CHƯƠNG
Cuộc đối thoại cha – con dâu và cái kết viên mãn
(tựa đề tự sướng XD)
.
“Ta nghĩ chúng ta nên thẳng thắn nói chuyện.” Vân Thế Chính ngồi xuống, chỉ chỉ chiếc ghế dựa bên cạnh. “Ngồi”
“… Dạ!” Giới Nghi cũng ngồi xuống.
Trong ít phút, cả hai chỉ ngẩn ngẩn nhìn nhau, không biết mở lời thế nào. Sau một lúc Vân Thế Chính mới khụ khụ mấy tiếng lên giọng: “À ừm, Nghi Nhi à, ngươi cũng đã tới Vân Gia ít hôm, mọi thứ đều thích ứng rồi chứ?”
“Dạ rồi, mọi người đối với Giới Nghi tốt lắm.”
“Là quá tốt ha!” Vân Thế Chính lẩm bẩm, do dự một lúc, ông chỉ vào vết hồng ngân trên cổ cậu. “Kia là Thiên Dương làm hở?” Ông không hy vọng hỏi.
“Chỗ nào?” Giới Nghi khó hiểu sờ sờ cổ.
“Thôi! Thôi!” Vân Thế Chính thán mình tự dưng đi kiếm chuyện vào người. “Ừm… Ờ… ngươi thích Thiên Dương không?”
Giới Nghi giật mình, sượng khép mắt.
“Mọi người đều tốt lắm, ta đều thích.”
“Chúng ta khỏi cần vòng vo nữa.” Vân Thế Chính nghiêng người tới trước, khẩn thiết nhìn Giới Nghi. “Là Thiên Dương ép buộc ngươi đúng không, ngươi đối với hắn chẳng có chút tình cảm nào đúng không?”
“Không… không phải…” Lời còn chưa dứt, đã bị Vân Thế Chính ngắt ngang.
“Nhất định là thế, không sai, Thiên Dương là đứa bá đạo, ngươi nhất định là sợ quyền uy của nó mới không thể không thuận theo thôi.” Vân Thế Chính tự cho là mình đúng, nói liên tục. “Đừng sợ, chỉ cần ngươi nói thật, ta sẽ đem Thiên Dương cách xa ngươi ra.” Ông vỗ vỗ tay Giới Nghi. “Hai nam nhân chung một chỗ còn ra thể thống gì, đúng không?”
“Thiếu gia không ép buộc ta.” Giới Nghị phủ nhận.
Trước mặt Vân Thế Chính, cậu vẫn tự coi mình như hạ nhân, nên cũng gọi Thiên Dương bằng thiếu gia. Dù việc này làm Thiên Dương chẳng vui vẻ gì, nhưng cậu vẫn không có ý muốn sửa lại.
“Là ta một lòng một dạ tình nguyện quấn lấy thiếu gia, Thiên Dương thiếu gia chẳng có vấn đề gì hết, đều là lỗi của ta.” Giới Nghi vội vàng nói. “Là thật đấy, thiếu gia toàn là bị ta lừa.”
“Thế là thế nào?” Vân Thế Chính hiếu kỳ hỏi.
“Ngay từ đầu, thiếu gia đã tưởng ta là nữ nhi, cho ta là nương tử của huynh ấy, nên mới diễn giả thành thật…”
“Ra là thế.” Vân Thế Chính giờ mới tường tận chân tướng. “Cũng thật khổ cho ngươi, Thiên Dương cũng quá phận, cái mộc ốc ấy là kho hàng, sao mà ở được? Mệt nó nghĩ ra.”
“Khi đó huynh ấy ghét ta!” Giới Nghi nhớ tới thời gian đó mà khúc khích cười. “Luôn muốn ta nhanh chóng rời đi, huynh ấy không biết ta đã quen khổ từ lâu rồi. Nhưng thật ra ta cũng có chút băn khoăn, chỉ là không ngờ Vân gia lại giàu có như vậy, còn nhờ huynh ấy đóng giường, làm bàn, thật vất vả cho huynh ấy.”
