Phần 1
Kỳ nghỉ hè.
Trong quỷ giới, dành ngày nghỉ ở nhân giới chính là một tượng trưng cho địa vị. Nhưng chỉ có một bộ phận quý tộc có thể tự do đi tới nhân giới mà thôi.
Thường thì ứng cử viên Quỷ Vương World Aspite Line cũng có thói quen dành mùa hè ở nhân giới.
Nhưng, ngay lúc này cậu không đi nghỉ mát. Mà cậu đang ở một góc của một khu dân cư hoàn toàn đơn sơ giản dị. Trước mắt cậu là bảng tên của một ngôi nhà có chữ “Morioka” được viết lên đó.
Hai người họ là kẻ thù của nhau, nhưng lần trước cậu đã cứu giúp hiệp sĩ của Lovers, Koiwai Reina. Nên lúc này cậu cần được trả khoản nợ đó. Để trở lại Quỷ Vương Chiến, cậu đang định bắt Yuuto nói cho mình toàn bộ thông tin mà cậu ta biết.
Bên cạnh đó, sức chiến đấu của bản thân cậu hiện tại không còn vững nữa. Cậu đã giải phóng (hủy hợp đồng) toàn bộ quân bài của mình. Căn biệt thự của cậu lúc này cũng không khác một tòa nhà đổ nát là bao, nhưng nó vẫn đang trong quá trình tu sửa lại. Nên vấn đề là cậu không có nơi nào để đảm bảo sự an toàn của mình.
Cậu cũng có một cung điện ở học viện, dù không có vấn đề gì khi sử dụng nơi đó cho một cuộc họp tạm thời, nhưng ở lại mãi chỗ đó thì rất khó. Ngoài ra, nó sẽ gây khó khăn cho cậu để di chuyển ra khỏi nơi đó vì các ứng cử viên khác sẽ cho người theo dõi cậu. Ngay lúc này cậu cần vài biện pháp đối phó cho tới khi nào cậu sắp xếp được đội của mình thì thôi.
—Dựa theo tình hình, ta buộc phải tạm thời dựng lên một tấm bình phong liên minh với ngươi.
Aspite nghĩ vậy từ tận đáy lòng.
Sau cùng cậu là ứng cử viên Quỷ Vương World mà. Đó cũng không phải là một đề nghị tồi cho Yuuto khi có thể có được một sức mạnh chiến đấu ngang cậu ta về phe mình.
Trong lúc nghĩ vậy, cậu đưa ngón tay ấn lên chuông cửa, song cậu đang rất lo lắng.
Bên cạnh đó, tại sao lại là cậu, người phải tới nhà tên đó nhỉ? Theo lý mà nói, phải là tên đó tới chỗ cậu mới đúng.
Cậu định quay trở về sau khi nghĩ vậy, sau đó cậu sẽ gọi điện cho Yuuto. Nhưng nếu cậu làm thế, thì Lizel cũng sẽ đi chung với cậu.
Cậu đã đi xa đến thế này rồi. Nên cậu quay trở lại trước cửa và—,
Cánh cửa bất thình lình mở ra và có một khuôn mặt của một người phụ nữ ló ra ngoài.
“Hm?”
“O......”
Aspite đơ người vì ngạc nhiên.
“Ah! Lẽ nào, cậu là bạn của Yuu-kun!?”
Yuu-kun!?
Tên đó......ở nhà được gọi bằng cái biệt danh đáng xấu hổ thế sao?
“Kh-không, tôi không phải bạn hắn nhưng......nên nói thế nào nhỉ, khá khó để miêu tả mối quan hệ giữa chúng tôi.”
“Ôi trời! Cậu đúng là một thanh niên đẹp trai! Ngầu thật đấy!”
“Ng-......”
C-có chuyện gì với người phụ nữ này vậy? Cô ta đang ngắt lời mình đấy à.
Dường như cô ấy là một phụ nữ, nên không thể nào cô ấy là quân bài của tên đó được. Vậy thì cô ấy là một người hầu chăng? Không đúng, nhà của thường dân làm gì thừa hơi để thuê một người hầu chứ......nếu là vậy, cô ta là chị gái của tên đó sao?
“Mồ, Yuu-kun thiệt là. Vậy ra nó cũng có một người bạn nam thực sự. Ta mừng lắm~. Nó toàn mang mấy cô nàng về nhà thôi. Thêm nữa là tất cả bọn họ đều xinh vô cùng! Ta đã tự hỏi là liệu chuyện đó có thực sự ổn không!? Theo nhiều nghĩa khác nhau đó!”
“T-tôi hiểu mà......không, đó đâu phải là việc của tôi.”
Kuh, bình tĩnh nào. Đừng để bị lôi kéo vào cái cục diện lạ lùng này chứ!
Aspite tự nhắc nhở mình và ra vẻ sắc sảo.
“Và, lúc này Morioka Yuuto đang ở đâu thế?”
“Eh? Lúc này nó đang đi du lịch nước ngoài mà? Tới Hawaii đó.”
“CÁI GÌÌÌÌÌÌÌ!?”
H-Hawaii? Giữa trận Quỷ Vương Chiến căng thẳng này sao! Ngay cả khi ta đây đang có mặt ở đây ư!?
“Lẽ nào cậu không biết!? Ta xin lỗi! Nó đang đi cùng với Lizel-chan cùng với những người khác. Ah, Miyabi-chan và Reina-chan của chúng ta cũng đi cùng với nó đấy cậu biết chứ?”
Aspite cảm thấy sốc. Ngay cả cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên là cậu đang sốc thế này.
“Mặc dù người vĩ đại như ta đây......đã phải khó khăn khi tới đây......hắn ta không chỉ không ở đây, mà còn đang ở nước ngoài......cùng với mấy con đàn bà đó......”
Cậu không biết tại sao cậu lại cảm thấy bị tổn thương đến thế này.
Đó là lý do tại sao cậu không hề để ý tới người phụ nữ đó đã bước ra khỏi sảnh để nắm lấy cánh tay cậu.
“Nào, vào đi, vào đi chứ.”
“Cái-, cô đang làm gì thế hả!? Cái cô này!”
“Cậu đã đi xa đến thế này rồi. Nên làm ơn vào trong đi. Ta sẽ cho cậu cây kem để bày tỏ lời xin lỗi của chúng ta!”
“Th-thứ như thế! Tôi không cần!”
“Đừng nói thế chứ! Không sao mà, không sao mààà! Ta cũng muốn biết Yuu-kun ở trường như thế nào lắm!”
“D-dừng lại! Đừng có kéo!”
Cậu có thể tống khứ cô ấy nếu như cậu muốn, nhưng vì lý do gì đó mà cậu không thể.
Sau đó, hình bóng Aspite biến mất hút vào trong cánh cửa của nhà Morioka.
Phần 2
Sau khi Lizel-senpai điều tra về cuộc tấn công của Justice và Strength ngày hôm qua, rõ ràng là những chuyện đã xảy ra thực sự chỉ là một sự trùng hợp.
Neith cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
“Chị đã nhận được báo cáo rằng có vài kẻ xâm nhập và đã định nhanh chóng quay trở lại nhưng......chị chậm trễ vì có vài chuyện khác khiến chị mất thời gian......chị xin lỗi.”
Neith và tôi đang ở cùng nhau trong phòng khách, ngồi trên sofa và đối mặt với nhau.
“Không ạ, Neith không cần phải xin lỗi đâu. Bọn em thực sự rất biết ơn khi Neith chu cấp tất cả những thứ này cho chúng em, và hơn hết là em rất mừng khi Neith không bị lôi kéo vào chuyện đó.”
