Phần 1
Dường như tiết mục cổ vũ cũng được tính là một trận thi đấu. Đội trắng đã xoay sở để có được rất nhiều điểm và vị trí đã được đảo lại.
Đó là Trắng 312 VS Đỏ 305.
Nhờ ơn chuyện đó mà cuộc thi chiều nay trông có vẻ như là vẫn sẽ sôi nổi, nhưng, giờ thì ăn hộp cơm trưa trước chuyện đó đã.
"Yuu-kun! Ở ngoài đó con làm tốt lắắắm!"
Mẹ gặp mặt chúng tôi đầy phấn khởi khi mà chúng tôi đi vào trong phòng riêng của Gia đình Himekami.
"Mau mau! Qua đây!"
Cô ấy dẫn chúng tôi về phía ban công nơi mà chúng tôi có thể nhìn ra khắp sân trường mà không có cản trở gì.
Một tấm chăn dã ngoại được trải ra ở đó và những hộp cơm trưa đều được mở ra và trải ra xung quanh.
Phần sân trong tuyệt đẹp của ban công trông như không phù hợp với việc bày bữa trưa như này. Có cảm giác như là bầu không khí bình dân bị mạnh mẽ kéo vào trong một không gian có danh tiếng.
"Vậy ra đây là hộp cơm trưa của okaa-sama của Yuuto! Thật tuyệt vời!"
......Tuy nhiên, Lizel-senpai lại vui vẻ với nó, vì thế sẽ không có vấn đề gì cả.
Onigiri [note20898], karaage [note20899], tôm chiên, chikuzenni [note20900], trứng ốp cuộn, salad khoai tây và cà chua bi, thịt xông khói cuộn măng tây, vân vân. Tất cả chúng được đem từ nhà chúng tôi tới đây bằng cách sử dụng hợp cơm trưa nhiều tầng và thêm nhiều đồ đựng. Chúng trông rất thơm ngon, đặc biệt là bây giờ sau khi tập thể dục từ các trận thi đấu.
"Đây, món ưa thích của Yuu-kun, onigiri cá ngừ."
"Oo! Cảm ơn mẹ nhiều."
"Hee......vậy ra Yuuto thích onigiri cá ngừ à."
Lizel-senpai nói vậy trong khi mắt cô ấy đang di chuyển nhanh như thể đang tìm thứ gì đó.
"Đây, Lizel-chan. Đĩa ba loại xúc xích hình bạch tuộc."
"Okaa-sama!"
Senpai cung kính đón nhận tupperware [note20901] mà nó có dòng chữ 'Dành cho Lizel-chan' được viết trên đó/ Không thể tin được. Nữ hoàng của chúng tôi lại đầu hàng trước mẹ.
Thật khủng khiếp, sức hấp dẫn của xúc xích hình bạch tuộc đó. Chắc chắn là hình dáng của nó trông như một con quái vật. Dường như con bạch tuộc đó thậm chí còn được coi là biểu tượng của cái ác ở nước ngoài.
"Aaa, mình yêu karaage♥."
Miyabi cho một miếng karaage vào mồm cùng với một nụ cười lớn.
"Nn! Nhon nhắmm! Hoàn toàn đúng với khẩu vị của mình!"
"Cháu ăn ngon miệng đấy, Miyabi-chan! Món này có gia vị khác đó! Thử một miếng đi!"
Mẹ giơ ra một tầng hộp thức ăn khác. Miyabi chộp lấy nó và bắt đầu ăn.
"Oi oi, cậu định ăn hết một mình à?"
"Chỉ thêm nhiêu đây thôi thì không có vấn đề gì cả, cậu biết chứ?"
Cô nàng này thực sự ăn rất nhiều.......Tôi nghĩ như vậy trong khi đang cắn vào onigiri cá ngừ trong tay tôi.
Hm? Tôi cảm thấy một ánh mắt nôn nóng từ Reina......chắc không phải chỉ là tưởng tượng của tôi huh?
Vẻ mặt của cô ấy trông như một bị cáo đang đợi bản án vậy. Cô đang túm chặt vào phần dưới váy của cô ấy.
Ngoài cái nhìn của Reina ra, tôi cũng cảm nhận được có thứ gì đó không hợp lý trong miệng tôi.
"Món onigiri này......nó ngon thật nhưng mà, vị của nó có chút khác so với thường ngày?"
"Trời, vậy là con đã nhận ra! Giỏi lắm Yuu-kun!"
"Hả? Mẹ đã thay đổi cái gì đó trong nó à?"
"Không phải nó, là Reina-chan đã làm món onigiri đó đấy♪."
Eh?
Đôi má của Reina ửng đỏ và cô dời ánh mắt xuống nền nhà trước mắt tôi.
"Hiểu rồi, vậy là Reina đã giúp mẹ nấu ăn. Nó ngon lắm, cảm ơn em."
"N-nó không có nhiều......."
Mặt của Reina thậm chí còn nổi đỏ hơn. Tuy nhiên, đôi môi của cô ấy hơi hé ra và có một niềm vui đang tỏa ra từ cô ấy.
"Hau......Reina, Reina thì......ehehe....."
Cô ấy không thể dừng việc cười toe toét trong khi đang đổ trà nguội từ một cái phích vào một cái cốc--nhưng,
"Re-Reina? Nó đang tràn kìa, nó đang tràn-"
"He? HAWAAAAAAAAAAAAAAAAAH."
Cô ấy đổ tràn rất nhiều trà lên vạt váy của cô, hơn cả chuyện đó, cái cốc bị cô ném đi vì hoảng loạn rơi lên đầu cô. Reina ướt nhẹp thứ trà nguội từ trên đầu cô ấy.
"Reina, em không sao chứ?"
"Ha-hawawah! X-xin lỗi, xin lỗi anh!"
Khả năng của cô gái vụng về không thay đổi của cô ấy vẫn còn hoạt động. Nhưng cũng may là thứ trà đó không phải là trà nóng.
"Reina, ở đằng kia có bộ quần áo bình thường của chị, vì thế thay nó đi. Kích cỡ chắc sẽ quá to cho em, nhưng hãy chịu đựng nó một lát cho tới khi quần áo của em khô đi."
Reina cúi đầu nhiều lần trước sự quan tâm của Lizel-senpai trước khi chạy vào phòng bếp.
"Thật đáng buồn, Reina vẫn như ngày nào."
Lizel-senpai mỉm cười ân cần. Trông cô như chị gái của Reina vậy.
Không, không chỉ Reina. Cô cũng giống như là một người chị gái đáng tin cậy mà có thể tin tưởng vào nhiều hơn bất cứ ai đối với cả tôi và Miyabi nữa. Chị gái đó đang nói 'Hm?' với ánh nhìn khó hiểu.
"Reina đó, tại sao em ấy lại đi vào phòng bếp? Dù là việc thay đồ ở phòng riêng ở đằng kia."
"Ah, em sẽ đi kiểm tra em ấy."
Tôi không nên để Lizel-senpai bị làm phiền thêm nữa. Tôi đứng dậy và đi vào phòng từ ban công. Sau đó tôi hướng về phía phòng bếp và gọi ra.
"Reina?"
"Yu-Yuuto-san!?"
Một giọng nói áy náy đến từ phía phòng bếp.
"E-err err, bộ quần áo này, Lizel-senpai thực sự là một người lớn, nhưng đúng là giờ vẫn còn quá sớm để Reina mặc......"
Hm? Đó là những gì senpai đã nói nhưng, thực sự thì thay đồ trong phòng bếp cũng được sao?
Tôi đi qua căn phòng và đi vào phòng bếp.
"Nếu em đã thay đồ xong rồi, thì em nên sấy khô--"
"--Hya."
"......."
Từ khi tôi sinh ra, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tạp dề để trần trong đời thực.
Hoàn toàn lộ ra lưng và mông. Dải ruy băng màu trắng được buộc quanh eo.
Cô ấy hoảng loạn quay lại về phía tôi, nhưng cái phần bên dưới nhỏ bé kia vẫn bốc cháy trong mắt tôi. Và sau đó, hình bóng tạp dề cùng với rất nhiều diềm áo trông giống như một bộ váy đập vào mắt tôi.
Được nhìn nó ở đằng trước thế này, thật là yên tâm vì những bộ phận quan trọng nhất của cô ấy đã được che khuất khỏi tầm mắt.
Không đời nào nó là thật được. Làn da từ bộ ngực cho tới vai và cánh tay của cô ấy lồ lộ ra, cũng không hề có dấu vết của quần dài hay váy ở phần thân dưới của cô ấy. Vẻ ngoài của cô ấy hiển nhiên là cô ấy không hề mặc thứ gì cả ngoại trừ cái tạp dề.
"!!"
Không, vẫn còn có một cái may mắn.
Cô ấy đang đeo đôi vớ.
Thứ đó khiến cho cô ấy trông còn khiêu gợi hơn!!
Sau đó chúng tôi nhìn nhau độ vài giây.
"FUHYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!"
Reina hét lên thật to như thể linh hồn của cô ấy sẽ bay đi cùng với nó vậy.
"Có chuyện gì thế!? Reina!!"
"Kẻ địch tấn công-!?"
Lizel-senpai và Miyabi phi thẳng vào trong phòng bếp và đơ người trong khoảnh khắc họ nhìn thấy vẻ ngoài của Reina.
"Chị không bao giờ nghĩ là, em sẽ làm tới loại phương pháp này......Reina......thật khủng khiếp."
"Đợi-! Quá láu cá rồi đó Reina! Nè senpai, cái tạp dề cho em thì sao!?"
"Không có thứ gì như thế cả!"
Lizel-senpai quay người lại và chạy đi lấy đồ để thay.
Nhiều rắc rối như thế này đã xảy ra, dù vậy thì cũng có được một bữa trưa đầy thú vị và ngon lành.
Con người và ác quỷ đều sử dụng thời gian cùng nhau vui vẻ.
Cả hai bên đều giữ tôn trọng, tin tưởng và tình cảm đối với nhau.
Nó là một thiên đường.
Giá như thế giới chỉ cần có thể được như thế này--dòng suy nghĩ như vậy xoẹt qua tâm trí tôi.
Phần 2
Các trận thi đấu buổi chiều bắt đầu. Tôi và Miyabi quay trở lại chỗ ngồi cho học viên của lớp chúng tôi.
"Cậu có những trận đấu nào vào chiều nay vậy Yuuto?"
"Tớ có cuộc thi chạy chướng ngại vật và trận đấu cuối cùng của cuộc thi chạy tiếp sức......có hơi chút chán nản."
Tôi muốn để cho cuộc thi tiếp sức đó cho những người có đôi chân nhanh nhẹn, nhưng đây sẽ là một cuộc thi dành cho các ứng cử viên của mỗi đội. Nó có tên là Cuộc thi Chạy tiếp sức Ứng cử viên Quỷ Vương.
Nhân tiện luôn thì sẽ mất luôn quyền thi đấu nếu các ứng cử viên rút lui hoặc yêu cầu các học viên khác chạy thay. Không có câu hỏi nào được hỏi. Một người thay thế chỉ được phép thế chỗ cho Hanged Man bởi vì anh ta vắng mặt, nhưng không có gì hay ho cả nếu các ứng cử viên không chạy trong cuộc thi tiếp sức này bất chấp việc tham dự hội thao.
"Yuuto là một ưng cử viên Quỷ Vương, đành chịu thôi. Đừng có lo lắng. Sẽ ổn thôi nếu cậu chỉ cần sử dụng Stride!"
Bình thường thì các ác quỷ sẽ có lợi thế nếu đó là một trận đấu nơi mà những người tham gia được sử dụng phép thuật......
Có luật bắt các ứng cử viên phải chạy vì hiện tại chỉ có 5 ứng cử viên Quỷ Vương tham gia vào sự kiện này. Vì thế nếu số lượng đó giảm xuống hơn nữa, thì Cuộc thi Chạy tiếp sức Quỷ Vương sẽ không được tổ chức.
Dường như trận đấu này là ý kiến của thầy hiệu trưởng. Ban quản lý cũng tuyệt vọng biến trận đấu này thành một thực tế.
Miyabi mở cuốn sách nhỏ của hội thao ra và thở hổn hển 'ah'.
"Hầu như là toàn cuộc thi chạy chướng ngại vật. Nối tiếp nhau."
"Ah, tớ thấy rồi. Vậy thì tớ sẽ đi ra đó đây."
Tôi hướng về phía địa điểm được chỉ định, nhưng tôi nhận ra tôi đang khát nước.
Đi uống nước một chút đã--tôi bước về phía vị trí của vòi nước. Giữa chừng, tôi thấy một cô gái có làn da nâu với mái tóc vàng ón che khuất đi một con mắt đang ngồi trên băng ghế.
Đó là......Neith?
Cô ấy đang nhìn xuống với vẻ mặt ảm đạm. Cô ấy gặp rắc rối vì chuyện gì đó sao?
"Neith......Trông cậu không được khỏe. Ổn chứ?"
"Ah......Yuuto-kun."
Cô ấy kinh ngạc ngẩng mặt lên và nở ra một nụ cười bất lực.
"Ừm.....tớ ổn cả."
"Sẽ có cuộc thi chạy chướng ngại vật sớm thôi. Sao cậu không nên đến đó chứ?"
Sau đó cô ấy lại nhìn xuống một lần nữa với một vẻ mặt ảm đạm.
Tôi trở nên lo âu và ngồi xuống cạnh bên cô ấy. Sau đó Neith lẩm bẩm nhỏ tiếng.
"......Tớ nghĩ là, tớ sẽ rút lui."
Eh?
"Đúng như tớ nghĩ, cậu bị đau ở đâu sao?"
Cô ấy đan các ngón tay vào nhau và sốt ruột trong một lúc, nhưng một lúc lâu sau cô ấy bắt đầu nói từng từ một.
"Tớ đã nghĩ là.......tớ sẽ ổn thôi nếu nó là thể thao nhưng mà......đúng là, tớ là người vô tích sự, khi mà chuyện thắng thua bị liên lụy vào......tớ không sao cả, nếu tớ thực hiện nó một mình."
"Cậu không thích nó khi đó là liên quan đến chuyện thắng thua nhưng mà, không có cảm thấy đau đớn nếu cậu thua à?"
Neith lắc đầu.
"Tớ ổn với việc thua cuộc. Nếu tớ chiến thắng, người thua thì quá đáng thương......họ cũng sẽ trở nên vô cùng không thân thiện với tớ. Khiến cho người khác cảm thấy đau đớn như vậy và thậm chí họ quay sang ghét tớ......thua cuộc vẫn là điều tốt hơn khi so sánh với chuyện đó."
"Neith......"
"Nhưng, sẽ có những người gặp rắc rối nếu tớ thua cuộc. Đấy là nguyên nhân, tớ không biết, tớ nên làm gì cả......"
Vậy ra đây là ứng cử viên Quỷ Vương của Chariot.
Cô ấy rất mỏng manh và tốt bụng mà tôi không thể tin được cô ấy là một ác quỷ.
"Neith thực sự rất tốt bụng đó."
"E.....eeh!?"
Cô ấy ngạc nhiên ngẩng mặt lên và nhìn vào tôi.
"Không đúng đâu......tớ, chỉ là nhát gan......hướng nội......thậm chí tớ còn không muốn trở thành một ứng cử viên Quỷ Vương."
"Nhưng, cậu muốn sống theo sự mong đợi của những người xung quanh đúng không?"
"......Chuyện đó......tớ chỉ, không thể từ chối được......"
Neith là một ứng cử viên Quỷ Vương. Nói cách khác, cô ấy là kẻ địch của tôi.
Với việc cô ấy như thế này, cô ấy sẽ nhanh chóng rời khỏi cuộc đua. Kết quả đó đúng ra là mong muốn đối với tôi.
Nhưng--,
"Bây giờ hãy đặt vấn đề ứng cử viên Quỷ Vương sang một bên đi. Cứ việc tận hưởng trận đấu và vui vẻ thôi."
"......Tớ không thể tận hưởng nó được."
"Vậy thì, đấu một trận với tớ đi."
"?"
"Neith và tớ sẽ tham gia cùng một cuộc đua đúng không? Vậy thì hãy để những người khác vượt trước vì thế mà Neith và tớ có thể có được một trận đấu một-một và cùng xem xem người nào trong chúng ta sẽ về đich trước người khác nhé."
"Ch-chuyện như vậy......ứng cử viên Quỷ Vương của Lizel kết thúc ở vị trí cuối, hoặc là vị trí thứ hai từ dưới lên......"
