Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
“Ngươi thật là không biết nghe lời a.”
Lúc Phượng Hoàng đâm đầu vào tường, trong mắt Thiệu Dã có chút tối tăm, ngay lập tức chuyển qua trước người Phượng Hoàng, điểm huyệt đạo của nàng. Thô bạo nắm cằm của nàng, nở nụ cười tà, tiếng nói khàn khàn điềm đạm nói những lời hung ác:
“Nếu ngươi vẫn còn dám tự tìm cái chết một lần nữa, ta sẽ từng đao từng đao bằm thịt tên phế vật kia, sau đó lột sạch quần áo của ngươi đưa cho Hướng Nam Thiên làm nhục.”
Khi thấy sự sợ hãi trong mắt Phượng Hoàng, Thiệu Dã mới cười lớn đem người khiêng trên vai biến mất ở ngã tư đường.
Sắc trời dần dần sáng ngời, ánh nắng ấm áp chiếu khắp mặt đất, Quân Tiểu Tà vẫn còn ngon giấc nồng ở trên giường, nếu không phải do bụng đói đánh thức nàng, cũng không biết sẽ ngủ tới khi nào.
Trong phòng không có người, nhưng trên bàn lại có thức ăn sáng đang bốc khói nghi ngút.
Quân Tiểu Tà bật người ngồi dậy, ngay cả giầy cũng không mang, vội vã nâng bát lên ăn.
Chi nha, cửa mở, Nguyên Thần Trường Không chấp tay sau lưng, tựa tiếu phi tiếu nhìn mỗ tà không có hình tượng, thản nhiên nói: “Đã tỉnh ngủ?” Nha đầu này quả thực chính là heo, ngủ gần bốn canh giờ.
“Sư phụ.” Quân Tiểu Tà bưng bát đứng thẳng thân mình, nhìn hắn tâm tình không tệ, nhanh chóng húp thêm một ngụm. Nàng hiện tại thật sự rất đói!
Nguyên Thần Trường Không đen mặt, hắn bỗng nhiên cảm thấy sức thu hút của hắn ngay cả một chén cháo cũng không bằng.
“Phượng Hoàng cùng Kích Chiến đến bây giờ còn chưa rõ tin tức, ngươi còn có tâm tư ăn uống?”
Nguyên Thần Trường Không liếc mắt khinh thường.
Quân Tiểu Tà nói không kịp suy nghĩ: “Thái tử cũng không phải là người xấu, chắc sẽ không làm khó bọn họ. Chờ ta ăn no sẽ đi đòi người.”
“Quân Tiểu Tà cô nương.” Bỗng nhiên Nguyên Thần Trường Không thay đổi thành vẻ mặt tươi cười mềm mại có thể vắt ra nước nói: “Xin hỏi ngươi lấy cái gì mà đòi người? Tại sao thái tử phải đem người giao cho ngươi? Nga, vi sư nhớ ra rồi, thái tử là đại sư huynh của ngươi, sẽ nể mặt thanh mai trúc mã của hắn là ngươi, không có điều kiện gì mà đem người giao cho ngươi, đúng hay không?”
Quân Tiểu Tà lạnh người, tức giận trừng mắt nhìn hắn, lại húp một ngụm cháo thật to. Giống như đem hắn trở thành cháo, hung hăng nhấm nuốt.
“Mới sáng sớm đã nổi điên, sư phụ, ta khinh bỉ người!”
“Khinh bỉ ta?” Nguyên Thần Trường Không nhíu mày, vẫn không bị những lời của nàng ảnh hưởng đến tâm tình lắc lắc đầu: “Vi sư thừa nhận có rất nhiều người ganh tị với vi sư, ngươi khinh thường vi sư vì muốn che giấu tự ti của bản thân thôi, vi sư sẽ không so đo với ngươi.”
Quân Tiểu Tà hừ một tiếng, liếc mắt bốn mươi lăm độ: “Mèo khen mèo dài đuôi, biết rõ ta không muốn nhắc tới người kia, ngươi còn đi xát muối vào miệng vết thương của ta. Ta hổ thẹn thay cho người!”
