Tôi là sản phẩm của người, giữa chúng ta tựa như có một sợi dây liên kết rõ ràng, bởi vì tôi là một phần của người, mà người lại chính là tôi, một mảnh nhạc
Lễ cưới diễn ra êm xuôi, tất cả đều vui vẻ, Laya sau khi đến gặp Emma gởi đến cô lời chúc mừng, cũng mặc kệ gương mặt cứng nhắc của Emma khi thấy Ivan liền rất nhanh rời đi, lại đến gặp Jame đang bị vây quanh bởi các thương nhân khác, Laya yên lặng ở một bên đợi nhưng sau một lúc thì ngẩng đầu, nhìn đến Ivan, khẽ nhún vai: "Chắc có lẽ không cần nữa, chúc mừng một người cũng như hai người rồi"
"Tôi không ngại chờ"
Laya hiếm có nhướn mày, hơi mỉm cười: "Thật sự không cần mà".
Đợi đến lúc cô quay lưng bước đi thì Jame lại gọi đến, Laya vẫn thành thật quay lại, mỉm cười nhìn Jame: "Đã lâu không gặp, chúc mừng anh"
Jame nhìn đến Laya ở trước mặt mình, còn có một người đàn ông khác ở bên cạnh cô, gật đầu: "Thấy em như hiện tại, anh an tâm rồi, cảm ơn em đã đến dự lễ", sau đó đưa tay vỗ nhẹ bên vai Laya, chân thành nhìn cô: "Cảm ơn em"
Laya mỉm cười thật tươi, gật đầu: "Cảm ơn anh, không làm phiền anh nữa, em trở về, chờ buổi tiệc chính", cô hạ mắt, quay đầu bước đi, thở ra một hơi dài, khẽ khàng thì thầm, rồi lại mỉm cười: "Như vậy là tốt rồi"
Ivan ở một bên, kéo lại Laya vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô: "Laya, nhìn tôi đây này, tôi ở đây"
"Ừ, nhìn anh"
Lễ vừa xong, Gray cùng Olivia liền đòi rời đi, mà lần này cả Aiden, Lilian và Chloe cũng đi theo cùng đến dinh thự nơi Laya, Ivan và Gray đang ở dưới yêu cầu của Gray và sự cho phép ngầm từ Ivan.
Thời điểm xe dừng, mọi người chuẩn bị kéo nhau vào nhà thì một người với quần phong cách biển giản dị đi ra cùng với xe lăn phía trước.
Gray và Olivia tựa như đã quen nên cứ như vậy đi vào trong, Aiden thì yên lặng một bên đứng nhìn, hai tay nắm chặt, còn Lilian cùng Chloe thì lại khó hiểu nhìn qua, Chloe khoanh tay, nhướn mày, bĩu môi: "Ỷ mình giàu, đến đi cũng không thể tự mình đi rồi"
Ivan đứng yên ở bên cửa xe, liếc nhìn qua Chloe, rồi lại tiến đến, cúi người cởi ra đôi giày cao gót của Laya, đưa qua cho Owen, sau đó bế cô qua, nhẹ nhàng đặt vào xe lăn, xoa nhẹ mái tóc cô, hôn lên trán: "Tôi có một chút việc, bốn ngày sau sẽ về, ở nhà ngoan, tôi mua bánh về cho em"
Sau đó nhìn qua ba người, rồi lại nhìn Aiden: "Làm phiền mọi người để mắt đến Laya nhà tôi một chút rồi, hy vọng mọi người tận hưởng thời gian còn lại ở đây, thầy Eli chiều sẽ qua cùng.
Mọi thứ cần cứ nói với quản gia Owen, ông ấy sẽ hỗ trợ bằng hết khả năng.
Xin phép"
Người cũng đã rời đi, Laya nhìn lên về phía ba người, mỉm cười: "Cứ tự nhiên như ở nhà, mọi người đưa chú Owen kích cỡ áo quần, chú ấy sẽ chuẩn bị đủ, hoặc nếu ngại, có thể nhờ Gray hoặc Olivia, hai người bọn họ đều có xe để đi lại..
còn tôi thì, chẳng giúp gì được rồi haha, mời vào mời vào"
Bọn họ đi vào, Owen mới đẩy Laya đi cùng, Lilian vẫn là một cô gái nhỏ, nhịn không được, cắn môi lo lắng hỏi: "Chân của chị, làm sao vậy?"
