【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

quyển 1 chương 36: trở lại thôn lư gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Giản Vô Tranh tỉnh lại phát hiện mình đã nằm trên giường mềm mại, mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, phát hiện đây là một nhà dân rất bình thường, trong phòng có một cái bàn và mấy cái ghế nhỏ, sau đó chính là giường đơn dưới thân mình đây, bày biện cực kỳ đơn giản mộc mạc. Chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, Giản Vô Tranh sờ sờ ót, cảm thấy vẫn có chút đau ê ẩm, vừa cúi đầu nhìn, quần áo trên người mình cũng đã đổi sạch sẽ.

Kéo chăn phủ trên người xuống, Giản Vô Tranh đứng dậy duỗi thắt lưng uể oải, sau đó đi tới cửa chuẩn bị ra ngoài, suy nghĩ một chút, lại trở về bên giường gấp gọn chăn mền, lúc này mới yên tâm mở cửa.

Bên ngoài là một khoảnh sân không lớn không nhỏ, toàn bộ dùng gạch xây thành một vòng, bên trái sân là một lớp cửa sắt lớn sơn đỏ, nước sơn đỏ phía trên đã bong tróc không ít, lộ ra lớp sắt bên trong, chắc hẳn đã có chút tuổi rồi.

Trong sân bày mấy vại lớn, Giản Tam Sinh đang cùng một người đàn ông tướng tá to lớn đứng bên cạnh vại nhàn tản tán gẫu: "Đại ca à, trong mấy cái vại này của các anh thả cái gì thế, còn phải lấy đá đè lên chắc chắn như vậy?"

Người đàn ông kia cười cười, dùng một thứ tiếng phổ thông đặc sệt chất địa phương nói: "Đây là thịt lừa Tứ sấy, khách rất thích ăn nha, chỉ vừa nhét vào thôi."

Giản Vô Tranh nhìn thấy Nhị ca nhà mình rõ ràng thoáng sửng sốt, trong bụng nhịn không được cảm thấy buồn cười, nghe không hiểu tiếng địa phương còn muốn theo người ta lôi kéo làm quen.

Giản Tam Sinh chỉ thoáng khó xử một chút, sau đó vội vàng trưng lên khuôn mặt tươi cười, móc hộp thuốc lá rút một điếu đưa tới, nói: "Thịt lừa này là nhà mình ăn hay đang chuẩn bị bán đi?"

"Đừng đừng đừng, ầy không hút thuốc, để con vợ nó nhìn thấy là không xong đâu." Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc khoát tay, nhìn thấy Giản Tam Sinh đặt điếu thuốc vào trong miệng anh đốt, mới nói tiếp: "Thịt muối này đều là Tứ ăn mà, mấy bà chị ngoài thôn đến còn nhất quyết muốn mang chút trở về đó."

Đang nói, từ trong phòng bên cạnh lại bước ra một người phụ nữ, nhìn thấy người đàn ông liền đem tay chà lên tạp dề, nói: "Ông còn túm tụm ở đó, không mau vào nhà giúp một tay, hỡ một tí là lười biếng trốn việc."

"Ầy biết rồi mà, bà đi vào trước đi." Người đàn ông trước mặt người ngoài bị bà vợ mình mắng, cảm thấy mặt mũi mất hết, vì vậy tỏ vẻ không nhịn được muốn dỗ người phụ nữ đi."

Người phụ nữ cũng cảm thấy nhiều lời không tốt, liền nhíu màu liếc mắt trừng chồng, thấp giọng mắng: "Tao tình chết ông!"

("Tao Tình" theo tiếng địa phương của Thiểm Tây nghĩa là tán tỉnh, tâng bốc.)

Đợi đến khi người phụ nữ vào phòng rồi, người đàn ông gãi gãi đầu, cười nói với Giản Tam Sinh: "Chê cười rồi, ầy vào phòng hỗ trợ trước, cậu dạo loanh quanh sân chơi, tối trở về mới các cậu ăn nhé."

"Được." Giản Tam Sinh cũng cười khoát khoát tay: "Đại ca anh lo việc của anh trước đi."

