dù vậy, bằng cách nào đó tôi đã bò ra được khỏi bụi cây ấy.
Tôi phải chạy.
Tôi không muốn chết.
Cái chết thật đáng sợ.
Tầm nhìn tôi nhòe đi vì những giọt nước mắt.
Tôi bò bằng cả bốn chi, nín thở lại ngay khi tôi nấp sau một cái cây lớn.
Tôi ôm lấy đầu gối, thu nhỏ người hết mức có thể.
Không muốn nữa đâu. Chuyện như này.
Người tôi không ngừng run rẩy.
Cứu, ai đó cứu tôi với.
*Sột soạt*, tiếng của những bụi cây bị rẽ ra đập vào tai tôi.
“Ngươi đâu rồi……”
Đáng sợ đáng sợ đáng sợ đáng sợ đáng sợ đáng sợ đáng sợ đáng sợ đáng sợ—,
Nước mắt trào ra không ngừng.
Tôi ép cả hai tay lên cái miệng gần như nức nở.
Giống hệt như lần đó.
Tôi vừa lẩn trốn vừa run rẩy trong sợ hãi.
Không có gì thay đổi kể từ lần đó.
Tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Tôi ép cả lưng tôi lên thân cây, nhưng có thứ gì đó đang cản trở.
Chiếc túi đeo trên hông.
Viên đá phép ở bên trong đó—
“—Ở đó à.”
Một giọng nói nghe như thể nó tới từ tận cùng của thế giới vang lên ngay bên cạnh tôi.
Phần 2
Tôi lao vụt đi dưới bầu trời đêm của Rome cùng với Lizel-senpai.
Thành phố tỏa sáng dưới những ánh đèn đường màu cam có thể nhìn thấy được ở bên dưới. Nóc nhà của tòa nhà có thiết kế cổ điển được chỉ định là điểm đích đang ngày một gần.
Tôi tiếp đất, sau đó chạy trên nóc nhà trước khi nhảy sang nóc nhà khác.
Tôi chạy về phía trước và đuổi theo bóng lưng Lizel-senpai.
Nhưng cô ấy đang không mặc bộ đồng phục thường ngày.
Cả Lizel-senpai và tôi đều đang mặc bộ đồ đen toàn thân, nên chúng tôi sẽ không bị phát hiện ra dưới bầu trời đêm này. Bỏ qua tôi một bên đi, lưng senpai quyến rũ thật đấy.
Bộ tai nghe nhỏ nhắn đeo trên tai tôi bỗng vang lên giọng nói vui thích của Lizel-senpai.
‘Fufu, mau tới bắt chị đi ♪’
Cô ấy quay người lại nhìn tôi và nở ra một nụ cười tinh quái.
“Rõ. Hôm nay em chắc chắn sẽ bắt được chị!”
Chúng tôi đang vui đùa đuổi bắt nhau dưới bầu trời đêm—không phải, đây cũng chỉ là một phần của khóa huấn luyện đặc biệt mà thôi.
Buổi huấn luyện đặc biệt này nhằm mục đích sử dụng thuần thục mọi loại phép thuật một cách tự do. Hơn nữa, nó còn phải được thực hiện trong tiềm thức với sự kiểm soát cực kỳ tinh vi.
Để làm được điều đó, không có gì hơn ngoài việc lặp đi lặp lại việc luyện tập này. Nhờ vậy mà mạch phép thuật sẽ được khắc sâu vào trong người tôi.
Nhân tiện, hình như Lizel-senpai đã có thể học được ngay từ khi cô ấy còn nhỏ. Nhưng tôi không phải là thiên tài như Lizel-senpai. Nên để bù đắp cho điều đó, tôi chỉ còn nước tập luyện thật nhiều thôi.
Miyabi nói rằng cô ấy cũng giống như tôi, nên cô ấy đã luyện tập rất chuyên tâm để có thể học được nó.
“Yuuto, bên nàày♥”
Bỗng dưng Miyabi hiện ra chẳng biết từ nơi nào và chạy bên cạnh tôi.
