Edit: Boringrain
Một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ở ngoại ô Bắc thành.
Ngồi trong xe, Thủy Băng Tuyền cụp rèm mi dài, che những cảm tình phức tạp nơi đáy mắt.
“Thiếu phu nhân!” Hồng Hồ vén rèm xe gọi vào.
Nàng mím môi, rồi đứng dậy bước xuống, nheo mắt nhìn phần mộ trang nghiêm phía trước.
Cởi áo choàng, nàng thong thả cất bước đến trước bia mộ. Ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng trên môi nàng cũng nhoẻn nụ cười nhợt nhạt. Thiên Hợp, chàng có khỏe không? Có lẽ lúc này chàng đã sớm đầu thai chuyển thế, chẳng còn vương vấn nơi đây nghe những lời lảm nhảm trong lòng thiếp nữa rồi.
Mãi lâu rồi thiếp vẫn không dám đến thăm chàng, e sợ lại thả mình trong những hồi ức đau thương, chàng hiểu cho thiếp chứ?
Thủy Băng Tuyền từ tốn ngồi xuống, bàn tay trắng noãn dịu dàng vuốt ve những chữ viết khắc trên bia mộ.
Thiên Hợp, như chàng mong muốn, thiếp đã sống rất tốt, nhưng giờ đây, thiếp rất rối lòng.
Khẽ nhắm mắt, lòng nàng lại cất lên tiếng gọi: Thiên Hợp, thiếp nên làm gì đây? Chàng hãy cho thiếp biết, thiếp phải làm sao bây giờ?
Tình cảnh của Trữ Thiên Khang và Giang gia lúc này, thiếp thật sự không biết phải làm sao cho thỏa.
Trước kia, vì chàng, thiếp có thể dốc toàn lực tương trợ Trữ Thiên Khang khi hắn cần. Nhưng hôm nay, thiếp đã có những mối bận lòng của riêng mình. Tiểu Miêu là đứa con thiếp nguyện sinh vì chàng, là cốt nhục thiếp thương yêu bằng cả sinh mệnh. Giang Dĩ Bác yêu thiếp không kém gì tình yêu của chàng, thiếp cũng yêu người đó nhiều như yêu chàng vậy. Cả hai đều là những người quan trọng nhất trong đời thiếp.
Thiếp biết chọn thế nào đây?
……………..
Vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa trời đêm, rót lên vạn vật lớp màn trắng như dải lụa mềm, lượn lờ giữa những đình các xa hoa của Giang phủ, mái ngói lưu ly thoạt ẩn thoạt hiện trong sương trắng, lấp lánh phản chiếu ánh trăng mờ.
Màn đêm buông xuống tự bao giờ, mà cả không gian đều chìm trong an tĩnh.
Thủy Băng Tuyền vào phòng, thấy Giang Dĩ Bác tựa vào thành giường nhắm mắt dưỡng thần, bất giác hé môi cười.
Nàng nhanh chóng vòng ra sau bình phong thay áo ngủ, rồi lên giường dựa vào lòng hắn, khẽ thở dài.
“Nương tử…” Giang dĩ Bác không mở mắt, nhưng hai tay đã quàng qua người nàng, ôm thật chặt.
“Dĩ Bác, thiếp không muốn cược!” Bàn tay nàng vô thức vẽ vòng trên khuôn ngực hắn. Mấy ngày nay, đã có tin đại quân Trữ Thiên Kỳ áp sát Nam cảnh. Đúng như Trữ Thiên Kỳ suy tính, Trữ Thiên Khang đã rút binh công thành đi trợ giúp Tam vương. Nàng thực sự không muốn nhúng tay vào cuộc giao tranh này, bởi lòng người khó dò, nàng không thể đặt lòng tin vào Trữ Thiên Khang..
Nhưng không tham chiến, thì Giang gia và Bắc cảnh…?
Nàng không thể ích kỷ cùng Tiểu Miêu và Giang Dĩ Bác rủ bỏ mọi trách nhiệm trên vai, lẩn tránh hèn nhác. Nàng có con dân Bắc cảnh, Giang Dĩ Bác có trên dưới Giang gia, là gánh nặng, là mối lo không thể phớt lờ.
