Manh Sủng Ký

chương 54: mua sắm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yáng

Du Vãn ngẩn người, mặc dù rất ngạc nhiên vì Thẩm Thanh Châu ở trước mặt mọi người ôm lấy cô, nhưng cô vẫn đưa tay đáp lại anh, nhìn thì nhìn thôi, dù sao chúng ta cứ ngọt ngào như vậy thì mọi người có thể làm gì!!

Nhưng... Có phải Thẩm Thanh Châu ôm hơi lâu rồi không.

Du Vãn nhịn không được nhéo nhéo eo của Thẩm Thanh Châu, "Hay là... buông ra trước đi?"

"Em tới lúc nào?"

"Vừa mới tới, lập tức qua tìm anh." Hai người rốt cuộc cũng tách nhau ra một chút, Du Vãn lùi lại một chút, "Dì cũng tới, ở đằng kia."

Thẩm Thanh Châu nhìn thoáng qua phía sau Du Vãn, sau đó tầm mắt đi tới chỗ Trịnh Nhan. Tầm mắt của mọi người nhìn theo ánh mắt của hai người, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một người phụ nữ rất có khí chất đứng ở chỗ đó.

Lúc mọi người còn đang rối rít suy đoán xem người đó là ai thì Thẩm đạo nhà chúng rất bình tĩnh kêu một tiếng, "Mẹ, mẹ thật sự đến à."

Mẹ? Mẹ?! Người phụ nữ này nhìn qua cũng mới ngoài bốn mươi! Lại là mẹ của Thẩm đạo! Nghe nói... từ trước đến nay chưa từng có người nhà Thẩm đạo đến tham ban, đây vẫn là lần đầu tiên.

Mẹ Thẩm lại còn đi cùng biên kịch...

Vì vậy ánh mắt mọi người nhìn Du Vãn càng thêm sùng bái, biên kịch quả nhiên lợi hại, nội bộ Thẩm gia đều có thể đả thông.

Trịnh Nhan nghe Thẩm Thanh Châu nói xong liền nhíu mày, "Nói đến là đến, cái này có thể chứng minh mẹ không bị ba con hạn chế."

Ánh mắt Thẩm Thanh Châu hiện lên ý cười, "Thì ỷ vào ba nuông chiều mẹ."

"Ông ấy dám không nuông chiều thử xem." Trịnh Nhan kéo Du Vãn sang chỗ bà, "Thanh Châu, buổi tối con phải quay phim đúng không."

Thẩm Thanh Châu liếc nhìn Du Vãn, "Vâng."

"Vậy được rồi, con đi quay phim của con, mẹ với Du Vãn đi dạo phố."

Thẩm Thanh Châu khẽ cau mày, "Mẹ..."

"Được rồi, tối về hai đứa cứ từ từ ôn chuyện, mẹ vất vả lắm mới đến một chuyến." Trịnh Nhan nói, "Được rồi, cùng ăn cơm tối trước đi, ăn xong rồi mẹ và Du Vãn sẽ đi dạo phố."

Thẩm Thanh Châu, "..."

Du Vãn: Ừ... sau này phải nghe lời mẹ chồng tương lai.

Cơm nước xong, Thẩm Thanh Châu phải đi quay phim, Du Vãn và Trịnh Nhan muốn đi dạo phố.

"Du Vãn à, đến chỗ Thanh Châu lấy thẻ đi." Trịnh Nhan nói.

Du Vãn dừng một chút, liếc nhìn Thẩm Thanh Châu ngồi trước máy giám sát cách đó không xa, "Dì à, dì muốn mua gì thì cứ dùng thẻ của cháu là được, vừa vặn cháu cũng chưa mua quà gì cho dì."

"Cái đứa nhỏ này, không phải ngày đó con đến cũng mang rất nhiều đồ sao." Trịnh Nhan nhìn Du Vãn, "Không cần phải tiết kiệm tiền cho Thanh Châu, nó kiếm nhiều tiền như thế không để cho chúng ta tiêu thì cho ai tiêu."

Du Vãn, "..."

"Đi đi, để dì bảo Tiểu Dương lái xe qua đây."

