Bệnh viện thực sự rất yên tĩnh vào đêm muộn.
Trên hành lang chẳng hề có lấy một bóng người. Cả tòa nhà chỉ được những chiếc bóng đèn nhỏ rọi sáng một cách lạnh lẽo, chợt sáng chợt tối.
Tôi, Lizel-senpai, và Miyabi đang ngồi trên băng ghế của phòng chờ.
“Lizel-senpai…….Reina, em ấy không sao chứ?”
Tôi vừa hỏi thì thào vừa ghim chặt ánh mắt lên sàn nhà bóng loáng. Lizel-senpai đang ngồi bên cạnh nhẹ nhàng chạm vào tay tôi.
“Giờ hãy ngồi đợi kết quả kiểm tra thôi.”
“……Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra với Reina vậy, thật không bình thường.”
Ba mươi phút trước, Reina đột nhiên ngã quỵ xuống. Tôi tức khắc cố gắng gọi cứu thương, nhưng Lizel-senpai lại ngăn tôi lại.
“Chúng ta không thể mang em ấy tới một bệnh viện bình thường. Chúng ta sẽ đưa em ấy tới bệnh viện nơi bác sĩ gia đình của chị đang làm việc.”
Cô ấy đã nói vậy và ngay lập tức thu xếp một chiếc ô tô.
Hình bóng Reina bên trong ô tô khiến cho nơi khóe mắt bỏng rát.
Đôi mắt cô ấy vẫn để mở. Khuôn mặt không có cảm xúc. Trông cô ấy như búp bê vậy. Không còn là Reina, trông cô ấy chẳng khác gì một thứ búp bê được tạo ra bắt chước theo Reina cả.
Miyabi nắm lấy tay bên kia của tôi, ngồi ở phía bên kia so với Lizel-senpai.
“Nè, Yuuto. Tớ cũng lo lắng lắm đấy cậu biết không? Nhưng, chúng ta phải bình tĩnh trong những lúc như thế này.”
“Miyabi…….”
Gương mặt của cô ấy đang mỉm cười. Nhưng, cô ấy không thể che giấu được màu sắc của nỗi lo lắng bên trong đôi mắt.
Cô ấy đang ép buộc bản thân phải hành động để khiến cho tôi vui lên.
“Cậu nói phải……cảm ơn cậu, Miyabi. Cả Lizel-senpai nữa, em xin lỗi.”
Lizel-senpai lắc đầu và nở ra một nụ cười nhân hậu.
“Đó chỉ là Yuuto đang suy nghĩ về Reina nhiều đến mức nào mà thôi. Không có gì để em phải xin lỗi cả.”
Sau đó cô nhìn xuống với ánh mắt đượm buồn.
“Nhưng, chị đã lo sợ rằng chuyện như ngày hôm nay sẽ tới vào một ngày nào đó. Bởi vì Reina, cô ấy có chút……khác so với chúng ta.”
“Lizel-senpai?”
Khi tôi định hỏi ý của cô ấy là gì, thì cánh cửa phòng viện bỗng mở ra.
Cô y tá cho gọi chúng tôi và chúng tôi bước vào phòng. Reina đang nằm đó, mặc đồ bệnh viện nằm trên giường. Đôi mắt khép lại, lồng ngực của cô ấy đang di chuyển lên xuống hòa nhịp với hơi thở nhẹ nhàng. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Cô ấy vẫn đang ngủ, nhưng đây đúng là Reina mà tôi từng biết. Không phải là Reina trông như búp bê trước đó. Mặc dù cả hai đều là Reina giống nhau, nhưng kì lạ thay, tôi không thể nghĩ rằng cả hai người đó lại là cùng một người.
Lizel-senpai thở dài nhẹ nhõm, sau đó cô hỏi vị nữ bác sĩ đang ngồi trên một chiếc ghế.
“Bác sĩ Monzenji, giờ Reina đã ổn chưa?”
Dường như tên của vị bác sĩ ấy là Monzenji. Cô ấy trông như đã quá tuổi ba mươi. Nhưng người này cũng là một ác quỷ, nên cô ấy hẳn phải già hơn so với vẻ bề ngoài. Đôi mắt sau cặp kính trông có phần ngái ngủ. Mái tóc dài của cô được bện để rũ xuống ở phía trước trông rất thất thường.
“Nếu cô hỏi tôi cô ấy có sao không thì cô ấy không sao rồi. Cô bé sẽ mở mắt sớm thôi.”
Tôi mỉm cười theo phản xạ và nhìn vào gương mặt đang yên giấc của Reina.
“Mừng quá……trong thoáng chốc tôi đã lo sợ chuyện sẽ xảy ra ở trong đó.”