Tôi đang cố hết sức trấn an Neith, người đang cúi đầu ủ rũ.
Dường như lúc đó Neith đang ở nhân giới. Khi cô ấy vội vã quay trở lại, thì cô cảm nhận được mana thuộc lớp ứng cử viên Quỷ Vương từ bãi biển riêng của mình, nên cô ấy đã nhờ Stella giúp đỡ.
Cuộc thương lượng đó cũng mất thời gian khiến cho cô ấy bị chậm trễ......có vẻ như đã xảy ra việc như vậy.
Nhưng, nhờ tới đống lộn xộn đó, tôi đã có thể đối mặt bình thường với Neith một lần nữa, bất chấp bầu không khí khó xử giữa chúng tôi lúc trước.
“Err......Yuuto-kun, nè......”
Neith đỏ mặt lên, người cô ấy đang run run, cứ như thể cô ấy đang muốn nói gì đó vậy.
......Chúng tôi có thể đối mặt bình thường với nhau một lần nữa—dường như vẫn còn quá sớm để tôi nói vậy.
“Neith, về chuyện đó—”
Khi tôi cố đề cập tới chủ đề đó, thì đúng lúc ấy Miyabi ló mặt ra khỏi căn bếp.
“Yuuto! Mau đi thôi nào! Hôm nay chúng ta có một chương trình mới cho khóa huấn luyện đặc biệt của cậu đấy!”
“Xin lỗi Neith, chúng ta nói chuyện sau vậy.”
Neith xua tay với một nụ cười đầy mâu thuẫn.
Tôi để cho bản thân mình bị Miyabi kéo đi và rời khỏi căn nhà tranh đi về phía bãi biển.
“Vậy, chương trình mới lần này là gì?”
“Đập dưa hấu! Chúng ta hãy ‘đậập’ phá thôi nào!”
Tôi cảm thấy rất ngờ vực. Có thật nó là một bài huấn luyện đặc biệt không vậy?
Phần 3
“V-vậy thì-, R-Reina sẽ giải thích deya deshu!!”
Một vị giáo viên đang đứng nghiêm và nói rất lóng ngóng.
“Uu......để Reina làm sensei, c-căng thẳng quá desu......desuu.”
“Coi nè, Reina. Học sinh của em chỉ có onii-chan thôi, nên em không cần phải lo lắng thế đâu.”
Tôi cúi mình xuống để đưa ánh mắt ngang hàng với Reina và xoa đầu cô ấy.
“Ehehe......cảm ơn anh rất nhiều. Nỗi lo lắng của Reina, đã vơi đi một chút rồi desu.”
“Đợii đããã! Yuuto, không phải cậu đối xử rất khác so với lúc cậu đối xử với tớ sao!?”
Miyabi nhanh chóng phàn nàn. Nhưng tôi không để tâm.
“Em ấy là đứa em gái quan trọng của tớ mà. Nên dĩ nhiên phải khác rồi.”
Miyabi bĩu môi và lên tiếng buu buu. Còn ở phía bên kia, đứa em gái của tôi đang tươi cười vui vẻ.
Sau khi cô ấy tĩnh tâm lại, Reina dạy tôi trình tự của bài huấn luyện đặc biệt.
Đầu tiên, chuẩn bị một thanh kiếm gỗ.
Bịt mắt không cần thiết.
Dưa hấu đã được chuẩn bị sẽ bay tới tấn công tôi, nên phải xẻ đôi nó bằng thanh kiếm gỗ.
—Đợi đã, cái gì đây. Nó rất khác so với cuộc thi bổ dưa hấu mà tôi biết!
Hơn nữa, dưa hấu bay ư!?
“Guwah!!”
Tôi bị quả dưa hấu bay đánh một đòn mạnh và ngã xuống bờ biển rất nhiều lần.
“Yuuto, chăm chỉ lên!”
Lời động viên của Lizel-senpai đang hỗ trợ cho tôi đứng dậy.
Quả dưa hấu tròn sọc xanh đen đang nhẹ nhàng lơ lửng xung quanh tôi. Nó đang phát sáng lấp lánh, chắc chắn nó sẽ rất ngon nếu như được ướp lạnh.
Nhưng cứ như thể quả dưa hấu có ý chí vậy. Nó đang chơi đùa tôi với những đường bay rất xảo quyệt. Cứ bay tới gần rồi lướt ra xa, như thể đang muốn chọc tức tôi vậy.
“Chết tiệt......sao quả dưa hấu lại lơ lửng giữa không trung chứ......không những thế mà nó còn tàn bạo nữa chứ.”
“Cậu cẩu thả quá rồi onii-chan! Mạnh dạn lên nào! Cứ thế đập ‘bang’ chúng thôi!!”
Miyabi đang cảm thấy khó chịu. Quỷ tha ma bắt! Tôi đã quyết tâm rồi. Nhưng cô ấy đang thấy khó chịu.
Sau đó là lời khuyên tới từ sensei em gái.
“Onii-chan, không được đâu không được đâu nếu anh và thanh kiếm gỗ đó không ăn ý với nhau hơn.”
......Ăn ý?
Cái gì cơ, tôi nên gọi thanh kiếm gỗ này là bạn bè sao?
Reina chẳng biết từ nơi nào lôi thanh kiếm yêu thích của mình ra.
“Giữa các ác quỷ, đấu kiếm chính là đấu cùng với thanh kiếm của mình.”
“Cùng nhau, chà thì, đó là vì chúng được sử dụng làm vũ khí mà......ý em không phải thế à?”
“Vâng. Vũ khí của ác quỷ khác với vũ khí của con người. Anh sẽ không tập luyện để học cách vận dụng và điều khiển chúng desu. Mà anh tập luyện để rút ra năng lực của vũ khí desu.”
Tôi nhìn vào thanh kiếm gỗ trong tay mình. Trông nó chỉ là một thanh kiếm gỗ chẳng có gì là có vẻ không phù hợp mà nhỉ......?
“Thanh kiếm đó là thanh kiếm luyện tập, nhưng tên của nó là Tenka Fubu[note28224].”
“Cái tên đó là quá cường điệu cho một thanh kiếm gỗ rất bình thường rồi đấy......”
Reina tuốt thanh katana dài hơn cả chiều cao của cô ra khỏi vỏ.
“Nhân tiện thì, thanh katana của Reina là Pon-chan desu desu!”
“......Đó là, một cái tên rất hay và dễ thương đấy.”
Khi tôi khen cô ấy như thế, Reina phấn khích cười ‘mufuuu’ với vẻ mặt tự hào. Dễ thương thật.
“Và còn nữa desu. Luôn có sức mạnh trú ngụ trong vũ khí của quỷ tộc desu. Hiệu năng của chúng cũng đã được quyết định, như là sức mạnh công kích, không thì tốc độ. Điều mà chủ nhân cần phải làm là có thể rút ra được bao nhiêu sức mạnh gốc của vũ khí đó......việc tập luyện chính là cho điều đó đấy desu desu.”
“Nếu là vậy thì, anh chỉ cần để trận đấu cho Tenka Fubu trong khi anh không cần phải luyện kiếm à?”
Reina gật đầu.
“Desu desu. Đổi lại, một vũ khí mạnh sẽ cần mana để cân bằng desu. Và, một người sẽ cần phải sử dụng liên tục vũ khí đó trong thực chiến để tăng mức độ tình thân hữu với vũ khí đó desu. Bằng cách làm thế mới có thể sử dụng tối đa năng lực của vũ khí desu.”