Thấy người đàn ông đi rồi, Giản Vô Tranh lúc này mới đi qua, nói với Nhị ca: "Đây là nhà người lần trước anh tá túc?"

Gật đầu, Giản Tam Sinh nhả khói, nhìn Tam đệ nhà mình cười nói: "Nhóc con em cũng dậy rồi, cùng anh ra ngoài dạo loanh quanh không?"

"Ừ." Giản Vô Tranh lên tiếng, sau đó lại hỏi: "Khiêm Tử đâu? Mấy người bọn họ đi đâu rồi?"

"Tam Nhi cùng Lôi Tử đi tìm Quách đầu to và Tiểu Tề rồi, Khiêm Tử ở trung tâm y tế của thôn bôi thuốc." Giản Tam Sinh ném đầu lọc thuốc trong miệng xuống đất dùng chân nghiền tắt, một bên ra dấu cho Giản Vô Tranh đi theo ra ngoài rồi nói: "Một thân thương tích kia.......Em chưa nhìn thấy đâu, làm cho con bé trong trung tâm y tế bị dọa sợ đó."

"Vậy chúng ta đi tìm Khiêm Tử trước." Giản Vô Tranh hơi nhíu mày, nhấc chân hướng ra ngoài cửa.

"Biết ngay em sẽ nói thế." Thở dài, Giản Tam Sinh nhanh chóng theo sau dẫn đường.

Thôn Lư gia này xây dựng mấy năm qua không tồi, cuộc sống người trong thôn trải qua coi như náo nhiệt, nhà cửa càng cất càng nhiều, đường xá cũng tu sửa đâu ra đấy, dọc theo đường thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài chiếc xe tư nhân bảng hiệu vùng khác lái qua. Bộ dáng của người trong thôn lại chẳng hề ngạc nhiên, ai la cà thì la cà, tán dóc thì tán dóc. Mấy bà cụ ngồi dưới tán cây một bên cắn hột dưa một bên hướng đám người bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nói là trung tâm y tế của thôn, kỳ thật chính là căn nhà trệt hai gian, bác sĩ y tá tổng cộng cũng chỉ có hai người, bình thường trong thôn ai sinh chút bệnh cảm mạo đều đến đây lấy thuốc, nhiều nhất thì chích một cái, bệnh nặng hơn chút nữa thì ngồi xe lên bệnh viện huyện khám. Do đó trung tâm y tế này bình thường cũng không có bao nhiêu người đến khám, loại như Khiêm tử ở chỗ này chính là bị thương nặng hiếm thấy, mặc dù cô y tá nhỏ rất sợ hãi, nhưng sếp đã nhận tiền, giao cho cô băng bó sát trùng đàng hoàng, cô cũng chỉ có thể nghe theo. Tốt xấu gì thì bộ dáng của bệnh nhân này cũng tuấn tú, ăn chút đậu hũ cũng xem như mình không lỗ vốn.

Giản Vô Tranh cùng Giản Tam Sinh sau khi vào cửa, Vương Tử Khiêm mới vừa mặc quần áo vào, đang để cho y tá xử lý vết thương trên tay. Nhìn thấy hai người tiến đến, đầu tiên là gật đầu chào Nhị gia, tiếp theo mặt không chút thay đổi nhìn Giản Vô Tranh không nói lời nào.

Giản Vô Tranh đè gân xanh trên trán, nghĩ thầm cậu muốn cười tôi thì cứ cười, bày đặt giở cái mặt cứng đờ đó cho ai coi. Vì vậy tức giận trừng mắt liếc Khiêm Tử, đi tới bên cạnh nhìn ngực y lộ ra tầng tầng băng vải, nói với cô bé ý tá: "Cậu ta trước đó ngã xuống sông, vết thương chạm qua nước, không bị nhiễm trùng chứ?"

Cùng người khác đánh nhau bị chém thành cái dạng này rồi còn bị ném xuống sông?! Cô bé y tá nghe thấy lời Giản Vô Tranh nói thì hoảng sợ liếc mắt nhìn đối phương, trong lòng vì vết thương trên người Vương Tử Khiêm ảo tưởng ra vô số loại cảnh tượng, sau đó lắp bắp nói: "Không có, à không, là có nhiễm trùng một chút, không, dù sao cũng đã bôi thuốc, chỉ cần trong khoảng thời gian này kiên trì thay thuốc đừng để chạm nước sẽ không sao."