Cô ấy cũng đang mặc bộ đồ đen toàn thân bó sát lấy người. Hai quả bưởi to lớn được bao bọc bởi bộ đồ ấy đang nảy lên ra khắp mọi hướng. Mắt tôi liền bị hút về phía đó.
Cô ấy chọc vào má tôi.
“Mồ, cậu bất cẩn quá đấy. Cậu không hề nhận ra tớ cho tới khi tớ chạy ngay bên cạnh cậu! Đúng là người ta hay nói một người sẽ chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khi theo đuổi một ai đó mà!”
“Chắc thế……cảm ơn cậu đã nhắc nhở, Miyabi.”
“Ehehehe, không sao đâuu! À, với cả—"
Miyabi nâng ngực lên bằng cả hai tay.
“Mặc bộ đồ này làm cho ngực tớ không thể nào ngừng rung lắc được. Nếu Yuuto có thể giữ chắc chúng thì sẽ giúp tớ rất nhiều đấyy♥”
Chúng tôi cùng nhau đạp lên nóc nhà của một nhà thờ và nhảy lên một cú nhảy lớn.
“Oi oi, giờ có phải lúc luyện tập cho chuyện đó đâu?”
Sau đó Miyabi cười dịu dàng như đã đoán được trước.
“Ehehe, tối nay sẽ là lượt của tớ. Nên vui vẻ từ giờ vẫn được mà……♥”
“Miyabi……”
Đừng có nói những lời khiến cho hạ bộ của tớ bị kích thích như vậy chứ. Tớ sẽ bị mất tập trung mất.
Khi tôi nghĩ vậy, thì có một bóng người đang lao về phía này với một tốc độ rất khủng khiếp từ phía bên của Miyabi.
“Có vẻ như đối thủ của Miyabi đang ở đây đấy.”
“Hả?”
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu vàng và làn da màu nâu—Neith tiến lại gần chỉ trong nháy mắt.
“Hyah!?”
Miyabi thi triển ra một vòng tròn phép thuật giữa không trung và dùng nó như một bàn đạp để đổi hướng.
“Whoaaah!!!”
Miyabi hét lên ngay khi bóng dáng cô ấy biến mất vào bầu trời đêm.
“Kya!?”
Neith chạy quá đà đâm sầm thẳng vào người tôi.
“X-xin lỗi!”
“……!!”
Tôi không thể đáp lại được vì bị vùi mặt vào giữa thung lũng ngực của Neith.
“Kh-không. Không sao đâu ạ.”
Khi tôi ngẩng mặt lên, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt của Neith. Đôi má cô ấy đỏ lên như thể cô ấy cảm thấy hưng phấn nhục dục vậy.
Khi tôi vội vã hạ ánh mắt xuống, thì tôi lại nhìn thấy bộ ngực khổng lồ không thua kém gì so với Miyabi. Hình dáng của đôi nhũ hoa ép lên bộ đồ toàn thân mỏng tang có thể nhìn thấy rất rõ.
Chết tiệt! Hạ bộ của tôi đang trở nên tệ hơn rồi!!
“Đ-được rồi! Em đi đây không là Lizel-senpai la em mất!!”
‘Em vừa nói chị sẽ làm gì cơ?’
Một giọng nói lạnh lùng bỗng phát ra từ bộ tai nghe.
Chết tiệt, cô ấy nghe thấy hết rồi!
“Kh-không có gì đâu ạ-!!”
Tôi vội vã đuổi theo Lizel-senpai. Lizel-senpai đang đứng ở một quảng trường rộng lớn rải rác các tàn tích của lịch sử. Có vẻ như nơi này được gọi là Foro Romano, và nó đã tồn tại từ hai ngàn năm trước rồi.
Tám cây cột bằng đá cẩm thạch cao khoảng ba đến bốn mét xếp thành một hàng. Nơi đó đã từng là một ngôi đền. Và Lizel-senpai đang đứng ở trên đó.