“Vất vả cái gì?” Vân Thế Chính phất phất tay. “Đáng đời nó.”
“Kì thật thiếu gia cũng khổ cực lắm. Ở mộc ốc, ta nấu cái gì huynh ấy ăn cái đó, một chút hưởng thụ cũng không có, mà ta cũng không phải nương tử như trong tưởng tượng của huynh ấy, tuyệt chẳng xinh đẹp gì. Sau lần cưỡi ngựa bị thương, đều là huynh ấy chăm sóc ta, nghĩ cũng mệt chết.”
“Ngươi cưỡi con ngựa nào?”
“Tia Chớp.”
“Thảo nào! Tia Chớp là con ngựa hung dữ nhất mục trường. Thiên Dương cố ý đấy.”
“… sau ta cũng biết, ra huynh ấy còn giấu ta nhiều chuyện đến vậy.”
“Giờ thì lão cũng biết vì sao Thiên Dương… ờ… thích ngươi.” Ông cũng chẳng nói ra được chữ ‘yêu’ kia. “Thế Giới Nghi thì sao? Sao lại thích Thiên Dương nhà ta?”
“… Ta… ngay từ đầu… cũng không rõ như vậy.” Giới Nghi khẩn trương xoắn xoắn mấy ngón tay, cái việc phân tích tâm sự này không phải sở trường của cậu.
“Ngươi không rõ?” Vân Thế Chính kinh ngạc.
“Ngay từ đầu, ta… chỉ nghĩ muốn có một gia đình, mà Thiên Dương cũng nói huynh ấy chỉ cần một thê tử trên danh nghĩa, nên ta nghĩ cũng không có vấn đề gì, huynh ấy có thê tử, ta có người nhà mà ta đã mất từ lâu. Sau đó…” Nỗi nhớ làm mắt cậu phủ một lớp sương mờ. “Sau đó bị Thiên Dương phát hiện ra thân phận thật, huynh ấy đuổi ta đi, ta bước đi. Chỉ có điều…”
“Điều gì?”
“Sau khi đi rồi, ta mới nhận ra lòng mình nặng trịch, khi không luôn nhớ đến huynh ấy.” Giới Nghi ngắt từng lời, “Chúng ta rõ chẳng có chuyện gì, vậy mà ta vẫn không tự chủ được nhớ huynh ấy.”
Cậu tiếp tục lẩm nhẩm, “Sau này ta mới biết cảm giác ấy mang tên ‘nhung nhớ’, cảm giác nặng nề kia là sự cô đơn, và bất tri bất giác ta đã thích Thiên Dương rồi.”
Nghe Giới Nghi bình thản tự thuật, Vân Thế Chính như cảm thụ được loại tâm tình ấy, lão giật mình ngẩn ra.
“Vốn nghĩ sẽ im lặng ra đi, ta đến từ biệt căn mộc ốc lần cuối rồi sẽ lên đường đến Giang Nam. Ai ngờ…”
“Sao nữa?”
“Thiên Dương vẫn còn ở đó.” Giới Nghị ngượng ngùng nói, giọng nói còn mang chút vui vẻ. “Huynh ấy nói ở đó đợi ta về, và ta trở lại thật.”
“Đấy là duyên!” Vân Thế Chính lầm bầm.
Còn nó là lương duyên hay nghiệt duyên, mỗi người mỗi ý.
“Nên ngài thấy đấy!” Giới Nghi chợt trở nên vội vàng. “Thiên Dương thiếu gia chẳng ép buộc ta gì cả, đều là ta sai.”
“Rồi rồi, không cần giải thích!” Vân Thế Chính xua xua tay. “Thiên Dương là con ta, chẳng lẽ ta không hiểu nó sao?” Ông cười cười nói.
“Nó ấy à, bá đạo lắm, đồ vật của nó thì giữ khư khư, còn thứ nó không thích á, sẽ đem người ta đuổi thật xa.”