Nói cách khác, tự nhiên tôi sẽ trở nên mạnh hơn bằng cách tích lũy kinh nghiệm từ việc sử dụng Tenka Fubu à.
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi anh có thể thi triển năng lực đó tới mức giới hạn?”
“Nếu phải cần sức chiến đấu mạnh hơn, thì cách duy nhất là chuyển qua katana mạnh hơn thôi desu.”
Tôi hiểu rồi. Có chút giống game đấy.
“Thanh kiếm gỗ này......Tenka Fubu, nó mạnh thế nào?”
“Nó có thể chiến tốt với mấy quả dưa hấu đó desu desu.”
Tenka Fubu—!! Ngay cả nhược điểm cũng có giới hạn trong tên tuổi ngươi đúng không!?
“Nó được dành cho người mới bắt đầu tập luyện mà......thật ra thì nó rất dễ điều khiển, nên em khuyên anh nên sử dụng nó desu desu.”
“H-hiểu rồi. Dẫu thế nào đi nữa, bạn đồng hành hiện tại của anh là anh chàng này nhỉ?”
Reina cười tươi và gật đầu.
Tôi cầm Tenka Fubu vào thế và đối mặt với quả dưa hấu.
“Hãy đưa mana của anh vào trong thanh kiếm gỗ desu.”
Tôi làm như những gì được bảo và rót mana từ lòng bàn tay vào thanh kiếm gỗ.
“......Oh?”
Không hiểu sao, có cảm giác như có gì đó thay đổi bên trong thanh kiếm gỗ. Như thể một thân cây chết được thổi bùng lên hơi thở sức sống và trở thành thân cây tràn trề sinh lực vậy......
—Oi, Tenka Fubu.
Tôi thử nói chuyện với nó bên trong lòng mình.
Tôi không nghe thấy một lời đáp lại, nhưng lại có cảm giác có gì đó đang vang dội trong lòng tôi.
—Ta muốn chẻ đôi quả dưa hấu đó.
Khi tôi nói vậy, quả dưa hấu bay nhanh tới đánh tôi.
“Tsu!”
Cánh tay tôi tự nhiên di chuyển và Tenka Fubu chặn lại đòn tấn công của quả dưa hấu đó.
Không phải bằng sức mạnh của tôi. Không, tuy tôi nghĩ tới việc chặn đòn, nhưng tôi thực sự không nghĩ ra cách cánh tay tôi đã di chuyển.
Cứ như Tenka Fubu đang điều khiển người tôi, và tôi hòa làm một với thanh kiếm gỗ vậy—một cảm giác thật huyền diệu.
“Cứ như thế desu desu!”
Được thúc đẩy bởi sự ủng hộ của Reina, tôi vào thế với Tenka Fubu.
—Lên nào.
Quả dưa hấu bay vòng quanh đến mức chóng mặt như đang muốn tìm kiếm một kẽ hở để tấn công tôi. Tôi lao vụt đi về phía quả dưa hấu đó.
Quả dưa hấu ra đòn nhử, sau đó nó bất ngờ tấn công tôi.
“!!”
Tenka Fubu trong tay đồng bộ với cơ thể tôi.
Một động tác khiến cho bản thân tôi cũng phải kinh ngạc.
Tenka Fubu di chuyển nhanh như chớp. Thứ nước đỏ tươi của quả dưa hấu phọt ra ngoài và nó bị chẻ đôi làm hai nửa.
“Anh làm được rồi, anh làm được rồi desu! Onii-chan!!”
Tôi nhìn Tenka Fubu vẫn còn trong tay. Tôi không có tí cảm giác nào là tôi vừa làm được chuyện đó.
“Hiểu rồi......đây là vũ khí của quỷ tộc à, tuyệt đấy......”
Tôi nói với Tenka Fubu.
“Từ giờ ta sẽ trông cậy vào ngươi! Cộng sự!!”
“Ah, không cần phải sử dụng Tenka Fubu nữa đâu desu desu.”
“Eh?”
“Với đòn tấn công vừa rồi, onii-chan đã rút ra toàn bộ sức mạnh của Tenka Fubu rồi desu desu.”
“Em......em vừa nói gì cơ—!?”
Vãi......đã đến lúc phải chia tay rồi sao!
Tuy tôi và Tenka Fubu chỉ mới ăn ý với nhau được một lúc, nhưng không hiểu sao lại thấy buồn đến kỳ lạ.
“Hyuu, hyuuu! Ngầu thật đấy, Yuuto!!”
“Làm tốt lắm Yuuto.”
Miyabi và Lizel-senpai cũng vỗ tay.
“Cảm ơn rất nhiều......ah, nghĩ lại thì.”
Tôi nhớ lại lúc Lizel-senpai đánh bại quân Át của Strength.
“Cây cung của senpai mà em thấy lúc trước, đó là vũ khí của senpai ạ?”
“Ừ. Đó là phép thuật huyết thống được truyền thừa trong gia đình Himekami, Cupid.”
“Thực sự rất tuyệt vời đấy ạ. Senpai sẽ có thể đánh bại Rikimaru một cách dễ dàng nếu như em không rơi vào tình huống đó.”
“Không. Ứng cử viên Quỷ Vương Strength không phải là đối thủ dễ ăn thế đâu.”
“Eh? Nhưng senpai đã nói ‘Dễ lắm’ mà......”
“Nói điêu đấy.”
......Quả đúng là senpai. Cô ấy đúng là có tinh thần thép—thậm chí còn cảm thấy đáng sợ nữa.
Đó là tình cảnh lúc mà tôi gần như sắp bị giết, nhưng ngay cả vậy, cô ấy vẫn bình tĩnh bắn thủng Igor không chút ngại ngần.
Sức mạnh tinh thần ấy đã bắn mũi tên một cách chính xác trong tình cảnh đó dù đó là một cú bắn trượt không đáng có.
Sự kiên cường của cô ấy đã đánh bại Igor chỉ bằng một mũi tên và đe dọa Rikimaru.
Ngay lúc này, một lần nữa tôi cảm nhận được sự khủng khiếp của Lizel-senpai.
Đó là khía cạnh rất khác so với senpai tốt bụng thường ngày, khía cạnh của một ác quỷ chiến đấu trong trận Quỷ Vương Chiến.
Cô ấy không chỉ tốt bụng, đôi khi cô ấy còn nhẫn tâm đánh bại kẻ thù. Dù đó là điều cần thiết.
Không làm thế, thì sẽ không thể loại trừ những kẻ địch mạnh nhất, những con quỷ khác người đang trải hàng trước mặt chúng tôi—dường như đây chính là bài học của tôi.
“Ngay cả em cũng gần như không bao giờ thấy qua. Khá hiếm khi senpai sử dụng nó đấy, chị biết chứ?”
“Vậy à?”
“Vâng. Gia đình Himekami đã sản sinh ra các ứng cử viên Quỷ Vương Lovers vì họ có thể sử dụng được nó. Đó là lý do tại sao mọi người đều nghĩ rằng ứng cử viên Quỷ Vương tiếp theo sẽ là senpai.”
“Quả thực là vậy. Bởi Cupid được cho là bằng chứng của việc trở thành ứng cử viên Quỷ Vương Lovers mà.”
“Ra vậy......”
Và cuối cùng tôi là người vớ được nó sao? Không hiểu sao tôi cảm thấy có lỗi với senpai và gia đình của cô ấy quá.
Nhưng......nếu như tôi cũng là một ứng cử viên Quỷ Vương Lovers, chẳng phải tôi cũng có thể sử dụng được vũ khí giống như vậy sao?