"Tớ không ngại ngay cả tớ có thua đâu, vì vậy hãy chiến đấu với tớ mà không có bất cứ hạn chế gì cả."
"Ngay cả cậu có thua......cậu sẽ không nản lòng sao?"
"Tớ sẽ nản lòng. Cái khoảnh khắc mà tớ thua, tớ thậm chí có thể suy nghĩ về đối thủ của mình, 'tên khốn này'. Nhưng mà, tớ sẽ không bực tức hay ghét họ đâu."
Neith hỏi lại với khuôn mặt ngạc nhiên.
".....Tại sao?"
"Bởi vì sự thất bại của tớ là về phía bản thân tớ không có đủ sức mạnh. Đối thủ mà tớ để thua là một bức tường đối với tớ. Họ là mục tiêu của tớ. Đó là lý do tớ có thể chăm chỉ, làm hết sức mình hơn."
Neith đang ngồi nghe trong khu miệng cô ấy đang để hé mở.
"Chiến thắng đối thủ của mình là chiến thắng lại bản thân. Tớ sẽ cảm thấy hạnh phúc khi mà tớ có thể đập tan cái bức tường của bản thân và tiến về phía trước. Tớ sẽ không có thứ gì cả nhưng lại có lòng biết ơn về phía đối thủ của mình. Ngay cả khi thua cuộc, thì sẽ có rất nhiều điều mà tớ có thể hiểu ra và nhận thức được. Tớ sẽ rất biết ơn vì được nhận thức được chúng."
Tôi mỉm cười về phía Neith đang chết lặng.
"Đó là nguyên nhân, cậu không cần phải quan tâm tới tớ. Hơn nữa, có cảm giác như là cậu sẽ giễu cợt tớ nếu cậu dễ dàng vượt qua tớ. Làm việc đó sẽ gây nhiều khó chịu hơn cho tớ."
Con mắt để lộ ra của Neith vốn đang mở rộng đột nhiên thu hẹp xuống thành một ánh mắt ân cần.
"Là Yuuto mới là người tốt bụng đấy. Đúng là......Quỷ Vương của Lizel."
Nghĩ lại thì......cái cách ăn nói của cô ấy vừa rồi, như kiểu cô ấy thân với Lizel-senpai đúng không nhỉ?
"Neith là người quen của Lizel-senpai.....hay là bạn bè?"
"Ừ. Nói đúng hơn là, chúng ta là bạn thời thơ ấu.....từ hồi 4 tuổi rồi."
Vậy là từ hồi họ còn ở nhà trẻ. Dù tôi không hề biết liệu thế giới ác quỷ có nhà trẻ hay không.
"Lizel-senpai là loại đứa trẻ như thế nào?"
Sau đó, Neith bật ra tiếng cười khẽ.
"Một đứa trẻ đáng sợ."
"Eh."
"Nhưng, một ngày nọ cô ấy trở nên tốt bụng."
"Bởi vậy.....ý cậu nói là tính cách của cô ấy thay đổi sao?"
"Tớ không hề nhớ cái sự thúc đẩy đó là gì nhưng mà......trước đó, cô ấy thực sự đáng sợ. Mana của cô ấy là vô tận, phép thuật của cô ấy cũng rất mạnh, mọi người đều sợ hãi cô ấy."
"Nghe như là cô ấy là một đứa trẻ trâu vậy."
Hoàn toàn khác so với Lizel-senpai hiện tại, tôi có hơi cười một chút.
"Cô ấy giống như là.....có lẽ tớ nên nói là, cô ấy là nữ hoàng đáng kính. Cô ấy mạnh tay nghiền ép những ai dám chống lại cô ấy và những ai bất mãn với cô ấy."
.......Đùa à?
"Cô ấy luôn có một ánh mắt sắc bén. Vẻ mặt cũng lạnh như băng vậy. Cô ấy hoàn toàn giống như một người đẹp trưởng thành vào thời điểm đó, thứ đã khiến cho cô ấy thậm chí còn đáng sợ hơn. Ngoài ra, trí tuệ của cô ấy cao chót vót. Thậm chí là các giáo viên cũng bị lên giọng khi mà họ cảnh báo cô ấy."
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được chuyện đó từ Lizel-senpai hiện tại.
Có cảm giác là tôi đã biết được một sự thật rất sửng sốt. Đây có phải là thứ gì đó giống như lịch sử đen tối của cô ấy không?
Nhưng chà, nó là một câu chuyện từ khi mà cô ấy còn là một đứa trẻ. Hơi quá khi gọi nó là lịch sử đen tối của cô ấy.
"Ah, nghĩ lại thì."
Neith nhẹ nhàng vỗ tay.
"Đã có một lần......có con quái vật bùn được gọi là Chuột Bùn. Tớ đã một lần kẹt chân vào ổ của nó và không thể kéo ra ngoài được. Nó là một con quái vật tạo ra được bùn dính, vì vậy mà cậu không thể di chuyển thân thể cậu nếu như thứ bùn đó của nó bao phủ khắp người cậu."
Neith kể câu chuyện cùng với một tiếng cười, nhưng chắc chắn là cô ấy đã cảm thấy sợ hãi vào thời điểm đó, khi mà cô ấy còn là một đứa trẻ.
"Tớ đã khóc vào lúc đó--sau đó thì Lizel đưa cho tớ tay của cô ấy. Khi tớ nói 'Lizel-chan cũng sẽ bị lớp bùn bao phủ đó cậu biết không?', cô ấy đã nói 'tớ sẽ chỉ cần rửa sạch nó thôi', và cô ấy tự thân đi vào đống bùn để cứu tớ."
Đó là......Lizel-senpai mà tôi biết.
"Cho tới khi sau đó, tớ đã nghĩ là cô ấy rất tuyệt vời, nhưng lại đáng sợ.......tớ thực sự đã không muốn đến gần cô ấy. Nhưng, sau chuyện đó......tớ đã thích cô ấy."
Vẻ mặt của Neith trông thực sự rất hạnh phúc khi cô ấy nói về chuyện đó.
Phần 3
Sau đó, tôi và Neith cùng hướng tới địa điểm được chỉ định cho cuộc thi chạy chướng ngại vật.
Chúng tôi sẽ là nhóm chạy đầu tiên.
Tôi và Neith đứng cạnh nhau ở vạch xuất phát trong khi đang đợi ủy ban hành động chuẩn bị các chướng ngại vật.
"Tớ sẽ không giữ sức đâu, Neith."
"Ừ......tớ cũng sẽ vậy, chạy hết sức mình."
'Sẵn sàààng', sau tiếng hét đó, khẩu súng đóng vai trò là thứ để bắt đầu được bắn ra với tiếng nổ súng lớn.
Tất cả tám học viên bắt đầu chạy đồng thời.
Tuy nhiên, cả tôi và Neith đều không di chuyển từ vạch xuất phát.
"Có chuyện gì vậy!? Cuộc đua đã bắt đầu rồi đó, Neith-san!"
Thành viên ủy ban đóng vai trò là người ra lệnh xuất phát gọi ra, nhưng chúng tôi vẫn đứng yên.
Mọi người trên khán đài ầm ĩ lên. Thậm chí là cả Lizel-senpai và Miyabi đang nhìn chúng tôi với nét mặt lo lắng.
Khi mà các học viên khác chạy tới cuối đoạn đường thẳng và quặt góc, tôi và Neith nhìn nhau.
"Cùng chạy nào, Neith!"
"Ừm-!"
Tôi và Neith bắt đầu chạy với chỉ hai chúng tôi.
"Cái-......!?"
Tuy nhiên, Neith vượt qua tôi trong nháy mắt.
Cô nhảy qua chướng ngại vật đầu tiên, một cái giá treo mà không hề phanh lại. Sau đó cô ấy chạy qua một cây cầu gỗ hẹp với độ rộng chỉ cỡ 10 cm mà không hề bị trượt chân.
Chết mẹ-......thậm chí cả năng lực vật lý bình thường của cô ấy cũng rất cao!
Tôi kích hoạt Stride sau khi vượt qua cái giá treo đằng sau cô ấy.
Tôi xoay sở để bắt kịp Neith một lần nữa. Cô nhìn vào tôi và mỉm cười.
Cô ấy thực sự điềm tĩnh--không. Nếu có thể nói được như thế, thì trông cô ấy như thể đang vui vẻ khi có thể được chạy cùng nhau như thế này.
Một bức tường cao hai mét chắn lối chúng tôi.
Tôi nhảy lên và bám vào phần đỉnh của bức tường để nâng cơ thể lên.
Tuy nhiên, Neith đã nhảy qua bức tường trong khi tôi đang làm chuyện đó.
Tôi lại bị bỏ lại phía sau lần nữa!
Tôi lăn qua bức tường và hướng thẳng về phía đường hầm, là chướng ngại vật tiếp theo. Nó là một cái ống được làm từ nhựa với chiều dài khoảng một mét. Tôi vượt qua nó trong một lần trượt qua.
Neith đã đi qua bên dưới tấm lưới mà đó là chướng ngại vật tiếp theo và bắt đầu chạy lần nữa.
Mẹ kiếp-! Tôi đang vị bỏ lại về sau khá xa!!
Cảm thấy nôn nóng, tôi chui xuống dưới tấm lưới được đặt trên sân chạy. Nó là một tấm lưới được làm từ sợi dây rất bền trải dài năm mét theo cả bốn hướng. Tôi đu bám vào cái lưới trong khi đang tiến lên với tư thế nửa ngồi--,
"Gugah!?"
Đột nhiên toàn cơ thể tôi tê cứng. Chân tay tôi không thể cử động được và tôi ngã lên nền đất.
Đây là.......! Phép thuật điện đang chạy dọc theo tấm lưới sao!?
"Thứ như này......đừng có đánh giá thấp tôi--!?"
Tôi đẩy lên nền đất để đứng lên. Nhưng tay tôi chìm sâu vào trong nền đất.
"Cái-!?"
Một bãi bùn đen lan ra dưới cơ thể tôi.
"Cái.....cái gì đây!?"
Trông thứ này giống chính xác cái thứ đã kéo cô gái tên Maki xuống.
'Phân tích......khả năng thứ này là một cánh cổng đi tới thế giới ác quỷ.'
Đúng như mình nghĩ......!?
'Cảnh báo. Con người sẽ mất sinh mạng nếu họ rơi vào nó.'
"Cái.....!?"
Câu trả lời thẳng tuột của dấu ấn khiến cho một cơn ớn lạnh chạy dọc lưng tôi.
Khi tôi cố giằng đôi chân để kéo tay tôi ra, đúng lúc này thì chân tôi bị chìm. Và sau đó phần thân dưới của tôi biến mất hoàn toàn vào trong bùn.
"Fufufu, thật khó coi."
Tên học viên trong vai ủy ban hành động đang đứng cười gần đó trong khi đang nhìn xuống tôi.
"Đây là việc làm của ngươi sao!?"
"Không phải ta. Đây là chỉ thị của một người nhất định. Một người để cho ta dâng hiến mọi thứ mà ta có."
--Đây là......hành động của Ibiza!!
Vậy thì, thằng cha này cũng là quân bài của Ibiza sao!?
Mẹ kiếp-! Thứ bùn này dính quá. Chân tay tôi không thể cử động được.
Câu chuyện mà tôi nghe được từ Neith vừa rồi khi cô ấy còn là đứa trẻ xoẹt qua tâm trí tôi.
"Yuuto-kun!"
Neith!?
Neith đang chạy ngược lại dọc theo vòng chạy đua. Tên học viên đó trông như bị sốc.
"Khoan đã, người đang làm gì vậy Neith-sama!?"
"Q-quên chuyện đó đi, chuyện này là......?"
"Aa, xin hãy đừng có lo cho tên con người này. Hắn sẽ là một thứ xấu xí ở vị trí cuối cùng, không, hắn sẽ bị dọn dẹp như một thứ rác rưởi, người mà thậm chí không thể hoàn thành vòng đua này."
"Cậu nói rác rưởi......."
Khuôn mặt của Neith bị bao trùm bởi ngạc nhiên và buồn bã. Cơ thể tôi vẫn đang chìm ngay cả lúc đó. Thứ bùn dính này nặng và chân tay tôi đang chìm vào đó không thể cử động được.
Tôi đã bị chìm tới tận ngực rồi!
Có thứ gì đó, không có thứ gì đó sao, một phép thuật để thoát ra.......!
Neith đang tuyệt vọng tiếp tục thuyết phục tên học viên đó trong khi tôi đang liều mạng vùng vẫy.
"M-một trong số chúng ta sẽ ở vị trí cuối cùng, vì thế là không có vấn đề gì đúng không?"
"Chỉ với sự thật là một tên con người thấp kém đang chiến đấu cùng chặng đường với ác quỷ là không thể tha thứ được. chúng không có trình độ như vậy."
M-mẹ kiếp......cơ thể tôi bị tê liệt bởi dòng điện của tấm lưới. Tôi không thể tạo ra công thức phép thuật!
Neith đang nhìn vào tôi với một khuôn mặt nhợt nhạt.
"Nh-nhưng, Yuuto-kun......"
"Neith......ổ-ổn mà, cứ đi đi......."
"Yuuto-kun!?"
"Trận đấu, vẫn.....chưa kết thúc đâu."
"Eh......"
"Tớ sẽ không từ bỏ cho tới khi--"
Cơ thể tôi bị chìm tới tận miệng tôi. Tôi không thể nói thêm được gì nữa.
Biểu cảm của Neith thay đổi khi nhìn thấy tôi như thế.
Cô ấy cau mày và cắn môi.
Đó là vẻ mặt giận dữ và mất thể diện của Neith. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như thế.
"......Yuuto-kun là, một người, tốt bụng."
"Ha? Người đang nói về cái gì vậy? Mau nhanh lên và chạy nhanh hơn--"
"Và còn, cậu ấy nhận được sự đối xử kiểu này chỉ vì cậu ấy là một con người! Quá đủ rồi đấy!"
Tôi cảm thấy mana vô tận đang căng lên bên trong người Neith.
"Ne-Neith, sama?"
Tên học viên đó phát ra một giọng nói bối rối và lùi lại.
"Lần này tới lượt tớ giúp đỡ!!"
Một con mắt có thể thấy của cô ấy phát sáng màu xanh.
"Top Runner!!"
Ngay lập tức, tôi nhìn thấy nó bằng đôi mắt tôi mà chỉ vừa đủ để nhìn bên trên lớp bùn.
Một vòng tròn phép thuật lớn và phức tạp đang được dựng lên.
Đó là......thứ quái quỷ đó là gì vậy!?
Vòng tròn phép thuật đó đang sản sinh ra những vật liệu liên tiếp nhau trong khoảng không gian trống.
Mana được vật chất hóa để sản sinh ra các bộ phận sao!?
Bánh xe, giáp, và cây thương được sản sinh ra. Chúng cử động như thể chúng có ý chí riêng và kết hợp lại với nhau.
Nó là một phép thuật độc nhất về vật chất hóa. Và sau đó, hình dạng đó là--,
"HiiyaAaAAAAAH!?"
Tên học viên đó không thể đứng dậy nổi do sợ hãi và ngã bệt xuống mông hắn.
"Đâ......đây là.......sự hiện hình đó sẽ giẫm nát mọi thứ, không để lại một thứ gì trên con đường đằng sau của nó....."
Và sau đó tên học viên đó bò trên nền đất bằng cử động lúng túng để liều mạng bỏ chạy.
Bản thân tôi cũng sợ hãi và run rẩy bởi vẻ ngoài hùng vĩ của cái thứ được vật chất hóa đó.
Thậm chí tôi còn không cần phải hỏi tới dấu ấn của tôi. Bản năng của tôi cảm giác được thứ này nguy hiểm như thế nào.
--Nó là một cỗ xe.
Đó là......phép thuật độc nhất của Neith.
Nó là một cỗ xe ngựa cổ xưa.
Một cỗ xe trông như thể nó xuất thân từ thời La Mã hoặc Hy Lạp cổ đại.
Tuy nhiên, đó không phải là con ngựa đang kéo nó. Nhưng lại là những con nhân sư dị thường đeo mặt nạ.
Hai con nhân sư, trắng và đen đang kéo cỗ xe bằng vàng tráng lệ. Nó khoe ra một cái áo giáp dày và được trang bị cây thương và khẩu súng ngắn. Đây là xe ngựa chiến đấu.
Và sau đó, người đang nắm lấy dây cương của hai con nhân sư tất nhiên là, Neith Carnac.