Đây hình như đúng là sự thật, cậu chỉ ngậm miệng, không thể cãi.
“Giờ thì ta cũng có thể lý giải sao Thiên Dương lại say ngươi như thế!” Vân Thế Chính trầm ngâm.
Say? Giới Nghi lắc đầu. Nếu là say thì cũng sẽ có lúc tỉnh, còn không biết sẽ kéo dài được bao lâu, dù sao Thiên Dương cũng là một nam nhân…
“Ngươi không biết, Thiên Dương đã thay đổi rất nhiều, gần đây còn tươi cười làm xém thì hù chết mấy người. Hơn nữa, cách nó đối xử với ngươi khác so với đám nữ nhi trước đó, so với chúng ta cũng không giống.”
Ngực cậu khẽ giao động, có chút mừng thầm.
Có lẽ… có lẽ Thiên Dương thật sự yêu ta! Vẫn nghĩ những lời ái ngữ Thiên Dương dành cho ta, như một giấc mộng cao xa đẹp đẽ và chẳng dám tin nổi. Nhưng giờ nghe từ người khác, chợt thấy sự tin tưởng tăng thêm hẳn lên.
“Trước kia Thiên Nương nóng nẩy, bất kham như ngựa hoang, ai dám chọc đến hắn mà xem. Mà ngươi cứ nhìn nó với đám Thiên Nghị đứng chung đấy, chắc cũng hiểu ra đôi phần rồi chứ hả?”
“Thiên Dương có hơi hung dữ.” Cậu khách khí nói, nhớ lại lần đầu gặp Thiên Nghị đại ca, Thiên Dương còn thưởng cho hắn mấy quyền.
“Giờ thì nó bình ổn hòa nhã hơn nhiều rồi, có lẽ là nhờ ngươi đó!” Vân Thế Chính nói thẳng với Giới Nghi. “Người ngươi mang loại khí chất bình yên, ai đứng bên cạnh ngươi cũng sẽ không thô bạo dữ dằn nữa. Có lẽ là do ngươi luôn nhún nhường, không phân tranh ganh đua với người khác! Càng như thế, người ta lại càng muốn đem đến cho ngươi những thứ ngươi muốn.”
“…” Giới Nghi không biết nên nói gì.
An ổn tĩnh lặng sao? Từ khi đến Quan ngoại, gặp gỡ Thiên Dương, cậu lại cảm thấy cái khí chất ấy ngày càng xa. Trái tim ngày càng ham muốn, lại càng rước lấy đau khổ cho chính mình. Ta mệt mỏi quá!
“Ngươi có biết nay ta tìm ngươi là có mục đích gì không?”
Giới Nghi rùng mình một cái, gật gật đầu.
“Nói thử xem.”
“Muốn ta rời khỏi đây?” Giới Nghi nghẹn lại.
“…” Vân Thế Chính chần chừ một lúc mới nói: “Vốn là như vậy.”
Giới Nghị vụt ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn ông.
“Ngươi có biết chuyện nương của Thiên Dương không?”
Giới Nghi lắc đầu.
“Ta và nương nó…” Vân Thế Chính thở dài. “Khi ấy đều còn trẻ, nếu nói thẳng ra là một tiểu tử. Một lòng thầm mơ tưởng có thể hợp toàn bộ Quan ngoại thành một mảng dưới tay mình. Còn có cả một thê tử thiên kim tiểu thư yêu kiều, căn bản không thích ứng được với cuộc sống thô tục nơi đây.”
“Quả nhiên, sau khi sinh Thiên Hạo được mấy năm, nương hắn đã không chịu nổi cuộc sống như vậy, nên đã chạy trốn theo một gã khác.”
Giới Nghi hít mạnh một tiếng.