Tôi cũng tiếp đất xuống bên cạnh cô ấy.
“Hôm nay em vẫn không bắt được senpai.”
“Em không thể bắt được chị vì em bị phân tâm bởi ngực của Miyabi và Neith đấy.”
……Cô ấy đã nhìn thấu tôi rồi.
Sau đó, senpai cũng khoanh tay lại và nâng bộ ngực to lớn và xinh đẹp lên từ bên dưới, như thể cô ấy đang khoe chúng vậy.
Đường cong mềm mại và hình dáng của nhũ hoa nổi trên bề mặt bắt lấy ánh mắt tôi.
“Fufufu, chúng ta có nên bổ sung mana không nhỉ?”
Lizel-senpai cảm nhận được ánh mắt của tôi và cười đùa.
“Ah, không……mức giới hạn mana của em cũng đã tăng lên rất nhiều rồi nên……”
Một tuần đã trôi qua kể từ khi nửa sau của trại huấn luyện bắt đầu. Chỉ còn năm ngày nữa thôi là mùa hè kết thúc.
Tôi đã vượt qua được chướng ngại đầu tiên là đạt mốc sức chứa mana 100000. Có vẻ như mọi chuyện đang tiến triển rất thuận lợi, nhưng ngay khi đó, tôi liền gặp phải một trở ngại.
Sức chứa mana của tôi đã tăng lên đến 120000 nhờ thực hiện Healing Lovers với Neith, ấy thế mà, đúng như những gì Sein nói, phép thuật độc nhất mới vẫn chưa thể kích hoạt được.
Kể từ lúc đó, chúng tôi đã thử rất nhiều cách kích thích khác nhau, nhưng chúng tôi vẫn không thể tìm ra được cách có hiệu quả để có thể giải quyết được vấn đề này.
Chúng tôi đang rơi vào tình trạng trì trệ, nên tôi luôn có cảm giác áp lực.
Còn 80000 nữa cho tới khi mức giới hạn mana đạt tới mốc như Sein nói. Nếu tôi có thể gặp Sein một lần nữa, có lẽ tôi sẽ có thể nghe được thông tin gì đó có ích. Sau khi nghĩ vậy, câu hỏi về việc Sein là ai lại hiện ra một lần nữa.
Có lẽ, chỗ đó còn không phải là thế giới tinh thần của tôi.
Không, nói đúng hơn là—,
Tôi cầm lên dấu ấn Lovers đang treo lủng lẳng trên cổ tôi.
Khung cảnh của thế giới đó……không hiểu sao, có cảm giác rất giống với phông nền của dấu ấn này. Thế thì, tôi đã bước vào dấu ấn Lovers sao?
Ngoài ra, giọng nói đó……rất giống với giọng nói của dấu ấn mà vẫn hay hướng dẫn tôi.
Giọng nói của dấu ấn nghe hệt như âm thanh của hệ thống không cảm xúc, vì thế tôi đã không nhận ra, nhưng nếu như tôi cố suy nghĩ lại thật cẩn thận, không phải chúng cùng là một sao?
“Lizel-senpai……dấu ấn của Quỷ Vương, bản thân các dấu ấn có ý chí hay gì đó không?”
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Trong giấc mơ gần đây, em đã tiến vào một nơi khá kỳ lạ, em đã gặp một cô gái ở đó nhưng……cảm giác như thể ngươi đó có mối liên hệ gì đó với dấu ấn Lovers vậy……”
“……”
Lizel-senpai nhìn quanh Rome.
“Chúng ta tập luyện ở đây là có một lý do.”
Đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của tôi, nhưng tôi vẫn im lặng lắng nghe.
“Không có một bản ghi chép chính xác nào là còn sót lại về nguồn gốc của dấu ấn Quỷ Vương. Nhưng, chị nghe nói rằng nguồn gốc của chúng rất có thể là từ đất nước Ý này.”
“Ể!? Dấu ấn Quỷ Vương không được tạo ra từ quỷ giới ạ?”
