Một âm thanh đột ngột vang lên khiến mọi người đều giật mình, trên mặt người nào người nấy đều thảng thốt
Người vừa nói chính là Lâm Thiệu Huy.
Vừa nhìn thấy Lâm Thiệu Huy thì những gương mặt đầy vẻ hoảng hốt ban nãy lập tức chuyển thành những nụ cười lạnh lùng và độc ác.
Nhất là Hoàng Phủ Hiên, gương mặt của anh ta méo mó vì giận giữ, ánh mắt sục sôi lửa giận như hận không thể nghiền nát Lâm Thiệu Huy thành tro bụi.
Ánh mắt đó hung ác tột cùng.
"Đồ lại căng đáng chết kia, chết đến nơi rồi còn có tâm tư quan tâm đến chuyện của người khác sao? Anh cho rằng dựa vào anh là có thể cứu được hai gia đình bọn họ sao?”
Hoàng Phủ Hiện cười một cách nham hiểm, trong ánh mắt lạnh băng đó lóe lên sự nguy hiểm như muốn lập tức giết người ngay.
“Đúng vậy, chỉ dựa vào một mình tôi là có thể cứu được hai gia đình họ.” Lâm Thiệu Huy không thèm quan tâm đến những gương mặt tức giận và những ánh mắt hằn học đó mà chỉ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Hồng Liên và Diệp Vô Nhai.
Rõ ràng là tỏ thái độ khinh người mà.
Thấy thế mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ ngạc nhiên như muốn hỏi người đàn ông này điên rồi hay sao?
Rõ ràng sắp chết đến nơi mà còn phát ngôn bừa bãi như thế, lại còn nói rằng sẽ bảo vệ nhà họ Diệp cùng nhà họ Bạch nữa chứ.
Nếu không phải tại anh thì hai nhà bọn họ sẽ không phải chịu cảnh bị giận cá chém thớt, máu chảy thành sông như vậy đâu.
Mọi người đều tỏ rõ sự khinh thường với anh, sao lại có người không tự biết thân biết phận như vậy chứ?
Rõ ràng anh chỉ là một tên vô dụng mà lại còn đòi tự mình sẽ ngăn được trận trả thù đẫm máu này hay sao? "Chỉ dựa vào một thằng con rể bất tài như cậu hả?” Hoàng Phủ Tranh hé gương mặt già nua của ông ta ra cười một trận khinh thường rồi nói: “Sao, cậu muốn tự mình trở thành ông vua Huyết Ngục à?”
Ha ha ha.
Mọi người đều đồng thanh cười ầm lên.
“Ông vua Huyết Ngục à? Tên vô dụng này cũng xứng sao?" “Đừng lấy đồ vô dụng mà so sánh với bậc vua chúa chứ, như vậy là làm nhục các bậc vua chúa rồi.” “Cái tên vô dụng này có xách dép cho Đế Vương Hắc Ám cũng còn chưa xứng nữa là, nếu anh ta là Đế Vương Hắc Ám thì thà tôi tự sát cho xong."
Một trận cười chê mỉa mai trỗi dậy, những câu nói khinh miệt liên tiếp vang lên.
Tất cả bọn họ đều cho rằng Lâm Thiệu Huy không thể nào là Đế Vương Hắc Ám được.
Mà lúc này đây trên tay của Hoàng Phủ Hiện đang cầm một sợi dây xích chó, còn Diệp Thế Hào đang bị còng đầu vào cái xích kia và toàn thân anh ta đầy máu.
bg-ssp-{height:px}
Hoàng Phủ Hiên nhe răng cười vỗ vỗ vào cái đầu của Diệp Thế Hào nói: "Anh hãy tin tưởng anh ta là Đế Vương Hắc Ám đi là vừa, như vậy thì con chó nhỏ này mới có kết cục tốt đẹp được.”
Diệp Thế Hào sa sầm nét mặt, nhục nhã không gì bằng.
Nhìn thấy tình cảnh đó thì hai mắt của Lâm Thiệu Huy cũng tối sầm lại rồi sau đó anh cười lạnh nói: “Làm sao mấy người biết tôi không phải là Đế Vương Hắc Ám chứ?"
Tất cả đều im lặng sững sờ, những tiếng cười mỉa mai thì im bặt rồi tiếp theo là lửa giận bừng bừng.
Đã đến nước này mà người đàn ông thổi tha kia còn dám giả mạo là Đế Vương Hắc Ám sao?
Thật là đáng chết mà.
"Câm mồm lại cho tôi.”
Tư Mã Long Minh nhất thời tức giận gào rít lên: “Anh đang nghĩ gì vậy hả? Dựa vào một tên đàn ông vô dụng được nuôi bởi một người phụ nữ mà cũng dám tự cho mình là Đế Vương Hắc Ám sao?" “Anh còn dám nhục mạ Đế Vương nữa thì tôi sẽ lập tức giết chết anh.” “Tôi nghĩ cậu ta đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.” Hoàng Phủ Tranh cũng hừ lạnh một tiếng: “Chờ Cuồng thần đến thì tất cả các người chỉ có một con đường chết.
Mọi người đều nở nụ cười đầy vẻ châm chọc.
Nhà họ Diệp và họ Bạch lại đem toàn bộ người thân cược vào một tên đầu trâu ngu ngốc như vậy chứ.
họ thật đúng là ngu xuẩn mà.
Vả lại hôm nay mấy đại ca này tận mắt nhìn thấy Lâm Thiệu Huy thì mới biết Lâm Thiệu Huy là đồ vô dụng ra sao.
“Ông nội, đừng nói nhiều với anh ta nữa." Hoàng Phủ Hiện hung dữ, ánh mắt đầy sự dâm tà: “Dù sao lát nữa Cuồng thần mới đến, trước mắt chúng ta cứ bắt lấy người phụ nữ của tên giả mạo này về mua vui đã.”
Anh ta lăng nhục Bạch Tổ Y trước mặt tất cả mọi người như cố ý muốn làm cho Lâm Thiệu Huy như bị mọc vô số cái sừng vậy.
Vừa nghe nói như vậy thì Bạch Tổ Y vội nắm lấy tay Lâm Thiệu Huy rồi nhìn anh bằng gương mặt trắng bệch.
Mà lúc này hai tròng mắt của Lâm Thiệu Huy như hai mũi tên sắp nổ tung rồi.
“Ha ha ha.
Được, cháu của ông thật là giỏi giống y như mong muốn của ông đây.
Hoàng Phủ Tranh cười ha ha rồi gương mặt nham hiểm kia nói: "Người đầu, bắt người phụ nữ kia lại đây cho cháu trai của tôi từ từ thưởng thức.".