“Khi đó Thiên Dương cũng đã hiểu chuyện, tự hiểu nương hắn là kiểu nữ tử nào, ta muốn giấu, muốn lừa nó cũng không được. Từ lúc ấy nó cũng thay đổi hắn, trở nên hận ghét thế tục, cũng không tin tưởng trên đời còn có những nữ tữ tốt nữa, đương nhiên là đám thiên kim danh môn nó càng hận đến tận xương tận tủy.”
“Ta có thể tưởng tượng…”
“Sự việc như thế rất khó kết luận được ai đúng ai sai, nên với mỗi người nó cũng ảnh hưởng khác nhau. Ta chỉ vừa áy náy vừa kiệt quệ, thế nên ta chỉ mong có một nữ tử sẽ làm thay đổi nó.”
“Chỉ có điều, không ngờ rằng Lăng Sương lại y như một phiên bản từ nương nó.” Vân Thế Chính than than thở thở. “Ta từng hy vọng Lăng Sương ít nhất cũng thừa hưởng tính rộng lượng của phụ thân nó.”
“Tiểu thư từ nhỏ đã được cưng chiều, nên cũng hơi yểu điệu, trong lòng lại có gút mắc, cũng không trách nàng được.”
“Bàn tay tát ngươi có nhìn ra chút yểu điệu nào đâu.”
Giới Nghi ngây người, lại mỉm cười.
“Từ thời điểm tân nương tử đến muộn, ta đã biết ta sai rồi, nhưng nghĩ trăm đường cũng không ngờ Lăng Sương lại bắt một nam tử xuất giá thay nó.”
“… Xin lỗi…” Giới Nghi có chút chùn chân.
“Tất cả những điều ta trông mong ở Lăng Sương thì ngươi đều làm được. Nếu ngươi không phải nam tử, ta đã sẵn sàng giang hai tay chào đón ngươi. Nhưng… rốt cuộc là một nam thê thiện lương, được con trai ta hết mực yêu thương, hay là một nữ nhi ý chí không kiên cường bị mọi người chán ghét. Ta đứng giữa lấy hay bỏ đều khó xử như nhau!”
“Ta sẽ đi!” Giới Nghi cúi đầu nghẹn ngào.
Vốn cậu đã chuẩn bị tâm lý ra đi, nếu sự tồn tại của cậu gây phiền phức cho người khác, còn lý do nào cho cậu ở lại nữa.
“Còn Thiên Dương thì sao?” Vân Thế Chính đột nhiên hỏi.
“… Chúng ta… vốn không nên cùng một chỗ.”
“Ngươi rất lý trí!” Vân Thế Chính nhướn mày. “Không phải ngươi với thằng con ngốc của ta rất mặn nồng sao?”
“… Ta… ta không muốn Thiên Dương bị người đời…” Giới Nghi hít một hơi kiên định. “Ta không muốn người đời chê cười hắn.”
“Ngươi thật tốt với nó.” Vân Thế Chính mỉm cười.
“Ngươi có biết không, Nghi Nhi?” Ông nhướn người lên trước, học theo cách Thiên Dương gọi Giới Nghi. Tuy rằng Thiên Dương độc tài không cho ai gọi như thế, nhưng lão là cha nó, tất nhiên có đặc quyền hơn. “Nếu ngươi cứ thế đi rồi, Thiên Dương sẽ thế nào?”
“… có lẽ sẽ khổ sở một trận, rồi sau đó sẽ khôi phục lại cuộc sống thường nhật.” Giới Nghi suy đoán.
Thiên Dương kiên cường như thế, thiếu đi một người cũng chỉ đau khổ một thời gian thôi, rồi thời gian sẽ dần làm mọi thứ phai nhạt, không như cậu…
“Hẳn là thế!” Vân Thế Chính thở dài. “Chỉ có điều nó sẽ hận đời hơn trước, cùng càng không tin ai khác. Ngươi không biết, bề ngoài nó bá đạo, luôn tỏ vẻ cường đại chả thèm để ý đến ai thế thôi, thực ra nội tâm nó muốn được yêu mãnh liệt hơn bất cứ ai khác, một khi nó đã mở rộng trái tim được khóa kín của mình, nó sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi.”