“Những vị ác quỷ đã tới thế giới này để tạo ra chúng dù phải chịu sự ảnh hưởng của nhân giới……mọi chuyện được cho là như vậy. Có một giả thuyết nổi tiếng cho rằng những lá bài tarot cũng được tạo ra là nhờ tham khảo các dấu ấn Quỷ Vương ấy.”
“Ra vậy……”
Thế thì, lúc này tôi đang tập luyện trên mảnh đất cội nguồn của các dấu ấn Quỷ Vương sao?
“Chị đã nghĩ rằng, nếu như chúng ta tập luyện trên mảnh đất nơi các dấu ấn Quỷ Vương được sinh ra, thì mối liên hệ giữa dấu ấn Lovers và Yuuto sẽ có sự ảnh hưởng nào đó.”
—Vậy là, đúng như tôi nghĩ rồi?
Khi tôi gặp Sein trong giấc mơ, cảm giác như thể nó còn thực hơn cả trước vậy……cũng rất dễ nói chuyện với cô ấy, và cảm giác như thể chúng tôi có thể trò chuyện trôi chảy hơn cả trước vậy.
Thế thì, điều mà Sein nói lúc cuối.
Quả báo từ quá khứ……khoảnh khắc chiếc chìa khóa bị mất được lấy lại, phong ấn của tôi sẽ được gỡ bỏ—nếu tôi nhớ không nhầm, thì cô ấy đã nói như vậy.
Có chuyện gì đó đã xảy ra trong quá khứ của tôi sao?
“—Senpai. Trước đây em—”
Đúng lúc đó, giọng nói của dấu ấn đột nhiên vang lên trong đầu tôi.
‘Cảnh báo. Phát hiện phép thuật Transart. Đề nghị cảnh giác.’
Một vòng tròn phép thuật bỗng nhiên hiện ra dưới nền đất.
“Yuuto!!”
“Vâng!”
Tôi nâng cao cảnh giác và chuẩn bị cả hai phép thuật công kích lẫn phòng thủ.
Vòng tròn phép thuật xoay tròn và sáng trắng lên, sau đó một người bất tỉnh liền hiện ra giữa vòng tròn đó.
“Đó là……?”
Khoảnh khắc đó, bóng hình ấy được ánh sáng của mana chiếu sáng lên trông hệt như một cái xác chết.
Nó đã thiếu đi bao nhiêu sức sống vậy chứ.
Toàn thân chỗ nào cũng bị vấy bẩn bởi máu và bùn, quần áo bị xé rách thành từng mảnh. Ngực và đùi lấp ló trông trắng bệch như thể không có dòng máu nào chảy qua đó vậy.
Mái tóc bạch kim đầy bùn cũng bị nhàu nát trông không khác gì một con búp bê bị bỏ đi. Khuôn mặt không cảm xúc như một cái xác chết, đôi mắt vô hồn không tập trung và không nhìn vào bất cứ đâu cả.
“Không thể nào……”
Lizel-senpai cũng tái nhợt đi.
Khi vòng tròn phép thuật hóa thành những đốm sáng rồi biến mất, Lizel-senpai và tôi nhảy xuống khỏi ngôi đền đổ nát tới bên cạnh bóng người bất tỉnh ấy.
Một lần nữa tôi cảm thấy kinh ngạc khi nhìn bóng dáng ấy từ khoảng cách gần.
Tiếng kêu the thé tự nhiên bật ra khỏi miệng tôi.
“Đây là……Hoshigaoka……Stella?”
Thân hình ngã gục trông không khác gì một miếng rẻ rách.
Không sao nghĩ được rằng đây lại là ứng cử viên Quỷ Vương Star xinh đẹp và kiêu căng, người tỏa sáng trên vị trí đứng đầu của giới thần tượng.
Phần 3
Người đó đang sống trong một ngọn núi không biết ở nơi nào.
Đó là lý do tại sao phải tốn rất nhiều thời gian và công sức để có thể gặp được người đó.
