Đứng ở trên đài lộ thiên bị tiếng động cơ rền vang bao vây, cầm trong tay văn kiện báo cáo bệnh tình của Hastings. Mập mạp nhìn ánh chiều tà ở đường chân trời xa xa đã chỉ còn lại một đường cong, bỗng nhiên có một loại cô đơn thương cảm mắt thấy một siêu sao thời đại kết thúc.
Mặc dù hắn sớm biết rằng Hastings bệnh tình ở một năm trước đã không thể nghịch chuyển, cũng từng không tự chủ được tưởng tượng qua tình cảnh khi một ngày này đến. Nhưng mà, khi lịch bệnh trên văn kiện điện tử đem thời gian xác định đến một cái kỳ hạn ngắn làm cho người ta khó có thể tin, hắn vẫn như cũ cảm thấy khó có thể chấp nhận.
“Mập mạp, chúng ta không có đường lui” Mập mạp thầm đọc câu mà Hastings ở trên phần văn kiện thứ ba kia viết cho mình. Khi một chút hồng quang ở đường chân trời kia rốt cuộc hoàn toàn biến mất, hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm của mình giống như bị cái gì đó chợt mạnh mẽ thu mất.
Người bên ngoài vĩnh viễn cũng sẽ không rõ ràng Hastings khi viết ra câu này là loại tâm tình gì. Duy nhất rõ ràng, chỉ có chính mình.
“Bệnh tình của ngoại công, đã bắt đầu ác hóa, có phải không?”
Bên tai, truyền tới thanh âm của Margaret. Thanh âm vẫn là thanh thúy động nhân, nhưng đã mang theo sự run run nhè nhẹ.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn Margaret. Phần báo cáo lịch bệnh này, Hastings chỉ chỉ định chính mình xem, Margaret sao lại có khả năng…
“Em nghĩ, văn kiện nhất định có báo cáo lịch bệnh của ngoại công, người báo cho anh biết có phải không?” Ánh mắt như lục bảo thạch của Margaret hơi hơi ươn ướt, chuyên chú nhìn ánh mắt mập mạp.
“Anh không cần nghĩ giúp người giấu em” Margaret cắt ngang lời mập mạp, gượng cười nói, “Thật ra ngày hôm qua em đã thông qua bác sĩ tư của gia tộc biết được bệnh tình của người. Không riêng gì em, còn có phụ mẫu cùng mấy cậu của em nữa. Chỉ bất quá, mọi người đều giả như không biết mà thôi”.
Ánh mắt Mập mạp cùng Anlei tiếp xúc một chút, đều là một trận ảm đạm.
Ở trong hồng nhan tri kỷ bên cạnh mập mạp, trừ bỏ Anlei thanh mai trúc mã đối với hắn hiểu biết nhất ra, một người khác hắn thực khó lừa được chính là Margaret.
Luận tài trí, Margaret tuyệt không ở dưới mập mạp.
Lúc đó ở Mars, hai người đã một lần đấu đến tương đương. Cuối cùng mập mạp sở dĩ có thể chiếm được tiện nghi, bất quá là vì hắn từ Mars kéo lên Phỉ Quân, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có phong độ thân sĩ gì, chẳng những không ăn mỹ nhân kế của Margaret, thậm chí còn vô sỉ thêm mà thôi.
Nếu đổi là một người khác, không nói đấu, chỉ sợ mị nhãn điên đảo chúng sinh của Margaret ném qua, lập tức liền mất hồn mà cúi đầu hàng. Năm ấy Margaret ở Heidfeld, cũng không biết đã họa hại bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt vì nàng quên ăn quên ngủ, thậm chí mà đi mạo hiểm để gặp được nàng. Bằng không, làm thế nào mà được danh hiệu tiểu ma nữ?
Người không biết, chỉ nhìn thấy Margaret bên ngoài mĩ lệ, chỉ nhìn thấy nàng im lặng theo ở bên cạnh mập mạp, làm một ít công tác phụ trợ.
Bọn họ như thế nào dám tin tưởng nàng khi mới mười tám tuổi đã bắt đầu độc lập chỉ huy chiến dịch trong khu xung đột, kỹ xảo cùng thủ đoạn cũng lão luyện không thua danh tướng đương đại nào. Làm sao dám tin tưởng nàng được rất nhiều tướng lãnh thủ hạ Hastings xem là thiên tài trăm năm khó gặp, xem là người nối nghiệp của Hastings.
Nàng giờ phút này hạ thấp, chỉ bất quá là vì nàng biết, bất luận là ở bên cạnh Hastings hay là ở Phỉ Quân, nàng đều không thể tranh đoạt hào quang mập mạp mà thôi.