“Ah! Giống với cách em đã sao chép phép thuật huyết thống của Miyabi, có thể em cũng cấy được phép thuật huyết thống của senpai vào người em đấy nhỉ?”
Lizel-senpai nở một nụ cười đầy bối rối.
“Gia đình chị không cho phép tiết lộ phép thuật huyết thống này cho bất kỳ ai bên ngoài. Dù đó là Yuuto, nên chị không thể đưa nó cho em được. Bên cạnh đó, em cần có quan hệ với nó, nên ngay cả khi em cấy nó vào người em, thì chị nghĩ nó sẽ không có tác dụng như bình thường đâu.”
“Vậy sao......em xin lỗi vì đã đòi hỏi chuyện quá đáng như thế.”
Vì lý do nào đó mà tôi nhanh chóng cảm thấy xấu hổ.
Lizel-senpai nép người lại gần và khoác lấy cánh tay tôi để động viên tinh thần.
“Đừng chán nản như thế chứ. Sau cùng thì chị cũng đang định cho Yuuto học một thứ còn hay hơn thế mà.”
—Eh? Một thứ, còn hay hơn sao?
“Đó là, phép thuật mà chỉ có mình Yuuto sử dụng được.”
Vậy cái thứ hay ho hơn đó, là gì vậy nhỉ?
“Ý senpai là......chiêu thức đặc biệt mà em sắp được học trong khóa huấn luyện đặc biệt này sao?”
Nhưng mà, chiêu thức đó là gì mới được chứ? Tôi không thể hình dung ra nổi.
Lizel-senpai hỏi tôi như thể cô ấy vừa đọc được suy nghĩ của tôi.
“Yuuto, em nghĩ lúc này em cần phép thuật độc nhất nào?”
“Ngay cả chị có hỏi thế......”
“Suy nghĩ kỹ đi. Lúc trước em chiến đấu với Rikimaru, em đã cảm thấy gì Yuuto?”
“Chuyện đó......”
Tôi, đã cảm thấy thiếu sức mạnh.
Sức mạnh uy hiếp từ Strongest của Rikimaru. Đứng trước thứ sức mạnh đó, phép thuật cao cấp mà tôi mới học được trong mùa hè này chỉ là thứ vô dụng. Cho dù tôi có thể sử dụng Infinite Lovers bao lâu đi chăng nữa—?
“Ah......”
Tôi ngạc nhiên lẩm bẩm.
“......Năng lực công kích.”
Lizel-senpai gật đầu hài lòng.
“Đúng, Healing Lovers cùng với Infinite Lovers đều là phép thuật tách mana và sinh mana bằng sức mạnh của tình yêu. Chúng không phải là phép thuật để chiến đấu với kẻ thù. Những phép thuật đẹp đẽ đó rất hợp với Lovers, như Yuuto vậy. Nhưng, chỉ có vậy thì em không thể thắng trận được.”
Tôi cũng gật đầu.
“Đó là lý do tại sao Yuuto, em cần một phép thuật công kích dành riêng cho em.”
Phép thuật độc nhất công kích của Lovers......
Tôi tự nhiên nhớ lại cây cung của Lizel-senpai.
“Senpai đang bảo em học Cupid bằng chính sức mạnh của mình đấy à?”
Song, Lizel-senpai lại lắc đầu với cái nhìn đầy bối rối.
“Chị cũng không biết nữa. Sau cùng thì nó là phép thuật mà chưa từng có ai nhìn thấy qua mà.”
“Ủa......Lizel-senpai biết đến sự tồn tại của nó mà, không phải sao?”
“Ừ. Chị cũng nghe thấy vậy từ người khác.”
Eh?
“Err, người......người đó là ai vậy?”
Lizel-senpai đặt ngón tay trỏ lên đầu môi và nhắm một mắt lại.
“Bí mật ♡”
Tôi chỉ có thể cười bất lực mà thôi.
“Phép thuật độc nhất công kích này vẫn cần phải đợi. Lúc này em cần tăng mức giới hạn sức chứa mana cùng với giới hạn thời gian sử dụng Infinite Lovers trước. Hãy tập trung vào chuyện đó.”
“V-vâng!”
Dù tôi nói vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy tò mò.
Phép thuật độc nhất yên ngủ bên trong dấu ấn Lovers......
Không biết nó có thể là gì nhỉ?
Phần 4
Vài ngày sau, khóa huấn luyện đặc biệt ngày càng trở nên gần giống với những trận thực chiến.
Và tôi bước vào Núi Ngục Tù cao chót vót phía sau bãi biển để đánh bại những con quái vật xuất hiện trong đó.
—Nhưng,
“......Mình lạc mất rồi.”
Đúng như Neith nói, nơi này rất tối dù đang là ban ngày. Dù bầu trời trong như thế nào, thì nó vẫn chỉ có một màu đen như thể có một tờ giấy lọc treo bên dưới vậy. Mọi thứ bên trong cánh rừng cũng chỉ có một màu xám xịt. Khiến cho tôi cảm thấy rất chán nản.
Ngoài ra, tôi chẳng biết đâu là hướng đúng nữa rồi. Tôi đang ở trên núi, nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể quay trở lại bãi biển nếu như đi xuống, vậy mà đến lúc nhận ra thì tôi leo lên dốc mất rồi.
Dường như đúng là rất khó để bước ra khỏi nơi đây một khi đã đặt chân vào trong. Nếu vậy, thì tôi có thể hiểu tại sao Rikimaru và Seigi lại bị lạc.
Âm thanh của muông thú đang vang lên từ đằng xa.
Tôi được bảo rằng có rất nhiều thú dữ nguy hiểm ở đây, nhưng may mắn là tôi không đụng độ dù chỉ một con. Không đúng, đây là huấn luyện, nên không phải là tôi không gặp một đối thủ nào mới là chuyện không may sao?
Tuy nhiên, kế hoạch ban đầu là tấn công thú dữ với một nhóm bốn người. Nhưng giữa đường, làn sương bỗng trở nên dày đặc, và khi tôi nhận ra thì tôi đã bị chia tách khỏi mọi người mất rồi.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi không thể tụ họp với mọi người......chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi thực sự chạm trán với thú dữ khi cứ mãi một mình thế này......?
Suy nghĩ của tôi càng ngày càng trở nên xấu đi. Có lẽ là vì cánh rừng buồn chán này.
“......Hm?”
Tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó qua kẽ hở giữa các thân cây.
Có một tấm ván gỗ thẳng. Trông như mái ngói hay gì đó vậy.
Khi tôi cố bước qua bãi cỏ cao để tiến lên về phía trước—,
Thì thấy một bãi đất trống nhỏ với một căn lán ở phía xa.
“Neith nói rằng cô ấy có một căn nhà trên núi nhưng......ý cô ấy là thứ này sao?”
Nó gần như bị nuốt chửng bởi cánh rừng xám xịt phía sau. Cấu trúc toàn thể có phần nghiêng đi, cửa trước thì gần như rơi xuống. Những sợi dây leo quấn đầy tường, cỏ mọc hoang dại trên mái nhà. Thực sự đó chỉ là một đống đổ nát.
Nhưng dù nó có tình trạng như thế, thì có lẽ trong đó vẫn còn an toàn hơn là nghỉ ngơi ngoài rừng. Bên cạnh đó, có thể có gì đó ở trong nữa, như là phương tiện liên lạc khẩn cấp này, không thì đồ ăn.
Khi tôi cố bước vào qua kẽ hở cánh cửa, bên trong trông chẳng khác gì cái túp lều. Ít nhất thì nó vẫn có đồ nội thất......?