Chiếc xe thuê mà tôi đã thuê được chuyển hướng từ đường cao tốc vào một con đường phụ, sau đó chạy băng trên một con đường nhỏ nơi sẽ rất khó để đi tiếp nếu như có xe khác tới từ hướng ngược lại. Chiếc xe vượt qua một con đường ngoằn ngoèo trên dốc núi trước khi đi tới một khoảng không gian rộng mở đột nhiên hiện ra ở phía trước.
Ở đó có rất nhiều ngôi nhà có mái rơm. Người mà tôi sắp sửa gặp đang sống một mình trong một nơi bị bỏ hoang như thế này đây.
“Thưa quý khách, là nơi này phải không ạ?”
Khi chiếc xe thuê dừng lại, vị tài xế đầy trang nghiêm hỏi tôi.
Tôi ngẩng mặt lên và gật đầu một cái nhẹ với tài xế thông qua gương chiếu hậu.
Khuôn mặt tươi cười của tôi cũng được phản chiếu qua chiếc gương đó.
Khuôn mặt của ứng cử viên Quỷ Vương Wheel of Fortune, Shimokadzuma Rinne. Nụ cười đó chỉ đơn giản là vì tôi đang làm bộ mặt đó. Chứ nó không có vẻ gì là thể hiện cảm xúc của tôi cả.
Tài xế bước xuống xe và mở cánh cửa ở ghế sau ra.
“Vậy thì, tôi sẽ đợi ở đây.”
Tài xế vẫn tiếp tục đứng đó tiễn tôi đi.
Ông ấy không phải là ác quỷ, mà chỉ là một con người. Hãng taxi mà tôi chọn cũng không phải là hãng có liên quan gì tới ác quỷ.
Không được phép để các ứng cử viên Quỷ Vương khác biết được vị trí của người mà tôi sắp sửa gặp.
Nếu tôi bất cẩn sử dụng hãng taxi có liên quan tới ác quỷ, thì thông tin sẽ bị lộ ra rất dễ dàng. Không riêng gì con người, ngay cả những ác quỷ dưới sự ảnh hưởng của gia tộc Shimokadzuma cũng được coi là một rủi ro.
Và hơn tất thảy, tôi không tin tưởng bất kỳ ai trong nhà tôi.
Tôi lấy điện thoại di động ra và viết một mẩu tin nhắn trên mạng xã hội.
Tên của người mà tôi đang nhắn tin—Hermit.
‘Tôi đang đứng trước cửa nhà. Tôi vào được chứ?’
Sau đó một câu phản hồi tới ngay lập tức.
‘Oo, vào đi.’
Cùng với câu phản hồi vui tính đó, khiên chắn thi triển quanh ngôi nhà được giải đi.
Tôi đi tới tận chỗ mái hiên, đặt tay lên cánh cửa được lắp đặt trông không được đẹp cho lắm. Không thể mở được bằng một tay, nên tôi dùng cả hai tay, sau đó tôi vận toàn lực đẩy cánh cửa lên.
Đối với tôi, cánh cửa này còn phiền phức hơn cả khiên chắn ma pháp ngoài kia.
Bên trong là nền nhà bằng đất cùng với một căn phòng được trải chiếu tatami cao hơn một bậc.
Tôi cởi giày ra và bước lên tấm thảm tatami, sau đó tôi bước vào trong nhà với những bước chân không hề khách khí. Tôi dừng bước giữa hành lang và gỡ ra một tấm ván trên sàn nhà.
Có một cái lỗ vuông trên sàn nhà. Bên dưới đó là một cầu thang ngầm.
Tôi cẩn thận bước xuống để không bị trượt chân. Trải rộng ra ở bên dưới là một khoảng không gian khác hẳn so với bên trên.
Những tủ kính chứa đầy những mô hình figure được xếp thành hàng. Nhiều bức tranh thêu các nhân vật nữ xinh đẹp cùng các nhân vật nam đẹp trai được treo lủng lẳng xuống từ trên trần nhà. Những kệ sách cao được đặt sát tường. Chúng chứa đầy những quyển sách dành cho otaku như manga hay sách ảnh.