Du Vãn do dự một chút, "Dạ..."

Trịnh Nhan đi tìm Tiểu Dương, Du Vãn đi tới chỗ Thẩm Thanh Châu.

Bên cạnh Thẩm Thanh Châu có phó đạo diễn và nhà sản xuất, Du Vãn chậm rãi đến bên cạnh anh, "Thẩm đạo."

"Ừ?" Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn đi sang đây liền ngừng nói chuyện với phó đạo diễn, rất tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Du Vãn, "Sao vậy?"

Du Vãn, "Dì bảo em đến lấy thẻ." Nói xong Du Vãn ho khan một tiếng, "Ừ, thật ra thì thẻ của em có tiền, nhưng dì nói..." Ách, vì sao mọi người đều nhìn cô vậy, cô cảm thấy xấu hổ quá! Nói không được!

Chỉ trong chớp mắt Thẩm Thanh Châu liền cho tay vào trong cái túi ở bên cạnh lấy ra một cái ví tiền, "Cầm đi."

Du Vãn, "... Không cần đưa cả ví cho em."

"Dùng thẻ nào cũng được."

"Ừ... nhưng cũng không cần dùng nhiều như vậy." Du Vãn mở ví tiền, ở trong tầm mắt của mọi người rút ra một tấm thẻ vàng, "Vậy em đi trước."

Bất ngờ, Thẩm Thanh Châu kéo tay Du Vãn lại, "Anh đi chung với em."

"Hả? Không phải là..."

"Vị Vãn à, vừa rồi Thẩm đạo đã giao phó chuyện ở đây cho tôi rồi, cậu ấy có thể vì cô nên không cần chúng tôi nữa rồi." Phó đạo ở bên cạnh cười nói.

Du Vãn dừng một chút, nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, "Vậy anh còn đưa thẻ cho em làm gì."

Thẩm Thanh Châu ôm bả vai Du Vãn đi ra ngoài, "Dù sao sớm muộn cũng là đưa cho em."

Du Vãn, "Như vậy thì em sắp trở thành phú bà rồi."

Thẩm Thanh Châu hơi cong môi, "Ừ, sẽ dưỡng em trở thành một tiểu phú bà."

"Được, vậy thì sau này em có thể bao nuôi thật nhiều tiểu bạch kiểm." Du Vãn vui vẻ nói.

"... Em nói cái gì." Gò má của người nào đó lại bị nắn bóp.

Du Vãn kêu đau, "Đùa một chút thôi mà! Bên cạnh em chỉ có một tiểu bạch kiểm! Vĩnh viễn chỉ có một mình anh!"

"Cái này còn được." Thẩm Thanh Châu hừ một tiếng rồi buông tay ra, hai giây sau... mới vừa rồi có chỗ nào đó là lạ? Ai là tiểu bạch kiểm?

Cuối cùng vẫn là Thẩm Thanh Châu lái xe, xe dừng ở bãi đỗ xe, Trịnh Nhan trực tiếp đi vào một cửa hàng nào đó.

Tất cả cửa hàng bên này đều là thương hiệu nổi tiếng, có rất nhiều sản phẩm ở cửa hàng đều là sản phẩm độc nhất, Trịnh Nhan chính là vừa ý tài nguyên ở đây nên muốn lôi kéo Du Vãn đi qua.

Ba người vừa mới vào cửa hàng, ánh mắt của mấy cô nhân viên bán hàng liền sáng lên.

"Thẩm, Thanh, Châu."

"Tôi đi, tôi đi."

"Ơ kìa, để tôi đi." Người nhân viên bán hàng cách đó gần nhất chiếm được tiên cơ, dẫn đầu đi đến trước mặt ba người, mặc dù vẻ mặt mê muội, nhưng huấn luyện chuyên nghiệp khiến cho cô nhân viên vô cùng lễ phép khom người cúi chào ba người, "Xin chào, hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách có cần hỗ trợ gì không ạ?"

"Quần áo và túi mẫu mã mới nhất đều có chứ?" Trịnh Nhan hỏi.

"Có thưa phu nhân, túi ở bên này đều là hàng mới nhập hôm qua."

