" cô ấy đâu". Anh cũng không để ý tâm trạng đau khổ tột cùng của hắn, anh bây giờ chỉ muốn nhìn thấy cô, ôm lấy cô.
Mộc Nghiêm Từ vừa dứt đã thấy bóng dáng cô từ trên lầu đi xuống.
" Từ". Nhìn thấy anh cô liền nhào đến ôm chặt lấy anh, cô thực sự rất nhớ anh, cũng không có tâm trạng để ý xung quanh, nhất là gương mặt khó coi của Thiếu Minh Kiệt.
" Ngoan, anh đưa em về nhà". Mooci Nghiêm Từ xoay người muốn đưa cô đi liền nghe Thiếu Minh Kiệt lên tiếng.
" Tiểu Bối, em không có gì nói với anh sao". Hắn là đang trong chờ gì chứ, sự thương hại của cô sao.
" Chủ tử, cám ơn anh". Nếu không phải do hắn có lẽ cô sẽ không có cơ hội gặp người đàn ông yêu thương cô như vậy.
" Em cảm ơn tôi sao". Hắn nở nụ cười có chút khó coi, cô là đang muốn cảm ơn sự vô dụng lúc trước của hắn sao.
" Chủ tử, tôi đi trước, không hẹn gặp lại". Cô xoay người kéo tay người đàn ông của mình rời đi, cô cả đời này, cũng không muốn gặp lại người đàn ông tên Thiếu Minh Kiệt.
Mộc Nghiêm Từ im lặng để cô kéo đi, nhìn cô lạnh nhạt vô tình với hắn, khiến anh thật sự rất vui mừng.
Thiếu Minh Kiệt đau lòng nhìn cô rời đi, hắn thật sự không thể khiến cô lại yêu hắn.
Đến khi hai người lên xe, anh mới bắt đầu hoạt động.
" Y Bối, nói anh biết, hắn có ôm em".
" Không có".
"Nắm tay em".
"Không có".
" Đến gần em".bg-ssp-{height:px}
" Không có, không có, không có....".
Cô thực sự đau đầu với người đàn ông này.
" Hắn thực sự không đụng vào tay em" anh có chút nghi ngờ nhìn cô, hắn ta bắt cô đi mục đích là muốn cũng cô ở một chỗ, ngay cả chạm vào tay hắn cũng không.
" Mộc Nghiêm Từ, anh là đang chán ghét, hay chê em bị người đàn ông khác chạm vào nên không được sạch sẽ". Thực sự Thiếu Minh Kiệt có chạm vào tay cô một lần, nhưng cô sẽ không ngốc đến tự mình thừa nhận.
Cô không muốn hai tay bị anh bắt vận động đến nổi nhấc lên không nổi đâu.
" Y Bối anh chỉ muốn cơ thể em, tất cả của em chỉ được phép mình anh chạm tới, nếu hắn đụng vào đâu, anh sẽ giúp em không còn mùi nữa, cơ thể em chỉ có thể có mùi của anh".
" Em không nói với anh nữa".
" Em không cần nói, để dành sức lát nữa chúng ta hoạt động". Anh vô sỉ nói.
"...". Cô từ lúc nào lại vô dụng như vậy chứ.
Vừa về đến nhà, anh cũng không làm mất thời gian, nhanh chóng bế cô lên phòng, hai ngày không được ôm cô, khiến anh như mất hết dưỡng khí.
" Mộc Nghiêm Từ, em muốn ngủ".
" Em cứ ngủ, anh thức một mình cũng được".
Đùa sao, anh thức thì cô làm sao mà ngủ.
Không cần hỏi, hôm sau không ai thấy Mộc phu nhân xuống lầu.
~~~~~~~~~~~~~