Nàng luôn luôn kiệt lực thu liễm chính mình, lộ ra năng lực bình thường như không có kinh nghiệm gì. Nàng né ra ánh mắt Isaac, Tony, Diana các thành viên gia tộc cùng bộ hạ của Hastings, chưa bao giờ ở trước mặt mọi người triển hiện quan điểm của mình cùng mập mạp không giống, đem tất cả quyền chủ đạo đều dẫn tới trên thân mập mạp.
Mập mạp nói dối cho tới bây giờ là há miệng là được, mặt không đổi sắc. Đối với hắn vô sỉ nói dối, Metok cùng Audrey luôn luôn là rất tin không nghi ngờ. Phương Hương, Nya cùng Helen cũng dể lừa. Milan cùng Bonnie sau đó sẽ bán tín bán nghi, rồi dùng phương thức khác bức ra lời nói thật.
Mà hắn lừa không được, chính là Anlei đối với hắn rất hiểu biết cùng Margaret rất thông minh.
Bình thường muốn lừa Margaret đã thực không dễ dàng, huống gì là ở dưới tình huống nàng trước đó đã biết bệnh tình của Hastings. Chỉ cần vừa thấy thần sắc của mập mạp lúc này, nàng đã biết trên văn kiện có cái gì.
“Mập mạp, có chút lời em vẫn muốn nói với anh. Nếu ngoại công của em...” Margaret chậm rãi đi đến bên lan can nhìn sân bay ánh đèn tươi sáng, trầm mặc thật lâu sau mới nói, “... Anh có thể đánh bại Soberl không?”
Nghe vấn đề Margaret hỏi, Anlei ở một bên sắc mặt liền căng thẳng. Trong ánh mắt nhìn về phía mập mạp đã tràn đầy lo lắng.
Nói lời thật, không chỉ là nàng, còn bao gồm cả tầng chỉ huy Phỉ Quân cùng cả tầng lãnh đạo Leray, đều chưa từng có suy nghĩ qua khả năng mập mạp đơn độc đánh bại Soberl.
Ở trong ý tưởng của mọi người cho tới nay, Soberl chính là đối thủ của Hastings.
Hai vị quân sự gia kiệt xuất nhất thế giới nhân loại này, đem đông nam triển khai thành bọn họ đối quyết. Ở trong quá trình này, mập mạp hoặc là tiên phong, hoặc là sẽ mang theo Phỉ Quân phát huy tác dụng quan trọng, nhưng mà, hắn tuyệt đối không phải là người ngồi ở đối diện bàn cờ với Soberl.
Mặc cho mập mạp đã là người nối nghiệp trên sự thật của Hastings. Mặc cho tất cả mọi người biết một khi Hastings có chuyện, có thể dẫn dắt mọi người cũng chỉ là cái tên tai vểnh này. Nhưng mà, ý niệm này vẫn bị mọi người giấu ở sâu trong đáy lòng, không có dũng khí đi xem xét.
Các tướng lãnh Phỉ Quân tín nhiệm mập mạp, quan binh dưới trướng sùng bái mập mạp. Bọn họ mỗi ngày đều sẽ nhớ tới những kì tích mà mập mạp dẫn dắt liên bang Leray cùng Phỉ Quân sáng tạo ra. Bắt đầu từ hắn mới chỉ là một cơ tu binh mãi cho đến hắn dẫn lĩnh hạm đội Phỉ Quân trở về Leray toàn diệt Shelton.
Trên lịch sử Leray, rốt cuộc tìm không ra một ai có thể đặt cùng mập mạp mà luận anh hùng. Công huân của hắn đã hoàn toàn siêu việt truyền thuyết ba trăm năm trước đây.
Nhưng mà, cái này không phải lý do hắn có thể dẫn lĩnh cả Phỉ Minh thắng cuộc chiến tranh này.
Ở trong suy nghĩ của những tướng lãnh quốc gia Phỉ Minh kia, những quan quân này ôm tính bài ngoại rất cao, đám người rất sợ bị chiếm địa vị cùng ích lợi này vẫn dùng ánh mắt tràn đầy thiên kiến vẫn nhìn là một cơ tu binh nước nhỏ đông nam mà không phải một gã tướng quân. Cái trận này căn bản là không có khả năng chiến thắng.
Mập mạp không phải sủng nhi của nữ thần may mắn gì, cũng không phải chiến sĩ không trận nào mà không thắng gì, từ bản chất mà nói, hắn chính là một quan chỉ huy thanh niên ở trong chiến tranh trưởng thành lên bất quá nhất chỉ mới hai năm. Hắn thắng lợi trừ bỏ hắn ngoan cường bất khuất cùng thiên phú chỉ huy của hắn ra, càng nhiều là đến từ cơ giáp chiến hạm tiên tiến mà Phỉ Quân có cùng mọi người không hiểu biết đối với chi đội ngũ này.