Có gì đó rơi lên sàn nhà. Khi tôi nhìn lại, đó là một mảnh giấy bọc rách nát cùng với mẩu bánh quy còn thừa.
Cái gì đây? Có ai đã ở đây ăn bánh sao?
Khi tôi ngước mắt lên, tôi nhìn thấy có một cái tủ để mở ở trước mặt. Dường như bên trong đã bị lục soát.
Đừng nói là......thú dữ đã lục lọi tìm đồ ăn đấy nhé?
Lưng tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo. Tôi đứng dậy và thận trọng nhìn quanh căn phòng.
Có thể vẫn còn thứ gì đó bên trong căn lán này.
“Dấu ấn, có nguy hiểm nào gần đây không?”
‘Báo cáo. Xung quanh không có mối đe dọa nào.’
Tôi hiểu rồi—tôi vỗ ngực an tâm, ngay khi đó,
“GUOOOOOOOOoooooooooooooooOONNNN!!”
Cánh tủ trên bỗng mở ra và một cơ thể bé nhỏ bay về phía tôi.
“Tsu!?”
Thú dữ à!?
Dấu ấn không thể phát hiện ra nó sao!
Tâm trí tôi có phần hoảng loạn trong lúc chộp lấy thứ đang nhảy giữa không trung về phía tôi đó.
Nó là thứ gì đó đang gầm gừ ‘garuru’ vì bị kích động, lông dựng đứng hết lên.
Có đôi tai nhô lên khỏi đầu. Răng nanh thì để lộ ra ngoài. Còn cái đuôi thì cuộn tròn như một quả bóng.
......Một con chó à?
Nhưng khuôn mặt và vóc dáng của nó là của con người. Hơn nữa, nó còn là một bé gái nhỏ nhắn. Trông em ấy như một con chó mame shiba được nhân cách hóa thành con người vậy.
“Th-thả ra! Thả ra gâu!!”
“Aa......xin lỗi.”
Tôi nhẹ nhàng đặt em ấy xuống sàn nhà. Sau đó em ấy nhanh chóng bỏ chạy khỏi tay tôi và nhảy lên cái bàn phía sau. Rồi em ấy đứng bằng bốn chân và gầm gừ đầy đe dọa.
“Ngươi-! Ngươi tới đây giết Poran phải không gâu!? Ta sẽ không chết dễ dàng thế đâu gâu!”
“B-bình tĩnh đi. Anh sẽ không làm gì em đâu!”
“Nói dối gâu! Ngươi chắc chắn là một quý tộc gâu! Ngươi sẽ không bước vào ngọn núi này trừ khi ngươi đang đi săn gâu!”
“Không. Anh là con người.”
“......Gâu?”
Bé gái ấy ngẩng đầu lên rồi cúi đầu xuống để nhìn tôi từ đỉnh đầu cho tới tận đầu ngón chân.
Sau đó em ấy đột nhiên cười toe toét một cách trịch thượng.
“Saoo, ra ngươi là con người à gâu? Vậy thì không có gì phải sợ nữa rồi gâu.”
Tình trạng hoảng sợ vừa rồi của em ấy đã biến mất không chút dấu vết. Em ấy ngồi xuống mép bàn và cư xử ngạo mạn nhất có thể. Trông dễ thương thật.
“Ngươi, hãy theo lệnh của Poran nếu như không muốn bị ăn gâu.”
Cái miệng quá bé để ăn xúc xích đang lên tiếng rất ngạo mạn.
Vẻ ngoài của em ấy trông chẳng khác gì một đứa trẻ học cao trong trường tiểu học cả.
Một ác quỷ có tai và đuôi thú......em ấy là một ác quỷ máu lai à?
Giống với Gigara và Nekobe Myaa, những người đã gây sự với tôi trong buổi tập hội thao. Nghĩ lại thì, dường như Myaa đã thực sự ra mắt thần tượng với sự quyến rũ của mèo trên ti vi. Tôi lạc đề mất rồi.
“Anh hiểu rồi Poran. Tên anh là Yuuto.”
Sau đó Poran nói với lên trần nhà.
“Oooii, người này không sao rồi gâu. Ra ngoài đi mọi người gâu.”
Mọi người? Ngay khi tôi cảm thấy ngạc nhiên, thì một phần của trần nhà mở ra và có một vài đứa trẻ trông còn nhỏ hơn như mấy chú cún con nhảy xuống. Có tổng cộng năm, không, sáu đứa.
“Ở đây nhiều như vậy......sao các em phải ở trên gác mái như thế?”
“Lẩn trốn gâu. Bọn ta đang bị bọn quý tộc săn bắt gâu......”
“Em nói......săn bắt sao?”
Tôi nhìn đứa trẻ đang lo lắng nhìn lên tôi.
“Nói săn bắt, ý em không phải là một trò chơi, mà là săn bắt thật à?”
“Dĩ nhiên rồi gâu. Bọn ta sẽ bị giết nếu như bị phát hiện ra gâu. Những người bạn khác của chúng ta, có lẽ đã......”
Poran thất vọng lẩm bẩm. Sau đó thì mấy đứa trẻ khác cũng đổ lệ.
“Nhưng, dù em là một ác quỷ máu lai, nhưng em vẫn là một ác quỷ đúng không? Tại sao......tất cả các em lại bị săn bắt vậy?”
“Có một quý tộc đã mua ngôi làng của bọn ta gâu. Tên quý tộc đó đã biến chúng ta thành con mồi cho chuyện gì đó như luyện tập cho trận Quỷ Vương Chiến gâu.”
—Đừng nói là.
‘Ừ. Chúng tôi đang đi săn để khởi động một chút trước khi tham gia vào trận Quỷ
Vương Chiến. Tuy nhiên, chúng tôi đã bị lạc trong lúc đuổi theo con mồi.’
Buổi đi săn mà Sannoi Seigi đã nói......có đề cập đến chuyện này sao?
Tôi nhìn Poran cùng những người bạn của em ấy một lần nữa. Mặc dù khác loài, nhưng tất cả bọn chúng đều là ác quỷ máu lai có tai và đuôi thú. Chúng là những ác quỷ có dòng máu của thú dữ trong người.
Mặc dù địa vị của bọn họ thấp kém hơn so với ác quỷ thuần chủng, nhưng cũng có vài người có được danh hiệu quý tộc và nhập học vào Học viện Quỷ Vương. Song mặt khác, cũng có vài ác quỷ bị đối xử thậm tệ như thế này. Tôi không biết gì về chuyện đó.
Sau đó, có một đứa trẻ nhỏ nhắn khác leo xuống từ phía sau trần nhà.
“T-tệ rồi gâu! Chúa công đang ở trước căn nhà này gâu!”
“!?”
Những đứa trẻ bắt đầu ồn ào với những lời càu nhàu khó chịu.
“Có chuyện gì thế?”
“Sao ngươi lại tỏ ra dễ dãi như thế chứ gâu! Chúa công nơi đây là một ứng cử viên Quỷ Vương đấy! Các ứng cử viên Quỷ Vương đều là những kẻ tàn bạo và hung ác với thứ sức mạnh rất khủng khiếp gâu! Nếu một kẻ như thế tìm ra chúng ta, thì chúng ta chắc chắn sẽ bị chơi đùa và bị giết......một người như ngươi chỉ cần để bị nhìn thấy thôi là chắc chắn sẽ chết gâu!!”
“H-hiểu rồi......”
Nhưng mà, chúa công nơi đây......là Neith phải không nhỉ?