--Ứng cử viên Quỷ Vương của Chariot.
"Hah!"
Hai con nhân sư bắt đầu chạy trong khi cô ấy quất dây cương. Cỗ xe mà Neith điều khiển đang tới.
Không ổn! Neith cũng sẽ bị đánh bởi dòng điện và phép thuật bùn mất!
Tuy nhiên, tôi không thể nói được thứ gì với đống bùn đang bao trùm cơ thể tôi cho tới tận mồm.
"Xé tan nó ra!!"
Với một câu thét lên từ Neith, cỗ xe tấn công ngay vào tấm lưới. Tấm lưới đang phát ra phép thuật điện bị xé nát và bị nhổ ra khỏi nền đất giống như không có gì vậy.
"Cái......"
Cỗ xe vượt qua và quay trở lại sau khi vòng ngược lại. Và sau đó--,
"Yuuto-kun!!"
Neith nhoài người ra từ xe ngựa và vươn tay cô ra.
Mẹ kiếp......tay mình, di chuyển đi!
'Maximize'!!
Tôi kéo cánh tay phải ra từ đống bùn bằng mọi thứ mà tôi có.
Neith tóm lấy cổ tay tôi trong cái khoảnh khắc mà nó lòi ra.
"Uoh!?"
Ngay lập tức, cơ thể tôi bị kéo ra khỏi bãi bùn với một gia tốc đến vô lý. Và sau đó Neith nhấc cơ thể tôi lên bằng một tay.
"Ne-Neith......"
"Hãy giữ chặt! Chúng ta sẽ bay, vì thế đừng có để bị rơi ra!"
"Đư......được rồi!"
Tôi nhanh chóng bám vào phía trước cái thứ bọc thép ấy. Cỗ xe sau đó tăng tốc và chạy qua cái góc trong nháy mắt. Tuy nhiên, có rất nhiều chướng ngại vật phía trước chúng tôi. Một cái hố được đào sâu. một bức tường cao, một hàng rào vững chắc, vân vân. Tất cả chúng đang đợi chúng tôi.
Tuy nhiên--,
"Đánh cho chúng tan tác đi!!"
Sau câu lệnh của Neith, cỗ xe gặt toàn bộ những chướng ngại vật kìa mà không hề chậm lại tí nào.
"Tuyệt vời....."
Sức mạnh thấm vãi.
Những tấm lưng của đám học viên đã chạy trước rơi vào tầm mắt.
Một nụ cười nhạt nhòa hiện lên trên đôi môi của Neith.
"Không quan trọng họ là ai......tớ sẽ không để bất kì ai chạy trước mặt tớ-!"
"......"
Không biết kiểu gì, có cảm giác là tính cách của cô ấy thay đổi.
Khi Neith quất dây cương, nó gây ra một âm thanh sắc nhọn lên lưng các con nhân sư.
"Uoah!?"
Cỗ xe tăng tốc và nghiền nát các chướng ngại vật trong khi đang hạ gục các học viên khác.
".......Thứ đó!?"
Một số lượng lớn các con quái vật đang nằm chờ đợi trước vạch đích.
Nhóm dẫn đầu đang chiến đấu, những dường như hơi khó khăn để vượt qua và họ buộc phải dừng lại ở đó.
Tôi nghĩ là hơi kì lạ rằng không có học viên nào ở phía trước chạm được vạch đích, thậm chí là chúng tôi đã trì hoãn rất lâu đằng sau họ......vậy ra đây là nguyên nhân.
"Neith! Chuyện này tồi tệ rồi!!"
Tuy nhiên, Neith mỉm cười.
"Không có ai có khả năng ngăn cản được cỗ xe này đâu-!!"Cô ấy thậm chí còn quất vào hai con nhân sư nhiều hơn.
"Đợi đã.....!?"
Cỗ xe tăng tốc và va chạm vào một đoàn quân quái vật.
"HAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!"
"UWAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!?"
Cỗ xe cắt ngang qua đàn quái vật đó.
Đám quái vật bị đánh cho bay lên không trung.
Chúng bị đá sang một bên và bị giẫm đạp ở bên dưới. Cỗ xe phá tan trong một đường thẳng mà không hề có một tí nhân từ hay do dự nào.
Và sau đó,
Neith cán vạch đích đầu tiên. Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò thủng màng nhĩ vang lên từ phía khán đài.
Tôi cũng nói lời chúc mừng cho người chiến thắng, người đã chiến thắng một cách hoành tráng.
"Neith, chúc mừng cậu! Dù tớ có hơi sốc vì cái mặt khác của cậu đấy."
"Eh......ha! T-tớ đã làm gì vậy!?"
Dường như đầu óc cô ấy đã quay trở lại. Trông vẻ mặt của cô ấy như đang bối rối trong khi cô ấy hoảng loạn nhìn ngó xung quanh.
"Neith-samaaaa! Cô thật tuyệt vời~!!"
"Tuyệệt vờiiii! Thật là ngầu!"
Những giọng nói khen ngợi người chiến thắng như mưa trút xuống từ mọi phía.
Mặt Neith chuyển đỏ. Cô lấy cả hai tay che đi khuôn mặt như thể để làm lạnh mặt cô ấy đi vậy.
"Tớ, chỉ là......muốn giúp đỡ Yuuto-kun......tớ mất ý thức."
"Ừm. Tớ vừa được cứu là nhờ ơn cậu. Bên cạnh đó, nó là một trận đấu hay lắm. Cảm ơn nhiều."
"Yuuto-kun......"
Neith mỉm cười với con mắt rưng rưng nước mắt. Trông như là bóng tối của sự lo âu của cô đã nhẹ nhàng thưa thớt đi.
Phần 4
Và vì thế, Neith chiếm vị trí đầu tiên trong cuộc thi chạy chướng ngại vật. Cô cũng phá vỡ kỉ lục về thời gian chạy nhanh nhất trong lịch sử.
Còn về phần tôi......tôi bị loại.
Họ nói rằng tôi chạy nhờ trên cỗ xe của Neith.......chà, chắc chắn là tôi không thể bác bỏ điều đó được.
Khi tôi định quay trở lại chỗ ngồi của tôi từ vạch đích,
"Cậu đang làm gì vậy huh!"
Hoshigaoka Stella đang đứng chắn đường đi của tôi và đang khoanh tay.
"X-xin lỗi Stella. Tớ sẽ đền bù cho chuyện này ở cuộc thi tiếp sức cuối cùng."
"Tất nhiên là vậy rồi! Tớ cũng sẽ tham gia vào cuộc thi đó cậu biết chứ? Tớ sẽ ban cho cậu một ngôi sao chết nếu như cậu trình diễn một cuộc đua đáng xấu hổ ở đó!"
'Đó là gì vậy?' Tôi nghĩ thế, nhưng tôi giữ im lặng vì có cảm giác là cô ấy sẽ mắng tôi nhiều hơn nếu tôi hỏi.
Và sau đó, Neith cúi đầu liên tục ở vị trí của tôi.
"T-tớ xin lỗi. Vì tớ đã làm chuyện gì đó không mong muốn......"
"Aah sheesh, ổn mà. Đổi lại thì cậu nên hết sức giải quyết cuộc thi chạy tiếp sức cuối cùng đi. Tớ sẽ là người chạy cuối, vì thế cậu chạy với nhịp chạy vừa phải thôi để thiết lập sân khấu cho tớ tỏa sáng. Cậu hiểu chứ, Neith?"
"Ừ-ừ. Rõ rồi."
Và sau đó, ngón tay của Stella búng về phía tôi.
"Chà, tớ không có tí mong đợi nào về cậu, vì thế không quan trọng đâu. Ít nhất là đừng có để tụt lại phía sau quá xa so với người chạy đầu tiên là được. Dù sao thì Neith sẽ lấy lại khoảng cách sau đó thôi. Nhưng tớ sẽ giết cậu nếu cậu để tụt lại phía sau xa tới mức không thể đuổi kịp."
"R-rõ!"
Sau đó, cô ấy lại chỉ về phía Neith lần nữa.
"Và cả cậu nữa Neith! Chắc chắn là đừng có chạy quá xa về phía trước! Chuyển que gỗ cho tớ khi mà cậu chỉ chạy sau đối thủ một chút!"
Stella tạo dáng xinh đẹp sau khi nói vậy.
"Và sau đó thì tớ sẽ vượt qua đối thủ và về đích! Đó là kịch bản★"
Tôi cuối cùng thì cũng được giải thoát sau khi cô ấy bắt tôi thề làm hết sức mình để thực hiện cái kịch bản ấy.
Lizel-senpai và Miyabi tiến lại gần tôi sau khi Stella và Neith rời đi.
"Em vất vả rồi, Yuuto."
"Nó thực sự rất hấp dẫn! Cuộc đua thực sự sôi nổi hẳn lên!"
"Cảm ơn cậu. Tớ vui khi cậu nói điều đó."
"Chàà nhưng mà, tớ chỉ có thể 'ahahahah' khi mà cậu bị loại ở đó!"
Không cần thiết để nói chuyện đó. Đừng có nói chuyện đó trong khi đang cười toe toét như thế chứ.
Trái với việc Miyabi như thế, Lizel-senpai đang nhìn vào tôi với ánh mắt tha thiết.
"Cảm ơn em về Neith."
"Không, em thực sự không......"
Tuy nhiên, Lizel-senpai mỉm cười như thể cô ấy biết rõ mọi chuyện. Nụ cười đó giống như nụ cười của một người mẹ thánh. Nhưng cho dù Lizel-senpai cười như vậy thì vẫn là một ác quỷ.....
Tôi được nói rằng ác quỷ là một sinh vật ích kỷ nhưng, khi tôi nhìn vào Lizel-senpai, tôi nghĩ rằng điều đó không phải là tất cả.
Neith đã nói với tôi. Senpai cho cảm giác như là một ác quỷ thuần chủng khi cô ấy còn là một đứa trẻ.
"Nhắc mới nhớ, senpai thực sự rất khủng khiếp khi chị còn là một đứa trẻ đúng không?"
Tôi cảm thấy có hơi chút tinh quái và cố hỏi thử điều đó.
Có thể là tôi sẽ có thể được nhìn thấy senpai trở nên bối rối lầ nữa.
"......Eh?"
Tuy nhiên, đôi mắt Lizel-senpai mở to và cô ấy cứng người lại.
"Yuuto? Em....."
Trạng thái của Lizel-senpai dường như có hơi chút kì lạ.
Tôi đã nói gì đó tồi tệ sao?
Tôi đã giẫm lên chủ đề vốn là một bãi mìn đối với Lizel-senpai sao!?
"Ch-chuyện đó! Em xin lỗi! Em nghe được từ Neith. Cô ấy đã nói là senpai có hơi chút đáng sợ khi chị còn nhỏ."
Có cảm giác là nỗi căng thẳng rời khỏi đôi vai Lizel-senpai sau khi tôi nói điều đó.
"Aa, ra đó là ý của em......"
Sau đó cô ấy cau mày vì hơi xấu hổ.
"Neith đó thật luôn đấy.....chị nên nói như thế nào nhỉ, nó như là lịch sử đen tối của chị, hoặc có lẽ là một tuổi trẻ bồng bột.....chị đã tự mãn vào thời điểm đó. Chị đã bị thuyết phục là chị là kẻ mạnh nhất trên thế giới. Thật xấu hổ mà."
"Em xin lỗi. Em đào quá khứ của senpai lên mà không suy nghĩ......"
Tôi cảm thấy hối lỗi nhưng......đúng như tôi nghĩ, senpai trông thật dễ thương khi cô ấy xấu hổ.
"Hee~, em thực sự hứng thú với quá khứ của senpai khi chị còn là một đứa trẻ đấy. Nè Yuuto. Ép cô ấy nhiều 'gui gui' hơn về chi tiết đi."
"Giờ ở đây thấy được.......người mà bản thân cô ấy không thích rồi đó."
"Eh?"
Dường như Miyabi nhận được một cuộc gọi điện thoại. Cô ấy lấy điện thoại ra từ quần bloomer của cô và nhìn vào màn hình.
Nỗi ngạc nhiên và căng thẳng lan ra trên khuôn mặt của cô ấy.
"Miyabi?"
"X-xin lỗi......tớ sẽ rời chỗ ngồi một lát."
Cô ấy cười gượng và vội vã rời đi.
......Có cảm giác như là có thứ gì đó kì lạ từ cô ấy.
Khi Miyabi biến mất vào đám đông, tôi nhớ lại khuôn mặt của cô ấy khi nhìn vào điện thoại.
Dường như không phải là một vấn đề tầm thường từ việc trông cô ấy như thế nào đâu.
......Đúng như tôi nghĩ, thật là đáng ái ngại.
Tôi nói với Lizel-senpai rằng tôi muốn đi vệ sinh một lát và đuổi theo Miyabi.
Phần 5
Tôi chen lấn giữa đám đông để tìm kiếm Miyabi. Sau đó tôi nhìn thấy mái tóc hai đuôi vàng óng từ phía sau.
"Oooi, Miyabi!"
"Yuuto?"
Miyabi dừng chân và quay lại. Vẻ mặt của cô ấy tối sầm lại đúng như tôi nghĩ.
"Có vấn đề gì vậy?"
"Eh......um......."
Miyabi trông hơi do dự liệu có nên nói hay không nhưng,
"Đoán là sẽ không sao nếu là Yuuto......giữ chuyện này là một bí mật với những người khác nhé? Thực ra.......Rebecca đã gửi tớ một tin nhắn. Cô ấy đã nói là có thứ gì đó muốn hỏi ý kiến tớ, chỉ hai chúng tớ thôi."
"Rebecca?"
Một trong những cô gái mà Ibiza bắt đi. Một quý tộc người là cấp dưới của Miyabi ngày trước.
Miyabi lôi điện thoại ra và nhìn vào đoạn tin nhắn vừa được gửi tới trong khi đang lẩm bẩm.
"Cô ấy yêu cầu tớ một mình đến đằng sau nhà học. Cô nói là cô ấy bị điều khiển bởi Ibiza, nhưng cô ấy đã lấy lại được ý thức. Nhưng khi cô ấy nghĩ về những thứ mà cô ấy đã làm cho tới tận bây giờ, cô ấy không thể nói bất kì điều gì cho ai khác. Cô ấy sợ hãi và không biết phải làm gì. Cô ấy muốn tớ giúp đỡ......"
Cô ấy lấy lại ý thức?
Giống như khi mà Maki lấy lại ý thức khi Gigara thế chỗ cô ấy sao?
Trong trường hợp đó......một sự gửi trả đến từ thế giới ác quỷ sẽ tới vì Rebecca cũng giống như Maki sao? Tuy nhiên, dường như cô ấy vẫn chưa bị gửi về thế giới ác quỷ.
Có cảm giác......có gì đó không đúng.
"Miyabi, chúng ta tốt hơn là nên cẩn thận."
"Ừ. Nhưng......tớ không thể cứ thế phớt lờ chuyện này được."
Miyabi......mặc dù là cô ta đã làm mọi chuyện đó với cậu, vậy mà cậu thực sự......
"Được rồi. Tớ cũng sẽ đi với cậu."
"Ừ......cảm ơn cậu."
Chúng tôi hướng tới phía sau nhà học.
Rất nhiều người đi thăm quan vì cái hội thao này. Và chưa có bất kì ai đi gần tới khu vực phía sau nhà học cả.
Như thể là mọi người cố ý né tránh chỗ này vậy.
Khi chúng tôi đi tới phía sau nhà học, Rebecca đang đợi ở đó.
"Miyabi! Cậu tới rồi!"
"Rebecca......-"
Miyabi chạy đi. Tôi theo sau cô ấy.
"Này, Rebecca. Chỉ là--"
Thêm một chút nữa thôi--sau đó,
'Cảnh báo. Có phản ứng vòng tròn phép thuật ở ngay dưới.'
--Cái gì!?
Vòng tròn phép thuật hiện hình ở dưới chân chúng tôi.
"Miyabi! Chạy đi!!"
"Eh--"
Tuy nhiên đã quá muộn. Vòng tròn phép thuật phát sáng mạnh và tôi cùng với Miyabi ngã quỵ lên đầu gối ở đó.
"Kuh......đây, là gì!?"
Tôi cảm thấy chóng mặt nặng nề và không thể đứng dậy nổi.
"Đầu.....đầu tớ, đau đầu quá......Re-Rebecca, cậu kh--"
Rebecca nhìn xuống Miyabi cũng với một nụ cười lạnh lẽo.