Có lẽ trái tim đã quen với những ngày tháng hạnh phúc nhàn tản, đến mức ý nghĩ trốn chạy cứ trỗi dậy trong đầu nàng…
Giang Dĩ Bác mở mắt, đôi đồng tử đen láy chứa đựng sự quyết đoán: “Ta đã sắp xếp cho Hồng Hồ ngày mai đưa Tiểu Miêu lên Vô Cực sơn.”
Hắn nghĩ, mình có thể từ bỏ Giang gia, nàng cũng có thể vì hắn mà bỏ mặc Bắc cảnh, cả nhà quy ẩn, né tránh sự đời. Nhưng hắn biết, nếu làm vậy, sau này nàng nhất định sẽ hối hận. Tránh để nàng phân vân khó xử, hắn sẽ quyết định thay nàng.
Thủy Băng Tuyền mở bừng mắt, ngẩng nhìn Giang Dĩ Bác, hai người đối diện nhau một hồi, không nói nhiều lời mà như hiểu trọn tâm tư của đối phương.
“Tuyền Nhi, đến nước này, không còn là chuyện chúng ta có muốn hay không nữa.”
Thủy Băng Tuyền nhắm mắt lắng lại những tâm tình phức tạp, mãi sau mới thở dài: “Đành vậy.” Đã không thể tránh chi bằng đối mặt giải quyết gọn một lần. Dẫu không ai nói trước được kết quả sẽ ra sao.
“Để Hồng Hồ và Hắc Bạch hộ tống Thu Nhi và Tiểu Miêu tạm lánh lên núi một thời gian cũng được. Cho cả bốn đứa trẻ kia theo cùng nữa.” Nghĩ phải xa Tiểu Miêu, lòng Thủy Băng Tuyền như quặn lại. Giang Dĩ Bác không nói gì, nhưng sắc mặt cũng lộ rõ căng thẳng.
Nàng ôm thắt lưng Giang Dĩ Bác, dúi đầu vào hõm cổ hắn nỉ non: “Dĩ Bác…”
“Yên tâm đi, có ta ở đây!” Giang Dĩ Bác quàng tay qua lưng, siết nàng vào lòng, dịu dàng kiên định nói.
Thủy Băng Tuyền nhắm mắt, vẫn nghe trong lòng có nỗi bất an mơ hồ. Lần này, nàng đánh cược lòng người một phen.
………..
Sớm tinh mơ, Thủy Băng Tuyền đứng tiễn Thu Nhi và Tiểu Miêu. Nhìn thằng bé vẫn còn đang cuộn tròn say ngủ, đầu mũi nàng xon xót, không nỡ rời xa.
“Tiểu thư yên tâm, Thu Nhi nhất định sẽ chăm sóc cho thế tử thật tốt!” Thu Nhi trịnh trọng hứa.
“Ta tin ngươi.” Thủy Băng Tuyền dằn lòng, cười nói.
“Đồng Nhi, Thanh, Bạch, Huyền, Chu.” Thủy Băng Tuyền quay đầu, nghiêm mặt gọi bốn đứa trẻ đứng ở hai bên xe ngựa và Đồng Nhi đứng chếch bên cạnh.
“Dạ, phu nhân!”
“Ta giao tiểu thiếu gia cho các ngươi, các ngươi phải theo sau bảo vệ thiếu gia, biết chưa?”
“Dạ”
Đồng Nhi ngước nhìn Thủy Băng Tuyền, khẳng khái đáp: “Nhất định”
Thủy Băng Tuyền gật đầu hài lòng, Tiểu Miêu có chúng bầu bạn sẽ không quá cô đơn, nhanh thôi, nàng sẽ đến đón con về.
“Đi đi!” Giang Dĩ Bác tới phía sau ôm Thủy Băng Tuyền, trầm giọng ra lệnh.
Hồng Hồ và Hắc Bạch nhảy phốc lên xe, quất roi giục ngựa…
“Yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng đón con về.” Giang Dĩ Bác nhẹ giọng an ủi, nhưng đáy mắt thoáng chút ảm đạm.
Thủy Băng Tuyền ngẩng nhìn hắn, bình tĩnh gật đầu: “Chàng cũng xuất phát đi.”
Giang Dĩ Bác bèn phất tay ra hiệu cho Vô Tâm và Vô Hình dắt ngựa tới trước cổng.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, rồi ngoái đầu chăm chú nhìn Thủy Băng Tuyền, thiên ngôn vạn ngữ, lại chẳng cần nói lời nào.