“Nếu ngươi không nói một tiếng bỏ đi, phản bội sự tin tưởng của nó với ngươi, một đứa kiêu ngạo như nó sao chịu đựng được?”
Quan trọng nhất là, nếu Nghi Nhi biến mất dưới sự trông nom của lão, Thiên Dương tuyệt đối không khách khí, cho dù lão là cha nó thì kết cục cũng không khác nhau mấy ~~
“Nhưng…”
“Ngươi có muốn lưu lại không?” Vân Thế Chính hỏi thẳng. “Tất nhiên nếu không chịu nổi tính xấu bá đạo của thằng ngốc ấy mà chạy trốn, ta cũng có thể hiểu được, dù sao cũng đầy người không chịu nổi nó.”
“Không phải thế đâu!” Giới Nghi hiếm khi nóng tới mức ngắt lời ông. “Tính Thiên Dương đâu có xấu thế!”
“Đối với ngươi thôi!” Vân Thế Chính tỏ vẻ vô tội nhún nhún vai. Rồi lập tức nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi không muốn bỏ đi, vậy thì ở lại.”
“A?” Giới Nghi còn hơi nghi ngờ mình có nghe nhầm không. “Ta có thể ở lại? Ta là nam nhân… Thực… thực sự có thể ở lại chứ.”bg-ssp-{height:px}
“Nếu ngươi trơ trẽn mặt dày lưu lại, ta nhất định ép ngươi đi.” Vân Thế Chính thật tâm nói. “Nhưng nói chuyện với ngươi, ta cũng biết ngươi là một đứa trẻ tốt, có thể suy nghĩ cho Thiên Dương thế, ngoài ta cũng chỉ có ngươi!”
“Nếu đã là đều vì Thiên Dương, sao lại không chung sống hòa bình với nhau.”
“Ngài… không bận tâm ta là…”
“Nói không bận tâm là gạt người.” Vân Thế Chính bất đắc dĩ. “Nhưng ta cũng suy nghĩ lâu lắm rồi, sống đến ngần này tuổi rồi, rốt cuộc còn bận tâm đến cái gì nữa? Là ánh mắt thế tục sao? Hay là mong đám con ta được hạnh phúc? Đáp án rất dễ, phải không?”
“Ngài là một phụ thân tuyệt vời!” Giới Nghi thành tâm nói.
“Cho nên, phụ thân tuyệt vời này chỉ có một yêu cầu.” Vân Thế Chính vỗ vỗ tay cậu. “Nhờ ngươi cho Thiên Dương hạnh phúc nhé!”
“Ta rất muốn!” Giới Nghi vội kêu lên. “Có thể ta cái gì cũng không hiểu, những chuyện giúp được cũng có hạn, chỉ có thể ở bên cạnh Thiên Dương thôi.”
“Vậy thì cứ ở bên cạnh nó đi! Toàn tâm toàn ý chiếu cố nó.” Vân Thế Chính cười cười. “Ta nghĩ Thiên Dương ấy mà, nó cũng chỉ muốn ngươi ở bên cạnh nó thôi. Cái gọi là hạnh phúc chẳng phải là mãi bên nhau, chăm sóc nhau sao?”
Ừ! Giới Nghi lại nhớ tới sáng nay Thiên Dương đeo cho cậu mảnh ngọc kỳ lân, khi ấy vẻ mặt rất ôn nhu! Nếu ngày nào cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt ấy…
“Dù sao ta cũng thông suốt rồi!” Vân Thế Chính rộng lượng nói. “Ta có hai thằng con cơ mà, đâu đến nỗi vô vọng được ôm tôn tử. Nhưng Nghi Nhi à, ngươi nên hiểu rõ, ở bên Thiên Dương thì cả đời này chỉ có Thiên Dương, chỉ có chúng ta, ngoài ra không còn ai khác, chúng ta cho ngươi gia đình như ngươi hy vọng, đồng thời cũng cắt đứt duyên của ngươi.”