"Ừ." Giản Vô Tranh gật gật đầu, cười xấu xa đưa tay ấn chỗ ngực bị thương của Vương Tử Khiêm, nhưng khi còn chưa kịp đụng tới quần áo đã bị Khiêm Tử cầm lại cổ tay."

"Vô Tranh." Vương Tử Khiêm thấp giọng gọi một tiếng, trong mắt lộ ra chút ý cười.

Phát hiện cô bé y tá đang nhìn hai người sững sờ, Giản Tam Sinh một bên vội hô một tiếng, nói: "Cô bé này, chú nghe khẩu âm con cũng không giống người địa phương?"

"À, đúng vậy, con là người Liêu Ninh." Cô bé y tá nghe được câu hỏi thẹn thùng cười cười, sau đó thu dọn băng gạc cùng nước thuốc, nói với ba người: "Được rồi, mọi người có thể trở về, nhớ kỹ đúng thời hạn đến thay thuốc."

Ừ một tiếng, Giản Tam Sinh đưa mắt ra hiệu với hai người, liền dẫn đầu ra ngoài, Giản Vô Tranh cùng Vương Tử Khiêm liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng đi theo ra cửa.

Thấy hai người đều đã theo lên, Giản Tam Sinh không khỏi thở phào một hơi, nói: "Hai cái đứa xú tiểu tử này, không biết nhìn địa điểm thời gian chút, còn ở đó liếc mắt đưa tình, không sợ dọa con gái nhà người ta à."

"A, Nhị ca anh là hâm mộ đố kỵ chứ gì, lần sau anh mang Nhị tẩu theo không phải được rồi sao." Tiểu tổ tông vẻ mặt không sao cả, ngược lại cười nhạo Giản Tam Sinh.

"Ta phun, cái thằng ranh con này......"

Vương Tử Khiêm yên tĩnh đi theo bên cạnh, nghe hai anh em nhà này cãi cọ, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu. Nhưng không chờ y nghe xong đối thoại của hai người, lại chợt cảm giác được thân thể một trận cương ngạnh, phảng phất như bị thứ gì đó trói trụ vậy, khiến y không cách nào tiếp tục đi về phía trước.

Chậm rãi quay đầu lại, hai tròng mắt đen nhánh của Vương Tử Khiêm dần dần che kín huyết hồng, y nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn cách đó không xa đưa lưng về phía mình, đang ngồi trên ghế đá, cùng một cô bé chơi đùa, lạnh lùng mở miệng nói: "Có việc gì thế."

Thanh âm Vương Tử Khiêm mặc dù trầm thấp, nhưng chẳng may may lọt vào tai người đàn ông khôi ngô kia. Người đàn ông cũng không đáp lời, chỉ vươn một tay làm một động tác kỳ quái mà phức tạp, Vương Tử Khiêm nhất thời cảm giác hai đùi như rót chì. (Đây là một cách khổ hình thời xưa, rót chì hoặc rót thiếc đun nóng)

Y cúi đầu quả nhiên dưới chân đang giẫm vào trong một trận thế hình tròn dùng nhánh cây tiện tay vẽ thành, mép trận có một con kiến nhỏ đang không ngừng bò quanh vòng tròn nọ theo quy luật.

Phía trước Giản Vô Tranh cùng Nhị ca ầm ĩ chợt phát hiện Khiêm Tử không đi theo, vội quay đầu nhìn lại, thấy đối phương đang đứng đó cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, liền gọi: "Khiêm Tử?"

Nghe được tiếng kêu, Vương Tử Khiêm ngẩng đầu nhìn Giản Vô Tranh, dừng vài giây, liền nhấc chân bước ra khỏi vòng kia.

Giản Vô Tranh thấy y đi tới bên cạnh mình, trong mắt có một mạt sắc đỏ tiêu tán, lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Vương Tử Khiêm cũng không trả lời, chỉ lắc lắc đầu, nói: "Đi thôi."