“Nhưng, cơ thể của cô gái này đang dần dần trở nên hỏng hóc. Có lẽ vào lần tới khi cô ấy ngã gục xuống, thì cô ấy sẽ vỡ tan.”
“—Eh?”
Tôi nhìn vào gương mặt của vị bác sĩ.
“Err……cô nói thế có nghĩa là sao?”
“Hm? Đó là lý do tại sao, cô gái này—”
“Bác sĩ.”
Lizel-senpai chen ngang vào lời nói của vị bác sĩ.
“Tôi nghĩ rằng, sẽ tốt hơn nếu chúng ta nghe trực tiếp từ Reina.”
“Nn……Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ giữ im lặng.”
Lizel-senpai liếc mắt nhìn Reina trước khi đưa ra một câu hỏi.
“Theo quan điểm của bác sĩ, cô ấy còn lại bao nhiêu tuổi thọ?”
“Hai hoặc ba ngày, tôi nghĩ vậy.”
Đ-,
Đợi chút đã nào.
“B-bác sĩ……cả senpai nữa, hai người đang nói gì vậy? Nhỉ Miyabi?”
Khi tôi quay người lại, Miyabi đang cắn môi cùng với đôi mắt ngấn lệ.
“Mọi người……chính xác thì có chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?”
Tôi bị cái cảm giác của sự lo sợ hành hung mà tôi không hề nhận định nổi. Tới lúc muộn màng tôi mới nhận ra rằng cuộc sống thường ngày mà tôi tưởng chỉ là tự nhiên, nhưng thực chất nó đang trên bờ vực của sự chia cắt.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy!? Giải thích theo cách mà em có thể hiểu đi—”
Tôi vô thức lên tiếng cộc cằn. Đúng lúc đó thì tiếng rên rỉ của Reina vang lên.
“Nnu……e-eh?”
“Reina!?”
Cô ấy từ từ mở mắt ra và nhìn ngó khắp căn phòng bệnh viện. Khi ánh mắt của cô bắt được cái nhìn của chúng tôi, thì cô ấy mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi.
“N……nói nói sao nhỉ, Reina đã……bất tỉnh sao?”
Reina nhỏm người dậy để bước chân xuống giường.
“Oi, đừng có thúc ép bản thân thế.”
“Không đâu, chuyện này đã xảy ra vài lần cho tới giờ rồi desu……nhưng ai lại nghĩ Reina sẽ bất tỉnh trước mặt Yuuto-san cơ chứ……”
Reina nở nụ cười bối rối.
“Trông có vẻ như, Reina vô dụng rồi nhỉ desu.”
“Em nói vài lần……tại sao em không nói cho anh biết điều quan trọng như thế!? Nếu em không đi bệnh viện hay đi điều trị ngay lúc này—”
Reina lắc đầu phủ nhận những lời nói của tôi.“Reina, sẽ kể sự thật cho Yuuto-san desu.”
Sự thật?
Reina nở nụ cười đầy bối rối và nắm chặt lấy tay áo của bộ trang phục bệnh nhân.
“Reina……thực ra không phải là một ác quỷ desu.”
“……?”
Không phải là ác quỷ?
Điều đó có nghĩa rằng cô ấy là một con người?
Không, chuyện đó là không thể được. Rõ ràng là vậy khi tôi nghĩ lại từ trước tới nay Reina đã chiến đấu như thế nào. Năng lực của Reina vượt xa so với một con người.
Tôi theo phản xạ hướng ánh mắt đầy nghi vấn về phía Lizel-senpai.
“……Reina, mọi chuyện vẫn sẽ ổn thôi cho dù em không cần phải làm chuyện này em biết chứ?”
Lizel-senpai nói thì thầm trong lo lắng. Reina lắc đầu đáp lại.
“Reina phải nói chuyện đó ngay khi có thì giờ để nói……Reina không biết khi nào cái kết cục sẽ tới cả.”
Kết cục—cô ấy vừa nói vậy có nghĩa là sao?
Bên trong lồng ngực tôi bỗng có cơn ớn lạnh như kiến bò.
Một dự cảm chẳng lành đang bò lên lưng tôi từng chút một.
“Reina, là một homunculus……desu desu.”
……Homun, culus?”
“Reina không phải là một con người, cũng như không phải là một ác quỷ desu. Reina có cuộc sống là nhờ ma pháp tạo ra desu……desu.”
“Chuyện đó—”
Khi tôi định hỏi ý cô ấy là gì, thì vị bác sĩ đứng dậy khỏi chiếc ghế.
“—Giờ khám kết thúc rồi. Y tá, hãy giúp Reina-kun thay đồ đi. Còn những người khác, chúng ta đi ra khỏi phòng thôi nào.”
Bác sĩ Monzenji hướng ánh mắt đầy sắc bén về phía chúng tôi.
