Sau khi xóa sổ hết đám goblin trong hang ổ nhỏ bé của chúng, mọi thứ giờ đã ổn, nhưng khi tôi thử giao tiếp với cô gái bị bắt cóc, nhưng cô ấy lại chẳng thốt ra một từ nào.
Dĩ nhiên là, tôi chẳng thể hiểu ngôn ngữ của đối phương. Chúng tôi chỉ có thể im lặng nhìn nhau thôi.
Nghiêm túc mà nói… Tôi không nghĩ việc xuyên không lại vất vả như thế này. Bổ sung thêm CP thì thật vô vọng rồi, và cũng chẳng thể thiết lập được giao tiếp nữa. Trong dị giới này, mặc dù không thể hiểu được ngôn ngữ của nhau, nhưng chắc vẫn có thể giao tiếp cử chỉ được.
Trong hang động, ánh sáng từ những đóa hoa trắng yếu ớt chiếu rọi. Cô gái rõ ràng là cũng không biết phải làm gì.
Mình nên làm gì đây… Vì mình là người ngoại quốc nên chẳng nói được lời nào...Ngoại quốc à...?
Tôi khởi động TSS, quay đi để không bị nhìn thấy, và thử mở chức năng tự động phiên dịch từ cài đặt giao tiếp. Tính năng này rất cần thiết đối với VMB, với hơn 5 triệu người chơi toàn cầu. Nó hỗ trợ giao tiếp qua giọng nói giữa các người chơi ngoại quốc với nhau. Khi tính năng này được mở, ngôn ngữ được nói bởi người chơi khác sẽ tự động phiên dịch sang tiếng mẹ đẻ, hoặc ngôn ngữ được chọn khác với mặc định.
Ít nhất chức năng này cũng nên hoạt động… Cô ấy cất tiếng lần nữa, tôi quay về phía cổ với chút lo lắng.
“Wp-yx-gwwl” = “Ano, ngài không sao chứ?”
Thật kỳ diệu. Quả thật nó dịch từng chữ cô ấy nói nên tôi có thể hiểu được… nhưng đối phương không có loại chức năng này nên cổ sẽ không thể hiểu những lời tôi nói.
“Không, không có gì, cô không sao chứ?
Tôi đáp lời cô ấy trong khi vẫy vẫy cả hai tay để biểu thị rằng tôi không có vấn đề gì.
“N-ngài sử dụng ngôn ngữ chung Orlando à? Thứ mà hầu hết mạo hiểm giả ngoại quốc đều nói? Ngài có hiểu tôi đang nói gì không?”
Orlando? Mạo hiểm giả ngoại quốc dùng nó? Chà, tôi đoán các mạo hiểm giả học đa ngôn ngữ để giao tiếp ở bất cứ nơi nào họ đến.
Tôi phản hồi lại bằng cú gật đầu, và nhận thấy rằng chẳng thể nói với nhau được.
“Đoán là ngài hiểu những gì tôi nói? Tốt rồi, à, cảm ơn ngài, tôi đã nghĩ mọi cách đều vô ích…”
Tôi gật đầu với cô ấy, và chú ý đến các sợi dây leo đang trói chân tay của cổ, tôi cắt chúng ra, cô ấy khởi động các chi bị tê liệt vì thiếu tuần hoàn máu.
Nhìn gần, cô gái rất xinh đẹp. Làn da trắng nõn mà sáng mịn, tóc kiểu đuôi ngựa vừa phải, đôi mắt xanh và mái tóc vàng lộng lẫy tỏa sáng kể cả trong ánh sáng hư mờ này… Tôi tự hỏi liệu cô ấy có phải người mẫu, mặc dù cổ đang mang giáp da.
Bộ giáp cô ấy đang mặc là loại dành cho phụ nữ, với một miếng bảo vệ vai tròn nhỏ thay thế cho ống tay áo. Ở phần thắt lưng là váy, tuy nhiên có mang thêm quần ở dưới. Nhìn sơ qua, trông như cách ăn mặc của nữ chiến binh.
Cô ấy vẫn còn đang run rẩy. Tuy tôi đã cứu cổ, nhưng chắc cô ấy vẫn đang sợ hãi. Cũng dễ hiểu thôi, bị bắt cóc bởi một đám goblin và một kẻ trong lũ súc vật đó cứ nện gậy sát ngay đầu… Tôi không rõ lũ goblin trong thế giới này khác biệt như thế nào so với những thế giới fantasy mà tôi biết, và tôi cũng không biết được có bao nhiêu phụ nữ đã bị bắt đem đến chỗ như thế này.