Dõi theo bóng Giang Dĩ Bác khuất dần, Thủy Băng Tuyền dặn lòng phải tin tưởng hắn sẽ vì nàng mà tự bảo trọng bản thân, bởi nàng vẫn luôn ở đây đợi hắn quay về.
“Thiếu phu nhân.” Đại chưởng quầy và Hoa Cô đứng sau Thủy Băng Tuyền cất tiếng dò hỏi.
“Đi phủ nha thôi.” Nếu chạy không thoát, đành quay đầu đối mặt vậy.
……..
Chẳng mấy chốc, mùa đông năm nay đã bước vào giai đoạn khắc nghiệt nhất. Đêm nằm một mình trên giường, cái lạnh thấu xương tràn vào da thịt, khiến nỗi nhớ chồng con càng thêm khắc khoải trong lòng Thủy Băng Tuyền.
Không có họ bên cạnh, nàng như một cái xác trống rỗng vô hồn.
Tiểu Miêu đã bình an đến Vô Cực sơn, còn Giang Dĩ Bác ra tiền tuyến giúp đỡ Trữ Thiên Khang hai tháng nay chưa về. Cũng may, tin tức của hắn nàng vẫn thông suốt.
Trữ Thiên Khang và tam vương liên thủ, Trữ Thiên Kỳ cũng không chiếm được thế thượng phong.
“Vương phi, ngoài tường thành có rất nhiều dân chạy nạn, phải làm sao đây ạ?” Chất giọng to trầm của Thân tướng quân kéo Thủy Băng Tuyền về với thực tại.
Ánh mắt nàng nhàn nhạt quét xuống bên dưới, lướt qua Trữ Hy và Cao Nho An, rồi dừng lại chỗ Thân tướng quân vừa sốt sắng lên tiếng.
Trữ Hy trầm ngâm, hiện cả vùng Bắc cảnh đều đã được phong tỏa, kể ra thì cũng phải khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của nàng. Nhờ tường lũy kiên cố, chỉ cần cửa thành còn đóng, quân địch khó mà công thành.
Đôi mắt phượng của Thủy Băng Tuyền ánh lên tia sắc lẻm: “Truyền lệnh ta, đuổi hết đi.” Trong số dân tị nạn này đầy rẫy mật thám, nàng cũng không muốn làm thánh nhân, lo cho muôn dân Bắc cảnh là đủ lắm rồi.
“Chuyện này…Dạ!” Thân tướng quân nghe lệnh thì ngần ngừ đôi chút, nhưng vẫn tuyệt đối phục tùng.
“Cao tiên sinh, sắp đến cuối năm, ngươi và Trữ quận vương lo phụ trách việc ăn mặc của dân chúng, thống kê số người cần được cứu tế.” Đất hoang chỉ vừa được khai khẩn, bên ngoài lại chiến hỏa liên miên, lương thực chưa thể thu hoạch, dân chúng vẫn phải sống dựa vào bạc của phủ nha chu cấp.
“Dạ.”
“Các ngươi lui cả đi!” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt phất tay.
……………
Thời gian như nước chảy, vội vã trôi đi. Chớp mắt tháng chạp đã đến. Tuy giao thừa còn cách không xa, nhưng vì chiến tranh, cả Thanh Lăng vẫn chìm trong loạn lạc, dân vùng chiến chạy nạn tản mác khắp nơi.
Thủy Băng Tuyền đứng dậy đưa mắt ra bên ngoài, cành lá đung đưa trong cơn gió bấc lạnh giá.
Hôm nay đã là mùng tháng chạp, chỉ hai mươi mấy ngày nữa thôi là năm mới lại đến. Dĩ Bác và Tiểu Miêu đều đi khỏi, một mình nàng đối diện với cả Giang phủ khổng lồ, cô đơn, quạnh quẽ.
Xế chiều, mưa tuyết nổi lên, hoa tuyết bay phất phới, một cảng tượng đặc trưng của mùa đông phương Bắc, gió lạnh cành rung, vạn vật khoan thai mà yên ả. Chìm trong cái thế giới trắng xóa một màu này, đến sắc trời cũng trở nên xám xịt buồn bã.
Thủy Băng Tuyền mỉm cười mà lòng nặng trĩu, hóa ra thời gian cũng có lúc dài lê thê dằng dặc đến thế.