Người nào đó vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng thấy bộ dáng tức giận của nàng không giống làm bộ, trong lòng lại một trận mừng thầm. Lấy tay che miệng, ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Quân Tiểu Tà cô nương, đừng quên ngày hôm qua ai làm tổn thương lòng của bản công tử.” Dứt lời, người nào đó rất vô sỉ ôm trái tim, ưu thương nói: “Gặp người không tốt, tội nghiệt a.”
Em gái ngươi!
Quân Tiểu Tà mếu máo, nếu về sau chuyện ăn uống ta không dựa vào ngươi, bổn cô nương sẽ mặc kệ ngươi.”Đồ nhi sai rồi.”
“Không đủ thành ý.” Người nào đó được tiện nghi còn khoe mã, vẻ mặt đau thương không để ý tới người.
“Sư phụ, đồ nhi sai rồi, thực xin lỗi!” Ngươi sẽ không muốn ta cúi đầu đi? Sao người này nhỏ mọn quá vậy! Quân Tiểu Tà bối rối không biết làm sao.
Hừ, sao bổn tọa đối với ngươi tốt như vậy. Nguyên Thần Trường Không tự thương tự cảm nghĩ, liếc mắt nàng một cái, miễn cưỡng nói: “Lần này bỏ qua, nếu còn có lần sau, vi sư sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Ngươi mà dễ nói chuyện, OK? Quân Tiểu Tà đặt mông ngồi xuống ghế, từng ngụm từng ngụm ăn cho no bụng.
Nhìn nàng ăn uống vui vẻ, Nguyên Thần Trường Không mỉm cười: “Ăn no chúng ta sẽ ra ngoài.”
“Đi nơi nào?” Đầu cũng không nâng.
Đây là thái độ gì? Nguyên Thần Trường Không mắt trầm xuống: “Đương nhiên là đi cứu người, chẳng lẽ còn muốn du hồ ngắm hoa, uống rượu mua vui?”
Em gái ngươi a!
“Đừng luôn ở trong lòng mắng vi sư, vi sư lo lắng nha!” Nguyên Thần Trường Không nở nụ cười đau thương, dọa Quân Tiểu Tà lạnh run.
Ai mới là người gặp người không tốt, các ngươi đã thấy được chưa! Ai…
Biệt viện thái tử.
“Bẩm Thái tử điện hạ, một vị tự xưng là Quân Tiểu Tà cô nương tới thăm.” Tiếng nói cung kính của thị vệ truyền đến, đang nhắm mắt Thanh Phong liền mở mắt: “Cho nàng vào.”
“Thái tử điện hạ, chúng ta lại gặp mặt.” Người chưa tới tiếng đã tới trước, Nguyên Thần Trường Không nắm tay Quân Tiểu Tà xuất hiện trước mặt Thanh Phong.
Nguyên Thần Trường Không với thân phận là ma chủ Yểm cung làm cho Thanh Phong có chút kiêng kị, nhưng thấy hai người tay trong tay xuất hiện trước mặt hắn, trong nháy mắt hắn bị sự ghen tị cắn nuốt lý trí, hừ lạnh một tiếng: “Bản cung tuyệt đối không muốn gặp ngươi, người đâu, tiễn khách!”
“Thái tử điện hạ, kỳ thật bản công tử cũng không muốn gặp ngươi, nhưng ta vì đồ nhi của ta, phải miễn cưỡng bản thân một lần.” Nguyên Thần Trường Không mang vẻ mặt tươi cười ngồi xuống.
Quân Tiểu Tà đứng ở phía sau người Nguyên Thần Trường Không, ánh mắt nhìn ở chỗ khác, ngay cả hắn cũng không nhìn một cái, làm trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.
