"Anh nói là..." Trước hết phản ứng chính là Margaret sóng mắt lưu động.
Cô ấy mặc một thân áo ngủ tơ tằm hồng nhạt, tóc dài như ánh mặt trời. Bởi vì đang ngủ bị đánh thức, trên khuôn mặt thanh thuần không son phấn trang điểm càng nhiều thêm một chút, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn che chở cô ấy, chiếu cố cô ấy, không đành lòng khiến cho tiên tử bị thương tổn chút nào.
Bất quá, nếu như lúc này ai có thể nhìn thấy đôi mắt của cô ấy, chỉ sợ cũng sẽ không cho rằng Margaret mềm mại yếu đuối như bề ngoài thoạt nhìn.
Đó là một đôi mắt gian xảo của ma nữ, tựa như vừa rồi phát hiện chuyện gì đặc biệt thú vị, trong nháy mắt lóe sáng. Miệng nàng câu dẫn ra một nụ cười trêu tức, phối với ánh mắt, cả người tản mát ra một loại yêu khí, còn thiếu phía sau cái mông vươn ra một cái đuôi lúc lắc mà thôi.
"Không ngại tiếp xúc một chút, nhìn hắn rốt cục muốn làm gì. Thịt mỡ đưa đến bên mép thì thế nào cũng phải cắn một cái đã?" Mập mạp cười ha ha, vẻ mặt trung thực hàm hậu.
Thấy ánh mắt ý vị thâm trường của mập mạp và Margaret, những người ở đây bỗng nhiên cảm thấy sợ nổi da gà cả người rét run. Lông tóc như muốn dựng lên hết.
"Em đi ngủ!" Helen là người đầu tiên xoay người chạy lên lầu.
"Em cũng ngủ!" Milan kéo Bonnie, nhanh chóng theo sát phía sau Helen. Cô ấy không có mang dép thì chạy đến, đôi chân trắng như tuyết chạy rất nhanh lên lầu.
Khi mọi người nắm tay nhau chạy về phòng, Phương Hương đem cằm đặt ở đệm, hé miệng nhìn mập mạp, trong lòng yếu ớt thở dài.
Hiện tại ngẫm lại, Landes thật ra cũng rất đáng thương.
Vô luận hắn đưa ra điều kiện này với lý do là cái gì, hắn cũng không nên trêu chọc mập mạp và Margaret.
Trước mắt, hai ác ma đã dao nĩa sẵn sàng!
...
Tám chiếc xe phi hành, xếp thành một hàng dài, dưới hộ vệ của hai trăm chiếc cơ giáp quân dụng màu đỏ chạy như bay dọc theo đường phi hành của thủ đô Salerga.
Ngoài tiếng xe động cơ, tiếng gió và tiếng bước chân đinh tai nhức óc của cơ giáp, bên trong xe cũng là một mảnh yên tĩnh.
Trong xe vang lên bản hòa tấu độc tấu Tinh Dạ của đại sư Tô Bách. Tiếng đàn vi-ô-lông dưới ngọn đèn nhu hòa trong xe dường như nước chảy lướt qua, tiếng đàn dương cầm dường như một đám tinh linh nhảy lên trong dòng nước mát lạnh của thác nước thâm sơn, mỗi một lần đều đang nhảy trong nhân tâm.
Landes ngồi trên ghế, nhắm mắt lại lắng nghe. Cả người tựa như đều đã chìm đắm trong âm điệu vui vẻ này.
Landes năm nay bốn mươi bốn tuổi, mặt chữ điền, da trắng, tóc vi ít mà khô vàng. Khóe miệng hắn rất mở, môi bẹp, lúc ngậm lại làm cho có một loại cảm giác uy nghiêm, chỉ cần mở miệng ra nói, thì có một nụ cười luôn luôn mang theo hòa ái thân thiết.
Một dân cờ bạc giảo hoạt!
Đây là đánh giá của không ít người biết rõ Landes ở sau lưng cho hắn. Mà đối với người không quen thuộc khác mà nói, vị trung niên tướng quân này vừa rồi trong mấy tháng trước tấn chức lên liên bang thượng tướng, cũng một vị quân nhân liên bang dám yêu dám hận, có quyết đoán có đảm lượng, tài hoa xuất chúng cương nghị quả quyết!
Loại nhận thức hai mặt này, trong thời đại đặc thù, trở thành vốn riêng để Landes đi lên đỉnh cao quyền lực.