Laya nhìn sang cô, rồi lại nhìn về phía trước: "Tôi bị tai nạn, sau đó thì không còn tốt nữa, thỉnh thoảng chân sẽ mất cảm giác, không đi được"
"Nhưng còn láy xe..
Em xin lỗi.."
"Xe của tôi là chuyên dụng, nên không mấy lo lắng, vả lại thường thì sẽ có người láy.."
Owen nhịn không được, vẫn là chen vào một câu: "Trước đó cũng không như bây giờ, cô chủ làm tôi thất vọng quá, cũng may cậu chủ quyết định sang đây cùng với cô"
Laya khó tin xoay người nhìn lên Owen: "Chú, con cũng có thể tự lo cho mình mà"
Owen nhướn mày nhìn cô, khẽ bĩu môi rồi lại không nói gì, mọi người đều bước vào, chỉ có Lilian vì câu trả lời của Laya mà khẽ thẩn thờ, sau đó giật mình, nhìn đến Aiden nhịn không được vẫn là xoay đầu, nhìn xuống Laya, rồi lại bị Chloe quấy nhiễu.
Cô gái nhỏ khẽ chau mày, cắn môi, đuổi theo, chen vào giữa Chloe và Aiden.
Bởi vì chân Laya bất tiện nên cô chỉ ở lầu một, còn lại mọi người đều lên lầu hai.
Mỗi lần đi xuống lầu, Aiden sẽ thấy Laya ở đâu đó trong nhà, nhưng vẫn chỉ ở trên xe lăn.
Một lúc lâu sau đó, Aiden nhẹ nhàng ngồi xuống ghế ở phòng khách trong lúc Laya đã nghiêng nhẹ đầu sang một bên mà ngủ mất bên cửa sổ chấm đất cùng ánh nắng chói chang của chiều tà phía sau lưng.
Tóc cô nhẹ lay động bởi gió được tạo ra từ cánh quạt, trên người chỉ mặc áo lụa trắng, trên chân lại được thay bằng chiếc mền dầy, trong thật ấm áp, bình yên, cũng thật ngây ngô.
Aiden kiềm chế không được mà nhẹ nhàng thở ra, lòng cũng cảm thấy nhẹ bẫng, ánh mắt nhìn Laya cứ một giây lại thêm khắc sâu, thêm trìu mến, khóe miệng nhìn không được mà khẽ cong.
Một lúc sau, Laya mở mắt, lại chớp thêm vài lần để nhìn rõ xung quanh, người cũng cử động một chút thì bắt gặp phải ánh mắt Aiden đang nhìn mình, gương mặt cưng chiều, ấm áp khẽ điểm lên nét cười, ánh nắng muộn nhẹ chạm lên từng đường nét trên gương mặt điển trai ấy khiến cô cảm thấy mình như đang nằm mộng.
Aiden khoanh tay ở trên ghế, đầu tựa qua một bên khiến cho mái tóc hơi xoăn của anh cũng mất trật tự một chút khiến Laya nhịn không được khẽ bật cười.
Mà Aiden cũng thản nhiên không di chuyển, chỉ có lông mày khẽ nhếch, ánh mắt vẫn không tắt đi nét cười, chăm chú nhìn Laya
"Aiden.."
"Đừng nói gì cả, tôi hiểu mà"
Laya khẽ chớp đôi mắt, có chút ngạc nhiên, có chút ngây ngô
"Cho tôi thêm một chút thôi, để tôi ghi nhớ hình ảnh này của em"
Laya bởi vì mấy lời ấy mà giật mình, lại chau mày, đôi mi run rẩy rủ xuống, che đi tâm tình không ổn định của mình, đôi tay nhẹ kéo lại chăn trên đùi, khẽ cúi đầu.
Aiden thu hết mọi hình ảnh kia vào trong tâm trí, hít sâu, ngồi thẳng người, sau đó di chuyển đến trước mặt Laya.