“Tiểu sư muội…”
“Thái tử điện hạ, hôm nay dân nữ đến đây là hy vọng ngài có thể thả bằng hữu của dân nữ, nếu có chỗ nào quấy rầy, mong thái tử điện hạ thứ lỗi.” Mắt Quân Tiểu Tà nhìn mũi chân của mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Thanh Phong hoảng hốt, “Tiểu sư muội, muội vẫn còn giận đại sư huynh sao? Huynh không phải cố ý, thực không phải cố ý.”
Quân Tiểu Tà ngước mắt, nhẹ nhàng nói: “Chuyện ngày hôm qua ta đã sớm quên. Chỉ mong ngươi nghĩ tình sư huynh muội của chúng ta, đem bằng hữu của ta thả ra.”
Giọng nói lễ độ mà xa cách, làm cho Thanh Phong lạnh lẽo cười ra tiếng. Nữ nhân thật đúng là động vật hay thay đổi a, leo lên được cành cao, liền đem người cũ ném qua một bên.
“Bản cung cũng không biết bằng hữu của ngươi, lại càng không vô duyên vô cớ giam giữ bọn họ. Quân cô nương, ngươi đến lầm nơi rồi! Bản cung còn có rất nhiều việc cần xử lý, thứ cho không tiễn xa được!”
Quân Tiểu Tà bật cười, nhìn Thanh Phong trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vẻ mặt thất vọng nói. “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”
“Thái tử điện hạ, chỉ mong người không gạt ta.” Vạch mặt cũng tốt, bổn tọa ghét nhất là vương vấn không dứt tình! Nguyên Thần Trường Không vui vẻ mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Đời này bổn tọa oán hận nhất chính là người nói một đàng lại làm một nẻo, theo tính tình của bổn tọa, nếu để bổn tọa gặp người như thế, gặp một người giết một người, gặp một đôi giết một đôi.”
Sự uy hiếp ngầm của Nguyên Thần Trường Không làm cho sắc mặt Thanh Phong thay đổi, gương mặt âm u căm tức nhìn Nguyên Thần Trường Không, không chút nào nhường cho: “Bản cung cũng căm hận nhất cái loại người ngụy quân tử, mặc kệ hắn là ai, bản cung cũng giết không tha!”
“Ai, khoác lác ai cũng có thể nói, nhưng khi có chuyện chưa chắc ai cũng có thể làm được, thái tử điện hạ, ngài nói xem có đúng không hả?”
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi, Nguyên Thần Trường Không hờ hững liếc mắt nhìn Thanh Phong đang tức đến xanh cả mặt, mỉm cười: “Có một số người là như vậy đấy, có lúc không biết cần phải nắm chặt trong tay, đợi lúc mất đi lại đấm ngực dậm chân, lại còn trách người khác. Lại không biết, việc làm ấy thật ngu xuẩn biết bao.”
“Nói nhiều như vậy, tin tưởng ngươi nghe cũng không hiểu. Đồ nhi, chúng ta đến Bách Hoa lâu nghe hát đi.”
“Sư phụ, Phượng Hoàng bọn họ làm sao bây giờ?” Hiện tại Thanh Phong lại thay đổi thành như vậy, Quân Tiểu Tà rất lo lắng nếu hắn nổi giận sẽ xuống tay với Phượng Hoàng và Kích Chiến.
Nghe thấy tiếng đánh nhau ở Tây Uyển vọng lại, Nguyên Thần Trường Không đắc ý nhếch miệng cười, chắc Vong Xuyên đã nắm phần thắng.”Nữ nhân không được nói nhiều, đi theo ta là được rồi.”
Quân Tiểu Tà thực vô tội trừng mắt nhìn hắn, nàng mới hỏi một câu, làm sao lại nói nhiều?
Hai người vừa đi, Thanh Phong ném hết văn chương trên bàn, hổn hển tuyên Thiệu Dã tiến vào: “Kế hoạch tiến hành như thế nào?”
“Rất thuận lợi!”
“Tốt, bản cung muốn nhìn xem, ma chủ Yểm cung có phải thật sự có bản lĩnh như vậy hay không!”