" ngoài ý muốn, cả đời này tất cả điều là tôi muốn". cậu thật thự tức giận, cậu là ai chứ, một chút xuân dược liền khiến cậu mất đi lí trí sao, nếu ngày hôm đó không gặp cô, cậu chính là một mình chịu đựng cũng không muốn đụng chạm đến người phụ nữ nào, cô bây giờ lại muốn cậu quên, đừng hòng.
" nhưng mà tôi không muốn vì chuyện đó mà ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, cũng không muốn vì chịu trách nhiệm mà ràng buộc nhau". Đối diện với người như Tô Hạo, có người phụ nữ nào có thể không có dục vọng chiếm hữu, cô cũng không ngoại lệ, nhưng thân phận địa vị của cậu cao như vậy, cô làm sao dám trèo cao đây.
" tôi chính là muốn em chịu trách nhiệm, em đừng hòng sạch tôi rồi liền bỏ đi, còn lén đem theo con tôi". cậu không biết yêu là như thế nào, bởi trước giờ cậu chỉ có chơi đùa, chưa từng yêu ai, bây giờ đối với cô, cậu chính là muốn cả đời bên cạnh, lúc nào cũng nhớ đến cô.
" phó tổng người chịu thiệt thòi là tôi cũng không phải anh". Cái lý gì đây, rõ ràng người chịu uất ức là cô, cũng không phải cậu.
" được, vậy tôi chịu trách nhiệm với em".
" tôi mới không cần".
" tôi không yên tâm để con tôi nhận người khác làm ba, xem như tôi chịu thiệt thòi cưới em vậy".
Lưu An Nhiên nghe cậu nói vậy chỉ tức không thể một tay bóp chết cậu, cưới cô thiệt thòi lắm sao.
Tô Hạo nhìn cô tức giận, một tay kéo cô ôm vào lòng.
" tôi chịu thiệt thòi như vậy, em nhất định phải đối tốt với tôi".
Lưu An Nhiên không phản kháng, để mặc cậu ôm chặt, cô cũng không để người khác giành mất ba của con mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~bg-ssp-{height:px}
" tiểu Bối, hôm nay anh vì em nên mệt mỏi như vậy, em cũng nên bù đắp lại cho anh chứ". Mộc Nghiêm Từ vô sỉ lăn qua lăn lại trên giường nhìn cô.
" Từ, anh thật vô sỉ, khí phách của anh bay đâu hết rồi". cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lúc bên ngoài và về nhà, sao anh lại khác như vậy, để người khác nhìn anh trên giường bày ra vẻ quyến rũ mời gọi cô như vậy, ai tin anh là Mộc Nghiêm Từ đại boss tập đoàng ROY, còn là điện chủ Lôi Điện đây.
" bị em hù chạy mất rồi". Mộc Nghiêm Từ lưu manh nhìn cô, thấy cô muốn chạy, nhanh chóng bắt được tay cô, dùng lực kéo cô ngã nằm trên người mình.
" muốn chạy".
" không...không có". cô ngày mai có hẹn đi dạo với Lưu An Nhiên, không muốn vì tối nay làm cho bản thân trở thành kẻ thất hứa đâu.
" không phải em có bảo bảo sao, ngoan chúng ta cùng tạo tiểu bảo bối". anh gian manh nói, xoay người đặt cô dưới thân.
" em...em bây giờ không muốn". đùa sao, lần nào anh cũng nói vậy, hành cô đến khi không còn sức để thở, kết quả anh toàn bắn ra ngoài.
" không sao, anh muốn là được". không để cô phản kháng, cúi người ngậm lấy môi cô, tay thuần thục nhanh chóng cởi sạch đồ hai người.
Kết quả, tiểu miêu miêu bị con sói lớn ăn sạch sẽ, bản thân thất hẹn với người ta.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~