Một tuần trước một loạt biến cố hỗn loạn làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, muốn ngược dòng đầu nguồn, thật ra cũng là lúc lão tướng quân Tolstoi dứt khoát lĩnh quân huyết chiến tinh hệ Long Bow, chiến bại thân chết.
Tolstoi thượng tướng thái độ làm người chính trực, thống lĩnh quân đội Salerga hơn mười năm, là thần tượng trong cảm nhận của mỗi một quân nhân Salerga, là sư trưởng bọn họ, cũng là tiêu chí của quân nhân Salerga.
Lúc trước tổng thống từ chức, tiếng phản chiến gió nổi mây phun, toàn bộ quân đội Salerga hành quân lặng lẽ ngay trong âm thanh khuất nhục của dân chúng và chính đảng thỏa hiệp, đao thương nhập khố. Với bổn phận "Quân nhân phục tùng mệnh lệnh là thiên chức" lặng lẽ nhìn chăm chú vào người lãnh đạo của quốc gia làm ra lựa chọn cho bọn họ.
Trung lập, là một từ ngữ nhìn như tràn ngập ý nghĩa hòa bình.
Thế nhưng mỗi một quân nhân Salerga đều biết, trong thế giới nhân loại tất cả đã là chiến tranh, Salerga đã gia nhập vào Phỉ Minh mấy trăm năm, tuyệt đối không có tư cách trung lập!
Khi nước láng giềng liên bang Leray chiến đấu hăng hái dưới vây công đẫm máu của kẻ địch, hành động liên bang Salerga rút quân đội về tuyên bố trung lập thật ra cũng giống như nhau đầu hàng. Cái gọi là trung lập bất quá là vẻ đẹp ngoài da của các nghị viên thân với Tây Ước và phái đầu hàng để mà lừa gạt dân chúng mà thôi.
Loại thỏa hiệp không có cốt khí này, khiến cho Salerga vì thế trả một giá thật lớn.
Theo tổng thống xuống đài, quân đội triệt binh, đã thấy nội bộ Salerga đảo loạn mà Tây Ước càng nhân cơ hội mạnh mẽ “mượn” luôn tinh hệ Long Bow.
Tiếng gầm phẫn nộ của Tolstoi tướng quân trên hội nghị dường như sư tử, bị bao phủ ở giữa một mảnh chết lặng và khiếp đảm im lặng. Một đám chính khách với chủ tịch quốc hội thân Tây Ước dẫn đầu, càng cường lệnh tất cả quân đội trú tại tinh hệ Long Bow toàn bộ rút lui, bằng không coi là phản quốc.
Cuối cùng, lúc toàn bộ Salerga im lặng, Tolstoi thượng tướng dẫn theo một chi hạm đội duy nhất có can đảm đi theo ông, với binh lực chênh lệch tuyệt đối nghĩa vô phản cố chắn hạm đội Sous đi tới.
Ngay từ đầu, đó chính là một chiến dịch sớm đã định trước sẽ thất bại.
Vô luận là người đi theo hay là những người đứng xem, đều vô cùng rõ ràng điểm này. Cũng biết, vị lão tướng quân rơi lệ tại đại sảnh hội nghị, là dùng sinh mệnh bảo vệ tự do và tôn nghiêm của quốc gia này!
Khi tin tức hạm đội đi Long Bow toàn quân bị diệt Tolstoi tướng quân lừng lẫy hi sinh cho tổ quốc cuộc họp đàm phán hoà bình tuyên bố Tolstoi và Phương Hương phản quốc công bố ra đồng thời truyền khắp trong nước, không biết bao nhiêu quân nhân Salerga đêm hôm đó đã say không biết đường về, không biết bao nhiêu quân nhân đập nát tất cả đồ có thể đập trong tay, khóc thất thanh!
Thân là quân nhân, bọn họ không sợ chết. Bọn họ đã từng dưới lãnh đạo của Tolstoi, trợ giúp tinh hệ Bermuda, anh dũng tác chiến. Vì quân nhân Salerga thắng được tôn trọng của mọi người. Thế nhưng, cái quốc gia bị một đám nhu nhược chỉ biết là tranh quyền đoạt lợi khống chế, bọn họ ngay cả quyền lợi hi sinh đều đã bị tước đoạt!
Muốn vì cái quốc gia này hi sinh, bọn họ nhất định phải mang tội danh phản quốc trên lưng! Đây là thời đại hoang đường cỡ nào, buồn cười cỡ nào!