“Giờ tôi ổn rồi, không sao, hoàn toàn ổn luôn…”
Ước chi cô ấy có thể hiểu những lời tôi nói. Tôi không thể giúp được gì trừ việc an ủi cổ. Trong khi thận trọng để không bị đụng chạm quá tế nhị, tôi vỗ nhẹ tay lên vai và lưng cô ấy.
Cô ấy bám vào tay tôi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở bất thường của mình, run rẩy cúi đầu xuống. Tôi tự hỏi đã bao lâu trôi qua, có thể 10 hoặc 20 phút, cũng có thể chỉ mới vài phút. Trong cái hang tối tăm, lờ mờ, u ám này, cơn run của cô ấy thuyên giảm khi tôi xoa nhẹ lên lưng. Cô ấy ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tên em là Ashley Zepanell, điều tra viên đến từ Tổng hội của vương quốc Curt Merga. Anh là?”
Cô ấy hỏi tên tôi...Tên..của tôi…
◆◆◇◆◆◇◆◆
Tên tôi là Saito Ren, 25 tuổi, độc thân, cũng không có bạn gái. Tôi vô cùng yêu thích FPS game. Tôi đã chơi chúng từ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, và hoàn toàn đắm chìm trong nó, trước khi nhận ra điều đó thì tôi đã tiến xa đến mức như tham gia vào giải đấu thế giới, và bị cuốn vào các giải thưởng. Nhưng để kiếm sống bằng sở thích này thì rất khó, nên tôi kiếm được một việc liên quan đến sản xuất thiết bị ngoại vi cho PC. Tôi phải làm việc trong nền công nghiệp bán chuyên cũng như đầu quân vào nhà sản xuất thiết bị cho PC, thật khó để thức dậy đi làm mỗi ngày.
Các giải đấu FPS là so về kỹ năng cá nhân hơn là đấu đội. VMB cũng có vài giải đấu và liên đoàn. Tôi cũng hoạt động với tư cách là người chơi khởi đầu, “Schwartz” của đội “P0wDer”, nhưng tôi thường chơi solo trong kỳ nghỉ giải.
Cô gái đã giới thiệu bản thân là Ashley Zepanell, nhưng tôi băn khoăn không biết nên dùng tên thật hay IGN (in-game name Tên trong game).
“Schwartz.”
Tôi đã chọn dùng IGN thay vì tên tiếng Nhật Saito Ren kia. Cảm giác như thể người xuyên không đến thế giới này là Schwartz, người chơi FPS đến từ VMB.
“Schwartz-san? Em chưa nghe về cái tên này trước đây, nhưng chắc rằng anh là một mạo hiểm giả hạng cao. Hơi thất lễ, anh cũng vừa giúp em, nhưng liệu anh có thể cùng em đến làng Miral được không? Em, với tư cách điều tra viên của Tổng hội, đến đây điều tra sau khi một con goblin bị bắt được ở vùng này. Chúng em chia nhau từng khu vực và em đã bị tấn công và mang đến chỗ này. Em phải báo cáo lại việc này, nên em phải đến đó càng sớm càng tốt.”
Ashley nhìn có vẻ khoảng 20 tuổi, nhưng cô ấy lại vô cùng nhiệt huyết. Cho dù mạng sống vừa gặp cảnh ngàn cân treo sợi tóc trước đó, cô vẫn chỉ nhìn về phía trước. Tôi gật đầu thể hiện sự đồng ý.
Tôi chẳng có lý do gì để từ chối, vì tôi cũng cần đến nơi nào đó có những người khác, đề xuất này đôi bên đều có lợi.
Tôi đứng lên và quay về phía lối thoát của hang để khởi hành đến làng Miral, nhưng lời nói của Ashley khiến tôi phải dừng bước.
“À, Schwartz-san, làm ơn đợi chút. Túi của em không có ở đây. Chúng ta phải thu thập chứng tích chinh phạt. Hệ pháp sư sẽ rơi ra Ma thạch, thứ mà chúng ta nên lấy.”
Chứng tích chinh phạt? Tôi chịu thua, không hiểu được cái này, hơn nữa, Ma thạch là gì? Không, chẳng lẽ nào, là Tinh thể? Có thể bổ sung được CP!
Ashley đi xung quanh hang động tối mờ, có vẻ không nhận ra vẻ bối rối và nóng lòng của tôi.
“U~n. Ở đó có gì mà tối quá? Đó là----!”
Khi cô ấy có vẻ rơi vào thế bí, cổ nắm tay lại và đặt trước ngực. Cô ấy nhắm mắt lại và bắt đầu tập trung vào điều gì đó.