Cánh cửa hơi mở ra kêu một tiếng cót két.
“Yuuto-kun......em ở đây à?”
Quả nhiên, khuôn mặt hơi lo lắng của Neith đang ló vào từ kẽ hở.
“KYAIIIIIIINNNN!?”
Ngay lập tức những đứa trẻ máu lai đồng loạt trốn sau lưng tôi.
“G-gì thế? Có chuyện gì vậy?”
Đôi mắt của Neith nhấp nháy vì kinh ngạc.
“Những đứa trẻ đó......lẽ nào.”
“Không sao đâu. Cô gái này là một người tốt. Cũng có người tốt ở giữa các ứng cử viên Quỷ Vương đấy.”
Những đứa trẻ không tin tôi nhanh đến vậy. Chúng đang rùng mình sởn hết cả gai ốc.
“Xin lỗi Neith. Mấy đứa trẻ này, chúng đã chạy trốn ở đây—”
“Chúng là con rơi, của Yuuto-kun à......”
“Nhầm rồi!!”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại bị nghi ngờ trước cái hiểu nhầm hoàn toàn bất ngờ như thế gâu.
Phần 5
“Chị hiểu rồi......chúng phải trải qua chuyện tồi tệ như vậy......đáng thương quá......”
Neith đặt đứa trẻ nhỏ nhất lên đùi mình và xoa đầu nó. Những đứa trẻ khác cũng bám dính lên người Neith. Cứ như bọn họ đang chia sẻ hơi ấm cho nhau vậy.
Khi Neith bước vào trong nhà, bọn chúng chỉ có thể rùng mình vì sợ hãi cái chết, nhưng sau đó chúng nhanh chóng nhận ra rằng Neith không phải là một kẻ quý tộc đáng sợ.
Poran đứng theo dõi với cái miệng vẫn còn há hốc.
“Ngạc nhiên thật đấy gâu......ai lại nghĩ có một quý tộc như thế này......một ứng cử viên Quỷ Vương nữa chứ.”Sau đó em ấy nhìn tôi với một ánh mắt hoài nghi.
“Em vẫn không thể tin là Yuuto là một ứng cử viên Quỷ Vương gâu......”
“Haha, đến bản thân anh còn không tin được mà.”
Dẫu vậy, ai lại nghĩ những đứa trẻ nhỏ bé như thế này lại phải trải qua chuyện cay nghiệt như thế chứ......
“Nè Neith. Em muốn hỏi chị một chuyện......”
“Phải rồi. Chị sẽ mang những đứa trẻ này tới trại mồ côi ở lãnh thổ của chị. Chị nghĩ bọn chúng sẽ an toàn ở đó, và các ứng cử viên Quỷ Vương khác cũng sẽ không thể động tay lên chúng được.”
......Quả đúng là cô ấy.
“Chị tốt bụng thật đấy Neith.”
Neith hơi đỏ mặt và cúi nhìn xuống.
“......Ngay cả chị cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi.”
“Chị cũng nghĩ đến những người khác mà?”
“Không. Chị không muốn bị bắt nạt nên......đó là lý do tại sao, chị đang cố hết sức để không bị người khác ghét. Đó là lý do của chị. Chị không nghĩ là chị thực sự suy nghĩ về người khác như Yuuto-kun đâu.”
Đó là cách nghĩ của cô ấy sao? Nếu là con người, thì tôi nghĩ rằng cách nghĩ đó là quá đủ con người rồi......
“Nhưng......chưa biết ai sẽ là người thắng trận Quỷ Vương Chiến. Tùy theo vị tân Quỷ Vương, lãnh thổ của chị có thể sẽ bị tước đi......nếu chuyện đó xảy ra, thì những đứa trẻ này cũng sẽ......”
......Tôi hiểu rồi.
Nếu như Seigi trở thành Quỷ Vương, có thể cô ấy sẽ không tha thứ cho Neith, người đã cướp đi con mồi của mình. Trong trường hợp tệ nhất, nhà Carnac có thể sẽ bị đạp đổ......nếu chuyện đó xảy ra, thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với Neith cùng những đứa trẻ này cơ chứ.
“......Đó là lý do tại sao, suốt bấy lâu nay chị luôn gặp rắc rối.”
“Về chuyện gì?”
Neith nở ra một nụ cười bất lực.
“Chị biết là chị không thể trở thành Quỷ Vương kế vị mà.”
“Neith, đừng nói là—”
Neith vẫn mỉm cười và lắc đầu.
“Bởi, có Stella và Lizel. Một người như chị không có một cơ hội thắng nào......nhưng, gia đình cùng với người của chị đều hi vọng chị sẽ thắng. Số phận của họ đang treo trên người chị......”
“Neith......”
Tôi nhận ra tôi lại trở nên vô tư vô lo như thế nào. Tôi hiểu. Mọi người, Lizel-senpai, Miyabi, và cả các ứng cử viên Quỷ Vương khác, những quân bài của họ nữa, tất cả bọn họ đều đang gánh vác rất nhiều thứ.
Nhưng, ảnh hưởng chỉ thực sự sâu sắc sau khi nghe được những lời nói đầy đau thương từ chính bản thân họ.
“Nè, Yuuto-kun.”
“G-gì thế ạ?”
“Nếu như, Yuuto-kun trở thành Quỷ Vương, thì em muốn tạo ra một thế giới như nào?”
“Em......”
Thế giới như nào ư......
Tôi không có nghĩ xa đến vậy khi tôi mới trở thành ứng cử viên Quỷ Vương.
Tôi chỉ đơn giản là cố gắng đối phó với những gì trước mắt mà thôi.
Nhưng, tôi không thể trốn chạy khỏi câu hỏi đó mãi được.
Phải rồi. Tôi đã tìm ra câu trả lời của mình.
Không phải là ngày nào đó sau này, mà chính là ngay lúc này.
Đúng là tôi rất muốn đáp lại sự mong đợi của Lizel-senpai cùng với những người khác.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì chẳng khác gì tôi đẩy trách nhiệm của mình cho người khác. Tôi có câu trả lời về những gì tôi sẽ làm, những gì tôi muốn làm bằng chính sức mạnh và lời nói của mình.
Nó sẽ gây ảnh hưởng tới số phận của rất nhiều người. Tôi rất sợ mắc lỗi.
Nhưng, không trả lời còn giả dối hơn.
Nếu như tôi mắc lỗi, tôi có thể sửa nó sau.
Vậy cái suy nghĩ thành thật của cái tôi hiện tại về những gì tôi cho là đúng mà không dối trá là gì?
“Em......muốn tạo ra một thế giới nơi mọi người có thể sống trong hòa bình và vui vẻ.”
Đôi mắt xanh biếc của Neith cùng với những đôi mắt của đám trẻ nhỏ đang nhìn chăm chú tôi.
“Em không thể biến ước muốn của tất cả mọi người thành hiện thực. Dù vậy, em muốn biến hi vọng thành hiện thực nhiều nhất có thể. Và rồi em muốn mọi người có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và yêu thương từ cuộc sống thường ngày. Em muốn có được thế giới đó.”
Có cảm giác như đôi mắt của Neith đang rung rung.
“Nhưng chị biết đấy, Neith. Tuy em nói rằng em muốn biến hi vọng thành hiện thực nhiều nhất có thể, nhưng cũng có những hi vọng mà em tuyệt đối sẽ không nghe theo.”
“Đó......là gì, Yuuto-kun?”
“Cướp đi mạng sống. Cướp đi tự do. Cướp đi lãnh thổ. Em tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho những chuyện đó.”
