Lý Giai đi ra ngoài chuẩn bị thật tốt bữa sáng, sau đó quay về phòng dỗ dành mãi mới có thể đem Tiểu Văn từ trong chăn kéo ra ngoài, kết quả cái miệng nhỏ nhắn của nàng vẫn là đang chu lên, Lý Giai gặm gặm khuôn mặt Tiểu Văn, "Được rồi, đừng mất hứng, đêm nay ta sẽ tiếp tục dạy ngươi có được không ?" (thật là một cô giáo nhiệt tình a =)) )
"Hảo." Tiểu Văn vừa nghe, lập tức ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, sau đó nàng suy nghĩ cẩn thật một chút, sau khi suy nghĩ cân nhắc lại bĩu môi lắc đầu nói, "Bất hảo, Giai Giai thật xấu." Đêm nay tiếp tục dạy, thế nào tự mình cũng sẽ bị Giai Giai gắt gao khi dễ, khẳng định so với kết quả tối hôm qua cũng như thế, Giai Giai thật xấu.
"Vì sao bất hảo?"
Tiểu Văn cúi đầu không nói, Lý Giai liền đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng cù léc Tiểu Văn, "Nói mau, vì sao bất hảo?" Tiểu Văn nhột cười "khanh khách", giãy dụa muốn chạy trốn khỏi ma trảo của Lý Giai, lại bị Lý Giai gắt gao ôm lấy, nàng không thể làm gì khác hơn là đành lấy hai tay nhỏ bé che lại gương mặt ửng đỏ của mình, nói "Không nói a, xấu hổ, xấu hổ, Giai Giai không biết xấu hổ a."
Lý Giai buồn cười giật hai tay nhỏ bé của nàng ra, xoa xoa cái cằm Tiểu Văn, "Nguyên lai Tiểu Văn nhĩ ta không biết xấu hổ a !" Tiểu Văn vỗ vỗ quai hàm của mình ngẫm lại, nhíu lại đôi chân mày đáng yêu, "Không đúng, Giai Giai không phải không biết xấu hổ, Seven mới đúng, hừ!"
"Vậy ngươi còn cùng Seven học mấy thứ bất hảo a!" Lý Giai bất đắc dĩ nở nụ cười, hai người kia thực sự là oan gia. Không nghĩ tới Tiểu Văn lại có thể mạnh dạn hùng hồn nói, "Học thì học, nàng đáng ghét thì đáng ghét, ta còn muốn cùng nàng học nhiều nữa, sau đó có thể một ngày nào đó trọn vẹn nắm Giai Giai trong tay, Giai Giai là của một mình ta !" Vừa nói vừa nắm tay lại thành quyền, một bộ dáng dấp sôi sục ý chí chiến đấu, động tác kia khiến Lý Giai bật cười ha ha, tranh thủ nâng khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Văn, ra sức hôn nàng một cách nồng nhiệt, vô cùng yêu thương, Tiểu Văn quả thực khiến Lý Giai vui vẻ, chỉ cần là vùng Tiểu Văn cùng một chỗ, tâm tình sung sướng của Lý Giai sẽ như lũy thừa tăng lên cực nhanh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.Khi dùng bữa sáng, Lý Giai phát hiện Tân U cùng Seven đều như nhau nhắm nửa mắt, tựa như du hồn, còn không thì lại ngáp liên tục, vì thế liền thuận miệng hỏi một câu "Hai người các ngươi làm sao vậy ? Tối hôm qua không ngủ tốt sao ?"
"Tối hôm qua ngủ quả thực muộn, một mực.... A a a!!!" Seven còn chưa nói xong đã kêu thảm một tiếng, miệng mở rộng thống khổ, biểu tình đau đớn nhu thuận tự xoa lấy vết thương mà Tân U hung hăng nhéo trên lưng nàng, đối với Tân U lên tiếng, " Bảo bối, ngươi quá độc ác."
"Đáng đời, cho ngươi nói chuyện bậy." Tân U đỏ mặt trừng mắt Seven một cái, đối với Lý Giai xấu hổ cười cười, sau đó tiếp tục cúi đầu chuyên tâm với bát cơm của mình, có trời mới biết các nàng ấy đêm qua đã lăn qua lăn lại đến mấy giờ mới ngủ, tên hỗn đản Seven thực sự là nhẫn tâm hành hạ nàng. Ở dưới giường, Tân U đúng là nữ vương, nhưng tại trên giường, tất cả lại đảo ngược do Seven làm chúa tể, Tân U trong nháy mắt đả đảo vị trí biến thành một tiểu cừu, chỉ có thể "be be" cầu xin lượng thứ. Đêm qua, Seven nhớ kỹ mối thù ban chiều của nàng với Tân U, từ trên xuống dưới, từ trong đến ngoài, hảo hảo trên giường giáo huấn Tân U một trận, khiến cho Tân U sáng nay thiếu chút nữa không bước được xuống giường, đến bây giờ ngữ khí còn mệt muốn chết a.