Có một cái bàn PC rộng lớn được đặt ở giữa căn phòng. Ba màn hình lớn được xếp thành một hàng. Ngồi trước chúng là một cô gái, chủ nhân của nơi này.
Khi cô ấy nhận ra tôi, thì cô gái có mái tóc trắng điểm xuyết chút màu hồng ấy quay người lại.
Màu mắt của cô ấy cũng có màu hồng. Làn da trắng không chút rám nắng, đôi lông mi trắng dài và dày trông thực sự rất đẹp.
Đây là ứng cử viên Quỷ Vương Hermit—Kozukata Hisoka.
Cô ấy là một người không được lạc quan cho lắm, mức độ ở trong nhà của cô ấy phải nói là đạt tới mức thượng thừa. Gần như cô ấy là một người ẩn dật thực thụ.
Khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy liền hướng ánh mắt về phía màn hình để không nhìn thẳng vào mắt tôi. Sau đó, cô ấy đặt tay lên bàn phím và gõ một đoạn tin nhắn vào một ứng dụng đang được hiển thị trên màn hình.
Điện thoại của tôi vang lên một tiếng thông báo.
‘Thế nào? Công việc của Hisoka tốt phết đấy chứ?’
Tôi cũng không muốn trò chuyện trực tiếp với cô ấy, nên tôi nhập lời phản hồi lên điện thoại.
‘Ừ. Có vẻ như mọi chuyện đã diễn ra rất thuận lợi. Đúng là cô ta đã bỏ chạy trước khi bị kết liễu, nhưng Star đó giờ chắc đã tàn phế rồi.’
‘Ra vậyyy!!!!!! Wheee! Đó cũng là thành tích của Rin-chan nhỉ?’
‘Chắc vậy. Cảm ơn cậu. Cũng là nhờ Hisoka-chan cả.’
Ngay khi tôi đáp lại như thế, tôi liền nhìn lại con người đang ngồi trước mặt tôi. Thực sự không có gì thay đổi trên mặt Hisoka.
Mặc dù trên mạng cô ấy là một người cực kỳ năng nổ và giàu cảm xúc, nhưng con người thực sự trông cứ như một con búp bê vậy.
Hisoka là một người hướng nội, và trên hết là cô ấy rất tệ trong khoản giao tiếp. Bình thường cô ấy sẽ không để lộ mặt cho bất kỳ ai. Việc tôi được phép bước vào trong nhà cô ấy như thế này là một ngoại lệ trong các ngoại lệ.
‘Mà xin lỗi nhé. Dù Hisoka-chan thực sự không muốn can dự vào những người khác như thế.’
‘Tôi đã bảo không sao rồi mà. Nhờ thế mà tôi có thể làm bạn với Rin-chan đấy.’
Hisoka buộc phải tham gia là vì Lost đã tìm thấy cô ấy. Không giống như tôi, cô ấy chỉ đơn thuần là hợp tác, nên cô ấy có thể sẽ bị giám sát.
Dường như lúc đầu cô ấy phải tuân lệnh một cách miễn cưỡng vì cô cảm thấy mạng sống của mình đang gặp nguy hiểm. Nhưng, kể từ khi tôi trở thành người liên lạc với cô ấy, thì thái độ của cô ấy đã thay đổi đi một chút.
Tôi nghĩ có lẽ là vì chúng tôi giống nhau ở một khía cạnh nào đó.
Tôi không biết rõ lắm, nhưng chắc chắn Hisoka không thể chịu được sự kỳ vọng trở thành Quỷ Vương kế vị của gia đình cô, nên cô ấy đã trở thành một người hướng nội. Cô ấy cũng rất sợ hãi khi bị người khác chỉ trích hay hãm hại.
Bản năng phòng vệ không muốn bị hãm hại của cô ấy mạnh tới mức cô không thể giao tiếp tốt với những người khác.