Đôi mắt của Neith cùng với đám trẻ bỗng ướt lệ.
“Chị hiểu rồi......phải. Chị biết rồi......chị biết thế giới mà Yuuto-kun đang ước muốn là gì rồi.”
Poran nhìn tôi với đôi mắt đang kìm nén những giọt nước mắt.
“Anh có thể......làm được chuyện như thế sao?”
“Em chỉ cần nghĩ là có thể nếu như em muốn biến nó thành sự thực thôi. Một giấc mơ không phải là thứ mà người khác có thể ban cho em đâu.”
“Con người ngốc thật đấy gâu.”
Poran vừa cười vừa sụt sịt. Tôi trả lại em ấy một nụ cười nhẹ.
Đúng lúc đó—Neith biến sắc.
Cô ấy đặt đứa trẻ trên đùi mình xuống và đứng dậy. Sau đó cô nhìn về phía cửa sổ.
“Neith? Có chuyện—”
Cánh cửa sổ bỗng bị đập vỡ.
Ngọn lửa bay vào căn lán cùng với khung cửa gỗ và những mảnh kính vỡ.
“Barricade!!”
Neith ngay lập tức thi triển phép thuật phòng thủ và đứng trước mặt đám trẻ.
Tôi xông lên và nhảy ra ngoài cánh cửa sổ bị đập vỡ đó.
Ở bên ngoài có một thanh niên cầm kiếm không vỏ đang chĩa vào căn lán. Vòng tròn phép thuật tung ra đòn phép thuật vừa rồi vẫn còn ở trên mũi kiếm.
Hắn ta hơi thấp so với tôi nhưng lại có khí chất rất năng nổ—,
“Koshirae Kenji......của Justice phải không?”
Một nụ cười xảo quyệt hình thành trên gương mặt trẻ thơ đó.
“Nhân tiện thì cấp bậc của ta là hoàng tử. Thực ra mấy hôm nay ta đang tìm kiếm mấy con mồi đã bỏ chạy. Xin lỗi nhưng ngươi có thể trả lại mấy con mồi của chúng ta được không?”
“Chuyện đó hoàn toàn không được.”
Tôi hình thành mạch phép thuật cho đòn công kích trong người tôi.
“Ta tuyệt đối sẽ không trao những đứa trẻ đó cho ngươi đâu!”
Koshirae khịt mũi và quay lưng lại về phía tôi rồi bỏ chạy đi.
“......Eh?”
Cái im lặng quay trở lại cánh rừng xám xịt.
Gì vậy? Tôi nghĩ hắn ta muốn chiến đấu, vậy mà hắn ta lại bỏ chạy ngay sao?
“Yuuto-kun!”
Neith cũng nhảy ra khỏi căn lán.
“Aa, Neith. Đối thủ là hoàng tử của Justice. Hắn bỏ chạy luôn rồi.”
“Eh......”
Neith nhìn về hướng tên hoàng tử đó biến mất và biến sắc.
“Chắc chắn là, hắn ta đi báo cáo......lần tới, Seigi cùng với những quân bài của cô ta sẽ tới......”
......Tôi hiểu rồi!
Nếu như vị trí của đám trẻ bị lộ......nếu là bọn chúng, thì chúng sẽ mạnh mẽ bước vào lãnh thổ của Neith.
“Đuổi theo hắn thôi! Neith!!”
“Ừ-!”
Neith lôi ra từ túi mình một tấm bài. Đó là dấu ấn Chariot. Với bức họa hai con nhân sư kéo một cỗ xe ngựa cổ xưa.
“Top Runner!!”
Một công thức phép thuật đầy phức tạp đang tạo ra một cỗ xe ngựa y hệt như thứ được vẽ trên dấu ấn.
Nó có vóc dáng rất đẹp được bảo vệ bởi lớp giáp bền bỉ, cùng với những bánh xe gai có thể xé tan mọi thứ. Và kéo nó chính là đôi nhân sư đen trắng đeo mặt nạ.
Cỗ xe ngựa đầy uy nghiêm và lộng lẫy thực sự rất hợp với cỗ xe của một vị vua. Đám trẻ nhìn nó mà cứ há hốc mồm.
“Lên nào mọi người! Yuuto-kun nữa!!”
Sẽ rất nguy hiểm khi mang theo bọn trẻ, nhưng sẽ có nhiều rủi ro hơn khi bỏ chúng lại nơi đây.
“Yosh! Nhanh lên nào các em!”
“Mọi người, bám chặt vào!!”
Neith quất roi vào hai con nhân sư. Sau đó chúng thét lên một tiếng gầm lớn trước khi lao vút đi.
“KYAAAAAAAAAAAAANN!?”
Poran cùng với những đứa trẻ khác hét lên vì cái gia tốc và tốc độ đó.
“T-tuyệt quá gâu......aa!? Ph-phía trước kìa!!”
Cây cối mọc rất dày đặc ở phía trước. Nhưng, cỗ xe ngựa của Neith vẫn cứ thế lao thẳng lên.
“Ta không thể bị ngăn chặn, cho dù là bất cứ thứ gì cản đường ta!!”
Đôi mắt Neith đang bùng cháy mãnh liệt. Một nụ cười bỗng hình thành trên đôi môi.
Khi nắm dây cương thì cô ấy thay đổi. Nhưng vẫn rất an tâm.
Cây cối cản lối bị nghiền nát.
“OOOOOOOOOOH!?”
Đám trẻ và cả tôi đều tròn mắt vì kinh ngạc.
Cỗ xe ngựa lao về phía trước mà không thèm để tâm tới khu rừng.
Cành cây bị bẻ gãy, thân cây bị cắt phăng. Cỗ xe ngựa lao thẳng qua cánh rừng với tốc độ rất dữ dội như thể nó đang vẽ ra một con đường giữa cánh rừng không có con đường nào đi qua vậy.
Neith cầm dây cương trên tay vẫn tiếp tục nhìn vào một điểm ở đằng xa.
“Đằng trước chính là lãnh thổ nhà Sannou. Sẽ rất khó để động tay lên hắn một khi hắn trốn thoát tới nơi đó......chị tuyệt đối sẽ bắt được hắn trước khi hắn chạy thoát khỏi lãnh thổ của chị......!”
“Hắn chạy lối này sao!?”
“......Có lẽ vậy.”
Bất thình lình tầm nhìn phía trước trở nên rõ ràng hơn. Dường như chúng tôi đã ra tới con đường mòn trên núi. Nó rất hẹp, nhưng nó vẫn là một con đường nối tới một nơi nào đó.
“Hắn ta chắc chắn đang chạy theo con đường này!”
“Ừ! Nhân sư cũng đã phát hiện ra dấu chân! Chúng ta sẽ bay!!”
Sắc màu trong đôi mắt Neith bỗng thay đổi. Sau đó cô ấy quất roi vào đôi nhân sư thêm một lần nữa.
Gia tốc lại được tăng thêm. Cảnh tượng lướt qua chúng tôi như một cơn gió.
Và sau đó, hình bóng của một người nào đó đang chạy trên con đường phía trước đập vào mắt chúng tôi.
“Đằng đó!”
Cái bóng lưng đó, chắc chắn là Koshirae. Nhưng hắn ta chạy rất nhanh. Có vẻ như hắn ta đang sử dụng Stride, nhưng tốc độ đó còn nhanh hơn rất nhiều so với tôi.
Cánh rừng hai bên bỗng ngừng lại.
Và ở đó có một đồng cỏ trải rộng. Phía trước nó là một con sông.