"Mày tin đoạn tin nhắn đó sao? Thật luôn đấy, thật là một cô nàng cả tin."
"Không.....đời nào."
Cô gái này......!!
"Kuh......dấu ấn, đây là phép thuật gì!?"
'Phân tích.......nó là một phép thuật nghi thức được chuẩn bị từ trước trong lòng đất. Nó được kích hoạt ngay lập tức khi mục tiêu đi vào vòng tròn phép thuật, lấy đi cảm giác thăng bằng và khả năng suy nghĩ của họ. Có các câu chú ở bốn hướng để kích hoạt được nó.'
Tôi nhìn xung quanh vòng tròn phép thuật. Có bốn vị trí nhẹ nhàng phồng lên.
--Ở đó!
Hơi khó để tập trung trong cái sự chóng mặt này. Nhưng nếu như nó chỉ cần là phép thuật cơ bản!
"Detonate!!"
Tôi bắn liên tiếp bốn lần phép thuật cơ bản loại bộc phá. Mặt đất ở bốn vị trí đó nhẹ nhàng nổ tung ra.
"T-tên khốn này!?"
Rebecca trừng mắt nhìn tôi một cách đáng ghét, nhưng cô ấy nhảy lùi lại và nâng cao cảnh giác.
Tôi chộp lấy đôi chân loạng choạng của mình và bằng cách nào đó đứng lên được.
"Miyabi! Cậu không sao chứ!?"
"Ừ-ừm......tớ giờ ổn rồi."
Miyabi cũng ôm lấy đầu trong khi đứng lên. Sau đó cô ấy hướng ánh mắt lúng túng về phía Rebecca.
"Rebecca......chuyện này nghĩa là sao?"
"Hmph......đáng ra là sẽ dễ dàng bắt được mày trong khi mày bị phân tâm vào hội thao, vì thế tao có thể gửi mày cho Ibiza-sama......"
Câu nói của cô ấy bị cắt ngang và cô trừng mắt giận dữ nhìn tôi.
"Không nghĩ tới việc ứng cử viên Quỷ Vương đằng kia cũng sẽ tới......đúng như tao nghĩ, sự thất bại trong việc kết liễu mày trước đó đã quay lại cắn vào đít tao."
"Đúng như tôi nghĩ, cái bẫy ở cuộc thi chạy chướng ngại vật là hành động của các người!"
"Rõ ràng là thế. Những quân bài của Ibiza-sama chúng ta sẽ làm bất cứ thứ gì để khiến cho anh ấy hạnh phúc. Ngay bây giờ, thứ sẽ khiến cho Ibiza-sama hạnh phúc nhất là gửi Miyabi cho anh ấy. Mày sẽ phải chọn đi con đường đó thôi."
"Tại sao!? Thậm chí là tớ đã tới đây vì tớ lo lắng cho cậu Rebecca!"
"Đó là nguyên nhân......mày rất ngu ngốc đấy."
Rebecca hạ thấp người mỉm cười.
"Bấy lâu nay, tao đã coi thường mày. Mày ra vẻ ta đây chỉ vì mày được sinh ra là một Yuugaoze. Tại sao địa vị của tao đây lại thấp hơn mày hả!"
Miyabi đứng chết lặng vì sốc.
"Vào lúc đó, Ibiza-sama đã ban cho tao sự chỉ dẫn của anh ấy. Anh ấy cho tao xem cách để đá Yuugaoze xuống vì thế mà tao có thể leo lên cao hơn. Và tình yêu và ràng buộc giữa tao và Ibiza-sama đã kéo cho mày xuống. Tao đã dâng hiến mọi thứ mà tao có cho Ibiza-sama. Đó chính là bằng chứng cho tình yêu và niềm tin của tao."
Rebecca nói với một biểu cảm ngây ngất. Miyabi không thể chịu đựng thêm được nữa và hét lên.
"Dừng lại đi! Cậu đã thấy chuyện gì đã xảy ra với Maki đúng không!? Tên đó không thèm có suy nghĩ gì về tất cả các cậu đâu! Hắn nhiều nhất chỉ suy nghĩ về các cậu như là công cụ dùng một lần thôi! Hắn không hề yêu thương cậu hay thứ gì cả! Tại sao cậu lại không hiểu điều đó chứ!?"
"Đừng có nói như để vừa lòng mày đi!!"
Rebecca hét lên với một khuôn mặt trông như ogre vậy.
"Người đó yêu tao! Tao biết điều đó mà không cần phải nghi ngờ!"
"Cậu sẽ ổn ngay cả khi cậu có kết cục giống với Maki sao!?"
"Tao ổn với chuyện đó."
"......!?"
Rebecca đáp lại bằng một vẻ mặt mê mẩn.
"Nếu đó là vì giúp đỡ cho người ấy. Nếu người ấy sẽ được hạnh phúc vì chuyện đó, nếu anh ấy vẫn sẽ yêu tao, thì tao không quan tâm chuyện quái gì sẽ xảy ra với thân xác này."
Một tiếng vỗ tay đến từ nơi nào đó.
"Wooow, cảm động quá! Điều đó đúng là tuyệt nhất đấy, Rebecca! Em thực sự là tuyệt nhất đó!!"
Hình bóng của một thanh niên nhỏ mọn hiện ra từ mái che của tòa nhà.
--Mitsuishi Ibiza!
Hắn đi tới đây với những bước chân nhẹ nhàng và khoác lấy vai Rebecca.
"Em xin lỗi, tên đó đi cùng, vì thế kế hoạch đã......."
"Không sao, không sao cả! Anh biết Rebecca đã làm hết sức mình rồi! Anh hoàn toàn biết ơn đó! Thật đấy."
"Ibiza......"
Rebecca đỏ mặt và nhìn vào Ibiza. Đó hoàn toàn là khuôn mặt của một cô gái đang yêu, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt mà cô ấy nhắm vào chúng tôi.
Rebecca cũng vậy, rất có thể chỉ là một trong số nạn nhân của hắn. Kẻ thù thực sự cần phải bị đánh bại là--,
"Ibiza! Không phải là có giao kèo đình chiến cho tới khi hội thao kết thúc sao!?"
"Ee, mày đang nói gì vậy?"
Ibiza nhếch một bên mép lên.
"Mày tin vào một lời hứa của kẻ địch của mày sao? Mày có phải là thứ mà người ta gọi là một kẻ ngốc yêu hòa bình không? Cái chuyện tử tế đó sẽ không còn là vấn đề nếu như có một cơ hội chiến thắng. Sau cùng thì người chiến thắng chính là công lý mà."
"Sai! Một lời hứa là một lời hứa cho dù nó là giữa những kẻ thù! Mày đã phản bội niềm tin của người khác rồi đấy!"
"Tao--đang--nói--với--mày, đó là lý do vì sao mày là thằng ngu đấy. Chỉ là tại sao mày lại tin tưởng vào một kẻ thù huh? Mày thực sự khờ dại."
"Đừng có nhầm lẫn khôn lỏi với thông minh!"
"Con người thực sự là một lũ ngu không thể cứu chữa. Người ta tinh khôn vì họ thông minh đấy."
Không có lời tôi nói nào chạm vào được Ibiza.
Ibiza thậm chí còn khinh thường nói nhiều hơn về phía tôi.
"Tao không có hứng thú với mày nhưng mà, ngay bây giờ đội đỏ hơi bất lợi đúng không? Là Quỷ Vương tiếp theo, không đời nào tao có thể để lại phía sau một thành tích thua cuộc trong hội thao được. Cuộc thi chạy tiếp sức của các ứng cử viên Quỷ Vương này rất hoàn hảo, tao sẽ khiến cho mày vắng mặt cuộc thi đó và vì thế, mày sẽ bị loại. Sau đó điểm số cũng sẽ thuộc về đội đỏ."
"Đồ đê tiện......"
"Một trong số các ứng cử viên Quỷ Vương cũng sẽ bị giết cùng với chuyện đó. Do đó, tao cũng sẽ trở thành MVP của hội thao này! Tuyệt cú mèo! Là tuyệt nhất đúng không!?"
Ibiza đang phấn khởi. Rebecca cũng cười vui vẻ.
"Vâng, thật đáng yêu! Anh thật thông minh và cũng quyết đoán nữa, anh thật tuyệt vời Ibiza."
Rebecca tinh nghịch ôm lấy Ibiza. Ibiza cũng cười vui vẻ.
"Nhân tiện thì Rebecca-chan. Kẻ bắt giam của em sẽ tới đây sớm thôi, vì thế em có thể trả lại cho anh cái vòng cổ đó được không?"
Rebecca trưng ra bộ mặt khó hiểu.
".......Vòng cổ? Vòng cổ nào?"
"Haha, anh sẽ không thể thu được nó nếu em đi vào thế giới ác quỷ trong khi vẫn đang đeo nó. Vậy thì."
Đôi mắt của Ibiza phát sáng đỏ. Một cơn lạnh lẽo chạy dọc lưng tôi.
--Cảm giác này!?
Ibiza đang sử dụng phép thuật độc nhất của hắn.
"......Eh?"
Rebecca trông như vừa mới tỉnh dậy vậy.
"Eh, tôi......eh? Tôi, yêu Ibiza.......đúng không nhỉ?"
Khoảnh khắc cô ấy lẩm bẩm điều đó, một bãi bùn đen lan rộng ra dưới chân cô ấy.
Và sau đó, hai cánh tay ghê tởm vươn ra từ chỗ đó. Chúng tóm lấy mắt cá chân của Rebecca.
"Hih!? KH-KHÔÔÔÔÔÔÔNG!!"
"Hahaha, không cần phải sợ hãi đâu! Chính cô vừa mới nói là cô không quan tâm chuyện gì xảy ra với cô nếu là vì tình yêu của cô với tôi mà!"
"Eh? Vâng......nhưng, tì-tình yêu? Tại sao tôi.....lại đổ vì con người như này cơ chứ?"
Cơ thể của Rebecca bât đầu chìm.
"Hii! Dừn-dừng lại!!"
"Rebecca!?"
Cô ấy nghe thấy giọng của Miyabi và nhìn vào cô ấy với một vẻ mặt tuyệt vọng.
"Mi-Miyabi! Miyabi-sama! Cứu! Tớ, tớ-!!"
"Ahahahaha, không phải bây giờ là quá muộn để đóng kịch sao? Vừa rồi cô đã thốt ra cảm xúc thật sự của cô rồi mà. Những lời nói đó chắc chắn là những gì cô thực sự nghĩ ra. Chúng là những lời nói của chính bản thân cô!!"
"Chuyệ-chuyện đó......nếu đó là vì lợi ích của người tôi yêu, nếu đó là vì.......kh-không, tôi không hề có yêu anh hay thứ gì cả, tại sao, tại sao tôi, với con người như này--"
Khuôn mặt của Rebecca đanh lại và những giọt nước mắt chảy xuống.
"KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG! DỪNG LẠI ĐIIIIIIII! Tôi không muốn trở thành một nô lệ! Cứu! Không! Không phải là một nô lệệệệệ! Tại sao tôi phải trải qua chuyện như này cơ chứứứứứ!!"
"Rebecca!!"
Cơ thể Rebecca bị kéo vào trong bùn đen cùng thời điểm Miyabi cử động để chạy về phía cô ấy.
"Cái......"
Rebecca hoàn toàn biến mất trong bãi bùn đen.
"Re-Rebecca......không đời nào......"
Miyabi ngã quỵ xuống đầu gối và run rẩy. Những giọt nước mắt tràn ra từ đôi mắt của cô và tiếng khóc thốt ra từ miệng cô ấy.
"A, a, AAAAAAAAAAAAAAAA-KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!"
"Miyabi.......-!?"
Ngay lập tức, một cơn lạnh buốt chạy dọc lưng tôi.
--Đây là!?
"Ah......"
Lưng Miyabi bất ngờ duỗi thẳng ra.
"......Eh?"
Tình trạng của Miyabi rất kì lạ.
Đúng lúc đó giọng nói của dấu ấn vang lên trong đầu tôi.
'Cảnh báo, một trục trặc nghiêm trọng diễn ra trên quân bài công chúa.'
Đừng nói là--!?
Tôi khúm núm và tiến lại gần lưng Miyabi.
"Cậu không sao chứ? Miya--"
"Ah! Coi chừng Miyabi-chan!! Phía sau em kìa!!"
--Eh?
Ibiza bất ngờ nói ra. Miyabi phản ứng theo và,
"Haah!!"
Cô ấy vung nắm đấm ra trong khi xoay người lại.
"Guga!?"
Một cú tác động làm cho ngực tôi đau nhức nhối.
Thân hình Miyabi nhanh chóng xa dần đi.
Cảnh tượng xung quanh tôi đảo lộn và cơn đau dữ dội chạy xuyên qua mọi nơi trên người tôi. Tôi nảy người lên trên mặt đất và trượt đi vài mét trước khi hoàn toàn dừng lại.
Xương sườn tôi kêu cọt kẹt. Toàn bộ không khí trong phổi tôi thoát hết ra ngoài miệng.
"Guu.......ha.......h......."
Một cú đấm đẹp......không thể né được, sử dụng Maximize.......
Mẹ kiếp.......ngực mình đau quá......ku, hơi thở, của mình......!
"Ah!? Yu-Yuuto!? X-xin lỗi!!"
Màu da Miyabi thay đổi đi. Ibiza tươi tỉnh nói.
"Ahahaha, không cần phải lo lắng cho thằng đó đâu."
"M-mày đang gọi ai là thằng đó!"
"Bởi vì Miyabi-chan--em yêu anh đúng không?"
Khuôn mặt của Miyabi ửng đỏ.
"Chu-chuyện đó......"
Miyabi.......đúng như tôi nghĩ, là phép thuật độc nhất của Ibiza!!
"Nh-nhưng......tôi, cũng yêu Yuuto--"
'Chát'--một âm thanh khô khốc vang lên.
Mặt Miyabi quay sang một bên.
Má của cô ấy đỏ và sưng lên. Máu đang nhỏ giọt từ đôi môi của cô.
Ibiza vừa mới mạnh mẽ tát vào mặt Miyabi.
"Aa......"
Miyabi bàng hoàng. Cô lấy đầu ngón tay chạm vào má.
"Miyabi-chan, em sẽ làm bất cứ thứ gì vì lợi ích của người yêu của em đúng không? Em sẽ chấp nhận bất cứ chuyện gì nếu là vì lợi ích của anh đúng không? Nếu là vì lợi ích của tình yêu, thậm chí em còn có thể biến thế giới này thành kẻ thù của em phải không?"
"Đ-điều đó......."
Ibiza đánh vào má Miyabi thêm một lần nữa. Một âm thanh vỡ vụn vang vọng ra và khuôn mặt của Miyabi bật sang hướng khác.
"Dừng lại! IBIZAAAAAAAAAAAAAAAAA!!"
Tôi đứng dậy. Tuy nhiên, cơn đau dữ dội chạy thấu qua ngực tôi và ý thức mờ nhạt dần từ tiếng hét đó.
Xương sườn của tôi có lẽ đã bị gãy.
.......Tôi chỉ có thể cầu nguyện không có cơ quan nào của tôi bị đâm thủng.
"Mày dám chạm vào Miyabi sao! Ibiza!!"
"Gìì vậậy bạn trai cũ-kun? Ngay bây giờ Miyabi-chan là của tao......ah! Phải rồồồi, tao vừa nảy ra một ý này hay lắm!!"
Ibiza khoác lấy vai Miyabi, cô vẫn đang ôm lấy má.
"Miyabi-chan, giết thằng đó đi."
"......Eh?"
Miyabi hoang mang nhìn lên Ibiza.
"Anh sẽ bị hủy hoại nếu thằng đó không chết. Tương lai của Miyabi-chan cũng sẽ đi theo đó."
"Hủy hoại......tương lai......."
"Xin hãy giúp anh với, Miyabi-chan. Cứu anh với."
Miyabi hoang mang trong khi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Nh-nhưng......tôi là, quân bài.....của Yuuto."
Lông mày của Ibiza giạt giật vì câu trả lời của Miyabi.
"Oi oi, giờ em là quân bài của anh đúng không? Giữ mình lại đi, Miyabi-chaaan."
Tuy nhiên, Miyabi rối loạn đứng im đó.
Chuyện này......chuyện gì đang diễn ra vậy?
......Quả nhiên, đây không đơn giản chỉ là điều khiển tâm trí. Miyabi vẫn đang duy trì được ý chí của bản thân cô ấy.