Lý Giai nhìn Seven len lén nháy mắt ra hiệu với nàng, cũng cúi đầu, cắn môi, nỗ lực không phát ra tiếng cười, thấy hồi lâu không ai lên tiếng, Tiểu Văn ngồi ở trên ghế lắc lắc đầu, ngơ ngác nói "Tân tỷ tỷ, có đúng hay không tối hôm qua Seven khi dễ ngươi. Không cần sợ a, ta giúp ngươi, chúng ta cùng nhau đem nàng đuổi đi, nàng là đúng là một đại phôi đản! Ngươi tái tìm một người tốt như Giai Giai chúng ta cùng nhau ở nha !" Tiểu Văn dừng lại một chút, suy nghĩ một chút, lại vội vàng khẩn trương nói thêm một câu, "Thế nhưng không thể đoạt lấy Giai Giai của ta, nàng là của một mình ta." Nói xong lại còn đưa tay ôm lấy Lý Giai, bày tỏ quyền sở hữu. "Ai, ngươi thật là một hỗn đản vong ân bội nghĩa a, dĩ nhiên lại khiêu khích lão bà của ta đem ta đuổi đi!" Seven tức giận đến phát cáu, lúc này này mới giáo hội nàng cái gì là tình yêu, mà đã bắt đầu đem cả sư phụ đuổi ra bên ngoài, thật sự là người nào có nhẫn cũng không thể nhẫn, không thể chịu được nữa, không cần thiết nhịn nữa, Seven đứng lên cách một cái mặt bàn nhéo nhéo gương mặt Tiểu Văn, Lý Giai vội vã cười đem Tiểu Văn che chở vào lòng mình, Tân U cũng dùng sức nhéo lấy thắt lưng Seven một cái, "Ngươi cùng tiểu hài tử làm sao lại chấp nhặt a ! Ngồi xuống cho ta!"
Seven nhìn nhìn Tân U, ấm ức ngồi xuống, trừng mắt nhìn Tiểu Văn, đột nhiên xấu xa cười, "Hảo, nếu như ngày nào đó ta bị đuổi đi, Giai Giai của ngươi khẳng định sẽ bị lão bà của ta cướp đi, lão bà của ta so với ngươi có mị lực hơn nhiều, ngươi không biết các nàng ấy hai người rất ám muội sao, ngươi thất bại rất thảm ! So với ta còn thảm hơn ! Hừ!"
"Tân tỷ sẽ không đọat Giai Gia của ta!" Tiểu Văn bĩu môi không vui nói.
"Nhất định sẽ thế, Giai Giai của ngươi tốt như vậy, nàng khẳng định sẽ đoạt đi !" Seven hít hít mũi, hung hăng nói.
Tiểu Văn trầm mặc một lúc, cau mày ủy khuất chu miệng, dúi đầu vào trước ngực Lý Giai, rầu rĩ nói, "Tân tỷ tỷ, vậy ngươi có lẽ nên cùng Seven ở chung một chỗ đi a, đừng đuổi nàng đi, nàng cùng với ngươi rất hợp a."
Phốc, mọi người một bàn đều nở nụ cười, Tân U vừa thở dài vừa lắc đầu, bất đắc dĩ nói "Ngươi một tiểu bại hoại a, uổng công ta thường ngày đối tốt như vậy với ngươi, ngươi còn thế với ta." Lý giai nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Tiểu Văn, thực sự nàng không có biện pháp a, cái tiểu ngốc nghếch này, thực sự là bị Seven dạy càng ngày càng tệ a.
Khi làm việc, Lý Giai vô thức nhìn thoáng qua lịch điện tử đặt trên bàn, tâm bỗng nhiên run lên, thần tình ảm đạm, lại sắp đến ngày sinh nhật mẹ nàng, đối với một nữ nhi mà nói, sinh nhật mẫu thân, đừng nói là mua quà, ngay cả một câu chúc sinh nhật vui vẻ cũng không thể nói, Lý Giai thống khổ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại câu nói đương sơ của bố nàng cùng khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Văn, nữ nhi bất hiếu, nàng thật là phi thường bất hiếu.
Thái độ Phụ mẫu Lý Giai vẫn là không giải thích được khúc mắc, nàng vô pháp tha thứ tự mình ngỗ nghịch bất hiếu với phụ mẫu, cũng càng vô pháp theo nguyện vọng của phụ mẫu nàng làm một hiếu nữ, chỉ có thể yên lặng chịu đựng sự dằn vặt đau khổ tâm hồn. Đưa tay chạm vào điện thoại trong túi, Lý Giai thật thở dài, đã qua thời gian lâu như vậy, có hay không nàng hẳn là nên thử cấp lại cho gia đình nàng một cuộc điện thoại ? cho dù là bất năng đạt được thông cảm, tối thiểu còn có thể biết được phụ mẫu có khỏe mạnh hay không. Lý Giai do dự thật lâu, chính là vẫn không thể gọi điện thoại, bởi vì có thể sau khi gọi điện, sẽ lại giống như kết quả lần trước không nhịn được khóc, nàng không muốn vì thế mà ảnh hưởng đến công việc, trong công ty còn có rất nhiều ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm, đang chờ nàng để bới móc, hiện tại không phải là thời gian để nàng phân tâm.
Hơn nữa để về nhà rồi giải quyết. Lý Giai trong lòng yên lặng nghĩ, sau đó cúi đầu, tiếp tục nỗ lực chuyên tâm công việc. Theo lời Tân U thì, muốn để người khác công nhận mình, phương thức duy nhất là phải nỗ lực, Lý Giai đã quyết tâm, nhất định phải để những người chê trách sau lưng nàng biết rõ, nàng không chỉ có vận may.