"Tôi đến xem một chút. Du Vãn, con cũng đến giúp dì nhìn xem cái nào phù hợp với dì."

"Vâng."

Du Vãn? Ánh mắt của nhân viên bán hàng nhanh chóng dừng trên người Du Vãn, vừa nãy mới nhìn thấy Thẩm Thanh Châu, hóa ra bạn gái của Thẩm đạo cũng ở đây! Trời ơi, vậy mà Thẩm đạo lại cùng đi dạo phố với bạn gái, đúng là cảnh tượng trăm năm khó gặp! Nhưng người phụ nữ mua túi này là ai, Du Vãn gọi là dì, nhất định là trưởng bối của hai người.

Mỗi một tay Trịnh Nhan đều đang cầm một cái túi rồi quay sang hỏi Du Vãn, "Cái này đẹp hay cái kia đẹp hơn?"

Du Vãn nghiêm túc so sánh hai cái túi, "Màu sắc của cái túi kia hơi tối, còn cái này thì trẻ hơn."

Trịnh Nhan nói, "Trẻ tuổi thì không phù hợp với dì, dì cũng có tuổi rồi."

Du Vãn cười, "Dì à, dì đừng đùa, bây giờ đi ra ngoài mọi người đều nghĩ chúng ta là chị em. Cho nên cái túi trẻ tuổi thích hợp với dì hơn, đúng không Thẩm Thanh Châu?"

Thẩm Thanh Châu dừng một chút, "Không chọn được? Mua cả hai đi."

Du Vãn, "..."

Trịnh Nhan cười, "Con cũng đừng hỏi nó, nó lúc nào cũng trả lời mà không suy nghĩ."

Ba người dừng lại ở trong cửa hàng một hồi lâu, đa phần là Trịnh Nhan mua đồ, đương nhiên, Du Vãn cũng lựa chọn vài thứ yêu thích. Rốt cuộc mua xong, lúc Du Vãn xách đồ ra ngoài cửa mới nhớ ra, "Quên mất, còn chưa trả tiền."

Thẩm Thanh Châu cúi mắt nhìn Du Vãn, "Trả tiền rồi."

"À? Anh trả tiền rồi, vậy tấm thẻ này anh cầm đi."

Thẩm Thanh Châu cầm lấy đồ trong tay Du Vãn, "Cho em, sau này có thể dùng."

Du Vãn ngẩn người, thật sự cho cô hả. Du Vãn yên lặng nghĩ, đây là người đàn ông thứ hai sau Du Hoán cho cô thẻ để chi tiêu. Ừ... không biết tấm thẻ vàng này có hạn ngạch bao nhiêu, có lẽ Thẩm đạo nhà chúng ta cũng không keo kiệt, ồ, thật sự thành tiểu phú bà rồi.

Đi dạo mấy cửa hàng, hai tay của Thẩm Thanh Châu cũng đã đầy. Nhưng tính tình của Thẩm đạo nhà chúng ta vẫn rất tốt, luôn đi phía sau hai người phụ nữ. Chỉ có điều Trịnh Nhan thật sự là vẫn có thể đi dạo tiếp, còn Du Vãn đã cảm thấy có chút chịu không nổi...

Có lẽ Trịnh Nhan đã nhìn ra Du Vãn không đi được nữa bèn nói, "Hai đứa đi qua bên kia chờ đi, mẹ muốn đi xem thêm chút nữa."

"Dì à, hay là để cháu đi với dì."

"Không cần không cần, con xem hai tay của Thanh Châu cũng xách đầy đồ rồi." Nói xong, Trịnh Nhan liền vội vàng bước đi.

Du Vãn đưa mắt nhìn Trịnh Nhan rời khỏi, quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dạng "thảm" của Thẩm Thanh Châu, "Để em giúp anh."

"Sang ngồi bên kia đi." Thẩm Thanh Châu cũng không đưa đồ cho Du Vãn, trực tiếp đi vào tiệm cà phê ở bên cạnh.

Hai người ngồi trong tiệm cà phê, Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn ngồi xuống đối diện, lạnh nhạt nói, "Ngồi qua đây."