Hoài nghi nhìn đối phương trong chốc lát, Giản Vô Tranh quay đầu nhìn, phát hiện Nhị ca đã đi rất xa, liền không truy cứu nữa, vội vàng kéo Vương Tử Khiêm đuổi theo.

Trở về gia đình tạm thời tá túc, Hoắc Tam Nhi đã mang theo đám người Quách đầu to trông xe quay lại. Giản Tam Sinh nhìn sắc trời còn sớm, liền nói đến quán mỳ phía đông đầu thôn uống chút rượu, ăn bát mì thịt trước, thả lỏng thư giản. Dù sao bọn họ đồ đạc bọn họ mang ra được lần này rồi thì một khoảng thời gian sẽ không cần phải xuống đất nữa, vả lại mọi người nhiều ít đều bị thương, Quách Đầu To cùng Tiểu Tề nghẹn nín trên xe suốt, chưa từng ăn gì cho ra hồn.

Mọi người hợp kế, bật người buông đồ đạc kéo nhau đến quán mỳ. Tới rồi vừa nhìn, người rất đông, ăn mỳ uống rượu ba hoa, phần lớn đều là hành nghề như bọn họ.

Quán mì nhỏ trong núi này không có những thứ như phòng thượng hạng, Giản Tam Sinh không thể làm gì khác hơn là chọn một bàn lớn gọi mọi người ngồi xuống. Gọi vài bình rượu xái, thêm vài bát mì cùng dưa cải, mọi người một bên cắn hột dưa một bên bắt đầu tán gẫu.

Quách đầu to trong miệng nhai hột dưa, mập mờ không rõ nói: "Nhị gia, các anh không phải cùng người nhà họ Liêu đi vào sao, thế nào mà không thấy bọn họ đâu nữa?"

"Hừ! Liêu gia gì chứ." Ngũ Lôi bĩu môi, "Đều không phải thứ tốt lành gì."

Giản Tam Sinh cũng khoát tay áo: "Đừng nói tới bọn họ nữa, chia chút đồ rồi để cho bọn họ đi. Cái thứ chân ngoài dài hơn chân trong đó, ta lần sau còn hợp tác với bọn chúng nữa, cho mấy thứ trong mộ cắn chết ta đi!"

Tiểu Tề nhìn Nhị gia bộ dáng không muốn nhắc nữa, vội nói sang chuyện khác: "Nhị gia à, lần này đồ đạc lấy được từ trong đó không ít à, trở về có thể chia nhiều hơn chút không?"

Nghe thế, Giản Tam Sinh vui vẻ cười mị mắt, chỉ chỉ Tiểu Tề nói: "Thằng nhóc kia, chà, dạo này tinh ranh....."

Đang nói, Giản Tam Sinh chợt cảm giác có người từ bên cạnh anh lướt qua, liền vô thức nhích về phía trước, lại không ngờ rằng Vương Tử Khiêm bên cạnh bỗng dưng khoát tay bắt được cổ tay người nọ. Giản Tam Sinh cúi đầu xem xét một chút, phát hiện tay người nọ đang từ trong túi anh rút ra, trên tay còn cầm xấp tiền của anh.

Giản Tam Sinh nhất thời hỏa khí phừng lên, tâm nói cư nhiên có người dám trộm đồ của Giản Nhị gia anh, nhìn lại, đã thấy người nọ đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn Vương Tử Khiêm, liền sững sờ ngơ ngác đứng đó.

Bị cầm cổ tay Lăng Mộ Dương chẳng chút để ý mình trộm đồ bị túm, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Vương Tử Khiêm hồi lâu. Hắn sống đến chừng này tuổi rồi, chưa từng có ai có thể nhìn thấy quá trình trộm cắp của hắn, đừng nói chi là có thể bắt lấy tay hắn, song người trước mặt lại có thể đơn giản như thế, mặt không đổi sắc chế trụ hắn. Khiến hắn không tự chủ được bắt đầu quan sát tướng mạo người này, sau đó khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, thấp giọng kinh ngạc nói: "Thất sát tinh hạ phàm......? Không đúng, ngươi là!"

Truyện Chữ Hay