“Ta không cần, nếu lão gia nói thế…” Giới Nghi cúi đầu. “Mọi người chính là người thân của ta.”
“Tốt lắm, thế là hai ta đều đã hiểu rõ rồi.” Vân Thế Chính đột nhiên đặt hai tay lên vai Giới Nghi, nghiêm túc nói: “Ta còn một yêu cầu nữa.”
“Dạ?”
“Tuy mấy đứa ngươi chuyện nên hay không nên đều làm hết rồi, quan hệ cũng gần như vợ chồng đời thường rồi, nhưng xin ngươi đáp ứng ta…”
“Đáp ứng gì ạ?” Giới Nghi lúng ta lúng túng, mặt mũi cũng nóng lên.
“Vạn nhất Thiên Dương đợt nhiên lên cơn, đề nghị cùng ngươi bái đường thành thân, ngươi ngàn vàn lần đừng đồng ý, được không?”
Lão đã tiếp nhận mối quan hệ của hai đứa chúng nó, nhưng thế nhân vẫn chẳng bao giờ chấp nhận, hắn cũng không muốn người đời xa rời hắn vì cái loại danh tiếng này.
“Không… không đâu!” Giới Nghi mặt lại thêm hồng hồng, trong lòng có một niềm vui mừng không tên dâng trào không ngừng.
“Vậy thì tốt rồi!” Vân Thế Chính thở hắt ra. “Vậy, chúng ta thương lượng chút chút nhé?”
Giới Nghi có hơi kinh sợ nhìn nụ cười quái dị của người trước mặt.
“…Thương lượng cái gì cơ?”
“Hắc! Hắc! Cũng chẳng có gì đâu!” Vân Thế Chính cười toe toét phun cả nước miếng. “Ngươi biết Thiên Dương nó chẳng nghe lời ai hết, cả ta cũng thế. Ờ nhưng mà, nó đối với người đặc biệt khác, ta thấy nó ngoan ngoãn vâng lời ngươi lắm. Cho nên sau này, nó nghe lời ngươi, ngươi vâng lời ta, được nhá.”
“Lão gia là trưởng bối, vốn nên nghe lời ngài mà!” Giới Nghi bật cười.
“Nói đúng lắm, sau này ta chính là cha của con!” Vân Thế Chính tỉnh ngộ nói, “Con ngoan” ông cầm hai tay Giới Nghi. “Con nhất định phải nghe lời ta, hơn hai cái thằng kia đấy nhé.”
“Vâng ạ!” Giới Nghi vâng dạ gật đầu.
“Vậy là xong rồi! Nào, kêu một ‘cha’ nghe cái nào.”
“Cha.” Tiếng này lâu lắm rồi cậu không gọi, làm hai mắt phiếm phiếm hồng.
Thật không ngờ, cậu và Thiên Dương còn có thể đi đến bước này, còn được cha lượng thứ. Chờ Thiên Dương trở về, biết được tin này không biết sẽ vui đến mức nào đây!
Nhưng Thiên Dương nhất định sẽ ngượng ngùng mà ngạo mạn nói ‘chẳng cần ai đồng ý’ cho xem. – Giới Nghi ngọt ngào nghĩ.
Hy vọng Thiên Dương mau chóng trở về, ai~~ mới đi mà đã nhớ rồi!
.
“Nghi Nhi, ra ngoài dạo chơi đi.” Khó lắm mới len lén có được nửa ngày nhàn nhã, Thiên Dương hớn ha hớn hở đề nghị.
“Thằng này, không thấy cha mày với Nghi Nhi đang chơi cờ hở?” Vân Thế Chính lạnh giọng nhắc nhở, nhàn nhã hạ một quân cờ đen xuống.
“Để chơi xong đã, nhé?” Giới Nghi khéo léo giữ hòa bình.