Tôi cũng giống với cô ấy ở một vài khía cạnh, chắc hẳn cô ấy cũng cảm nhận được điều đó từ tôi. Và cô ấy an tâm một điều rằng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì mà cô ấy không thích.
‘Tôi đã cẩn thận rồi……nhưng mà tôi lo là vị trí của Hisoka-chan có lẽ đã bị lộ ra ở nơi nào đó rồi……’
‘Mà, công việc cũng đã xong rồi, và tôi đang định một thời gian nữa tôi sẽ lại ẩn thân. À, tôi vẫn sẽ giữ liên lạc nhé.’
‘Ừm. Rất sẵn lòng.’
‘Nếu cả hai ta có thể sống sót được thì sẽ tuyệt lắm đấy. Hisoka ghét chết còn nhiều hơn cả trở thành Quỷ Vương đấyyy, tôi thực sự không muốn chếtttt.’
Hisoka trông rất dễ thương khi cô ấy có thể nói chuyện vô tư như thế. Tôi nghĩ Hisoka đã xem tôi là một người có lòng tốt bụng rồi.
Có lẽ, ngay cả tôi cũng có thể kết bạn……tôi mong mỏi một niềm hy vọng như thế.
‘Hisoka-chan đang định bỏ chạy thay vì chiến đấu à?’
‘Đúng! Bởiii vì, Hisoka làm gì có sức mạnh, Hisoka chỉ là vô tình có ích khi chống lại Star thôi, chứ không thể thắng được cô ấy mà không có sự giúp đỡ của những người khác.’
Phép thuật độc nhất của Hisoka là Brain Washer, nó có sức mạnh tẩy não đối phương. Nghe như thể nó là một năng lực rất khủng khiếp vậy. Như thể nó là phiên bản cao cấp hơn của Psyconnect của Mitsuishi Ibiza, ứng cử viên Quỷ Vương Death.
Tuy nhiên, Brain Washer không có tác dụng đối với ác quỷ. Nó chỉ có tác dụng đối với con người mà thôi. Có thể nó rất hữu dụng trong việc quản lý lãnh thổ thông thường, nhưng nó chẳng có tác dụng gì trong Quỷ Vương Chiến.
Nhưng, chính sức mạnh của Brain Washer ấy đã cắt đứt đi nguồn cung cấp mana của Stella.
Việc tẩy não của Hisoka được thực hiện thông qua các giác quan của con người như thị giác hoặc thính giác. Nên cô ấy đã cướp đi hệ thống hiển thị của sân khấu và tẩy não những người hâm mộ thông qua cái màn hình đó.
‘Với phép thuật độc nhất của Hisoka, chiến đấu trong Quỷ Vương Chiến là một điều không thể! Nhưng, ở trận chiến trước vẫn có những người vẫn còn sống sót, nên Hisoka cũng sẽ nhắm tới mục tiêu trốn tránh bằng cách ẩn mình suốt khoảng thời gian đó!!’
‘Ờm. Cố hết sức nhé.’
‘Rin-chan cũng vậy! Hãy cùng sống sót nha!!’
Thực ra thì tôi muốn để cô ấy một mình hơn.
Nhưng, có một điều mà Lost yêu cầu tôi phải làm.
Tôi không thể chống lại Lost. Không, tôi không muốn. Tôi đã cam kết lòng trung thành của mình với cậu ta kể từ cái ngày cậu ấy cứu rỗi linh hồn tôi.
Từ khi còn nhỏ, tôi được giáo dục rất nghiêm khắc để tôi có thể trở thành Quỷ Vương kế vị.
Tôi được nuôi lớn để trở thành con rối của gia tộc chiến đấu trong trận Quỷ Vương Chiến mà không có ý chí của riêng mình. Nhưng, tôi đã không thể cho ra được kết quả có thể đáp lại kỳ vọng của họ.
Có lẽ là vì tôi đã quá nghiêm túc. Chính vì thế mà tôi hoàn toàn kiệt quệ về mặt tinh thần. Tôi đã tự cắt cổ tay của chính mình vì tôi muốn được tha thứ vì đã trở thành một đứa vô dụng.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi cắt cổ tay. Có lẽ chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi, nhưng tôi cũng cảm thấy một chút rằng tôi có thể bắt đầu lại một thứ gì đó.