“Wololo,Wololo 『Quang』”
Với đôi tay mở rộng, cô ấy niệm cái gì đó mà tôi không thể hiểu được, kể cả chức năng phiên dịch cũng bó tay. Trước người cổ hiện ra một quả cầu ánh sáng cỡ quả bóng chày. Nó lơ lửng trong lòng bàn tay cô ấy, và cổ nhẹ nhàng tung nó lên. Bên trong quả cầu trống rỗng, nó chiếu sáng cả hang như một bóng đèn dây tóc. Hang động giờ đã trở nên sáng sủa hơn.
Ánh sáng ma pháp tỏa ra vô cùng chói lòa. Toàn thân tôi chấn động khi chứng kiến ma pháp ở cự ly gần như thế. Nhưng Ashley vẫn chăm chú vào cái túi vải nằm phía sau con goblin thầy tế, thẳng đường tiến đến.
“Lấy được rồi, thật mừng khi nó vẫn còn.”
Dứt lời, Ashley rút từ túi vải một con dao găm. Trong khoảnh khắc cảnh giác cao độ, tôi rút ra khẩu M1911A1 theo phản xạ, nhưng nhận ra là chưa có thay băng đạn mới cho nó. Tiếng búa gõ vào kim hỏa phát ra tiếng tịch-tịch yếu ớt.
Tôi không rõ Ashley định làm gì, nhưng nếu cô ấy tiếp tục tiến đến tôi, với MP5A4, tôi sẽ...Tôi tiếp tục tập trung vào cổ. Cô ấy rút dao ra khỏi vỏ và đâm vào ngực con goblin, xẻ nó ra trong một nhát.
Cổ làm gì thế! Mấy đứa khi không lại đâm dao vào cơ thể thì đáng sợ lắm đấy, cho dù còn sống hay chết đi chăng nữa!
Tôi vô cùng chấn kinh trước hành động kỳ lạ của cô ấy, như việc mở toang lồng ngực và lục lạo bên trong, moi ra một viên đá trắng chừng 2-3cm. Cổ tháo chiếc Obi (khăn quấn) của con goblin và mang đến chỗ tôi.
“Schwartz-san, đây là chứng tích chinh phạt và viên ma thạch. Không may là viên này không mang thuộc tính gì, dù nó thuộc về con goblin dùng Khí cầu thuật khi nãy. Cơ mà cái khăn này khá tốt.”
Là-là thế à… dùng ma thạch để làm chứng tích, hay ta nhặt nó chỉ vì ta đã giết con đó… Dù vậy, viên ma thạch này thật sự giống với tinh thạch, nhưng tôi không thể chuyển nó sang CP khi cầm trong tay… Và tôi nên làm gì với miếng Obi này.
Tôi ngây người nhìn vào viên đá với miếng Obi, đặt nó vào túi đạn trên đai đeo của mình. Tôi rút khẩu M1911A1 ra và vờ như nhìn xung quanh, đồng thời lén nạp đạn mà không để cô ấy nhìn thấy. Sau khi thay xong, tôi để nó vào lại túi đựng như cũ.
Tôi chỉ còn lại hai băng đạn cho MP5A4, việc triệu hồi Hộp tiếp tế phải thật kín đáo, dù gì thì đây là loại sức mạnh xa lạ với thế giới này.
Ashley chắc phải chú ý đến hành vi đáng ngờ của tôi, trong ánh sáng ma pháp, cô ấy soi tôi từ đầu đến chân.
“Nhân tiện, Schwartz-san, con goblin đó vừa… anh đã dùng ma thuật gì thế? Anh có vẻ là một ma thuật sư, nhưng anh không có gậy phép hay trang bị, hoặc được giấu bên trong? Chẳng lẽ cái cây gậy đen ngắn kia là một loại ma khí hay ma cụ gì sao ?”
Cô ấy cung cấp cho tôi nhiều từ khóa khác nhau … Ma thuật sư, Ma khí, Ma cụ?
Cổ cố gắng diễn tả về khẩu MP5A4 tôi đang đeo và chỉ vào nó, tôi gật đầu và cho cô ấy xem.
“Thật tuyệt! Đây là lần đầu em thấy một ma khí uy lực như thế! Có một thứ gọi là Pháp khí ở Đế quốc Beishbahn, có phải Schwartz-san đến từ Beishbahn?”
Cuốn theo sự phấn khích của Ashley, tôi đành nở một nụ cười gượng thay cho câu trả lời “Xin lỗi nhé, cưng đừng quá tò mò”, để cô ấy không đào sâu vào chúng. Nhưng cái tên đế quốc kia thì mới mẻ đối với tôi. Tôi tự ngẫm, đây có lẽ là một bình phong tốt khi ở đây….