Nghĩ lại thì......khi tôi nói chuyện với thầy hiệu trưởng Gandou ở văn phòng hiệu trưởng,
Khi tôi nói rằng năng lực của Ibiza là điều khiển bằng thôi miên, thì hiệu trưởng nói là--,
'Gần như là vậy. Nhưng về cơ bản thì khác.'
Bên cạnh đó, bản thân Ibiza cũng đã nói, những lời đó.
'Ahahahaha, không phải bây giờ là quá muộn để đóng kịch sao? Vừa rồi cô đã thốt ra cảm xúc thật sự của cô rồi mà. Những lời nói đó chắc chắn là những gì cô thực sự nghĩ ra. Chúng là những lời nói của chính bản thân cô!!'
Nếu như điều đó thực sự là sự thật......?
Trong trường hợp đó, sự khác biệt là gì? Cái gì thay đổi?
Ibiza thì thầm vào tai của Miyabi với một giọng nói dỗ ngọt.
"Không vấn đề. Anh sẽ biến em thành quân bài của anh sau khi thằng đó chết. Nó là vì tình yêu của em hướng về anh, vì thế tên đó......giết hắn cho anh được chứ?"
--Tình yêu.
Những giọt nước mắt ngập ngụa trong đôi mắt của Miyabi và cô ấy đang run rẩy như thể phô trương ra mối bất hòa trong lòng.
"Nhưng......nhưng......"
"Sheesh, phiền phức. Đây là lần đầu tiên có người kháng cự được đến mức này......có thể là, em đang bị mấy thứ nhỏ nhặt chiếm đóng, như là lòng thương hại, hoặc là đạo đức, hoặc là cái chuyện tử tế kia giống như con người sao?"
"Eh......ý anh là sao?"
Miyabi lo lắng nhìn lên Ibiza trong khi mồ hôi lạnh đang nhỏ giọt xuống.
"Đó là lý do anh bảo em rồi, em chỉ cần sống vì lợi ích của tình yêu của em hướng về anh thôi!"
Đôi mắt màu đỏ của Ibiza phát sáng.
Một cơn lạnh lẽo thậm chí còn lạnh hơn cả mọi lần cho tới tận bây giờ chạy dọc người tôi.
--!?
Chỉ trong một khoảnh khắc. Tôi thấy thứ gì đó ở đó.
Nó như một dư ảnh, còn sót lại ở phía sau trí nhớ của tôi. Nó la--một sợi xích màu đỏ.
Một vòng cổ màu đỏ mà nó được kết nối với một sợi xích màu đỏ quấn quanh cổ Miyabi.
Thứ đó, là hình dạng thật sự của phép thuật độc nhất của Ibiza sao!?
Vậy thì, nếu như tôi có thể tách được nó ra!
Tuy nhiên, tôi chỉ có thể nhìn thấy nó trong một khoảnh khắc. Giờ tôi không thể thấy được thứ gì nữa.
Thậm chí rất có thể là tôi sẽ không thể chạm vào nó được.
Mẹ kiếp! Mình không thể cứu được Miyabi mà không làm gì với thứ đó sao!?
"Miya--!?"
Miyabi quay lại về phía tôi khi tôi định gọi cô ấy.
Tsk!
Ngực tôi đau nhói. Tôi không thể tập trung nổi. Cơ thể tôi phản ứng chậm chạp đi.
Tôi tuyệt vọng thi triển ra một phép thuật phòng thủ bằng tâm trí chậm chạp của tôi.
"Armored!"
Tôi chặn được cú đấm thẳng của Miyabi bằng cánh tay trái.
"......Gah!?"
Có một âm thanh vỡ vụn.
Một cơn đau dữ dội đâm thấu qua đầu tôi từ cánh tay đi lên.
"Gua.......uh!"
Xương của cánh tay trên sao!? Tôi không thể cảm nhận được gì ở cánh tay tôi nữa!!
Tôi sẽ để thả xuống như thế này!
Tuy nhiên, tôi không có khả năng chiến đấu nghiêm túc với Miyabi! Vậy thì--,
"Ibiza! Tao chỉ cần trực tiếp đánh bại mày thôi!!"
Tôi kích hoạt Stride và đạp lên nền đất, né đòn tấn công của Miyabi.
Bây giờ sức chứa mana của tôi được tăng lên là nhờ ơn Miyabi!
Tôi cũng có thể kích hoạt được phép thuật cao cấp.
Tôi giải phóng ra một vòng tròn phép thuật lớn. Chắc chắn phép thuật này là một tin xấu chỉ vì sự hiện diện mà nó phát ra.
Vòng tròn phép thuật đang sôi lên, như thể nó muốn đốt cháy hoàn toàn mọi thứ thành tro vậy.
Từ các kí hiệu và nét vẽ phép thuật, những giọt lửa nhỏ giọt xuống như dung nham.
Và rồi--,
"Fidezenon!!"
Địa ngục mở miệng.
Cấp độ của nó khác so với phép thuật trung cấp Fizard. Cột lửa phun ra dữ dội. Cột lửa địa ngục đó công kích Ibiza bằng một sức nóng và tốc độ khủng khiếp.
"Hahaha! Thứ như này sao? Fidezenon!!"
Phép thuật giống nhau sao!?
Lửa va chạm lửa và biến mặt đất thành vùng đất cháy.
Tuy nhiên,
Lửa của Ibiza đẩy lùi lửa của tôi.
--Cái-
Cái quái gì vậy!?
"Ahahahaha! Đây là sự khác nhau giữa ứng cử viên Quỷ Vương mạnh nhất và con người đấy!"
Fidezenon của Ibiza đang nuốt chửng lấy Fidezenon của tôi.
--Tệ rồi!
'Cảnh báo, đề nghị thi triển khẩn cấp phép thuật phòng thủ.'
"Barricade!!"
Cột lửa biến mất. Đổi lại là một vòng tròn phép thuật hiện ra khiên chắn. Nó chặn lại cột lửa của Ibiza.
"UOOAAAAH!?"
Tôi bị đánh bay rất dễ dàng.
Cái thứ sức mạnh đó là gì vậy!?
Mặc dù nó là Fidezenon giống với cái của tôi, nhưng nó như là một thứ gì đó khác vậy.
Đây là sự khác biệt về cấp bậc ứng cử viên Quỷ Vương giữa Ibiza và tôi.
Sự khác biệt giữa con người và ác quỷ.
Tôi lại lăn trên mặt đất một lần nữa.
Mẹ kiếp! ĐAU QUÁÁÁÁÁÁÁ!!
Cơn đau từ cánh tay và xương sườn bị gãy của tôi khiến cho tôi như muốn khóc.
Nhưng, đau đớn thì sao chứ!
So sánh với những người trở thành nạn nhân của tên này, và thậm chí so sánh với Miyabi đang đau khổ lúc này, chỉ nhiêu đây không là gì cả!
Ibiza vỗ tay như thể giễu cợt tình trạng hiện tại của tôi.
"Oo! Thôi nào thôi nào, làm hết sức mình đi chứ! Wahoo! Wahoo!"
"Tên khốn......."
Tôi nghiến răng và đứng lên.
"Ibiza, phép thuật độc nhất của mày là tệ nhất đấy......."
"Hm? Sao sao? Nó không giống như tao đang tẩy não--"
"Mày đang cướp đi tình yêu."
"--hee."
"Mày bắt ép những người khác điều khiển tình yêu của họ hướng về phía mày. Mày bắt họ yêu mày thật sâu đậm vì thế họ không thể nhìn thấy thứ gì khác ngoài mày ra. Đó là nguyên nhân nó không hề giống như mày đang điều khiển họ bằng ý chí của mày."
Ibiza nhướn lông mày lên hỏi lại.
"Hee......và?"
"Nếu giả dụ có một ai đó yêu người khác nhiều tới mức họ không cần bất cứ thứ gì khác và thậm chí là sẽ hi sinh tính mạng cho người đó......thì sẽ đến lúc họ phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ bởi vì cảm xúc của họ dành cho người đó lớn đến nhường nào. Đó là cách cư xử của tất cả các quân bài của mày. Tuy nhiên, có một điểm yếu ở chỗ cảm xúc của họ thuần túy như thế nào. Mày chiếm lợi thế của cảm xúc yêu thương người khác, tận dụng nó, chơi đùa với nó, lừa những người khác và hi sinh bọn họ! Đó là phép thuật độc nhất thấp hèn và tồi tệ nhất--cũng như chủ nhân của nó vậy!!"
Khóe miệng Ibiza nâng lên thành một điệu cười toe toét.
"Psiconnect."
--Cái gì?
"Đó là phép thuật độc nhất của tao. Chà, đúng như mày nói. Tao được mọi người yêu mến. Không có ai là không yêu tao cả. Mày có hiểu điều đó nghĩa là gì không!?"
Ibiza nở ra một nụ cười của hạnh phúc vô tận.
"Tất cả chúng sẽ dâng hiến tình yêu vô tận và vô điều kiện của chúng cho tao mà không đòi hỏi bất kì sự đền bù gì cả! Tất cả cá ứng cử viên Quỷ Vương! Nói cách khác là hoàn toàn chắc như đinh đóng cột là tao sẽ trở thành Quỷ Vương tiếp theo!!"
"Không phải tất cả ứng cử viên Quỷ Vương!"
"Haa?"
"Không quan trọng là ai khác công nhận mày, nhưng ứng cử viên Quỷ Vương của Lovers sẽ không công nhận mày! Tao chắc chắn sẽ không để mày trở thành Quỷ Vương tiếp theo đâu!!"
Khuôn mặt Ibiza vặn vẹo trông khó coi vì tức giận.
"Detonation!!"
Một vòng tròn phép thuật hiện ra dưới chân tôi--,
"UWAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!"
Nổ. Tôi nhanh chóng thi triển ra Barricade bên dưới tôi, nhưng nó không thể vô hiệu hóa được nó.
Kuh! Người tôi lơ lửng--!!
Tôi rơi xuống nền đất trong khi đang xoay người một cách bất thường.
"GUAAAAAAAH!!"
Cánh tay và xương sườn bị gãy của tôi đập mạnh xuống nền đất. Tôi không thể thở được.
Tôi quằn quại trong đau đớn và đau khổ.
"Thật siêu khó coi! Có chuyện gì với lời phát ngôn vừa rồi của mày vậy? Con người là như thế nào cơ. Cái loại rác rưởi mày không cần phải lo lắng về trận Quỷ Vương Chiến đâu! Dẫu thế nào thì mày cũng sẽ chết ở đây thôi!"
Ibiza lấy lại bình tĩnh và nhìn vào Miyabi cùng một nụ cười đồi bại.
"Giờ thì, Miyabi-chan. Lần này em không được thất bại khi kết liễu hắn được chứ! Hãy chứng minh tình yêu của em cho anh đi!!"
Miyabi tiến lại gần tôi.
Mẹ kiếp, tôi phải đứng dậy.
Và rồi sao nữa? Tôi có nên rút lui lúc này không? Nhưng, tôi không thể bỏ lại Miyabi phía sau.
Tôi loạng choạng đứng dậy. Ngay lúc này Miyabi công kích vào tôi.
"--!!"
Đôi vai của tôi bị tóm lấy và tôi bị đẩy thẳng vào bức tường của nhà học mà không hề dừng lại.
"Guah!"
Tôi phun máu ra khỏi mồm.
Chết tiệt......tôi muốn tin rằng tôi chỉ bị rách miệng mà thôi.
Máu của tôi nhỏ giọt xuống mặt và ngực của Miyabi.
Mặc dù đang trong tình trạng như thế này, nhưng tôi vẫn đang suy nghĩ về việc xin lỗi vì máu đang làm vấy bẩn cô ấy.
Miyabi nhìn thấy máu của tôi và đôi mắt mở to.
Máu cũng đang rỉ ra từ miệng Miyabi.
Đó là vì vừa rồi Ibiza đã đánh cô ấy......đụ má!
"Miyabi! Lấy lại ý thức đi! Đừng có để bị đánh lừa bởi phép thuật của tên đó!"
"Này......Yuuto."
"!? Cậu đã trở lại--"
Tuy nhiên Miyabi lắc đầu.
"Vô ích thôi......tớ không hiểu được nhưng, đầu tớ không chứa thứ gì khác ngoài Ibiza. Giống như số phận của tớ bị trói buộc với Ibiza vậy. Tớ không thể rời khỏi Ibiza được nữa......cảm giác như vậy đấy."
"Không đời nào......"
Những giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt của Miyabi.
"Mặc dù tớ không quên về Yuuto......nhưng bất luận thế nào, tớ thực sự......sẽ giết Yuuto, là thật đó."
"Đừng lo! Tớ sẽ không để chuyện như vậy xảy ra đâu! Đó là lý do--"
"Đó là lý do......giết tớ trước khi chuyện đó xảy ra."
--!?
".......Cái-"
Cậu đang nói cái quái gì vậy.
"Không có bất kì cách nào để xua tan đi phép thuật độc nhất của Ibiza......điều đó, giờ là cách duy nhất rồi. Bởi vì."
Miyabi mỉm cười trong khi những giọt nước mắt của cô vẫn rơi xuống.
"Tớ là công chúa của Lovers mà."
"Miyabi......"
"Đó là lý do--"
Khuôn mặt của Miyabi tiến đến gần hơn.
"Báo thù cho tớ......được chứ."
Đôi môi chúng tôi chạm nhau.
Môi của Miyabi, môi của tôi.
Nụ hôn đầu của tôi có mùi vị của máu.
Một cảm xúc sốt sắng mà nó lục đục trong tim tôi, ngọt ngào chảy vào người tôi.
Và rồi khi đôi môi của chúng tôi tách rời ra.
'Mana cung cấp vừa rồi--50000. Phá vỡ giới hạn.'
Eh!?
'Mức giới hạn mana được tăng lên 50000.'
Tôi hiểu rồi......nếu chúng tôi hôn nhau, với hiệu ứng của Healing Lovers.......
Đây là một tin tức thú vị, nhưng bây giờ cái tin tức đó thật đau đớn.
Bởi vì trông không giống như Miyabi có thể cứu được vì chuyện đó.
Thậm chí cả giọng nói thản nhiên của dấu ấn chỉ tổ làm nỗi buồn của tôi tệ hơn.
'Báo cáo. Với chuyện này việc phân tích phép thuật huyết thống đã trở nên khả thi.'
--!?
Phân tích......phép thuật huyết thống!?
Đợi chút! Chuyện đó nghĩa là sao!?
'Có thể phân tích bằng cách thu thập máu của quân bài. Trực tiếp thu thập mà không để môi trường hở ra không khi bên ngoài là được.'
Dấu ấn! Ý cậu là chuyện đó trở nên khả thi cho tớ sử dụng phép thuật huyết thống của Yuugaoze sao!?
Nếu điều đó là thật,
'Tại sao tên đó lại lưu luyến phép thuật huyết thống của Yuugaoze đến vậy? Điểm mạnh và điểm yếu của hắn nằm ở đó.'
Ý nghĩa của những lời nói mà hiệu trưởng Gandou đã nói--!!
'Khẳng định là vậy.'
"Miyabi!!"
"Yuuto......vậy thì đây là lời vĩnh--"
"Chúng ta sẽ hôn nhau thêm một lần nữa!!"
"......Fueh!?"
Tôi nắm chặt lấy cánh tay của Miyabi và mạnh mẽ kéo cô ấy lại gần hơn.
"E-err, Yuutooo!?"
Tôi cướp lấy đôi môi của Miyabi trong khi cô đang hoang mang mà không hề đợi sự đồng ý của cô ấy.
"Fu......u."
Thứ cần thiết là máu của Miyabi.
Ngay bây giờ trong miệng của Miyabi đang chảy máu vì cô ấy bị Ibiza đánh.
Điều đó nghĩa là--!!
Tôi mạnh mẽ ấn lưỡi của tôi vào trong miệng Miyabi.
"!? Nnnnnn!!"
Miyabi mở to tròn đôi mắt ra vì sốc. Cô phát ra âm thanh bị bóp nghẹt."Nnu.....nh, nfu......nh♡."
Tuy nhiên khuôn mặt của cô ấy lập tức chuyển sang trạng thái bị mê hoặc và cô bắt đầu thở hổn hển ngọt ngào trong miệng được khóa vào nhau.
Tôi di chuyển đôi môi để tìm kiếm máu của Miyabi. Tôi tìm ra lợi của cô ấy và chạm vào lưỡi của Miyabi. Miyabi cũng kéo dài lưỡi của cô ra để đáp lại và dính vào xung quanh lưỡi của tôi.