Hy vọng qua mùa đông này, cả nhà nàng sẽ lại đoàn viên, hạnh phúc.
Tuyết rơi tròn hai ngày, mặt đất phủ tuyết đến tận đầu gối. Trên những mái hiên cong, còn đọng lại những khối băng trong suốt tinh khiết.
Sớm ra, hạ nhân trong Giang phủ liền hối hả xúc dọn tuyết đi.
Thủy Băng Tuyền khoác chiếc áo choàng tinh xảo, mặc cho gió lạnh lùa vào mặt, chăm chú ngắm tuyết đầy sân…
“Thiếu phu nhân, Cung công tử cầu kiến.” Bỗng có gã hạ nhân vội vã chạy vào bẩm báo.
Cung Thác? Thủy Băng Tuyền nhếch môi cười nhạt: “Mời hắn vào phòng khách” Cung Thác có thể rảnh rỗi đến gặp nàng, chứng tỏ chiến sự ở tiền tuyến đã có chuyển biến mới.
Cung Thác ngồi đợi trong đại sảnh, nhác thấy Thủy Băng Tuyền, bèn đứng dậy chắp tay chào: “Giang phu nhân!” Lòng thầm nghĩ, phong thái của nàng vẫn hệt như khi trước.
“Cung công tử, mời ngồi!” Thủy Băng Tuyền kéo áo choàng xuống, nhàn nhạt nói.
Nhấc chén trà nóng, nàng tinh tế phẩm một ngụm rồi cất tiếng: “Cung công tử sao lại trở về Bắc cảnh?” Nửa năm chiến sự, hẳn hắn cũng vô cùng bận rộn?
Bên môi Cung Thác nhếch lên một nụ cười thâm thúy: “Vì sao tại hại lại quay về, hẳn phu nhân cũng biết rõ.”
Thủy Băng Tuyền nheo mắt: “Đã vậy, Cung công tử chắc cũng biết câu trả lời của ta. Cớ chi còn tốn công một chuyến?”
Đáy mắt Cung Thác lóe lên một tia sáng: “Bắc vương phi trước chỉ muốn bảo vệ Bắc cảnh, nhưng nay còn muốn bảo vệ cả Giang gia!”
“Vậy thì sao?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày.
“Người đã không còn là Bắc vương phi, người cho rằng Khang Vương còn có thể xem người là Thất tẩu ư?” Ánh mắt Cung Thác dán chặt vào mặt nàng, hy vọng có thể nhìn ra chút biến hóa từ gương mặt ấy.
“Ta đã không còn là Bắc vương phi khi trước. Nhưng việc ta từng là Bắc vương phi, không ai có thể chối cãi được. Đối với Khang Vương, chí ít ta có thể dựa vào chút tình xưa nghĩa cũ mà cược cho hắn một lần. Còn Tam Vương? Thứ cho ta nói thẳng, đến gặp mặt còn chẳng được mấy lần.” Thủy Băng Tuyền thẳng thắn nói.
Cung Thác nhăn trán, cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi ngẩng lên: “Bắc cảnh có thể cắt cho người, mãi mãi thuộc về người!”
Thủy Băng Tuyền đặt chén trà xuống: “Mời Cung công tử về cho!”
Cung Thác đứng dậy, thoáng nhìn người trước mặt, buông lời: “Dã tâm của Khang vương bao lớn không phải người không biết, người cho rằng hắn sẽ để Giang gia tồn tại uy hiếp đến bản thân ư? Để cưới người, Giang Dĩ Bác sẵn lòng chu cấp quân lương cho Khang vương, còn Khang Vương vì đạt thành đại nghiệp, dễ dàng bán người cho Giang Dĩ Bác. Nhưng đến một ngày ngồi vững ngai vàng, kết cục của Giang Gia thế nào, người thật sự không lo lắng ư?”
“Tấm lòng của Cung công tử ta xin ghi nhận, người đâu, tiễn khách.”
“Cáo từ, hy vọng người cẩn thận cân nhắc đề nghị của Cung mỗ!” Cung Thác khom lưng chào, thái độ không kiêu không hèn thẳng bước rời đi.
Nụ cười trên mặt Thủy Băng Tuyền tắt ngấm, thay vào đó là gương mặt băng giá, đôi mắt phượng hẹp dài, trong trẻo, lạnh lùng.
Trữ Thiên Khang, đừng khiến ta phải thất vọng…