“Đúng! Việc gì cũng phải có trước có sau, muốn chơi, cũng phải chờ chúng ta hạ xong ván này đã.” Vân Thế Chính đột nhiên lẩm bẩm: “Ai! Chơi nãy giờ, khô cả cổ. Thiên Dương, đi rót chén trà lại đây.”
Cơ mặt Thiên Dương giật giật mấy cái, liếc mắt cũng biết sắp tức giận.
Giới Nghi vội vàng đứng dậy, “Cha, con đi được rồi, Thiên Dương cũng uống một chén nhé, chờ ta chút xíu.”
Nhìn theo bóng dáng vội vàng chạy ra ngoài, rốt cuộc Thiên Dương không kìm chế được, đấm mạnh xuống bàn.
“Xú lão đầu, sao lão toàn sai Nghi Nhi thế hả?”
“Ai nha! Ta nào có!” Vân Thế Chính ngây thơ vô tội thanh minh, “Tao sai mày cơ mà, sao mày không đi, còn làm Nghi Nhi phải chạy đi.”
“Mấy cái loại lặt vặt như châm trà mà muốn ta đi làm?” Thiên Dương nheo nheo mày, “Tử lão đầu, già rồi khát nước thì đừng có chơi cờ nữa, vào mà nằm nghỉ cho khỏe đi!”
“Chỉ biết kêu đừng sai mày.” Vân Thế Chính bũi môi, “May là Nghi Nhi thực sự hiếu thuận, tiếng ‘Cha’ nó gọi cũng không có giả.”
Không bận tâm Thiên Dương còn đang tức giận, càng nói càng hăng.
Thiên Dương từ Tái ngoại trở về, tình hình đã thay đổi hẳn.
Hắn thật sự vui mừng, Nghi Nhi ở Vân Gia rất vui vẻ, tự do tự tại, vẻ tươi cười đến là mê người. Sau mới biết, ra tất cả đều liên quan đến lão già nhà hắn, không phải công của hắn.
Thế cũng được, chỉ cần Nghi Nhi vui vẻ là được rồi.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra, ngoại trừ ban đêm, thì ban ngày Nghi Nhi bị xú lão đầu cướp đi mất rồi! Ngày nào cũng lôi kéo Nghi Nhi uống trà phẩm trà, chơi cờ tán gẫu. Cũng không ngẫm xem, ban ngày hắn làm việc mệt muốn chết đi được, khó lắm mới được nửa ngày rảnh rỗi, lão xú đầu tử này còn muốn chiếm Nghi Nhi!
Nghi Nhi là của hắn!
Hừ! Cha thì giỏi lắm hả? Hắn… nói thế nào cũng là ‘Tướng công’ của Nghi Nhi, thế nào cũng phải ưu tiên hắn trước chứ.
“Cha, trà đến đây!” Giới Nghi hổn hển chạy về, mang theo hương trà phảng phất.
“Ngoan!” Vân Thế Chính cười cười tiếp nhận. Đột nhiên một trận gió thổi qua, ông rùng mình một cái, “Gió nổi rồi, lành lạnh!”
“Con đi lấy áo khoác cho cha.” Còn chưa kịp ngồi xuống, Giới Nghi đã tính xoay người đi lấy.
Thiên Dương không kiềm chế được, “Ngồi xuống, ta đi lấy.” hắn giận dữ nói.
“Biết ngay nó sẽ đi mà.” Vân Thế Chính cười ngoác cả miệng, “Không nỡ đấy!”
“Cha!” Giới Nghi vừa giận vừa buồn cười, chỉ còn biết thán Thiên Dương cũng thật ngốc, thế mà lại nghe lời cha.
“Cái này gọi là ‘muốn bắn phải bắn ngựa trước’.” Lão rốt cuộc cũng tìm ra cách trị thằng con ngoan cố kia rồi.
“Cầm lấy!” Thiên Dương tức giận ném áo lên bàn cờ, làm hỏng ván cờ. “Nghi Nhi, chúng ta đi.”
“Nhưng cha…”
Tiếng tíu tít dần im bặt, chớp mắt cái hai người đã biến mất.