Từ khi đó, Salerga luôn ở trong một loại bầu không khí quái dị làm cho người ta hít thở không thông. Quân nhân thờ ơ lạnh nhạt, dân chúng tê liệt, chính khách tranh quyền đoạt lợi.
Hòa bình trong tưởng tượng cũng không có mang đến sinh hoạt an bình.
Rất nhiều xí nghiệp tập đoàn đến từ Tây Ước, lợi dụng lực ảnh hưởng thật lớn của Tây Ước tại Salerga, cấu kết tham quan ô lại cường thủ hào đoạt tùy ý làm bậy. Nhiều xí nghiệp bắt đầu đóng cửa, tỷ lệ thất nghiệp và tỷ lệ phạm tội kịch liệt tăng lên.
Dân chúng lúc này mới phát hiện, cái quốc gia công bình, tự do mà có tôn nghiêm kia, trong bất tri bất giác lui biến thành một vũng bùn dần dần hư thối.
Tư pháp tử vong. Không ai có thể đủ đi qua pháp luật thu được công chính. Bị người khi dễ phương thức duy nhất tìm về công đạo cũng là trả thù cá nhân, sau đó bị quan to quý nhân chế tài với danh nghĩa pháp luật.
Tự do dư luận cũng tử vong. Mọi người lúc trước này lớn tiếng phản chiến, bị pháp lệnh nghiêm khắc đóng miệng. Bọn họ không bao giờ có thể phát biểu ý kiến của mình. Vô luận bọn họ muốn nói cái gì, đều phải làm tốt chuẩn bị nguy hiểm bị cảnh sát bỗng nhiên xông vào nhà bắt ngay trước mặt vợ con.
Hơn nữa kinh tế suy yếu và giá hàng tăng cao, mọi người sinh hoạt gian nan áp lực tinh thần rất nhiều rốt cục rõ ràng trước mặt hiện thực tàn khốc, một quốc gia nỗ lực giữ mình trong trận chiến tranh này đồng thời đem hy vọng ký thác trên người kẻ địch, là một chuyện ngu xuẩn bao nhiêu!
Ngay tại lúc này, một tin tức truyền đến -- Douglas suất lĩnh tập đoàn hạm đội mười chín Phỉ Minh tập kích bất ngờ tinh hệ Long Bow.
Cùng lúc đó, một chi hạm đội Phỉ Quân ngang trời xuất thế, phối hợp Douglas một lượt đánh tan hai chi hạm đội cấp tượng Binart do Humphrey suất lĩnh, thắng lợi hội sư với hạm đội Tàng Phong của Russell đột phá Bermuda.
Tâm tư của mọi người trong nước Salerga vốn là là mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, tin tức này càng nổi lên tác dụng trợ giúp. Mặc dù chính phủ đã nghĩ hết tất cả biện pháp khống chế dư luận, nhưng bọn họ vẫn không có cách nào ngăn cản tin tức giống như mọc cánh truyền khắp toàn bộ liên bang.
Quân nhân Salerga rút kinh nghiệm xương máu một mực nghĩ cho bản thân, thông qua tầm mắt đặc biệt của quân đội, quan sát tất cả phát sinh bên ngoài của thế giới không xa xôi ấy.
Bọn họ nhìn thấy người Leray không chịu khuất phục, nhìn thấy người Payon, càng nhìn thấy người Salerga!
Tất cả mọi người bị tất cả trước mắt chấn kinh.
Bọn họ không có nghĩ đến là, hạm đội đóng quân tại Long Bow lúc trước còn sót lại hơn mười chiến hạm, cũng là thành viên tác chiến chủ lực của hạm đội Phỉ Quân hiện tại, càng không có nghĩ đến vị quan chỉ huy Phương Hương thiếu tướng bị cho là đóa hoa của hải quân tinh tế Salerga, đã trở thành một trong những lãnh đạo trung tâm của Phỉ Quân hiện nay.
Dường như một thiên thạch lao xuống mặt đất. Sự thật trước mặt, mọi người khó có thể tiếp nhận trong lòng rốt cục là mừng rỡ hay là xấu hổ.
Đối với mỗi một quan binh Salerga mà nói, Phương Hương đều không chỉ có là thiếu tướng quan chỉ huy của một chi chỗ hạm đội nho nhỏ. Từ lúc cô ấy theo Tolstoi xông vào hạm đội Sous, cô ấy cũng đã trở thành nữ thần trong cảm nhận của tất cả quân nhân Salerga! ------