Laya lúc này trong tầm mắt nhòe đi bởi nước mắt thì thấy đôi chân trần của Aiden trước mặt mình, sau đó lại là hai đầu gối anh, sau đó là bàn tay ấm áp, to lớn của anh phủ lên tay cô, còn có ánh mắt chân thành hiếm có ấy, như muốn xuyên thủng tâm trí cô: "Laya à", giọt nước mắt ấy, quá nặng trên sợi mi mỏng manh, cứ như vậy nặng nề rơi xuống, vỡ tan trên tay của Aiden, sau đó từng giọt, từng giọt nối tiếp nhau, thấm ướt tay anh
"Aiden, tôi xin lỗi..
có lẽ, tôi vốn không nên trở về"
"Không phải em bảo, tôi là hy vọng của em sao? Tôi và em, chúng ta cứu vớt tâm hồn nhau, em tạo cho tôi điểm bắt đầu, sau đó còn tận tâm giúp tôi hoàn thiện, vốn chúng ta đã không ai nợ ai"
Laya run rẩy gật đầu, mếu máo, nức nở nói: "Đúng vậy, không ai nợ ai"
Aiden siết lấy đôi bàn tay của Laya, rướn người, trán kề trán, ép Laya nhìn thẳng vào mắt mình.
Aiden nhìn cô với ánh mắt lo lắng, nhưng lại nhịn không được lại mỉm cười: "Laya, em lúc này thật xấu"
Laya bật cười trong nước mắt, lúng túng không biết làm sao, sau đó gục đầu, quệt mũi cùng mắt vào vai của Aiden, vai càng run rẩy mạnh hơn, như vỡ òa, chữ được chữ mất nói: "Nhưng..
A..
Aiden..
thật..
thật đẹp.."
Aiden thở dài, gục đầu vào vai Laya, cảm nhận nắm tay siết chặt của Laya, anh luồn tay mình vào tay cô, sau đó lật nó lại, mười ngón tay đan xen, thì thầm, hôn nhẹ lên mái tóc cô, một cái rồi đến một cái, cảm nhận thân thể nhỏ bé trước mặt tiếp tục run rẩy: "Cảm ơn em..
Tôi thích em, thích Laya lắm, thích em đến điên.
Tôi đã lo sợ, cũng suy nghĩ rất nhiều.
Hôm nay em đã cho tôi đáp án, và tôi chấp nhận, tôn trọng đáp án đó của em
" Aiden..
tôi không "
" Đừng nói..
xin em, vẫn như trước, chấp nhận tôi như em đã từng, đừng thay đổi, giúp tôi có hồi ức về một Laya chỉ là của tôi thôi có được không..
tôi không đủ khả năng để giữ em, cho em điều tốt, cho nên, như vậy là đủ rồi, thật sự quá đủ với người như tôi rồi ", Aiden thở dài, vươn tay ôm lấy Laya vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ cô:" Nếu em làm gì thêm nữa, tôi sẽ lại nợ em mất, mà nợ này, chỉ sợ cả đời cũng không trả hết cho em "
" Nhưng tôi tình nguyện ", Laya rất muốn nói, nhưng cổ họng cô lại nghẽn đặt, đến hít thở cũng đã khó rồi, huống hồ lại là một lời khó nói như vậy:" Xin lỗi, vì mọi thứ "
" Không, Laya không hề có lỗi, đừng tự trách mình, em không làm gì sai ", Aiden ôm lấy gương mặt lấm lem của Laya, nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, sau đó lại hôn nhẹ lên mắt, chóp mũi, lại nhẹ hôn lên môi cô, sau đó trán kề trán, mỉm cười, hai ngón cái vuốt ve má cô, ánh mắt thật ấm áp, tha thiết nói:" Tôi cuối cùng cũng được hôn em rồi "
Laya lại bật cười trong nước mắt, mếu máo nói:" Phạm quy "
" Laya, em có muốn đi dạo không? "
Laya lắc đầu, nhưng Aiden lại luồn tay, ôm bổng cô lên, tiến vào nhà vệ sinh:" Mau lau mặt, bọn họ đều đang đợi em ở sân sau ", nói thì là vậy, nhưng Aiden lại làm hết mọi thứ dù cho Laya có cố gắng né tránh:" Ngoan nào, mau lên còn đi ăn, em không đói à? "
" Ưm..