“Thiên Dương, thế là không lễ phép đâu.” Giới Nghi giãy dụa không ngừng, “Cha có nghĩ gì đâu? Huynh thật quá đáng!”
Lôi Giới Nghi về phòng, đóng cửa lại, Thiên Dương mới cười xấu xa.
Ừ… Lúc nhu thuận cũng rất tuyệt, nhưng lúc này đang tràn đầy sức sống chỉ tay vào mũi hắn mắng liên tục, lại mang đến nét phong tình khác, hắn yêu chết đi được!
“Nói nữa đi! Ta đang nghe.” Thiên Dương cười cười nhìn cậu.
Mặt cậu lại ửng hồng, không chấp với cái tên vô lại này.
“Không nói nữa hả?” Thiên Dương nhướn mày, “Tốt lắm, ta cũng không muốn chỉ nghe nữa.”. Hắn kéo Giới Nghi, áp một nụ hôn nóng bỏng, “Chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi?”
“Trời còn sáng mà…”
“Sáng mới tốt, ta mới có thể nhìn rõ…” Vuốt nhè nhẹ lên làn da mềm mại, lưu luyến kia, Thiên Dương thấp giọng ve vãn.
“Không phải huynh nói ra ngoài…” Giới Nghi vô lực nhắc nhở.
Lại áp tới hôn sâu một nụ ngọt ngào, làm hai má Giới Nghi nóng bừng bừng, không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ còn mặc cho nước chảy bèo trôi.
Thật lâu sau, Thiên Dương mới thỏa mãn đem Giới Nghi ôm vào lòng, để cậu thoải mái dựa ngực, ngón tay theo sống lưng duyên dáng vuốt đều.
“Nghi Nhi, ngươi vui không?”
“… Có…” Giới Nghi ngượng ngùng gật đầu, “Ta vui… rất rất vui, còn huynh?”
“Ngươi vui thì ta vui.” Thiên Dương trìu mến ôm ấp cậu vào lòng, “Chúng ta bên nhau mãi nhé.”
Giới Nghi trầm mặc một lúc, bỗng nói: “Ngốc!” giọng run run nói: “Ta cái gì cũng không có, thân phận thấp kém, lại là nam nhân, chẳng cho huynh được điều gì, bên ta thì huynh được gì chứ!”
“Ta có ngươi mà, giữ chặt ngươi bên ta.” Thiên Dương bật cười, “Chỉ cần có ngươi là được rồi, ta không cần điều gì khác nữa.”
“Cho nên ta mới bảo huynh ngốc!” Cậu nghẹn ngào không giấu được vui mừng.
“Sau này ta chỉ có mình ngươi thôi đó!” Thiên Dương vô lại nói. “Nên ngươi không thể bỏ ta được đâu.”
Giới Nghi nhoẻn cười, “… thật là tùy hứng.”
“Còn nữa, ngươi phải đặt ta ở vị trí thứ nhất ấy.”
“Huynh… vốn là thứ nhất mà…”
“Sao ta thấy lão già kia còn quan trọng hơn ta?”
“……”
“Sao không trả lời?” Thiên Dương vội la lên.
“……” Cậu chỉ cười không đáp lại, Giới Nghi dựa sát vào g ngực vững chắc.
“Ta muốn là đệ nhất trong lòng ngươi!” Thiên Dương vẫn nhùng nhằng không thôi.
Giới Nghi cười xíu xiu!
.
Tùy hứng cũng được, mà bá đạo cũng thế, Thiên Dương vẫn là Thiên Dương yêu hắn. Mà hắn, cũng đem tinh thần và thể xác trao gửi cho Thiên Dương.
Cảm giác đôi tay rắn chắc ôm chặt, hơi thở ấm áp phảng phất xung quang, lòng hắn lại an tâm đến lạ kỳ.
Cảm giác này, mang tên ‘hạnh phúc’ chăng!
.
Toàn Văn Hoàn