--Ở đó.
Máu.
Rồi thì bên trong máu,
Vài loại thông tin ẩn giấu trong nó như DNA.
Dấu ấn!! Phân tích thứ này đi!!
'Phân tích.......công thức phép thuật được ẩn giấu bên trong máu, kết luận ra là phép thuật huyết thống.'
Nó đây rồi!!
Giải mã nó đi!! Làm ơn!!
'Bắt đầu cấy ghép--sau khi cấy ghép, chuyển hóa thành công thức phép thuật, thực hiện giảm áp.'
--Nó tới rồi.
Phép thuật huyết thống của Yuugaoze bên trong người tôi.
Thứ thông tin đó đang lan tỏa trong người tôi.
......Tôi thấy rồi.
Tôi đã hiểu được nó.
Hiệu quả của phép thuật này.
Lý do tại sao Ibiza lại cần phép thuật huyết thống của Yuugaoze.
Và rồi--,
Cách thức đánh bại hắn!!
Miyabi và môi của cô ấy rời ra khỏi tôi.
"Yuuto......"
Miyabi nhìn vào tôi với một khuôn mặt ửng đỏ. Trông cô ấy như thể bản thân cô đã quyết định và nhắm mắt lại.
Tuy nhiên khi người tôi tách ra khỏi Miyabi, tôi chịu đựng cơn đau và đứng lên.
Dấu ấn, cậu có thể làm được không?
'Việc chuyển hóa công thức phép thuật hoàn tất. Tuy nhiên, không có khả năng với mức giới hạn sức chứa mana hiện tại.'
Đừng lo, dấu ấn.
Nếu là mana--,
Thì có một lượng vô tận của nó mà!!
"Infinite Lovers!!"
Mana nở lên bên trong người tôi.
Giống như một dòng suối tuôn ra. Mana đang phun ra không có điểm dừng.
Cảm xúc của tôi hướng về Miyabi chuyển thành mana và phun ra.
Miyabi,
Cô gái luôn luôn rực rỡ và năng động,
Tệ ở cách cư xử như một tiểu thư quý tộc,
Trông ổn khi ở trong lốt gal,
Nói chuyện thực sự sử dụng từ vựng riêng,
Tích cực,
Luôn luôn đầy nghị lực,
Khiến cho những người xung quanh cô ấy cười khi có cô ở đó,
Để mà lấy lại nụ cười đó của cô ấy!!
"Cái......Cái gì? Oi!! Mày đang làm gì vậy!?"
Ibiza hét lên một cách khó chịu khi hắn nhận ra được sự hiện diện của mana.
"Cái quái......tên này là thứ gì vậy? Có chuyện gì với thứ mana khổng lồ không thể tin được này vậy!?"
Tôi nghe thấy giọng nói của dấu ấn.
'Báo cáo, phép thuật huyết thống được thực thi.'
--Lên nào.
Tôi kích hoạt phép thuật huyết thống của Yuugaoze mà nó được ẩn giấu trong dòng máu của Miyabi một thời gian dài.
"Cutting Connect!!"
Một vòng tròn phép thuật màu đỏ mở ra trên tay phải tôi. Hình họa phép thuật hiện lên trên tay tôi như một hình xăm vậy.
Và rồi, tôi cảm thấy một công thức phép thuật đang hiện hình trong con mắt phải của tôi.
Tôi có thể thấy nó.
Lần này chắc chắn luôn.
Sợi xích kéo dài từ Ibiza tới Miyabi.
Và cả vòng cổ khóa xung quanh cổ Miyabi.
--Sau đó,
Tôi vung tay phải được bao phủ trong vòng tròn phép thuật xuống về phía sợi xích màu đỏ.
Sợi xích của Psiconnect bị vỡ ra và bị cắt đứt rất dễ dàng.
"--Cái......-!?"
Khuôn mặt của Ibiza đanh lại vì sốc.
"E-eh.......?"
Miyabi chạm vào ngực cùng với một cái nhìn không hiểu gì hết.
"Mình.......!!"
Cô ấy thở hổn hển và ngạc nhiên nhìn vào tôi.
"Yu-Yuuto.......tớ, tớ.......đã, làm vài chuyện kinh khủng này......."
Vẻ mặt của Miyabi vặn vẹo khi nhìn thấy vẻ ngoài bị đánh đập của tôi.
"Xin lỗi, tớ xin lỗi......Yuutoooo."
Miyabi khóc nức nở và những giọt lệ chảy xuống từ đôi mắt của cô.
Tôi mỉm cười và chạm vào má của Miyabi.
"Giờ không sao rồi. Phép thuật độc nhất của Ibiza đã nát rồi."
"E.......eeeeeeh!?"
Không chỉ Miyabi trông như không tin.
Cả Ibiza cũng đổ mồ hôi vì sốc.
"Không thể được......không đời nào chuyện như thế này.......một phép thuật nghi thức quy mô lớn đáng ra là điều cần thiết cho sự cấy ghép! Mày có biết tao đã phải chuẩn bị bao lâu không!! Lãnh thổ của gia đình cũng như dòng máu của ác quỷ trẻ tuổi, một hậu duệ chính tông của dòng máu thuần khiết đó--"
Ibiza nhận ra hắn đang vô thức luôn mồm nói ra và lập tức im miệng lại ngay.
"Mày không cần phải lo về bất cứ chuyện gì nữa, Ibiza. Giờ tao hiểu rồi, sau khi có được công thức phép thuật này. Điểm mạnh của phép thuật độc nhất của mày, cũng như điểm yếu của nó. Và cả lý do tại sao mày lại cần phép thuật huyết thống của Yuugaoze nữa."
".......Hah, đừng chỉ có phát ngôn xằng bậy--"
"Phép thuật huyết thống của Yuugaoze là một phép thuật mà nó liên kết ràng buộc với những người khác cũng như cắt đứt mối ràng buộc đó."
"--!!"
Ibiza nghiến răng. Ngược lại thì Miyabi cau mày vì cô không thể hiểu được ý của tôi là gì.
"Ràng buộc với người khác......?"
"Không quan trọng bên kia là con người hay là ác quỷ, phép thuật này sẽ tạo ra một mối liên kết với một ai đó mà họ dường như có thể đem lại lợi nhuận cho người niệm phép và gia cố vững chắc mối liên kết đó. Đó là cách mà tổ tiên của cậu thăng hạng trở thành một quan tước trong thế giới con người......cậu cũng đã nói như vậy đúng không Miyabi?"
"Tớ có nhắc chuyện đó nhưng......đó là sức mạnh của phép thuật huyết thống của tớ sao!?"
"Ừm. Đó là lý do--"
Tôi chỉ vào Ibiza.
"Mày muốn phép thuật huyết thống của Yuugaoze. Để mà bù đắp cho điểm yếu của Psiconnect của mày!"
"Đừng có nói vô lý vậy! Psiconnect của tao là độc nhất vô nhị!! Không hề có điểm yếu nào trong nó!!"
"Vậy thì, giờ tao sẽ cho mày xem nó."
"--Eh?"
Ibiza cười nhăn nhó.
"Thử biến tao thành tù nhân của mày đi."
Tôi chỉ vào ngực của chính tôi bằng ngón tay cái.
"Ngay bây giờ tao có phép thuật mà mày mong muốn. Nếu mày có thể đặt tao dưới kiểm soát của Psiconnect đó, mày sẽ có thể tận dụng được sức mạnh đó."
Ibiza trừng mắt nhìn tôi một cách đáng ghét và lùi lại một bước.
--Đừng có tự phụ, con người. Không đời nào tao sẽ làm theo sự chỉ đạo của mày."
"Fuh......."
"Aaa? Mày đang cười cái quái gì thế hả thằng súc vật."
--Vậy ra nó là như thế.
Đến cuối cùng thì hiệu trưởng Gandou đã nói cho tôi ngay từ khi bắt đầu.
'Cậu thấy đấy, các ác quỷ thẳng thắn hơn con người với những khao khát của chúng. Nếu là con người, họ có nhiều cảm xúc đa dạng khác nhau để kìm hãm chúng. Nhưng các ác quỷ thì khác. Một khi họ đã quyết định một thứ gì đó, thì họ sẽ hi sinh mọi thứ khác. Không quan trọng ngay cả khi là họ trở nên làm phiền những người khác. Thì việc hoàn thành khao khát của chính mình và mở rộng những lợi ích của họ nhiều nhất có thể là đức tính tốt cho họ.'
Một ác quỷ mà thẳng thắn với khao khát của họ.
Loài người có nhiều cảm xúc đa dạng khác nhau để kìm hãm chúng lại.
"Ibiza. Psiconnect của mày không hoạt động được với con người."
"......tsu!?"
"Và thậm chí là đối với ác quỷ, thì hiệu quả của nó hướng tới những ai có tính ích kỉ yếu ớt là rất nhỏ. Đặc biệt là đối với mục tiêu như Lovers, nó quá khó đối với phép thuật đó để gây ảnh hưởng tới một người bị trói buộc bởi tình yêu và tin tưởng. Thậm chí là vừa rồi Miyabi đã từ chối lại mong ước của mày bằng cảm xúc của cô ấy hướng về phía tao. Cô ấy không hề cố dâng hiến mọi thứ mà cô ấy có vì lợi ích của mày."
"......."
--Ngoài ra, hiệu trưởng cũng có nói điều này.
'Tại sao tên đó lại lưu luyến phép thuật huyết thống của Yuugaoze đến vậy? Điểm mạnh và điểm yếu của hắn nằm ở đó.'
Nói cách khác,
"Phép thuật huyết thống của Yuugaoze là một phép thuật để cắt đứt và liên kết mối quan hệ với người khác. Nó có thể cắt đứt Psiconnect của mày, ngược lại thì nó cũng có thể cường hóa cho nó. Nói cách khác, nó là một con dao hai lưỡi. Đó là lý do tại sao mày lại sử dụng mưu hèn kế bẩn từ phía sau sân khấu để cướp đi Gia đình Yuugaoze."
Miyabi cắn vào môi trong sự thất vọng.
"Vì chuyện đó......hắn đã lợi dụng tình yêu của các cấp dưới của tớ......."
Ibiza vuốt ngược tóc lên và nhìn lên bầu trời.
"Aaa, mẹ kiếp......phiền phứcccc."
Khi hắn đưa ánh mắt trở xuống, đôi mắt của hắn đang phát sáng đỏ.
Khoảnh khắc đó, vô số sợi xích trồi ra từ cơ thể của Ibiza.
Những sợi xích đó không thể nhìn thấy được trước đây giờ đã có thể nhìn thấy được.
"Quá đủ với tất cả thủ đoạn phiền hà rồi. Tao sẽ giết mày và hiến tế Miyabi bằng vuc lực."
Ibiza tóm vào các sợi xích và toàn lực kéo.
"Lên! Các tù nhân của ta!!"
Sau đó, phía sau nhà học vốn trống trơn cho tới giờ bỗng có hơn 10 học viên mặc đồ thể dục ghé thăm.
"Ibiza-sama! Có vấn đề gì vậy!?"
"Tên đó......đừng nói là, hắn muốn đánh nhau giữa hội thao này sao!?"
Có tổng cộng 12 người.
......Nếu vòng cổ bị cắt đứt của Miyabi và của Gigara đang nhập viện được thêm vào, thì có tổng cộng là 14. Nói cách khác, mức giới hạn của Psiconnect là 14 người--tương tự với mức giới hạn quân bài.
"Yuuto......có rất nhiều người nhưng, cậu có thể làm được chuyện này không?"
Miyabi trông khá lo lắng, tôi mỉm cười để trấn an cô ấy.
"Ừm. Chỉ nhiêu đây không phải là một vấn đề."
Miyabi cười nhăn nhó.
"Thật là tự tin."
"Sau cùng thì công chúa của Lovers rất mạnh mà."
"......Khoan, tớ sao?"
"Tớ có thể sử dụng được phép thuật nhưng, nói thật thì bây giờ quá khó khăn để cho tớ cử động nhiều. Nếu Miyabi đánh bại được họ, tớ sẽ có thể cắt đứt được sợi xích của Psiconnect bằng cách sử dụng sơ hở đó."
"Xin lỗi......là vì tớ......nhưng, tự bản thân tớ bắt được tất cả bọn họ thì--"
"Không. Tớ tin rằng Miyabi sẽ có thể làm được nếu là cậu."
"Yuuto......"
"Cái kỹ thuật mà cậu cho tớ xem ở đây lúc trước......hãy đánh bay đám quân bài của Ibiza bằng thứ đó đi."
"Eh!? Nh-nhưng......tớ vẫn không thể sử dụng thứ đó ổn định được."
--Dấu ấn.
Cậu có thể sửa công thức phép thuật bên trong người Miyabi không?
'Có thể. Bằng việc tiếp xúc cơ thể trực tiếp, mạch phép thuật trong cơ thể sẽ được sửa chữa trong quá trình xây dựng công thức.'
Ngon!
Tôi đi vòng qua lưng Miyabi và ôm lấy cô ấy từ phía sau.
"Yu-Yuuto!?"
"Miyabi! Hãy tin vào tớ!! Cậu có thể làm được chuyện này!!"
"Ừm......khi cậu ôm tớ như thế này, thì có cảm giác là tớ thực sự có thể làm được nó......"
Sự tự tin trở lại trong đôi mắt của Miyabi.
"Tớ sẽ trông cậy vào cậu, công chúa của Lovers!"
"Cứ để nó cho tớ 'gyaru'!!"
Mana tràn ra ngoài và cơ thể Miyabi phát sáng nhè nhẹ.
Bên trong cơ thể của Miyabi, các mạch phép thuật được kết nối lại và công thức phép thuật được xây dựng lên. Dòng chảy của thứ mana đó được dấu ấn xem xét tỉ mỉ chặt chẽ--,
'Báo cáo. Lỗi được tìm thấy trong mạch phép thuật của ngực. Yêu cầu tiếp xúc trực tiếp.'
Ý của cậu là, tớ cần chạm vào ngực của cô ấy sao!? Trong cái tình thế này sao!?
'Cụm mạch phép thuật trong ngực đã được xác nhận. Không thể sửa chữa mà không có tiếp xúc trực tiếp.'
"Xin lỗi! Miyabi!!"
Tôi tóm lấy vếu của Miyabi từ phía sau.
"Kyahn! Yu-Yuuto, nnaaaaaaaaahn♡!!"
Trong tay tôi, tôi cảm nhận được các mạch phép thuật trong ngực của Miyabi bắt đầu liên kết và được sửa chữa.
"E-eh? Bằng cách nào đó......tớ đang cảm thấy tốt hơn?"
Tôi rời cơ thể ra khỏi Miyabi người đang nhìn ngơ ngác.
"Miaybi!"
"Ừm.....-! Có cảm giác tớ có thể làm được điều này!!"
Cùng lúc đó, các quân bài của Ibiza đang cảnh giác đối với tôi xông lên tấn công đồng thời.
"Kẻ địch chỉ có hai thôi!"
"Thêm nữa đó là Lovers! Giết tên con người và con mắm đó trong giây lát thôi!!"
Mọi người đều thi triển ra vòng tròn phép thuật trong khi đang chạy.
".......Đừng có đánh giá thấp bọn tao quá thế."
Miyabi thả lỏng eo, kéo nắm đấm ra sau, và xoay vặn người lại.
Bây giờ, toàn thân Miyabi đều là công thức phép thuật. Mana chạy xuyên qua nó.
Nó chảy từ chân lên tới eo, xuyên qua cơ bụng, vẽ ra hình xoắn ốc ở hai ngọn đồi trên ngực của cô ấy, gia tốc và sau đó chảy vào cánh tay cùng với cử động xoắn được thêm vào.
Chuỗi tuần hoàn đó tăng gia tốc lên.
Thứ đó không thể so sánh được với lúc trước.
Và rồi tiếng đập của trái tim, mạch, nhịp mana đều đang đồng bộ với nhau.
Cái khoảnh khắc gia tốc cao đến cực điểm.
Cánh tay phải của Miyabi giải phóng toàn bộ thứ đó.
"Galactic Striker!!"
Cú đấm của cô ấy bắn ra.
Nó phóng ra một luồng xung lực và luồng gió xoáy của thứ sức mạnh không tưởng.
Trước sức mạnh đó, đối phương thậm chí còn không thể đến gần hơn.
12 quân bài của Devil bất lực bị thổi bay đi.