không "
Dưới cái nắng chiều cùng gió biển, dưới gốc cây cọ to, Aiden bế Laya gương mặt đỏ bừng ra sân sau, nơi Gray cùng Olivia trong bộ đồ bơi hai mảnh quấn vải nữa thân dưới đang cố nhét thêm đồ ăn vào miệng, Lilian thì hào hứng trong bể bởi sát bờ biển, trên tay còn có một xâu thịt, tay kia đang cầm điện thoại gọi cho Vince, tình cờ xoay người thì thấy anh cùng Laya nên hơi bất ngờ, sau đó giơ tay gọi:" Mau đến, không thì chị Gray và Olivia lại ăn hết đồ ăn "
Olivia cùng Gray nhìn qua, lại như không thấy chỉ cảm thán với cái miệng đầy mở trong lúc Aiden đang đặt Laya xuống cái ghế dựa thoải mái dưới tán cây gần bể bơi:" Tớ không ngờ thầy lại phải là người cầm tay của Emma trong hôn lễ của cô ta, tôi cứ thắc mắc không thấy thầy ở đâu suốt "
" Bởi vì thầy ấy chấp nhận đi, cho nên liền phải nhận chức mà, vả lại, Emma cũng không làm gì sai..
Mọi người đừng như vậy ", Laya cúi đầu, sờ lấy mặt chăn mịn ở trên chân mình do Aiden vừa dằn lên," Còn nhớ năm đó, Joshep nói Gray đã nghi ngờ rất nhiều người, còn điều tra rất lâu, cả Emma, Jame, Ivan hay bất cứ ai ở thời điểm đó đều có chứng cứ rõ ràng, vả lại có điều tra ra hay không, thì đã sao.
Thôi, đừng bàn về nó nữa ", lại nhận đến thức ăn do anh đưa qua, Gray dù bị nhắt đến thì giật mình nhưng cũng bước qua, cột lại tóc cho Laya
" Laya, cậu lúc đó chỉ láy xe một mình à? ", Olivia nhịn không được lại hỏi, mặc kệ cái lườm từ Gray
" Không, ban tổ chức có xe đưa đón thí sinh, tớ vì lúc đó không để tâm, chỉ lên xe bởi vì xe là chiếc đưa tớ đi, trời tối nên tớ đã không để ý, cho đến khi người đó nhảy khỏi xe..
"
" Nghe nói là người lái xe thật sự đã bị giết, còn bị giấu ở sau cốp xe "
" Tớ không biết chuyện đó, cũng không ai nói "
" Laya, cậu không tò mò muốn biết à? ", Olivia kề gần đến Laya, chớp mắt hỏi
Laya chỉ cười, lắc đầu, mà Gray lúc này cũng nhịn không được, đập tay lên vai của Olivia, lắc đầu:" Chuyện của người lớn, để người lớn giải quyết "
Olivia ánh nhìn kì thị, đầy oán trách
" Laya nhìn không giống một người bất cẩn ", Lilian từ phía sau chau mày nói
Laya chỉ lắc đầu:" Trước đó là vậy, nhưng sau này thì tôi bất cẩn lắm.
Vả lại, nếu họ đã rắp tăm hại, em né tránh được một, chưa chắc đã thắng mười ".
Ngoài ra, còn có một điều Laya cũng sẽ không bao giờ mở miệng nói, việc cô phân tâm năm đó, chính là do trên tay đang phát đoạn nhảy mới của Aiden, mà tai cô thì lại bị âm thanh của bài nhạc trong tay nghe át đi.
Vốn có thể tự láy xe của khách sạn để rời đi, nhưng lúc đó bởi vì đoạn clip kia nên cô đã chọn lựa xe của ban tổ chức.
Cô chỉ nhìn qua chiếc xe liền bước vào.
Nhưng, nếu là bình thường, Laya bởi vì môi trường sống, trưởng thành của mình nên so với người bình thường càng thêm đa nghi, càng thêm cảnh giác, nhưng mọi việc cũng đã quá muộn
Aiden nhịn không được vươn tay xoa đầu Laya, lại vỗ nhẹ lên đó:" Đều đã qua rồi "
" Mà Chloe đâu? Chẳng lẽ nói đi liền đi sao? ", Olivia không để tâm nhiều đến hành động của Aiden, nhìn phải ngó trái tìm Chloe
" Cô ấy có chuyện nên rời đi rồi, cũng xin lỗi vì mấy lời kia, không muốn quấy rầy chúng ta ", Lilian ở một bên gặm thịt, hồn nhiên nói, sau đó xoay người vươn tay, lấy thêm xâu khác, khẽ thở dài, lầm bầm:" Sau này không nên chơi mấy trò dại dột như vậy nữa tôi ơi".