“Băng qua con sông đó chính là lãnh thổ của Sannou!!”
Con sông rất nông và rộng. Koshirae đã bước chân vào cong sông đó và tiếp tục chạy đi với nước bắn tung tóe phía sau.
“Yuuto-kun, làm ơn!”
Neith tuyệt vọng nhìn tôi.
Tôi chỉ tay về phía trước và vẽ ra một vòng tròn lôi thuật.
Hỡi sấm chớp, hãy chọc thủng bầu trời và bắn hạ tên đó đi!
“Thunderio!!”
Tia chớp giáng xuống con sông và chạy vào làn nước.
Dòng điện ngay lập tức bắt được Koshirae và quấn lấy người hắn ta.
“Guh!? GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA-!!”
Koshirae dừng bước và toàn thân co giật.
“......gah.”
Khắp người hắn ta bốc lên đầy khói trắng, bước đi loạng choạng không còn vững nữa.
Sau đó hắn ngã vào dòng sông bắn tóe nước lên. Có một thứ gì đó như một chất lỏng màu đen nổi lên trong dòng sông và kéo cái cơ thể ấy xuống.
Neith kéo dây cương để đổi hướng đôi nhân sư. Cỗ xe ngựa chạy song song ngay sát bên sông rồi dừng lại.
“Chúng ta đã kịp rồi nhỉ.”
Cỗ xe ngựa dừng lại trước con sông.
“Ừ. Cảm ơn em......Yuuto-kun.”
“Em mới là người phải cảm ơn chị chứ, Neith.”
Sau đó khí chất uy nghiêm của Neith biến mất không một dấu vết, rồi cô ấy cúi nhìn xuống trong lúc mấy ngón tay bồn chồn quấn lấy nhau.
Poran nhìn chăm chú tôi.
“Anh......thực sự là một ứng cử viên Quỷ Vương gâu......”
“Ừ, không ít thì nhiều.”
“Bực thật đấy, gâu......”
“Bực, cái gì cơ?”
Poran cắn môi.
“......Ngay cả con người cũng có thể mạnh mẽ thế này......vậy mà, Poran lại......”
Tôi hiểu rồi......em ấy cảm thấy lo lắng khi không thể bảo vệ được những người đồng đội bằng chính sức mạnh của mình.
“Em vẫn còn nhỏ. Khi nào em lớn lên, em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn đấy em biết chứ?”
Nhưng đôi vai Poran buông xuống vì chán nản.
“Không được đâu gâu. Ác quỷ máu lai không thể tạo ra được sức mạnh vượt qua con quái mà họ đã hợp nhất......để trở nên mạnh mẽ hơn, em sẽ cần phải có được máu của nhiều con quái vật hơn......gâu.”
Neith tỏ ra lo lắng.
“Chuyện đó, nguy hiểm lắm đấy? Chị nghĩ em không nên làm vậy thì tốt hơn.”
“Em biết chứ gâu. Poran cũng có những người bạn đã hi sinh vì chuyện đó gâu.”
“Hi sinh......?”
“Hồi Poran còn nhỏ hơn bây giờ, có một quý tộc tới ngôi làng để tuyển mộ tình nguyện viên, hỏi họ liệu có muốn trở nên mạnh hơn bằng cách đồng hóa với những con quái vật khác không gâu. Một vài người bạn của em đã bị tên quý tộc đó đem đi mất gâu.”
“Không phải......cuộc thí nghiệm đó—”
Neith thở dốc và che miệng đi.
Nhưng dường như Poran không nhận ra. Em ấy tiếp tục câu chuyện của mình.
“Trong số bọn họ, cũng có onii-chan mà Poran rất yêu quý gâu. Anh ấy thực ra không phải là anh trai nhưng, anh ấy rất mạnh và tốt bụng. Toàn bộ trẻ em trong ngôi làng đều thích anh ấy gâu.”
Cái đuôi của Poran tự nhiên lắc qua lắc lại.
“Anh ấy giúp đỡ khi có người nào đó bị bắt nạt, anh ấy chữa trị cho bất kỳ ai bị thương, anh ấy chia sẻ thức ăn khi có ai đó bị đói......anh ấy thực sự đã giúp đỡ mọi người. Poran rất kính trọng anh ấy gâu.”
“Và......chuyện gì đã xảy ra, với anh ấy?”
“......Poran nghe rằng anh ấy đã chết gâu.”
“......Anh hiểu rồi.”
Neith cũng buồn bã nhìn xuống.
“Nè, Poran......anh nghĩ mọi người đều có vai trò của riêng mình đấy.”
“!?”
“Hãy để chiến đấu cho Neith và anh. Còn em hãy chăm sóc cho những người bạn nhỏ của em nhé.”
“Nhưng mà......”
“Đó cũng là một trận chiến quan trọng đấy.”
Poran dường như không bị thuyết phục, nhưng em ấy nhìn những người bạn nhỏ của mình rồi miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó,
Một giọng nói mà tôi đã rất muốn nghe thấy suốt thời gian qua lên tiếng gọi tôi.
“Yuuto! Em ở một nơi như thế này à.”
Bóng hình vừa bước ra khỏi khu rừng đó đang vẫy tay.
“Lizel-senpai! Miyabi và Reina nữa!”
Miyabi và Reina cũng xuất hiện phía sau Lizel-senpai, rồi họ chạy về phía này.
“Mồ, bọn tớ tìm cậu suốốốt đấy, khoan, sao Neith lại ở đây?”
“Cũng có nhiều ác quỷ máu lai nhỏ nhắn nữa......dễ thương thật desu desu ♡ “
Tôi kể cho senpai về mọi chuyện đã xảy ra, sau đó tất cả chúng tôi băng qua núi cùng nhau và trở về bãi biển.
Neith có một chiếc la bàn đặc biệt và đã dẫn lối cho chúng tôi. Dường như chiếc la bàn đó có thể chỉ đúng hướng.
“Đi vào núi mà không có thứ này, đúng là cảm tử.”
Neith ấp a ấp úng la mắng Lizel-senpai.
“C-cậu nói phải, tớ xin lỗi.”
Senpai thành thật xin lỗi. Thực sự hiếm khi thấy senpai bị mắng đấy.
Đám trẻ sẽ được ở căn nhà tranh cho tới khi nào chuẩn bị xong việc đưa bọn chúng vào trại mồ côi.
Seigi cùng những quân bài của cô ấy cũng sẽ không biết việc chúng tôi đang che chở cho lũ trẻ ở đây.
Họ đã tới đây vào hôm nọ, nên rất khó để nghĩ rằng họ sẽ tới đây một lần nữa để điều tra. Thêm vào đó, lần đó hiệu trương cũng có mặt để phân xử.
Không còn vấn đề gì nữa rồi.
—Nhưng, có đám trẻ ở đây......lại trở thành vấn đề đối với chúng tôi khi thực hiện huấn luyện đặc biệt. Theo nhiều nghĩa khác nhau.
Khi tôi đang suy nghĩ xem phải làm gì, thì Lizel-senpai có vẻ có ý tưởng và lên tiếng.
“Chúng ta thay đổi địa điểm trại huấn luyện đi.”
“Eh!?”
Miyabi, Reina, và tôi nhìn mặt nhau.
“Err......vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
Lizel-senpai khoanh tay lại và mỉm cười đầy khí thế.
“Bí mật.”
“......Dĩ nhiên rồi.”
Lần này chúng tôi sẽ bị lừa đi tới đâu đây? Mong chờ và lo lắng đang quay cuồng trong lòng chúng tôi.