Vòng tròn phép thuật trên toàn thân cô ấy, sự gia tốc và sức phát của mana, cơ thể Miyabi, tất cả chúng đều đang trong một đồng bộ.Đó là một đòn đánh mà nó cường hóa phép thuật võ giáp lá cà bình thường lên đến cực điểm.
Sự kết hợp giữa tấn công vật lý và phép thuật đó nhổ sạch đám quân bài của Ibiza.
12 sợi xích màu đỏ căng ra trên đầu tôi.
--Lúc này!
"Cutting Connect!!"
Tôi vung tay phải lên như một thanh kiếm vào đống sợi xích đang lơ lửng trên không trung.
Các sợi xích bị cắt đứt không có bất kì cản trở nào.
Các quân bài của Ibiza vốn đang đổ gục trên mặt đất cố gắng đứng lên với vẻ mặt đau đớn--,
"Eh.......h-huh?"
Họ đang trưng ra một bộ mặt không hiểu gì hết như thể họ chỉ vừa mới tỉnh dậy vậy.
"Eh......Ibiza......sama? Tại sao tôi......tại sao tôi, lại yêu hắn nhiều đến thế chứ?"
Với chuyện này, Ibiza không còn tù nhân nào nữa.
Chỉ có 12 học viên đang đứng chết lặng và Ibiza đang nghiến răng.
"M-mẹ mày......."
"Mày không còn nổi một tù nhân nào nữa mày biết chứ?"
"Kuh......"
"Giờ, đến lúc cho sự kiện chính rồi. Hãy đấu trận Quỷ Vương Chiến giữa Lovers và Devil ở đây đi."
Tuy nhiên, Ibiza bạo dạn cười toe toét.
"Oi oi oi, đừng có tự phụ con người. Tao đã biết được từ đòn Fidezenon trước đó. Nếu là một cuộc thi thuần túy về sức mạnh, thì một con người thua xa so với một ác quỷ. Không cần phải nhắc, tao là ác quỷ mạnh nhất, một trong những ứng cử viên Quỷ Vương!"
"Ở đây rất vui vẻ đấy."
--Giọng nói này.
Người vừa tới cùng với mái tóc đen xinh đẹp bay lung linh trong gió là nữ hoàng của Lovers.
"Lizel-senpai!!"
"Có vẻ như mày đã đặt một cái vòng bảo vệ để xua đuổi người khác nhỉ, nhưng tất cả chỉ là vô ích nếu mày một lượt gọi tất cả những người này đến đây, Mitsuishi Ibiza."
Cô ấy nở ra một nụ cười đẹp mê hồn tràn ngập sự điềm tĩnh.
Các học viên khác cũng đang lần lượt kéo tới ở phía sau Lizel-senpai.
Mọi người đều chú ý tới sự bất thường cùng với cái vòng bảo vệ bị vỡ. Vài trăm học viên đã tạo thành một đám đông trong nháy mắt.
Ibiza khạc nhổ cùng với một khuôn mặt chán ghét.
"Hôm nay tao sẽ dừng lại ở đây. Tao không có thời gian để giữ đám khốn khiếp bọn mày--"
"Mày đang bỏ chạy sao, ứng cử viên Quỷ Vương của Devil?"
"......Nnaa?"
Tôi cười vào cái vẻ mặt méo mó của Ibiza.
"Chuyện đi xa tới mức này rồi thì hãy kết thúc đi."
Miyabi nắm lấy nắm đấm và bẻ khớp.
"Tao sẽ đập mày......cũng để dành phần cho những người mà mày lừa nữa."
Ibiza tặc lưỡi phiền toái.
"Tsk, đừng có ý kiến linh tinh. Tao chỉ khiến cho bọn chúng yêu tao mà thôi. Đâu có giống như là tao bắt ép chúng làm bất cứ chuyện gì đâu. Đó là nguyên nhân những lời nói của bọn chúng, những việc làm của bọn chúng, tất cả điều đó đều xuất phát từ tính cách và cảm xúc thật sự của bản thân chúng. Thậm chí là lãnh thổ nhà Yuugaoze cũng xuất phát từ những người đó, hành động theo ý bản thân họ. Chúng là những người cướp nó và đưa nó cho tao. Đó không phải là trách nhiệm của tao."
Cơ thể tôi run rẩy.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy tức giận như này cho tới nay.
Tên này là tồi tệ nhất.
"Ibiza!! Mày lợi dụng trái tim của người khác để yêu thương người khác! Mày lừa dối tình cảm, lòng chân thành và niềm tin tưởng của họ mà họ đã sử dụng chúng để bảo vệ những người quan trọng của họ!! Mày lừa dối họ mà không hề để cho họ nhận ra và khắc sâu nỗi hối hận và nỗi thất vọng vào kí ức của họ của việc làm tất cả những điều kinh khủng kia bằng ý chí của chính họ sau khi mọi thứ đã mất hết!!"
Tôi trừng mắt nhìn Ibiza bằng tất cả sức mạnh.
"Mày không có tư cách nào để nói chuyện về tình yêu đâu!"
Lizel-senpai đứng kế bên tôi.
"Vậy thì, không sao chứ nếu bọn tao tham gia trận đấu này? Em cũng sẽ ổn chứ Reina?"
Ngón tay cái của Reina đẩy lên kiếm cách [note20902] của thanh katana trên eo của cô ấy. Tay cô di qua chuôi kiếm và eo cô hạ thấp xuống.
"Bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào."
Không có bất kì dấu vết bối rối thường ngày nào mà trông như một con thú nhỏ bé trong nét mặt của cô ấy.
Có một luồng khí đáng sợ mà nó như sát thủ máu lạnh tỏa ra từ cô ấy vậy.
"Ku......"
Màu sắc của nét mặt Ibiza thay đổi.
Lizel-senpai mỉm cười ngọt ngào khi nhìn thấy biểu cảm đó.
"Có vấn đề gì vậy? Mày thử biến chúng tao thành tù nhân của mày với thứ phép thuật độc nhất đáng tự hào của mày thì thế nào nhỉ?"
"Hehe......mày đang nói nghiêm túc đấy à? Trước Psiconnect của tao, thậm chí là các ứng cử viên Quỷ Vương cũng phải bất lực! Cái loại như mày......"
Ibiza đang trưng ra một bản mặt trông rất cứng cỏi, nhưng đôi mắt tôi có thể nhìn thấy được các sợi xích vẫn còn bị cắt đứt ở giữa. Ánh mắt của Ibiza hạ xuống những sợi xích màu đỏ đó và hắn ta lẩm bẩm vì phiền hà.
"Mẹ kiếp.......việc tái tạo vẫn......-!"
Nhìn cẩn thận thì, các sợi xích đang dần dần khôi phục trở lại bình thường.
Dường như Psiconnect có thể tự sửa chữa được, nhưng nó cũng có một điểm yếu là mất thời gian để sửa chữa lại.
Tuy nhiên, thậm chí là không cần tới phép thuật độc nhất, thì không thay đổi được sự thật là hắn là một kẻ thù rất đáng gờm.
".......Hmph. Nhưng, cái thứ như tụi mày không có tí đe dọa nào đối với ứng cử viên Quỷ Vương của Devil đâu......"
Ibiza nâng cao cảnh giác đối với tôi trong khi đang tìm sơ hở để đánh lại Lizel-senpai nhưng--,
"Sao sao? Có vẻ như ở đây mọi thứ đang sôi nổi lên nhỉ."
Đám đông tách sang bên trái và phải. Stella đang bước qua trên con đường không người đó.
"-!? Star......"
Lượng mồ hôi của Ibiza đổ ra rất nhiều.
"Oh Stella. Ibiza vừa định sử dụng phép thuật độc nhất của hắn bây giờ đây."
"Hee, tớ muốn xem nó. Làm nhanh đi."
"Ku......."
"Sau tất cả thì một năng lực mà tớ đã từng thấy qua một lần sẽ không thể hoạt động trên người tớ được nữa. Vì thế làm chuyện đó cẩn thận chút được chứ★."
"Ý cậu là sử dụng tớ như một con chuột bạch sao?"
Lizel-senpai trông như đang bực tức. Stella nháy mắt đáp lại.
"Ổn thôi mà. Nếu Lovers thua cuộc, tớ sẽ thủ tiêu Ibiza, vì thế đừng có lo lắng và để bị điều khiển đi."
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ Ibiza như thác nước vậy. Hắn hét toáng lên về phía đám học viên đang tụ tập.
"O-oiiii! Có ai! Không ai muốn trở thành quân bài của tôi saoo?"
Tuy nhiên không có ai trả lời.
"Gì vậy! Đừng có do dự chứ yeah~!! Có thể sẽ khác nếu đối thủ là ứng cử viên Quỷ Vương khác, nhưng Lovers đâu phải là một vấn đề lớn đâu! Đây là một cơ hội hoàn hảo để khoe ra ngón nghề của các bạn đó!"
Thậm chí vẫn không có ai giơ tay lên. Thay vào đó--,
"Cụ mày.......Mitsuishi Ibiza, tên khốn!"
Các học viên từng trở thành tù nhân của Ibiza bùng nổ trong cơn giận dữ.
"Oi Lovers! Đập cái thằng củ lìn phiền phức Ibiza đi!"
"Nếu cậu định giết thằng đó, thì tôi không quan tâm liệu cậu là Lovers hay là con người hay là bất cứ cái gì đâu!"
"Tên khốn chết tiệt, hắn đã cướp đi mọi thứ từ tôi!! Đập cái thằng khốn cứt chó đó cho tôi đi!!"
Trước khi tôi kịp biết được, các ác quỷ, những người thường sẽ khinh miệt tôi, họ đang hỗ trợ cho tôi.
"Ibiza. Đã vậy thì hãy có một trận đấu một một với tao đi."
"......Cái gì?"
"Mày có thể thắng nếu mày chiến đấu với tao phải không?"
"......Hee, ra là vậy. Thật tuyệt vời. Đúng là một ý kiến tuyệt vời."
Đôi mắt của Ibiza lấp lánh và hắn mỉm cười. Và rồi, hắn đột nhiên tạo ra một vòng tròn phép thuật.
Đó là phép thuật cao cấp giống với trước đó, Fidezenon.
Vậy thì,
"Tao sẽ đánh trực diện với mày."
Tôi cũng tạo ra phép thuật Fidezenon.
"Hahahaha, tuyệtttt! Đúng như tao nghĩ, một trận đấu thật hài hước khi mà tao biết được là tao sẽ thắng!! Tao sẽ giết mày nhưng mà, tao sẽ để cho Miyabi-chan sống chỉ cách cánh cửa địa ngục một bước chân mà thôi! Ả ta sẽ là một vật hiến tế tuyệt vời!"
Một vòng tròn phép thuật lớn và phức tạp trôi nổi trước mắt tôi.
Nhưng, đừng có nghĩ nó sẽ giống với lần trước.
Bên trong đầu tôi rất nóng.
Senpai đã nói. Cơ thể tôi sẽ sôi lên nếu tôi lạm dụng nó.
Chỉ một chút nữa thôi,
Cố lên nào! Cơ thể của tôi!!
"Infinite Lovers!!"
Vòng tròn phép thuật của tôi đột ngột phóng to ra.
"--Cái gì!?"
Đôi mắt Ibiza mở to.
Tôi đổ thứ mana đang tuôn ra vô tận vào trong công thức của phép thuật cao cấp.
Dòng mana tràn ra từ vòng tròn phép thuật mà nó phóng to tới mức cực điểm và tràn ra ngoài.
Vòng tròn phép thuật mở ra như miệng của một con rồng và lửa nhỏ giọt xuống.
Lửa địa ngục gầm rú, giờ thậm chí trông nó giống như sẽ phun trào ra vậy.
"T-tên khốn........c-cái thứ đó, là cái quái gì vậy!?"
"Thứ giống như của mày, một phép thuật cao cấp hệ lửa."
"Đ-điều đó là không thể nào! Không đời nào thứ đó là nó được!? Cái thứ kiểu này, không đời nào-!!"
"Không phải mày đã nhắc tới điều gì đó sao, về sự khác nhau giữa ác quỷ mạnh nhất và con người ấy?"
"......Guh!"
Và rồi, tôi phóng ra một cột lửa được dồn ép sức mạnh tới cực hạn.
"Fidezenon!!"
"Fi......Fidezenon!"
Phép thuật cao cấp của Ibiza và tôi va chạm mạnh mẽ vào nhau.
Cả hai đều giống lửa địa ngục.
Phép thuật của tôi từng bị đẩy lùi trước đó, lần này đang đẩy ngược lại.
"Kh......không thể nào-!?"
Ibiza đổ mồ hôi như tắm trước khi thứ lửa đốt cháy đó tiến lại gần về phía trước mắt hắn.
"Không đời nào, một con người tầm thường có thể có được loại sức mạnh này sao!! Cái thứ sức mạnh quái quỷ gì đâyyyyyyyy!?"
"Đây là! Sức mạnh của trái tim luôn nghĩ về người khác!!"
Fidezenon của tôi nuốt chửng lấy Ibiza.
"UGAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!"
Con rồng của tôi nuốt chửng Ibiza.
Ngọn lửa tàn nhẫn đốt cháy cơ thể Ibiza.
Sức ép siêu việt của ngọn lửa ép vào cơ thể Ibiza bắn ra xa.
Hắn bị đập lên bức tường của nhà học cách khoảng vài tá mét và chìm vào trong đó.
"Gufuaah!?"
Ibiza nhổ máu ra và rơi xuống nền đất như một con búp bê đứt dây vậy.
Mùi khét lẹt và màn khói bốc lên từ cơ thể của Ibiza trên nền đất.
"Nó......nó, đáng ra không phải như......"
Có một tiếng vỗ tay vô tư vô lự vang lên.
"Wow, thật tráng lệ. Thật tráng lệ. Game, set, match!"
Hiệu trưởng đứng vào giữa Ibiza và tôi cùng với một giọng nói vui vẻ không đúng chỗ. Ibiza bò về phía hiệu trưởng.
"H-hiệu trưởng! Ng-ngừng bắn! H-hôm nay tôi sẽ rút lui! Nh-nhưng, lần tới--"
"Eee~, tớiii?"
Hiệu trưởng Gandou mỉm cười lớn.
"Sẽ không có bất kì lần tới nào đâu."
"He......"
"Bởi vì, cậu hoàn toàn đã chết, cậu biết chứ?"
Bãi bùn đen lan ra dưới Ibiza.
"Cái gì.......đ-đợi, đợi đã!!"
Hai cánh tay ghê tởm vươn ra ngoài bãi bùn tóm lấy Ibiza và kéo hắn xuống.
"Uwaaaaah! Dừng lại! Dừng lạiiiiiiiiiii!! Tôi, tôi là kẻ mạnh nhất! Người sẽ trở thành Quỷ Vương tiếp theo! Tôi được tất cả các ác quỷ yêu--"
Giọng nói của Ibiza bị cắt ngang.
Một nửa khuôn mặt bị nhấn chìm và giọng nói của hắn không thể phát ra được nữa.
Sau đó là đôi mắt của hắn đang đổ lệ biến mất, và cuối cùng là tay của hắn đang cố gắng tóm lấy thứ gì đó chìm xuống.
Và sau đó, bãi bùn đen cũng biến mất.
Hiệu trưởng vỗ tay ầm ĩ và,
"Được rồiii. Nghỉ ngơi đủ rồi! Quay trở lại hội thao nào các bạn, quay về!"
Ông định kết luận chuyện này là nghỉ ngơi huh.......
Đúng là Quỷ Vương hiện tại.
Bị thúc giục bởi thầy hiệu trưởng, đám đông học viên khác cũng quay trở lại sân trường. Có một thân hình đi ngược với đám đông đó và bước về phía chúng tôi.
"Làm tốt lắm, Yuuto, Miyabi."
"Lizel-senpai.......cảm ơn chị vì đã tới đây. Reina nữa."
"Đ-đ-đ-điều đó, điều đó, không đúng, đến cuối cùng thì Reina không có làm gì cả desu desu!"
"Dẫu vậy thì em đã giúp bọn anh rồi."
Khi tôi xoa đầu cô ấy, Reina cười hạnh phúc 'Ehehehe'.
"Chuyện gì đã xảy ra với Ibiza?"
"Khi một ác quỷ chết trong thế giới con người, họ sẽ bị ép buộc phải quay trở lại thế giới ác quỷ. Sau đó, họ sẽ không thể quay trở lại bên này nữa đâu."
"Là vậy sao......"