"Hả?"

Thẩm Thanh Châu chỉ vào ghế bên cạnh mình, Du Vãn hiểu ý, lập tức đi vòng qua.

"Thẩm tiên sinh, Du tiểu thư, xin hỏi hai người muốn dùng gì?" Nhân viên phục vụ trong tiệm cà phê đưa menu đến trước mặt bọn họ, xem chừng, đang cố gắng kiềm chế tâm tình kích động.

Ánh mắt Thẩm Thanh Châu luôn dừng trên người Du Vãn, dĩ nhiên là không nhìn thấy người khác, Du Vãn ngẩng đầu lên nói, "Có đề cử món điểm tâm ngọt nào không?"

"Bánh mousse socola [] của tiệm chúng tôi rất được hoan nghênh, còn có bánh kếp [], tháp hạch đào [] cũng không tệ..."

([] Bánh kếp và [] tháp hạch đào: hai bánh này t không biết edit đúng chưa nữa. T sẽ để hình ảnh cả loại bánh ở cuối chương)

"Thẩm Thanh Châu, anh muốn ăn cái nào." Du Vãn nhìn thấy món điểm tâm ngọt thì ngây người, do dự không xác định, buộc lòng phải nghiêng đầu hỏi ý kiến của Thẩm Thanh Châu.

"Anh không ăn điểm tâm ngọt." Thẩm Thanh Châu tiện tay vén tóc rơi xuống dưới cho Du Vãn, nói với nhân viên phục vụ, "Cà phê Americano."

"Được, được!" A a a, nhìn tú ân ái ở khoảng cách gần thật sự rất kích động!!

"Đừng... được rồi, tôi muốn một phần bánh mousse socola, bánh kếp cũng muốn một phần, ôii! Kem matcha cũng muốn."

"Ăn nhiều đồ ngọt như vậy?"

"Yên tâm, em sẽ ăn hết."

Thẩm Thanh Châu hơi bất đắc dĩ, đương nhiên anh biết rõ Du Vãn sẽ ăn hết, chỉ là ăn nhiều đồ ngọt như vậy không tốt với cơ thể.

Điểm tâm ngọt mang lên, tâm tình của Du Vãn rất tốt, cầm dĩa nhỏ lên ăn liên tục, "Bánh mousse socola này thực sự ăn siêu siêu ngon, anh thử một chút đi."

Thẩm Thanh Châu hơi bất ngờ, vốn là không muốn ăn, nhưng nhìn đôi mắt đen sáng long lanh của Du Vãn nên anh vẫn mở miệng.

"A A A ~~" Bên cạnh truyền đến một trận kinh hô kìm nén.

Trong tiệm cà phê còn có những người khác, lúc Thẩm Thanh Châu và Du Vãn mới tiến vào đã có người phát hiện, chỉ là không dám tiến lên làm phiền hai người.

Mắt thấy đôi tình nhân mới đang nổi xuất hiện ở trước mắt mình, còn ngọt ngào như mật vậy, mỗi người đều lén cầm điện thoại di động, chụp hình liên tục.

"Du Vãn, Thanh Châu, hai đứa ở đây hả." Trịnh Nhan rốt cuộc chiến thắng trở về, đến tiệm cà phê tìm hai người.

"Mẹ, mẹ muốn uống gì."

"Mẹ đang khát, uống nước trái cây đi."

"Ừ." Thẩm Thanh Châu kêu người phục vụ đi qua đây, "Nước ép xoài."

"Được."

"Dì ơi, bánh ngọt ở đây ăn ngon lắm." Du Vãn xiên một miếng bánh cho Trịnh Nhan, Trịnh Nhan cũng ăn rất tự nhiên.

Điện thoại di động ở bên cạnh lại càng vang lên nhiều hơn. Trời ạ! Mẹ của Thẩm đạo kìa! Vậy mà không phải đôi tình nhân nhỏ đi cùng với nhau, mà là người một nhà cùng đi với nhau! Bùng nổ!

[] Mousse socola

[] Bánh kếp

[] Tháp hạch đào

Truyện Chữ Hay