Giờ nghĩ lại thì, có lẽ chính cái cảm giác thúc đẩy đó đã khiến cho tôi thức tỉnh năng lực Revival.
Việc cắt cổ tay đã tạm thời cứu rỗi tôi, nhưng có một điều khiến cho nó trở thành một chuyện rất tầm thường.
Người nhà tôi tuyên bố án tử hình cho tôi.
Họ quyết định nâng đỡ con gái của một chi nhánh khác trong gia tộc thành ứng cử viên Quỷ Vương thay cho tôi.
Thế thì con sẽ rút lui, nên làm ơn để con một mình đi—tôi đã cầu xin như vậy.
Tuy nhiên, vì có khả năng rằng tôi sẽ nổi loạn. Nên để không để lại bất kỳ mối thù hận nào, họ đánh đập tôi để có thể giết chết tôi ngay tại chỗ.
Tôi vừa khóc vừa cầu xin tha mạng. Tôi cho họ xem hai cánh tay đầy vết cắt và vừa van xin vừa cắt cổ tay hết lần này tới lần khác. Tuy nhiên, nó chỉ tổ phản tác dụng. Họ mắng chửi tôi còn nhiều hơn cả trước, rằng tôi không hợp làm ứng cử viên Quỷ Vương, rằng tôi không xứng đáng là một thành viên trong gia tộc Shimokadzuma.
Tôi nắm chặt con dao rọc giấy trong bàn tay run rẩy, tuyệt vọng xin lỗi trong khi cứa dao lên cổ tay mình.
Ngay khoảnh khắc đó—thời gian bỗng quay ngược lại.
Tới khi tôi đang ngồi trong phòng mình chờ đợi người nhà tới.
Lúc đầu tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng—,
“Hee, ngươi có thể sử dụng phép thuật thú vị thế à.”
Một thanh niên đội mũ trùm đầu đang đứng bên cạnh tôi.
“Cậu……là?”
“Ta là Joudogahama Lost. Ta sẽ cứu ngươi.”
“Cứu tôi?”
Người này đang nói gì vậy, tôi đã nghĩ thế.
“Tôi không đáng để làm thế. Không ai có thể cứu tôi và tôi cũng không thể có ích cho bất kỳ ai……chính vì thế……”
“Chính vì thế, ngươi muốn chết?”
Người tôi giật nảy lên.
“Chết……”
Nỗi sợ đâm thấu người tôi.
“Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ ban cái chết cho ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn sống, thì hãy nói ra. Sau cùng thì ta cần ngươi mà.”
—Cần, tôi?
Đó là một từ ngữ mà tôi chưa bao giờ được nghe qua.
“Bị kẻ khác kiểm soát số phận và bị coi là rác rưởi……ta hiểu rất rõ cái cảm giác đó mà.”
Người này biết rõ nỗi đau mà trái tim tôi đang trải qua.
“Năng lực của ngươi rất tuyệt vời. Ta có thể tận dụng sức mạnh của ngươi vì mục đích cao cả hơn.”
Đó là những lời nói mà tôi muốn nghe nhất suốt khoảng thời gian đó.
Chính vì thế mà tôi muốn đáp lại kỳ vọng của Lost.
Tôi chỉ muốn Hisoka làm thêm một điều nữa thôi.
Tôi quyết tâm và nhập một đoạn tin nhắn vào điện thoại.
‘……Mà cậu biết không, trong trận Quỷ Vương Chiến lần này, có một người mà Hisoka-chan có thể chiến thắng đấy?’
‘Ee~, không đời nàooo lại có người như thế.’
Tôi thở ra một hơi thật sâu và nhắc đến cái tên của kẻ phải hy sinh ấy.
‘Cậu biết đấy, ứng cử viên Quỷ Vương Lovers là một con người.’