Mọi người thừa nhận thiên phú của hắn. Nhưng mà ở trước mặt Hastings cùng Soberl loại cường nhân cấp bậc này, chỉ cậy vào thiên phú đã nghĩ lấy được thắng lợi, là một loại ảo tưởng buồn cười.
Mọi người cũng thừa nhận Phỉ Quân cường đại. Nhưng mà Phỉ Quân chỉ là một chi võ trang mang tính khu vực. Kỹ thuật có tiên tiến cũng sẽ có lúc bị kẻ địch xem thấu cùng khắc chế. Nếu không hiểu biết cũng sẽ có ngày nào đó bị hiểu biết. Lực chiến đấu đơn vị cũng không đại biểu lực chiến đấu chỉnh thể. Bọn họ không có khả năng chống lại cùng liên quân Tây Ước khổng lồ.
Mượn chiến dịch Metis trước đó mà nói, chỉ là đối mặt hạm đội tiền phong Banning, Phỉ Quân liền phải dựa vào Tatania cùng Pudituoke quân đồng minh tề tâm hiệp lực cùng lợi dụng kỹ thuật phân thể thức tập kích thủ đô Deseyker, vắt óc bày ra một cục cùng ở trong chiến đấu thảm liệt sau đó dẫn dụ đối thủ.
Có thể tưởng tượng, khi Banning biến thành Soberl, khi hạm đội tiền phong Tây Ước biến thành chủ lực liên quân Tây Ước binh lực còn hơn gấp lần nữa, Phỉ Quân còn có thể lấy được thắng lợi hay không.
“Em đã biết bệnh tình của người, như vậy, ở trên đây cũng không có gì là bí mật” Mập mạp trầm mặc thật lâu, đón ánh mắt Margaret cùng Anlei, lên tiếng nói: “…Người nói với anh, chúng ta đã không có đường lui”.
“Anh vừa rồi luôn luôn đang nghĩ, người rõ ràng phán đoán ra chiến lược kế hoạch của Soberl, rõ ràng có thể dùng phương thức khác đến xử lý cái trận nguy cơ này. Vì cái gì người phải để chính mình bị nghìn người nhắm vào, vì cái gì phải để Lý Phật trở thành tổng chỉ huy quân đồng minh” Mập mạp thở dài nói: “Lúc này, anh đã nghĩ rõ ràng”.
“Vì sao” Margaret ôn nhu nhìn mập mạp.
“Bởi vì anh” Mập mạp thản nhiên nói: “Người mặc dù ở mặt ngoài là không để ý, bất quá anh biết, người được dân chúng yêu mến, đã ở trên lịch sử lưu lại thanh danh. Vài chục năm uy danh hiển hách đối với người mà nói là một chuyện thực đáng đắc ý nhất. Nhưng mà, người lựa chọn anh”.
“Nếu không phải anh, người căn bản sẽ không nhúng tay trận chiến tranh này, sẽ không bức đi Lý Phật, sẽ không ở lúc này lấy phương thức như vậy thuận nước đẩy thuyền, để Soberl phân binh, một mặt giảm nhẹ áp lực đông nam, một mặt chịu được dân chúng chỉ trích dẫn lĩnh hạm đội nam hạ tác chiến”.
“Tất cả cái này, đều bởi vì anh”.
Ở trong Margaret cùng Anlei yên lặng mở to mắt, mập mạp lấy tay chỉ vào mũi mình, một khuôn mặt đắc ý làm cho người ta hận không thể tặng cho một quyền, ánh mắt lại hơi hơi phát hồng.
“Người so với tất cả mọi người càng tin tưởng anh”.
Lại một chiếc chiến hạm chậm rãi lên không cách tòa nhà rất gần, tiếng rền vang thật lớn giống như thủy triều, nhấn chìm tất cả.
Thanh âm mập mạp, ở trong tiếng ồn ngắt quãng.
“Cái này con mẹ nó làm sao mà không có đường lui, lão già này... thật là... cố ý bức anh không có đường lui…”
“Nói nhảm”.
Thẳng đến cùng Anlei hai người chia tay trở lại phòng làm việc của mình, hai lỗ tai mập mạp vẫn còn đỏ rực như thiêu như đốt.
Nhất thời mồm miệng quá nhanh, đổi lại chính là Anlei cùng Margaret một trái một phải đồng thời xuất thủ xoắn lỗ tai. Margaret trừng mắt, Anlei ôn nhu xem thường, đều có vận trí. Nhưng xuống tay đều là ổn chuẩn độc như nhau. Đối với một chiêu này, đám nữ nhân này thật ra đều rất có tâm đắc. ------