Chúng tôi đành phải ngoan ngoãn nghe theo lời cô ấy nói và đi ra khỏi phòng. Sau khi cánh cửa được đóng lại, bác sĩ Monzenji nói với tôi.
“Về cô gái đó, thực sự cô ấy là một homunculus đúng như cô ấy đã nói. Nói cách khác, cô ấy là một thực thể nhân tạo.”
Nhân tạo?
Bởi ai?
Những câu hỏi nối tiếp nhau cứ thế trồi lên trong đầu tôi. Tôi có quá nhiều câu hỏi mà tôi còn không biết nên hỏi gì.
Lizel-senpai thay tôi hỏi vị bác sĩ với nét mặt đầy nghiêm nghị.
“Bác sĩ. Cơ thể Reina, thực sự đã……”
Hơi thở của tôi bỗng bị chặn lại trong lồng ngực.
“Đúng thế. Cô ấy có triệu chứng đặc thù của homunculus khi cơ thể chuẩn bị tan vỡ. Cô ấy không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
“Không đời nào! Không có cách nào để cứu Reina sao!?”
Tôi nhìn vào bác sĩ Monzenji bằng đôi mắt tràn ngập niềm hi vọng. Nhưng bác sĩ lại nhún vai tỏ vẻ hối lỗi.
“Chuyện đó là không thể. Chiếc lõi định hình cấu trúc cơ thể của cô ấy đã yếu ớt lắm rồi. Dường như thầy pháp tạo ra cô gái đó không quá lành nghề.”
“Chiếc lõi……?”
Tôi theo phản xạ hỏi lại. Bác sĩ Monzenji bình thản trả lời tôi.
“Đó là thứ đóng vai trò nền tảng cho quá trình định hình homunculus. Thông thường viên đá phép được sử dụng để làm chiếc lõi nhưng……chất lượng của viên đá đó tốt đến mức nào là điều rất quan trọng. Viên đá phép có chất lượng tốt được tinh chế nhiều hơn để nâng cao độ tinh khiết của nó. Viên đá càng tinh khiết, chiếc lõi càng được tạo ra tốt hơn. Theo quan điểm của tôi, chiếc lõi của cô gái đó khá kém.”
“Không đời nào……”
Tôi theo phản xạ quay người lại nhìn Lizel-senpai bằng đôi mắt tìm kiếm sự trợ giúp. Nhưng senpai lại cau mày và cố kìm nén cơn giận mà không có chỗ nào để trút.
“Bác sĩ……thực sự không có cách nào để thay thế chiếc lõi bằng thứ khác tốt hơn sao?”
“Cô cũng đã hỏi tôi điều đó trước đây rồi nhưng, chuyện đó là không thể. Toàn bộ cơ thể của homunculus được xây dựng nhờ cơ chế phép thuật. Mọi thứ sẽ sụp đổ nếu như cô kéo ra dù chỉ một bộ phận.”
Lizel-senpai nắm chặt tay lại tỏ vẻ bực tức.
“Không còn cách nào cả sao!? Ít nhất hãy khẩn cấp điều trị cô ấy vào thời điểm này đi chứ! Bởi, chỉ còn lại hai ba ngày để sống—”
“Xem nào……nếu chúng ta cung cấp năng lượng cho cô ấy vào thời điểm này, thì tuổi thọ sẽ có phần nào được tăng lên, bởi vì đó là thứ cô ấy cần nhất lúc này.”
Cần, năng lượng?
“Chiếc lõi sẽ tích trữ năng lượng ngay từ đầu hoặc homunculus có được năng lượng được cung cấp từ bên ngoài theo định kỳ, nhưng dường như cô gái này không thể nhận được năng lượng từ một trong hai phương thức trên được nữa.”
Tôi không thể kiềm chế bản thân để hỏi được nữa.
“Thứ đó-! Thứ năng lượng mà Reina cần, loại năng lượng đó là gì?”
“Ngay cả tôi cũng không biết.”
Bác sĩ Monzenji nhún vai, sau đó Reina tự thân bước ra khỏi phòng bệnh sau khi thay xong bộ đồng phục của cô ấy.
“X-xin hãy tha lỗi cho Reina, vì đã bắt mọi người phải chờ rồi desu desu!”
Cô cúi đầu xuống rất nhiều lần trông có vẻ rất hối lỗi.
Tuy cô ấy trông rất dũng cảm, nhưng nhìn vào trông cũng rất đau đớn.
Mặc dù cô ấy không nên mất thời gian quan tâm tới người khác trong cái tình trạng hiện thời này.
—Chết tiệt!
Nắm đấm của tôi nắm chặt tới nỗi móng tay găm sâu vào lòng bàn tay.
Và sau đó, tôi thề rằng.
Tôi—chắc chắn sẽ không để Reina chết!!