Ngay cả khi hắn được nói là đã chết, nhưng hắn vẫn tồn tại trong thế giới ác quỷ, hắn chỉ là sẽ không thể đến đây được nữa thôi......đã vậy thì tâm trí của tôi sẽ thoải mái hơn chút ngay cả khi tôi đã đánh bại đối thủ.
Lizel-senpai dời ánh mắt về phía Miyabi và mỉm cười ân cần.
"Cả Miyabi nữa, có vẻ như là em đã vượt qua bức tường rồi đó. Em đã làm rất tốt."
"Eh......em hiểu rồi. Vậy ra thứ senpai đã nói trước đó, là về bức tường để vượt qua, vậy ra nó là thứ như thế."
Miyabi bẽn lẽn xoa xoa đằng sau đầu.
"Nhưng mà......đên cuối cùng thì em vẫn không thể sử dụng được phép thuật huyết thống của mình."
"Ổn thôi mà đúng không, nó thực sự không quan trọng đâu."
"Không ổn iếc gì. Sau cùng thì nó là một thứ rất quan trọng với em mà. Hơn nữa......Yuuto có thể sử dụng được nó khiến cho em cảm thấy hơi rắc rối."
Tôi lắc đầu hướng về phía Miyabi mà trông cô có hơi chút đau buồn.
"Tớ nghĩ phép thuật này không phù hợp với Miyabi."
"Eh!? Ý-ý cậu là sao? Có phải vì tớ thực sự không giống một tiểu thư nhà Yuugaoze mà thay vào đó là một gal không?"
Miyabi thúc ép tôi bằng một câu hỏi mà trong khi trông cô ấy như sắp phát khóc.
"Đó không phải là ý tớ. Tổ tiên của Miyabi đã sử dụng sức mạnh này để mở rộng sức ảnh hưởng của ông ấy. Nhưng, sử dụng sức mạnh này để cắt đứt hay là tạo lập mối ràng buộc với người khác không hợp với Miyabi. Thậm chí là không cần có sức mạnh kiểu đó, Miyabi cũng có thể xây dựng được một mối quan hệ tốt mà. Giống như cái cách chúng ta trở thành đồng đội hiện tại đây."
"......Yuuto."
Đôi mắt của Miyabi lấp lánh.
"Hơn cả cái loại phép thuật huyết thống đó, thứ phép thuật mà đánh bại các quân bài của Ibiza vừa rồi.......phép thuật đó hợp với Miyabi hơn. Nó thẳng thắn và truyền cảm xúc của cậu về phía trước, nó là một phép thuật thực sự giống cậu. Không cần tới bất kì câu nói kiểu quý cô nào. Nếu cậu cứ nói về những gì cậu cảm nhận bằng cách sử dụng những từ ngữ của chính cậu, thì cảm xúc của cậu sẽ đi theo."
"L-là vậy sao......?"
"Ừm. Bởi vì phép thuật đó không thuộc về tổ tiên của cậu. Nó là một phép thuật do Miyabi tạo ra, một phép thuật dành riêng cho cậu."
"Yuuto......"
Miyabi đang rơi nước mắt, nhưng cô ấy lại cười hạnh phúc.
Lúc này Lizel-senpai cũng gật đầu và mỉm cười ân cần về phía tôi.
"Cả Yuuto nữa, thật tuyệt vời khi mà em tìm ra được một cách khác hơn là các công thức phép thuật chưa được giải mã."
Eh?
Ý senpai nói là các công thức phép thuật mà cô ấy nói vẫn còn quá sớm đối với tôi và không muốn dạy chúng cho tôi ở buổi huấn luyện sao?
Các phương pháp để có được phép thuật đầy uy lực để chống lại được các ứng cử viên Quỷ Vương--một là các công thức phép thuật chưa được giải mã. Và cái khác--là thứ đó sao!?
"Vậy thì, câu trả lời cho lần đó......"
"Ừ. Nó là sự vay mượn sức mạnh của các quân bài của em--phép thuật huyết thống của họ. Nhận vào lượng mana dày đặc của các quân bài của em, dòng chảy của nó, nhịp đập, tiếng vang tâm hồn của họ, và biến chúng thành của chính em."
.......Ra là vậy.
"Nghĩ tới việc em đã làm được chuyện như thế......thì em nhận được một điểm tuyệt đối đấy♡."
"Ooh! Nhận được điểm tuyệt đối!!"
Tôi nhảy lên trong khi quên mất tiêu là xương bị gãy. Nó rất đau đớn khiến cho tôi như muốn khóc.
"Sheesh.....đừng có ép bản thân như thế. Chị sẽ xử lý chỗ vết thương của em ngay lập tức. Đầu tiên thì đi tới bệnh xá đi."
Lizel-senpai cho tôi mượn vai của cô ấy và bắt đầu bước đi.
"Em xin lỗi vì làm mất thời gian của senpai như thế này......"
"Không có nhiều......ah"
Trông Lizel-senpai như đột nhiên nhớ ra thứ gì đó.
"Nói về thời gian, chị đã nghĩ là phép thuật nghi thức cho việc cấy ghép phép thuật huyết thống đáng ra là tốn rất nhiều thời gian và nỗ lực.......em đã có thể sử dụng được phép thuật huyết thống như thế nào vậy?"
Uh!! S-senpai để ý chuyện đó sao!
Không ổn, mình nên trả lời thế nào đây?
"Có vấn đề gì thế Yuuto? Vết thương của em đau à?"
Mồ hôi lạnh không phải do cơn đau mà nhỏ giọt xuống. Nó là do Miyabi nở ra một nụ cười bẽn lẽn trong khi đang cười khúc khích 'Ehehe'.
"Ehehe, thực ra thì em đã hôn với Yuuto."
Cử động của Lizel-senpai đột nhiên dừng lại.
".......Ha?"
Lizel-senpai hướng ánh mắt về phía tôi đầy nghi vấn. Vẻ mặt của cô ấy để lộ ra sự bối rối cùng với mồ hôi lạnh đang nhỏ giọt xuống.
"Đâu, hình như là Miyabi bị thương trong miệng, thứ máu đó sau đó được phân tích để cho công thức phép thuật......"
"Em thực sự đã hôn sao!?"
"Eh, chuyện đó.......đâu còn cách nào khác......"
Bằng cách nào đó mà tôi lại nặn ra những từ đó. Nhưng Miyabi không thèm để ý tới cảm xúc của người khác và vẻ mặt của cô ấy hoàn toàn đang thư giãn.
"Ehehehe......nó là, nụ hôn đầu của tớ~. Yuuto cũng thế phải không? Ehehe, chúng ta đều là đồng chí của lần đầu tiên~♡."
Màu da của Lizel-senpai trông như thể chuyển màu sang trắng bệch.
"Err.......se-senpai?"
Đôi vai của senpai sụp xuống và đầu gục xuống. Sau đó cô ấy nói với một cái giọng nói vang lên như thể nó đến từ tận cùng của trái đất.
"Yuuto......chị sẽ xem lại điểm số của em."
Eh?
Senpai ngẩng mặt lên với đôi mắt của cô ấy đang giật giật mở to ra.
"20 điểm!!"
"EEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!?"
Tại sao lại giảm những 80 điểm chứ!?
"Đ-đợi đã, không phải điểm số giảm quá nhiều sao, cho dù chị có nghĩ về nó như thế nào đi nữa!?"
"Chị éo quan tâm!"
Senpai nhìn sang một bên cùng với một cơn giận dỗi. Cô ấy như một đứa trẻ vậy.
Phần 6
Sau đó, mặc dù là có gián đoạn vì cuộc chiến với Ibiza, nhưng hội thao vẫn xoay sở được để tổ chức lễ bế mạc mà không có biến cố gì.
"Đội thắng năm nay là.......đội trắnggggggggggggg!!"
Khi hiệu trưởng Gandou giơ cao nắm đấm lên, cơn lốc hoa anh đào thổi lên và tấm màn đang treo trên bảng điểm số được giật phăng ra.
Điểm số được che giấu có chủ định giữa chừng để cho có phần kịch tính.
Điểm số cuối cùng là đội Trắng 463 VS đội Đỏ 451.
Một khoảng cách khá hẹp. Đúng là Ibiza không có khả năng tham gia trận đấu cuối cùng đã trở thành một nhân tố chính cho sự thất bại của đội đỏ.
Dù sao thì tôi cũng không thể chạy được trong trận đấu đó nếu trận đấu vẫn được tổ chức. Nếu chuyện đó xảy ra.......Tôi có lẽ sẽ bị Stella giết mất.
"Giờ thì, kế tiếp là MVP của sự kiện......."
Hiệu trưởng nhìn ngó xung quanh đấu trường trong khi đang ra oai.
Các học viên từng cống hiến rất nhiều cho điểm số rõ ràng là đang lo lắng.
Hiệu trưởng chỉ vào đấu trường và di chuyển tay từ phải qua trái. Và rồi,
Ngón tay của ông dừng hẳn lại khi nó chỉ vào tôi.
"Morioka Yuuto từ lớp 1-D!!"
Eh!?
"Uoooooh! CẬU LÀM ĐƯỢC RỒI YUUTOOOOOOOOOOOOOO!!"
"Thật tuyệt vời Yuuto!"
"T-t-t-t-t-tuyệt vời, tuyệt vời desu-! Yuuto-san!!"
Những người đang vui mừng chỉ có các thành viên của đội Lovers đang đứng kế bên tôi.
Khắp đấu trường tràn ngập một bầu không khí kì cục và những tiếng lẩm bẩm không ngừng của mọi người.
"Nào, bước lên sân khấu, bước lên!"
Ai đó cần phải can đảm lắm mới dám đứng lên trên sân khấu giữa bầu không khí này.....
Tôi từng bước đi lên trên sân khấu với những bước chân nặng nề. Không, sự thật là vì cánh tay và xương sườn bị gãy của tôi.
"Giờ thì, cuộc thi chạy tiếp sức ứng cử viên Quỷ Vương đã trở thành nhân tố quyết định cho chiến thắng của đội trắng!! Ngôi sao dẫn đầu, người đã ép cho đội đỏ trở nên không thể tham gia được, ứng cử viên Quỷ Vương của Lovers đã trở thành MVP!"
Cả đấu trường rơi vào câm lặng.
Tuy nhiên, có một vài tiếng vỗ tay lẻ tẻ.
Đó là các thành viên của đội Lovers, và.....các học viên từng bị Psiconnect của ibiza bắt làm tù nhân. Và cả tiếng vỗ tay này nó ồn ào đến lạ kì......mẹ!? Mẹ đang nổi bật quá trớn rồi đấy!
Bố, mau dừng bà ấy lại đi!
"Và, về phần thưởng đã chờ đợi từ lâu."
"Thầy thực sự sẽ tặng cho em một phần thưởng sao?"
"Rõ ràng rồi. Chà, không phải thứ gì to lắm, vì thế đừng có mong ngóng quá nhiều được chứ?"
Tất nhiên rồi. Chắc chắn nó sẽ là một cái cúp hay thứ gì đó? Nhưng, nó có lẽ sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp cho mọi người nếu chúng tôi sử dụng nó làm đồ trang trí trong cung điện.
"Phần thưởng là, 'phải có cái gì đó mà cậu mong muốn sẽ được cấp cho'."
"......"
Heh?
Cái gì đó......mình mong muốn?
"Aa, nhưng, không hợp lệ nếu cậu yêu cầu tôi biến cậu thành Quỷ Vương! Hãy nhớ rằng nó chỉ được là thứ gì đó mà tôi đây có thể làm được. Ví dụ, thứ gì đó như phiếu mát xa vai, hoặc là quyền được bỏ tiết cho một ngày."
Một vài tiếng cười nhỏ vang lên từ phía đấu trường.
Chắc chắn rồi, một phần thưởng vô dụng. Nhưng, nó chợt lóe lên trong tâm trí tôi, nếu nó là thứ gì đó như thế.
"Cả--thứ gì đó như là truất quyền thi đấu một trong những ứng cử viên Quỷ Vương là một ví dụ."
".......tsu!?"
Hỗn loạn lan ra khắp đấu trường.
"Khoan đã-......chuyện đó là sao!?"
Chính là Stella cất cao giọng lên.
Bầu không khí lập tức chuyển sang sát khí. Người tôi nổi hết da gà.
Nó giống như sát khí từ một đối thủ vô hình đang đâm vào tôi vậy.
"Thầy hiệu trưởng......thầy đang đùa phải không?"
"Không. Tôi nghiêm túc."
Mình nên làm gì.......
Ổn, ngay cả khi tôi yêu cầu một trong những ứng cử viên Quỷ Vương bị mất quyền thi đấu sao?
Tôi có thể loại bỏ vô điều kiện đối thủ ghê gớm của mình.
Chắc chắn nếu tôi làm thế, tôi có lẽ sẽ có thể có được một vị trí thuận lợi trong trận Quỷ Vương Chiến kể từ bây giờ.
Mình nên chọn ai?
Stella?
Hoặc có thể vẫn còn một ứng cử viên Quỷ Vương chưa biết với dấu ấn mạnh mẽ......
Như Death? Hay là Emperor?
"Giờ, em sẽ làm gì? Lựa chọn của em là ai?"
Hiệu trưởng hỏi tôi với một vẻ mặt bị kích động.
Tôi.......
"Err......hiệu trưởng Gandou. Có một thứ mà em muốn hỏi."
"Ou! Cứ hỏi tôi bất cứ điều gì! Sau tất cả thì tôi là một giáo viên mặc dù tôi trông như thế này mà! Fufuhhi."
Tại sao vừa rồi ông lại cười kiểu Aikatsu hả?
"Em có thể yêu cầu thầy trả lại mọi thứ mà Mitsuishi Ibiza đã cướp đi từ Gia đình Yuugaoze không?"
Hỗn loạn lại lan ra khắp đấu trường một lần nữa.
"......Chà, nó không phải là bất khả thi khi sử dụng thẩm quyền của tôi. Nhưng cậu biết đấy."
"Vậy thì, đó là mong muốn của em. Ah, bao gồm cả các cấp dưới của Gia đình Yuugaoze trong đó nữa."
Hiệu trưởng Gandou khoanh tay lại và nghiêng đầu.
"Chà, tôi không ngại chuyện đó. nhưng cậu thực sự đồng ý với chuyện đó sao?"
"Vâng."
"Đây là một cơ hội hiếm có đúng chứ? Cậu sẽ hối hận cậu biết chứ? Khi cậu sắp chết, cậu có lẽ sẽ nghĩ--giá như mình yêu cầu giết tên này vào lúc đó......"
"Không, chính xác vì đây là một cơ hội hiếm có nên em muốn sử dụng nó để giúp đỡ cho đồng đội quý báu của em. Sau cùng thì những người đồng đội của em đều là thứ quan trọng nhất đối với em. Em sẽ không thể chiến đấu được với những ứng cử viên Quỷ Vương mạnh nhất nếu như mọi người không có năng lượng và nụ cười. Và nếu như em thua bởi vì em đã giúp đỡ một đồng đội......thì em nghĩ là nó đâu có quan trọng."
Bên cạnh đó, tôi bồi thêm.
"Nếu em không giúp được họ, thì em sẽ bỏ quyền thi đấu với tư cách là ứng cử viên Quỷ Vương của Lovers."
Hiệu trưởng cười toe toét và đập tay lên eo.
"Được rồi vậy thì! Tôi sẽ chịu trách nhiệm và trả lại tất cả mọi thứ!!"
"Cảm ơn thầy rất nhiều!"
Tôi chịu đựng cơn đau ở xương sườn bị gãy của tôi và cúi thấp đầu xuống.
"Đừng có lo ngại về nó nữa mà mau chóng chữa lành vết thương đi. Sau chuyện này......sẽ là sự kiện chính yeah."
Tôi nói lời cảm ơn một lần nữa và đi xuống khỏi sân khấu.
"YUUTOOOOOOO!!"
Miyabi ôm lấy tôi trong khi đang khóc.
"Mi-Miyabi! Đ-đau, vì thế nhẹ nhàng hơn chút đi."
"Au! X-xin lỗi!"
Cô ấy vội vã nhảy ra khỏi người tôi.
Sau đó, cô ấy nhìn vào tôi với đôi má ửng đỏ.
Đôi mắt của cô ấy ướt át với những giọt nước mắt lấp lánh.
"Cảm ơn cậu......thực sự, cảm ơn cậu! Quỷ Vương-sama của tớ!"
Lần này, cô ấy do dự tiến lại gần và dịu dàng hôn lên má tôi như thể cô ấy đang nâng niu một thứ mỏng manh dễ vỡ.